Tương Kiến Hoan

Chương 109

Lang Tuấn Hiệp trong bóng đêm tung người lên ngựa, dưới ánh mắt dõi theo của đám người vội vã rời đi. Trong số bốn người chỉ có Trịnh Ngạn là chật vật nhất, rõ ràng đây không phải là chuyện của hắn, hắn lại chạy vội cả đêm, vừa phải bơi lội lại vừa bị thương, còn phải nhảy xuống sông tận hai lần.

“Về nhà ta băng bó chút đi.” Đoạn Lĩnh nói.

Trịnh Ngạn “Ừ” một tiếng, hiển nhiên đang suy tư. Đoạn Lĩnh thấy mọi người đều có chút thất thần lại nghĩ, vốn người phải hoảng thần tối nay chính là y mới đúng. Vũ Độc vẫn coi như còn bình thường, thế nhưng Thương Lưu Quân và Trịnh Ngạn giống như đều đã chìm trong mộng du. Đoạn Lĩnh vỗ vỗ Thương Lưu Quân, nói: “Ai, Thương Lưu Quân? Ngươi không sao chứ?”

“Đừng để ý tới ta!” Thương Lưu Quân phát điên nói.

Tối nay Thương Lưu Quân hiển nhiên là kinh hách quá độ, bước đi đều có chút bất ổn rồi. Đầu tiên là Mục Khánh bị bắt cóc, lo lắng đề phòng hơn nữa đêm lại đến lượt Thái tử trở thành con tin, cuối cùng trước khi A Mộc Cổ rời đi còn ném ra một tiếng sét kinh thiên, dẫn đến hắn hiện tại vẫn còn đang bị vây trong chấn động cực độ.

Thế nhưng chuyện gì hắn cũng không hỏi, sau khi hồi phủ liền đi tìm Mục Khoáng Đạt báo lại. Đoạn Lĩnh đầu tiên là say rượu, thế nhưng tình thế lại phát triển quá nhanh, sau đó lại ở bờ sông hứng gió gần nửa canh giờ, hiện tại tỉnh táo lại mới bắt đầu nghĩ đến mà kinh, chi bằng lập tức chỉnh lý tin tức, những chuyện đã phát sinh tối nay thực sự nhiều lắm.

Vào đến phòng, Đoạn Lĩnh lập tức đi tìm thuốc, Trịnh Ngạn thì tự mình ngồi xuống, nói: “Mang chút rượu đến.”

Đoạn Lĩnh dò xét sờ sờ cái túi nhỏ trong ngực Vũ Độc, người kia gật đầu ý bảo đồ vật vẫn còn, nói: “Ta vào phủ tìm chút rượu ra uống với hắn.”

Trịnh Ngạn cởi trần, võ bào tuột đến ngang hông lộ ra phần thân trên trắng nõn, chỉ là đầu óc vẫn chìm trong tự hỏi.

Đoạn Lĩnh giã thuốc xong liền ngồi xổm bên cạnh hắn, chậm rãi bôi thuốc, hỏi: “Sao lại bị thương?”

“Lúc xuống nước bị chém một đao.” Trịnh Ngạn thuận miệng đáp, có chút tâm thần bất định.

Tứ đại thích khách, Vũ Độc suốt cả hành trình vẫn án binh bất động, Thương Lưu Quân không có xuất thủ, Lang Tuấn Hiệp vẫn đang bâng khuâng giữa Thái Diêm và Đoạn Lĩnh, chỉ có một mình Trịnh Ngạn là ra sức nhiều nhất, giống như bán mạng mà đi cứu giá ‘Thái tử’. Đoạn Lĩnh lại thầm nghĩ ‘Ngươi liều mạng như vậy làm cái gì? Thái Diêm cho ngươi nhiều ít thứ tốt?’

Tự nhiên đều không phải, Trịnh Ngạn chỉ là tận trung với chức trách mà thôi. Đoạn Lĩnh ngay thời điểm Thái Diêm rơi xuống nước vốn tưởng rằng người đầu tiên nhảy sông cứu người sẽ là Lang Tuấn Hiệp, không ngờ đến Trịnh Ngạn lại không chút do dự nhảy ra. Nghĩ đến đây, Đoạn Lĩnh không khỏi có chút cảm động, thoạt nhìn Trịnh Ngạn là đang cứu Thái Diêm, thế nhưng thứ hắn thực sự ôm từ trong nước ra là thân phận của y.

Trịnh Ngạn đang tự hỏi đến nhập thần, lông mày cau chặt, Đoạn Lĩnh biết hắn nhất định nghe thấy được câu nói kia của A Mộc Cổ, vẫn đang cân nhắc. Hắn đã nhìn ra đầu mối sao? Đoạn Lĩnh không rõ Trịnh Ngạn có quen biết Phụ hoàng của y không, lại đến tột cùng là đứng ở phía ai.

Đoạn Lĩnh trước hết giúp hắn xử lý vết thương đã ngâm đến trắng bệch, lại lấy một cái đĩa nhỏ ra trộn thuốc phấn. Lúc này Trịnh Ngạn mới lấy lại tinh thần, quay đầu trầm mặc nhìn Đoạn Lĩnh.

“Tối hậu A Mộc Cổ đã nói cái gì?” Trịnh Ngạn đột nhiên nói, “Lúc đó ta ở dưới nước, lỗ tai bị bưng kín không nghe được.”

Đoạn Lĩnh ngừng lại một chốc, nói: “Ta cũng không nghe rõ, tháo bao tay xuống được không?”

Trịnh Ngạn đặt một tay lên án, Đoạn Lĩnh dùng ngón tay miết vào thủ trạc kéo xuống, bộ bao tay này là dùng hỗn hợp của kim thiết và tàm ti tạo thành, hẳn là dùng để chụp ám khí và chắn đao phong. Trên mu bàn tay Trịnh Ngạn có một hình xăm bạch hổ phong cách cổ xưa, thoạt nhìn rất thâm trầm.

Lại nhìn thấy hình xăm này, Lang Tuấn Hiệp xăm nó trên cánh tay, Vũ Độc ở trên cổ, Thương Lưu Quân xăm ở sườn mặt.

Trịnh Ngạn thấy Đoạn Lĩnh chú ý đến hình xăm của mình liền liếc nhìn y.

“Giống với cái của Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh cầm bao tay đặt qua một bên, dùng khăn khô lau sạch cánh tay của Trịnh Ngạn rồi mới bắt đầu bôi thuốc.

“Thương Lưu Quân nghe rõ sao?” Trịnh Ngạn phảng phất thay đổi thành một người khác, hờ hững hỏi.

“Ta nghĩ, hắn hẳn là nghe rõ.” Đoạn Lĩnh đáp.

Trịnh Ngạn liền không nói thêm, cả hai cùng im lặng một lát. Đoạn Lĩnh đắp thuốc xong lại giúp hắn băng lại cánh tay, Trịnh Ngạn lại đưa mắt dò xét gương mặt Đoạn Lĩnh.

“Ngươi thật xinh đẹp.” Trịnh Ngạn lẩm bẩm nói, tiện thể nâng cằm Đoạn Lĩnh lên ép y ngẩng đầu, ánh mắt tụ tập trên môi của y, thần sắc khẽ động tựa hồ dấy lên chủ ý gì đó. Trái tim Đoạn Lĩnh nhất thời nhảy lên tới cuống họng.

Chỉ trong một chớp mắt, khóe miệng Đoạn Lĩnh cong lên, giơ tay ngăn hành động của Trịnh Ngạn. Lông mày của Trịnh Ngạn liền chau lại.

“Ngươi muốn làm gì?” Đoạn Lĩnh lui người ra, không biết một khắc vừa rồi Trịnh Ngạn có phát hiện được gì không. Y vẫn nhớ rõ Phụ hoàng từng nói, môi của y là đôi môi của Lý gia. Trịnh Ngạn quen thân với một nhà Diêu hầu, nói như vậy cũng đã từng gặp Hoàng cô của y, liệu có liên tưởng đến chuyện này không?

“Theo Vũ Độc không có ý nghĩa.” Trịnh Ngạn lại khôi phục bộ dạng bình thường, lưu manh hề hề nói, “Đi theo gia chơi đi? Ngạn gia hảo hảo thương ngươi ba ngày ba đêm, bảo đảm ngươi từ nay về sau cũng không rời khỏi ta.”

Đoạn Lĩnh đáp: “Ngươi từng dạy Điện hạ phải chơi thế nào sao? Nhìn bộ dạng lúc người xuống nước cứu Điện hạ còn rất nhiệt tình.”

“Lời này cũng không thể nói tùy tiện.” Trịnh Ngạn lại nói, “Ngại cái đầu ở trên cổ quá ổn phải không?”

Đoạn Lĩnh chỉ là muốn đem chủ đề dẫn đến trên người Thái Diêm để xem thái độ của Trịnh Ngạn, lại hỏi: “Người hôm nay đi theo Điện hạ là ai?”

“Người kia tên Phùng Đạc.” Trịnh Ngạn nói, “Rất âm hiểm, đừng chọc y.”

Vũ Độc đã trở về, còn đem một vò rượu đặt lên bàn, nói: “Uống xong thì đi mau, bọn lão tử mệt nhọc.” Một chút cũng không ngại ngùng Trịnh Ngạn, thẳng thắn ở trong phòng cởi áo tháo đai lưng, thay về y phục hằng ngày ở nhà. Sau đó giống như đột nhiên nhớ đến nói với Đoạn Lĩnh: “Đưa cho Trịnh Ngạn một bộ sạch sẽ.”

Trịnh Ngạn khoát khoát tay, ý bảo không cần, cầm bình rượu lên uống một hớp, nhất thời phun hết ra ngoài.

“Đây là cái gì? Nước tiểu của ngươi sao?” Trịnh Ngạn vẻ mặt đau khổ nói.

Vũ Độc vừa thay y phục xong liền đem hai mảnh giấy kia gấp kỹ, cất vào hộp kiếm, thuận miệng đáp: “Nói nhảm nhiều vậy làm gì, đêm hôm khuya khoắt, đi đâu tìm rượu ngon cho ngươi? Là lấy ra từ trù phòng.”

Đoạn Lĩnh bị gió thổi đến đau đầu liền nằm lên tháp nghe hai người nói chuyện, Vũ Độc lại xoay sang Đoạn Lĩnh hỏi: “Ngủ?”

“Không.” Đoạn Lĩnh trở mình, mặt hướng về Vũ Độc và Trịnh Ngạn, hỏi, “Phùng Đạc là ai?”

“Tội nhân.” Trịnh Ngạn đáp, “Tư thông ngoại tộc, vốn nên xử tử tội, phán sau thu trảm thủ. Lần trước nhân lúc dời đô liền đi theo đến Giang Châu.”

“Phạm tội gì?” Vũ Độc đối với việc trong triều cũng không rõ ràng lắm.

Trịnh Ngạn miễn cưỡng đáp: “Mười ba năm trước, Nam Trần xếp đặt kế ly gián, Phí Hoành Đức du thuyết Gia Luật thị, cấp đại nho Thái gia của Thượng kinh một tội danh nói sao cũng đúng. Trước khi Phùng Đạc gia nhập Ảnh đội có một tỷ tỷ gả về Thái gia, vì muốn cứu thân tỷ, y đã đem tin tức này nói cho Thái Nghiệp, sau đó lại bị người trong Ảnh đội bán đứng, thụ tội hạ ngục…”

Đoạn Lĩnh trao đổi một ánh mắt với Vũ Độc, cả hai đều tự hiểu với nhau, Trịnh Ngạn lại là không hề để tâm uống một hớp rượu.

Cũng cùng lúc đó, trong cung ánh nến hôn ám.

Thái Diêm giống như mất hồn không ngừng thở dốc, sau khi thay đổi y phục trong mắt vẫn tràn ngập sợ hãi, làn môi trắng bệch đứng ngồi không yên.

Lang Tuấn Hiệp vẫn ngồi trước án trầm ngâm uống trà.

Thái Diêm rốt cục trấn định lại, bước đến trước mặt Lang Tuấn Hiệp quạt qua một cái bạt tai, tiếng va chạm thanh thúy vang lên.

“Ngươi… ngươi cư nhiên…”

Lang Tuấn Hiệp cũng không nói gì, Thái Diêm lại hung hăng đá một cước, lật tung án kỷ trước mặt y, thanh âm đổ vỡ vang động.

“Ngươi nói chuyện đi!” Thái Diêm một số gần như điên cuồng quát vào mặt Lang Tuấn Hiệp, “Nói ——!”

“Đêm đã khuya.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Điện hạ nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ngươi… tên phản đồ này!” Thái Diêm quát, “Kẻ hai mặt phản bội! Tiểu nhân!”

Đột nhiên hàn quang lóe lên, một thanh kiếm gác lên cổ họng Thái Diêm, Thái Diêm thậm chí còn chưa thấy rõ thanh kiếm kia được tuốt khỏi vỏ từ lúc nào. Mà chuôi kiếm, lại được Lang Tuấn Hiệp vững vàng nắm trong tay.

Đến lúc này Thái Diêm mới ý thức được mình đã cho lui tất cả hạ nhân, mà Lang Tuấn Hiệp lúc nào cũng có thể nhẹ nhàng dùng một kiếm xuyên qua cổ họng của hắn.

Thái Diêm lui về phía sau nửa bước, Thanh Phong kiếm lại như ảnh tùy hình tiến lên phía trước ba phân.

“Điện hạ không nên ồn ào.” Lang Tuấn Hiệp thấp giọng, nghiêm túc nói, “Bằng không liền khiến cả hai chúng ta mất mạng oan uổng.”

Lúc này Thái Diêm đã lấy lại bình tĩnh, lại lui nửa bước, lần này kiếm phong vẫn chưa theo cùng..

“Chậm… chậm rồi.” Thái Diêm run rẩy nói, “Bọn họ đều nghe thấy được, nhất là Trịnh Ngạn, hắn nhất định sẽ nói cho Hoàng thúc biết.”

“Đó không phải Hoàng thúc của ngươi.” Lang Tuấn Hiệp tiện tay thu kiếm, nhàn nhạt đáp, “Là của Hoàng thúc của kẻ khác.”

“Ngươi sẽ thay ta giết y, có đúng hay không?” Thái Diêm thở hổn hển nói, “Mạng y lớn có thể tránh thoát một lần nhưng không thể tránh cả đời, ngươi giúp ta giết hắn, lại giết hết những người đã nghe được chuyện này. Lang Tuấn Hiệp, ngươi đã hứa với ta, chỉ cần một ngày ta còn ngồi trên vị trí này liền không có một người sống nào biết được chuyện đó.”

“Nhân lực có hạn.” Lang Tuấn Hiệp chỉ nói như vậy, “Ta tận lực đi, uống chút canh an thần rồi ngủ, ngủ rồi liền không sợ nữa.”

“Giết y, lập tức giết y.” Thái Diêm nói, “Ta van ngươi! Lang Tuấn Hiệp!”

Thái Diêm nhào tới trước, Lang Tuấn Hiệp xoay người nắm cổ áo của hắn quăng lên giường, thấp giọng ghé vào tai hắn nói: “Điện hạ, đi giết một người không liên quan đến mình, làm một chuyện không thể giải thích được chỉ khiến Mục Khoáng Đạt càng thêm khả nghi. Đừng quên, tối nay Thương Lưu Quân cũng nghe được rồi.”

Thái Diêm gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lang Tuấn Hiệp cũng không nói thêm gì mà xoay người rời đi.

Thái Diêm lăn qua lăn lại, chỉ cần nghĩ đến Đoạn Lĩnh còn sống liền sợ đến không chịu được, lại nhớ đến tình cảnh A Mộc Cổ thét to chân tướng… nếu như ngày mai Lý Diễn Thu hỏi đến hắn nên trả lời thế nào. A Mộc Cổ chính là cố ý đặt điều! Bịa đặt! Đây rõ ràng là bịa đặt!

Phải biết khi hắn vừa trở về cũng là lời đồn nổi lên bốn phía, cuối cùng vẫn là do Vũ Độc xác nhận thân phận của hắn mới có thể bịt miệng mọi người. Mà bây giờ, vì sao Đoạn Lĩnh lại ở bên cạnh Vũ Độc?! Y còn tự xưng mình là ‘Vương Sơn’, Vũ Độc có biết chuyện này sao?

Vũ Độc vẫn chưa gặp qua y, Đoạn Lĩnh cũng không còn cách nào chứng minh thân phận, việc này phải giải quyết thế nào?

Thái Diêm lại ngồi xuống, lớn tiếng gọi người hầu bên ngoài: “Truyền Phùng Đạc, nhanh, truyền y vào đây.”

Phùng Đạc bước vào, y thậm chí vẫn chưa trở về thay quần áo, đứng ở ngoài trướng hỏi: “Điện hạ có gì phân phó.”

Thái Diêm tính toán một lúc lâu, lời đến khóe miệng, lại không biết làm sao nói ra, chỉ đành mệt mỏi nói: “Khanh ngồi đi, ngồi xuống rồi nói.”

Phùng Đạc liền tìm một vị trí ngồi xuống, Thái Diêm lại hít sâu một hơi tựa vào gối đầu, sắc mặt tái nhợt vô lực nhìn lên đỉnh trướng.

“Điện hạ có cần truyền thái y đến xem?” Ngoài trướng vang lên tiếng hỏi.

“Không cần.” Thái Diêm đáp.

Hắn thậm chí đã nghĩ đến rời cung đào thoát, coi như xong chuyện. Thế nhưng hắn có thể chạy đi đâu chứ? Trịnh Ngạn, Vũ Độc, Thương Lưu Quân… mỗi người đều là cao thủ, nếu hắn không có Lang Tuấn Hiệp bảo hộ, bọn họ muốn truy sát liền dễ như trở bàn tay. Hơn nữa Thái Diêm còn nhớ đến lời thề của mình trước mặt Lang Tuấn Hiệp, trong lòng không ngừng dày vò, phảng phất vĩnh viễn đều bị vây trong liệt hỏa không được an thân.

Thế nhưng cho dù đã như vậy hắn vẫn không nghĩ đến việc khẩn cầu Đoạn Lĩnh tha thứ, hắn biết Đoạn Lĩnh sẽ không tha thứ cho mình, cho dù Đoạn Lĩnh gật đầu Lý Diễn Thu cũng nhất định đem hắn đi thiên đao vạn quả. Cùng lắm thì, hạ độc Lý Diễn Thu, đem người kia giết đi, giết tất cả mọi người… trong lòng Thái Diêm đột nhiên hiện lên một ý niệm cực kỳ đáng sợ, ý niệm kia tựa hồ đã bào mòn hết tất cả khí lực của hắn, khiến hắn mơ mơ màng màng ngủ mất.
Bình Luận (0)
Comment