Tướng Khanh

Chương 36


Nhuyễn Yên đài chính là nơi buôn bán đào kép kỷ nữ cùng tiểu quan trong quỷ thị.
Tại Lê quốc, chuyện quan chức mại dâm vẫn chưa nghiêm cấm bằng sắc lệnh, chỉ cần không làm ồn ào phô trương, Triệu Trinh từ trước đến giờ đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mặc dù như vậy, thế nhưng thanh lâu sở quán dường như vẫn không dập tắt được ngón lửa dâm dục của những gã háo sắt kia, ở trong mắt bọn họ, chuyện lén lút ăn vụng so với việc chơi bời công khai kích thích hơn rất nhiều.
Mỹ nhân tại Nhuyễn Yên đài ai nấy đều có những phong tình riêng, nếu như vũ cơ Tây Vực, kỷ nữ Dương Châu đối với bọn họ quá tầm thường, thì thứ thu hút họ tại nơi đây chinh là cô nương cùng tiểu quan Vụ Lan đến từ bên kia biển Ngô Đô, bọn họ ai nấy đều có cặp mắt xanh biếc làm chấn động hồn phách người thường, chỉ cần đứng từ xa thưởng thức, thì phong tình trong đôi con ngươi lập tức khiến mọi người không thể kiềm chế được mà hãm sâu vào trong đó.
Không ít phú hộ ham mê cái lạ sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn lén lút mua lại một mỹ nhân Vụ Lan sau đó nuôi dưỡng ở ngoại viện, sau đó xem các nàng như của cải của mình treo bên miệng khoác loác so đo.
Ở giữa Nhuyễn Yên đài đặt một chiếc lồng vàng, bên trong chiếc lồng đầy bụi gai uống lượn vòng quanh, mà thứ bọn thương hộ ở đây tranh nhau ra giá chính là mỹ nhân nhốt trong lòng.
Nhuyễn Yên đài đêm nay vẫn cực kỳ náo nhiệt như mọi khi, việc các quỷ binh ra vào tra xét cũng không làm mất đi cuộc vui hứng ăn chơi của bọn họ.

Một đám con người mang mặt nạ quỷ ôm ấp mỹ nhân, chìm trong rượu nhạc hát vang.

Những quỷ binh tuần tra vẫn cực kỳ tuân thủ quy tắc, bọn chúng kiệm lời ít nói, thành ra khi đứng trong cảnh thanh sắc nhục dục này thoạt nhìn hoàn toàn không hợp.
Bên trong lầu hai.
Mai Thiều đổi một tấm mặt nạ khác chỉ mặc lớp quần áo bên trong, đai lưng bên hông thắt lỏng lẻo tùy ý rũ xuống kéo lê xuống đất, thế nhưng y cũng chẳng quan tâm lắm.

Khi liếc nhìn người đang mặc một bộ y phục lụa mỏng tanh trước mặt mình, đôi mắt y hơi dời sang chỗ khác, sau đó cầm lấy áo khoác mình đã cởi ra ném tới trên người Bạch Bỉnh Thần, cái áo khoác to kia ập tới bao phủ lấy cả thân thể đối phương.
"Mặc thêm cái này vào." Giọng điệu của y thoạt nghe xuôi tai như không nhận ra cảm xúc gì, chỉ hơi nghiêng đầu, vành tai cũng có chút đỏ, mà thứ nổi bật hơn hết chính là cặp mắt đen láy kia càng lạnh lẽo.

Y bưng vò rượu trên bàn ra sức uống một hơi, dòng rượu chảy dọc theo khóe miệng xuống phía dưới, mãi đến khi thấm ướt vạt áo một mảng lớn mới chịu ngừng.
Rõ ràng là hắn đang mặc bộ y phục khó chịu, thế nhưng khi nhìn đối phương bị rượu khiến cho ánh mắt ngập trong mơ màng, trong lòng Bạch Bỉnh Thần có chút thấp thỏm.
Cứ như chỉ cần Mai Thiều chỉ cần đứng tại nơi đó, thì hắn sẽ không kiềm chế được mà luôn hướng về y.

Bạch Bỉnh Thần mất tự nhiên nhìn qua, cố gắng kìm lại tâm tình đang nhảy loạn xạ của mình.
Mai Thiều bỏ vò rượu xuống ôm lấy eo Bạch Bỉnh Thần thấp giọng nói: "Đi thôi!"
"Đợi đã." Bạch Bỉnh Thần như nhớ ra cái gì đó, hắn tránh thoát ra khỏi tay y rồi cúi đầu liếc mắt nhìn chính mình.
Chiếc áo khoác rộng kia chỉ khoác hỡ hững lên người, lộ ra da dẻ trắng bệch nhợt nhạt tựa như sứ, cộng thêm vết đỏ hằn do đeo vòng bạc lưu lại trên cổ chân trần nhìn qua cực kỳ dễ thấy.
"Ngươi không cảm thấy quá sạch sẽ sao?" Bạch Bỉnh Thần cau mày, sau đó chưa kịp Mai Thiều đáp lời, đã cầm lấy dao găm trên bàn không chút lưu tình rạch mấy vết lên cổ tay cùng trên đùi.

Dòng máu đỏ chảy xuống, làn da trắng vốn đang nổi bật của hắn trở nên yêu diễm ma mị hơn.
Ngay cả một tiếng rên cũng không có, cứ như đối với trình độ vết thương này không đáng nhắc tới, Bạch Bỉnh Thần cất dao găm chủ động chui vào lòng Mai Thiều, sau đó ngẩng đầu bình tĩnh nhìn đôi mắt phức tạp của y nói: "Đi thôi."
Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, Mai Thiều mới hoàn hồn, y thôi không suy nghĩ nữa mà ôm lấy Bạch Bỉnh Thần đi ra ngoài.
Bạch Bỉnh Thần vẫn chưa đeo mặt nạ, đôi môi nhợt nhạt như chẳng còn chút máu nào hơi mím lại, cả người dựa như đều tựa vào lòng Mai Thiều nhìn qua cực kỳ yếu ớt.
Mới vừa xuống lầu, bọn họ đã bị một quỷ binh ngăn lại.
Liếc mắt nhìn hai người trước mặt mình, tên quỷ binh im lặng cởi áo khoác trên người Bạch Bình Thần ra, mới thoáng nhìn thấy vết máu trên người hắn đã bị Mai Thiêu giơ tay hất ra: "Gia đã mua người này, ngươi táy máy chân tay có trả tiền không?"
Mặc dù cách một lớp mặt nạ, nhưng tên quỷ binh cũng có thể nhìn ra sự đắc ý trên gương mặt đó, đối phương dường như không có chút nào sợ sệt còn kéo kéo quỷ binh khoe khoang: "Ngươi nhìn thử gương mặt cùng vòng eo nhỏ này sao, ta phải tranh tới gần nửa đêm, bỏ ra mấy ngàn lượng vàng mới giành được."

Gã quỷ binh kia giữ lấy cằm Bạch Bỉnh Thần quan sát tới lui, Mai Thiều lại luồn tay qua eo hắn sau đó đưa sát để cho quỷ binh nhìn, rồi giả vờ thần bí nhìn lồng vàng bĩu môi: "Ngươi đừng tưởng mỹ nhân Vụ Lan quý giá nhất, lúc ở trên giường thì mỹ nhân của nước chúng ta được dạy dỗ cực kỳ tốt."
Quỷ binh kia đi vòng quan sát, gã cũng không để ý Mai Thiều lảm nhảm gì chỉ lẳng lặng di chuyển vài bước ra xa rồi nháy mắt ra hiệu với quỷ binh trên lầu hai, lập tức có người đi vào căn phòng ban nay của bọn họ lục soát.
Mai Thiều giả vờ say rượu không đứng vững vịn lan can nghiêng người tựa vào, vị trí này vừa đúng có thể thoáng nhìn thấy động tĩnh lầu hai.
Qua một lúc lâu, trên lầu vẫn không truyền đến tiếng động nào, ánh mắt gã quỷ binh nhìn hai người họ bắt đầu đa nghi hơn.
Bạch Bỉnh Thần suốt từ nãy đến giờ vẫn chôn đầu vào cổ y không ngẩng đầu lên có thể cảm nhận được rõ ràng cánh tay đang ôm lấy eo mình của Mai Thiều vô thức siết chặt, tiếng hít thở trên đỉnh đầu cũng dần dần trở nên nặng nề.
Chỉ sợ không gạt được, Bạch Bỉnh Thần dựa vào việc mình bị che phủ bởi áo khóac nhẹ nhàng vỗ mấy lần lên tay Mai Thiều, sau đó kiên quyết từ từ rút ra thứ giấu trong eo vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lòng y hành động.
Bạch Bỉnh Thần vốn còn đang nghi ngờ hơi cử động, Mai Thiều cúi đầu nhìn thấy ánh bạc loáng thoáng dưới chiếc áo khoác liền dùng sức ôm chặt người vào trong lòng dùng sức kìm lại, đúng vào lúc này, quỷ binh lầu hai mới nhìn dưới lầu lắc đầu một cái.

tâm tư hỗn loạn của Mai Thiều luc này mới trở nên ổn định, xem như bọn họ tránh được một kiếp.
Y đã sớm để cho Thủy bá bố trí căn phòng kia để lại dấu vết bao gồm trên giường cùng xung quanh, đủ để người ta tin tưởng y là khách hàng của Nhuyễn Yên đài.
Mai Thiều âm thầm thở phào nhẹ nhom, sau đó chếnh choáng ôm lấy người đi tới cửa, bước chân tuy lảo đảo vô định, thế nhưng cánh tay ôm lấy Bạch Bỉnh Thần kìm lại lưỡi dao sắc nhọn từ trong tay Bạch Bỉnh Thần lúc nãy cực kỳ mạnh mẽ vững chãi.
Đợi đến khi hai người lảo đảo ra khỏi quỷ thị, sau đó ra khỏi hang núi vùng ngoại ô mới dám dừng lại nghỉ ngơi.
Lối ra quỷ thị thực ra có rất nhiều, thế nhưng lối ở thành nam là gần nhất với bọn họ, vì để tránh cho quỷ binh nghi ngờ, bọn họ cũng không dám ở lại quá lâu, chưa qua được thời gian nửa chun trà đã ra khỏi quỷ thị.
Vầng trăng sáng treo cao trên rừng núi hoang vắng hiện tại đang lơ lửng ảo đảo trên khoảng trời.

Có lẽ là do đêm trăng quá tĩnh lặng, cho nên cũng ảnh hưởng tạo ra bầu không khí bình tĩnh hiếm thấy giữa cả hai.

Từ khi Mai Thiều về Bình Đô tới nay, khi bọn họ gặp nhau đều trong trạng thái giương cung bạt kiếm, bởi đối với một người đã từng làm tổn thương mình, thì chuyện nói chuyện đàng hoàng với nhau, có lẽ chỉ là một loại hy vọng xa vời.
Bọn họ cứ đứng đối diện nhau trầm ngâm một lúc lâu, mãi một hồi sau Bạch Bỉnh Thần mới mở miệng nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
"Ta đây cũng tự cứu mình thôi." Mai Thiều cười nhạo nói, "Đêm nay Bạch đại nhân tới đây, là vì xử lý mấy chuyện rách nạt của thuộc hạ sao? Vừa nãy khi ta cầm danh sách xem thử, trên đó có một cái tên quen thuộc, chẳng lẽ..."
"Quỷ thị không có quan hệ gì với ta." Bạch Bỉnh Thần ngắt lời y sau đó hơi suy tư nói tiếp: "Ngươi không cảm thấy các quỷ binh quá mức bất thường hay sao?"
"Đúng vậy, tố chất thao luyện như này, quân tuần phòng cũng không sánh nổi." Mai Thiều cười cười ẩn ý: "Vài ngày trước bệ hạ còn nói, quân phòng Lê quốc suy yếu, ta nhìn có vẻ như không hẳn vậy, ở dưới lòng đất Lê quốc giấu không ít binh."
Bạch Bỉnh Thần không nói gì, vừa nãy khi quỷ binh đứng ở gần mình, hắn có quan sát qua, trên tay quỷ binh kia có vết chai sạn do dùng đao nhiều năm, mà nhìn qua độ chai sần kia phải trải qua huấn luyện quân đội khắc nghiệm mới có.
Ngay dưới lòng đất Bình Đô, dưới mắt Triệu Trinh, có một đội quân nghiêm chỉnh huấn luyện, không vâng mệnh với quân đội đế vương đang ngấm ngầm diễn ra, thực sự không biết sau này sẽ lan ra như thế nào.
Binh giỏi tự phát như vậy, tất sẽ có tâm mưu phản, có thể sau lưng tự mình làm chủ tất cả, đồng thời nhất định là người vùi lấp sâu ào vòng xoáy quyền lực.
"Phạm Hồng Tín là người xu lợi tránh hại hơn bất kỳ ai, gã không có gan này." Nghe ra trong lời nói Mai Thiều có ẩn ý, Bạch Bỉnh Thần theo bản năng mà phản bác.
"Một binh bộ thượng thư nho nhỏ không dám, thế nhưng chủ nhân sau lưng gã sẽ có gan này." Mai Thiều dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn, cứ như muốn tìm ra chút kẽ hở.
Bạch Bỉnh Thần không chút tỏ ra yếu thế nhìn lại mỉm cười: "Qua tam ti hội thẩm, tự có kết luận phân rõ trắng đen, không nhọc lòng ngươi lo cho Trương tướng.

Tuy rằng trời trong, nhưng ác quỷ vẫn hoành hành, trên đường hồi phủ nên cẩn trọng."
"Mặc dù cõi đời này thật sự có quỷ thần, thì nơi bọn họ nên ở chính là địa ngục cùng tiên cảnh, bọn họ cũng không ngốc." Mai Thiều cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói, "Thứ làm người ta sợ hãi nhất chính là người khoác hình hài con người, thế nhưng lòng dạ ác quỷ."
Bạc Bỉnh Thần không quan tâm đến ý giêu cợt trong lời nói Mai Thiều nữa, chỉ ngầng đầu ngắm nhìn ánh trăng, ánh sáng trong vắt soi xuống dừng lại trên gò má hắn mông lung bao phủ lên một tầng cảm giác mỏng manh.
Gió đêm lạnh lẽo thổi tới khiến hắn cũng không chịu được siết chặt áo khoác, giọng nói cũng có chút thay đổi: "Ngày nào thế nhân vẫn tin quỷ, thì ngày đó quỷ vẫn hiện diện ở nhân gian."
"Phạm Hồng Tín gần ngay trước mắt ngươi mà ngươi còn không thể nhận biết thị phi, lại còn vọng tưởng có thể tiêu diệt ác quỷ trong lòng người khác? Thực sự buồn cười!"
"Đúng là buồn cười." Bạch Bỉnh Thần khẽ cười một tiếng, dường như đang cười chính mình, hắn sâu sắc nhìn chăm chăm Mai Thiều một lúc rồi quay đầu rời đi.
"Lúc ở Nhuyễn Yên đài, tại sao?"
Tại sao lại muốn cầm dao muốn hành động?.


Tiên Hiệp Hay
Mai Thiều vứt con dao vừa nãy đoạt từ trong tay Bạch Bỉnh Thần,con dao bay tới rớt xuống trước mặt Bạch Bình Thần, chặn lại bước chân của hắn.
Bạch Bỉnh Thần dừng bước, liếc mắt nhìn con dao rớt xuống đất, lại vòng qua nó tiến về phía trước.
Đợi đến khi Mai Thiều không còn nghe được đáp án của mình, hắn mới nhẹ nhàng thở dài trong làn gió:"Ta không muốn liên lụy ngươi, mặc kệ là chỗ nào.

Nếu ngươi vẫn tin..."
Bạch Bỉnh Thần ôm chặt lấy tấm áo khoác, phía trên còn vương mùi hương "cô chẩm", còn có mùi hương lẫn lộn do Quý Bồ bỏ vào...!Y thực sự là người bán "cô chẩm."
Suy đón trong lòng bất chợt được xác thận, Bạch Bỉnh Thần cảm thấy gió đầu mùa hạ đêm nay thật lạnh, hắn che kín áo khoác.
Con đường phía trước, hắn nhất định phải tự mình bước đi.
Nhìn bóng lưng kiên định của hắn ngày một xa, Mai Thiều cũng không phát hiện chiếc xe ngựa đã sớm lặng yên không một tiếng động đứng ở lâm nơi sâu xa.
Lý An đi xuống xe ngựa bước đến bên cạnh y nhìn theo hướng Mai Thiều đang nhìn chằm chằm.
Một bóng hình ai đó đang dần mờ đi.
"Ai vậy?"
"Rốt cuộc ta cũng cảm thấy bên trong lồng vàng Nhuyễn Yên đài thiếu mất gì rồi." Mai Thiều khổ tâm bật cười, sau đó giơ ta lên nắm bắt lấy bóng lưng phía xa kia.
Nhìn qua đầu ngón tay, Bạch Bỉnh Thần vẫn luôn trong tay y, chưa bao giờ rời xa.
Mai Thiều dời bàn tay đi, nắm chặt lấy ánh trăng lạnh ngắt treo mình trên cao.
"Ta muốn hắn cứ như mặt trăng trên cao chỉ chiếu lấy hình bóng ta, muốn hắn quỳ xuống làm thần dưới trướng của ta.".

Bình Luận (0)
Comment