Tương Kiến Hoan

Chương 148

“Động thủ đi.” Thương Lưu Quân nói.

Vũ Độc lắc vài cái thoát khỏi dây thừng, Đoạn Lĩnh hoạt động hai tay, ngay sau đó Thương Lưu Quân lại cắt đứt vài sợi dây trói, phóng xuất tù binh.

“Đi mau!” Đoạn Lĩnh hướng về phía những người trong phòng nói, “Chạy ra ngoài!”

Những người được cởi trói càng lúc càng nhiều, bọn họ châu đầu ghé tai xì xào, Đoạn Lĩnh lại ngoắc ngoắc ra hiệu mọi người đi theo phía sau Thương Lưu Quân. Thương Lưu Quân dẫn theo bọn họ một đường trắc trở, dọc theo đường nhỏ đi về phía chuồng ngựa.

“Đi!”

Đoạn Lĩnh tung người lên ngựa cùng Vũ Độc, mang theo hơn một trăm gã tù binh đào thoát khoải doanh địa, lúc này người Nguyên vẫn chưa phát hiện. Đám người Liêu bị bắt trong đêm ào ạt chạy trốn tìm một tia đường sống, bọn họ biết đây là cơ hội duy nhất, lập tức giục ngựa nhắm về phía Lạc Nhạn thành chạy riết.

Rốt cục, người Nguyên cũng bị kinh động, doanh trại tù binh được đặt tại góc rìa phía tây lập tức nổi lên tiếng kèn cảnh báo, quân đội truy sát cũng theo sau đó lao ra, trong bóng tối hướng về phía tù binh bắn tên. Cùng lúc, Thương Lưu Quân cũng đã mang theo mọi người vọt ra khỏi rào vây, quát một tiếng: “Sau này còn gặp lại!”

Thương Lưu Quân chạy dọc theo tường thành, vừa xoay người nhất thời tiêu thất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại Vũ Độc và Đoạn Lĩnh xen lẫn trong hơn trăm tù binh giục ngựa chạy như điên về phía Lạc Nhạn thành.

“Mở cửa ——!” Có người bắt đầu hô to.

“Mở cửa nhanh!” Bọn tù binh cùng nhau gào thét.

Đây là kế hoạch thứ nhất của Trương Sính, ngụy trang thành tù binh bị bắt, cứu một nhóm người vào thành, nếu có thể có hiệu quả liền thuận lợi thông qua, bọn tù binh còn có thể giúp Đoạn Lĩnh và Vũ Độc làm chứng.

Nếu không gạt được, cũng chỉ đành cố gắng ẩn núp, tách ra đợi cơ hội tìm người.

Dưới thanh âm liên tiếp khẩn cầu mở cửa, Nguyên quân đuổi tới cự ly cách tường thành khoảng một dặm liền dừng bước.

“Chuẩn bị bắn tên ——!” Trên tường thành có tiếng quát dài ra lệnh.

Bọn tù binh phía dưới lập tức luống cuống, toàn bộ chen lấn dán sát vào tường thành, sợ hãi ngẩng đầu nhìn, may mà mũi tên là chỉ về Nguyên quân chứ không phải hướng vào bọn họ.

“Mở cửa! Mở cửa! Ta là Thẩm đại nhân đây! Mở cửa nhanh!!” Nam nhân trung niên nọ tiến lên gọi cửa. Rốt cục cửa thành giữa bóng tối mờ mịt phát ra tiếng vang, chốt cửa được tháo xuống hé ra một khe hở, bọn tù binh lập tức xô đẩy vội vàng chạy vào thành, cũng có không ít người bị chen đến ngã vào sông đào bảo vệ.

Người Nguyên không ngờ đám tù binh cư nhiên có thể nửa đêm vào thành, phán đoán không kịp tổ chức quân đội thừa cơ trùng kích liền dứt khoát quay đầu rút lui.

Vũ Độc che chở Đoạn Lĩnh, dùng khủy tay tách ra khoảng cách với tù binh hai bên, chen vào trong thành. Không được bao lâu tất cả mọi người đều đã ở trong thành Lạc Nhạn. Đoạn Lĩnh một tay kéo nam nhân hôn mê nhìn quen mắt nọ, bọn họ vừa mới vào thành phía sau liền phát ra tiếng vang, hai tên lính xông đến đè y xuống.

Giữa đêm tối một mảnh hoảng loạn, Đoạn Lĩnh lần thứ hai bị dây thừng trói gô, cánh tay của y bị bẻ ngoặc ra sau, đẩy chúi về phía trước. Binh sỹ cưỡng chế mọi người quỳ xuống, Vũ Độc lại muốn lao lên tách bọn họ ra, không ngừng ‘A a’ gọi, Đoạn Lĩnh cũng vội vàng dùng tiếng Đảng Hạng kêu: “Đa! Ta ở chỗ này!”

Vũ Độc chạy đến bảo hộ che chở Đoạn Lĩnh, hai người lại nghe có kẻ dùng Hán ngữ nói: “Hán nhân đều qua bên này!”

Trong sự hỗn loạn, bọn lính bắt đầu thống kê nhân số.

“Người Liêu qua đây!”

“Chúng ta là người Tây Lương!” Đoạn Lĩnh hô to, xen vào đó là tiếng a a gọi của Vũ Độc.

“Bên này!”

Trong khoảnh khắc, người Liêu, người Tây Lương, người Hán, cùng với những người Sắc Mục đến từ tiểu tộc tái ngoại đã được phân ra làm ba bảy loại, đều tự mình xếp thành hàng, tình huống cũng yên tĩnh lơn một chút. Hơn trăm người tách thành từng nhóm, trên đường lớn vang tiếng vó ngựa, chỉ thấy một đội binh sỹ chạy tới.

“Chuyện gì?” Một gã tướng lĩnh tung người xuống ngựa, hỏi.

“Hồi bẩm tướng quân.” Trong đám quân thủ thành bước ra một người, đáp, “Ngoài thành có một trăm mười hai tên tù binh chạy thoát đến, vì tránh cho gian tế trà trộn, chi bằng trước hết đều tra làm rõ.”

Ánh đuốc soi sáng nét mặt sợ hãi của đám tù binh, vị tướng quân nọ thần sắc khẽ biến, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ người này hẳn là Tuần ti sử của Lạc Nhạn thành, giữa lúc hai quân giao chiến, việc thả người vào thành là vô cùng nguy hiểm, dù sao khả năng gian tế trà trộn vào hành cũng là cực lớn. Chỉ cần một câu nói của hắn, tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị trảm thủ.

Vũ Độc có chút toát mồ hôi, chuẩn bị nếu tên tướng quân kia ra lệnh ‘Toàn bộ đều giết’ thì bạn thân liền trước hết động thủ giết người, mang Đoạn Lĩnh trốn chạy, né tránh trong lưu dân.

Một khắc này, trái tim của mọi người đều nhấc lên tận cổ họng, cuối cùng tên tướng lĩnh kia nói: “Dẫn đi thẩm tra rõ ràng, tránh cho có gian tế.”

Vừa nghe đám tù binh đều thở dài một hơi, người Liêu thống trị phương bắc đã lâu, sự tàn bạo không thể bì được với năm đó khi trận Thượng Tử diễn ra, từ sau khi Liêu tổ băng hà, Liêu quốc liền áp dụng thủ đoạn lấy Hán trị Hán, còn mở rộng Hán văn, Hán học cho các quan viên cao tầng. Mà dần dần có không ít người Liêu cũng bắt đầu lấy tên theo ‘Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí Tín’, từ đó đủ cho thấy, cho dù hai bên đều mang tiếng tàn bạo, thế nhưng so với người Nguyên chưa mở dân trí, Liêu quốc vẫn nhân đạo hơn nhiều.

Tướng quân nọ đang định xoay người tự mình ly khai, Đoạn Lĩnh lại dùng Liêu ngữ nói: “Tướng quân, chỗ này có một người bị thương, có lẽ cũng là vị đại nhân nào đó.”

Tướng lĩnh liền đi về phía Đoạn Lĩnh, Vũ Độc hiểu ý, đẩy nam nhân đang phát sốt ra ngoài. Nam nhân nọ ăn vận xiêm y quý giá đẹp đẽ, có chút giống võ sỹ mà không giống bình dân, lúc Đoạn Lĩnh vừa gặp hắn liền cảm giác có chút nội tình. Quả nhiên, tướng lĩnh kia vừa thấy liền cả kinh, hô to: “Thuật Luật Đoan? Mau mau dẫn hắn đi chữa trị!”

“Còn có vị này… Ồ? Người đâu?” Đoạn Lĩnh quay đầu, đang định tìm nam nhân tên Thẩm Trùng kia lại phát hiện đối phương đang trốn ở xa tít.

“Thẩm Trùng?” Tướng lĩnh cất giọng gọi.

“Văn tướng quân… tha mạng!” Thẩm Trùng sợ đến hồn lìa khỏi xác, vội cầu xin, “Tướng quân! Tha mạng!”

“Cũng mang hắn đi theo.” Tướng lĩnh nói.

Đoạn Lĩnh không ngờ Thẩm Trùng sẽ sợ hãi như vậy, tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển liền nghĩ đến. Đúng rồi, tên thất phu này là quan viên Liêu quốc, trận chưa đánh đã chạy, hiện tại trốn được về thành tự nhiên sợ bị võ tướng bắt được, trị tội không làm tròn trách nhiệm. Thế nhưng gã võ tướng này tựa hồ quan chức cao hơn Thẩm Trùng rất nhiều? Ấn theo quan chế Liêu quốc, tuy rằng nói lấy võ vi tôn, nhưng Thẩm Trùng hẳn cũng không cần phải sợ hãi đến vậy chứ.

Bọn binh lính đồng thời dẫn hai người rời đi, tướng lĩnh cũng không nói thêm nhiều mà phóng ngựa ly khai. Quân quan tuần thành liền chia tù binh theo từng tộc, phân biệt đưa vào các phòng khác nhau liên tục đề ra nghi vấn. Trong hơn trăm người cũng chỉ có Đoạn Lĩnh và Vũ Độc là ‘người Đảng Hạng’, liền bị nhập vào cùng người Liêu tiếp thu thẩm vấn.

Lúc bọn họ bị hỏi tới, Đoạn Lĩnh liền dùng Liêu ngữ đối đáp lưu loát, nói rằng bọn họ là phụ tử muốn đến đây buôn bán, cha y vừa câm vừa điếc, bị quân Nguyên bắt trên đường. Trong lúc bị giam giữ thì giữa đêm lại có một gã hiệp khách xuất hiện giải cứu, đưa toàn bộ tù binh trốn chạy.

Y đối với những quan quân thủ thành này rất cỏ hảo cảm, dù sao bọn họ cũng bận tâm tính mệnh của bách tính, nói mở cửa liền mở cửa không chút do dự, người như vậy hẳn là trạch tâm nhân hậu.

“Tiếng Liêu của ngươi học với ai?” Vị quan thủ thành kia hỏi, “Thế nào nghe rất có phong vị Thượng kinh.”

Đoạn Lĩnh đáp: “Năm đó từng đến học đường tại Thượng kinh.”

“Thời cuộc không dễ dàng.” Thủ thành quan vung đại bút lên, nói, “Các ngươi tự nghĩ cách mưu sinh, hôm nay trong thành đã quá nhiều người, không thể để ý tới các ngươi.”

“Dạ, đại nhân.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Cầm tờ giấy này.” Thủ thành quan lại nói, “Đến dân ti bên ngoài có thể lãnh khẩu phần lương thực cho mười ngày, thứ khác liền không thể thu xếp. Không được trộm cắp, lừa đảo, sau khi vào thành nếu phát hiện phạm tội liền tăng thêm một bậc.”

Đoạn Lĩnh thập phần thông minh, nghe xong liền mỉm cười đứng dậy thi lễ cùng quan thủ thành, nói: “Thiên địa lưỡng thần phù hộ người, Liêu quốc đại nhân.”

Đoạn Lĩnh vốn bộ dạng đẹp đẽ, khi cười rộ lên rất có cảm giác thân cận, bình sinh chiếm đủ tiện nghi của bộ túi da này, phàm là những tình cảnh có thể không cần bị làm khó dễ, thường thường cũng không gặp trắc trở. Vì vậy lần điều tra này cũng cực kỳ đơn giản đã lấy được giấy hộ tịch, đắp ấn quan, coi như đã có thể lưu lại Lạc Nhạn thành.

Lúc bọn họ rời khỏi phòng xét hỏi thì mặt trời vừa mọc, quân Nguyên đã vây thành hơn mười ngày, trong thành tất cả vẫn như cũ, cửa hàng hai bên đường vẫn khai trương buôn bán.

Trong hầu bao của Vũ Độc còn ẩn giấu ít bạc vụn, đều đưa hết cho Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh đổi thành tiền đồng mua chút thịt bò, cùng Vũ Độc ngồi ở ven sông tạm lót dạ, sau đó mới tìm chỗ đặt chân.

“Làm sao bây giờ?” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói.

Phụ cận cũng không có người chú ý tới bọn họ, Vũ Độc liền mơ rmiệng nói: “Trước hết chờ Thương Lưu Quân liên lạc, không cần nóng nảy. Người của Lạc Nhạn thành cư nhiên dễ dàng phóng chúng ta vào thành như vậy.”

“Nơi này dân phong thuần phác.” Đoạn Lĩnh nói, “Năm đó khi Thượng kinh thất thủ, mười vạn lưu dân hạ Trung Nguyên, Lạc Nhạn thành cũng đã đón nhận rất nhiều người.”

Y còn khắc sâu ấn tượng với trận rét mùa đông năm đó, nếu không có gian miếu đổ trong Lạc Nhạn thành, Đoạn Lĩnh hôm nay đã thành xương khô giữa đồng hoang. Tòa thành này đã cứu tính mạng của y, nếu có cơ hội y thật sự muốn báo đáp, chỉ hy vọng nó có thể chịu được đợt công phá này của người Nguyên.

Nếu có thể kéo được đến đợt tuyết đầu tiên, tường thành kết băng đủ dày thì Nguyên quân cũng không thể đánh vào, chỉ phải quay đầu về tái bắc.



Diễm dương cao chiếu, trong quần sơn một mảnh hiu quạnh, khí trời dần chuyển lạnh, lá khô lìa cành ào ào bay lượn trong gió thu. Trương Sính cưỡi ngựa băng qua dòng suối, đối chiếu địa đồ quan sát thông lộ.

Y dự định trước hết hội họp với quân Nghiệp thành đang đốn củi, sau đó để bọn họ đưa mình trở về, đợi trước khi mùa đông bắt đầu liền tranh thủ trở về Giang Châu.

Một trận thanh âm huyên náo vang lên. Bôn Tiêu lập tức quay đầu, cảm nhận được nguy hiểm từ sâu trong rừng, muốn giãy khỏi dây thừng chuẩn bị sẵn sàng.

Mà Trương Sính đang ngồi trên lưng ngựa cũng cảm thấy áp lực.

“Đi!” Trương Sính chỉ cho rằng là đám hổ báo hoặc sài lang trong núi, đến cuối mùa thu thì cuống quýt săn mồi khắp nơi, lập tức cho quay đầu ngựa đi vào đường núi.

Bất chợt, một tiếng hét thảm vang lên khiến Trương Sính kinh hồn táng đảm.

Đó là tiếng người giãy chết!

Thi thể của một hắc y nhân từ vách núi cách đó không xa rơi xuống, phát ra thanh âm nặng nề.

Ngay tiếp theo lại thêm một thi thể bị đẩy xuống, đầu chạm đất vỡ tung, óc bắn tứ phía.

Cổ thi thể thứ ba lăn lông lốc dọc theo sơn đạo rơi vào trong vách núi.

Trương Sính không lên tiếng, cũng không quát hỏi là ai, chỉ an tĩnh dừng ngựa trên sơn đạo đợi đối phương hiện thân.

Rừng cây phía sau Trương Sính vang lên thanh âm nhỏ vụn, tựa hồ có người muốn chạy nhưng lại nghe một tiếng thét dài thê lương từ trước mặt y vọng đến tận sau lưng, sau đó là thanh âm chém giết.

Lập tức, cổ thi thể tứ tư bị quăng ra khỏi bụi rậm.

“Trịnh Ngạn?” Trương Sính ướm lời.

Một nam nhân chậm rãi bước ra khỏi rừng cây, chính là Lang Tuấn Hiệp đang mặc y trang võ sỹ hai màu lam đen giao thác.

“Nguyên lai là Ô Lạc Hầu Mục đại nhân.” Trương Sính cười nói.

“Trương Sính tiên sinh.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Đã lâu không gặp.”

Trương Sính kéo cương ngựa, thoáng xoay người đối mặt với Lang Tuấn Hiệp, nói: “Đại nhân thế nào đột nhiên đến nơi này.”

Lang Tuấn Hiệp đáp: “Ngươi tại sao đến, ta tự nhiên cũng vì đó mà đến, Vương Sơn cùng Vũ Độc đâu?”

Trương Sính hơi biến sắc, trong lòng chuyển qua vô số ý niệm, đầu tiên đoán rằng vừa rồi tựa hồ có Ảnh vệ đang truy tung chính mình, lại bị thích khách này giết chết. Ảnh đội là người của Thái tử, tên tiểu tử này cũng là người của Đông cung, nếu y đã ra tay với người trong Ảnh đội thì hẳn là lập trường tương đồng với nhau, là bạn không phải địch.

Trương Sính cân nhắc một chút, sau đó đáp: “Hai người bọn họ đã đi Trung kinh, còn nhờ ta chuyển vài lời cho Bệ hạ.”

“Là những lời gì?” Lang Tuấn Hiệp vẫn thản nhiên như trước.

Trương Sính đáp: “Thế cục phương bắc thay đổi trong nháy mắt, chi bằng mau chóng quay về Giang Châu. Sính ở đây xin cảm tạ ân cứu mạng của đại nhân.”

Trương Sính trái lại chủ động tung người xuống ngựa, hướng về phía Lang Tuấn Hiệp cúi đầu.

Trong tay Lang Tuấn Hiệp còn cầm theo kiếm, vừa rồi y đã giết bốn gã Ảnh vệ, thế nhưng trên người lại chưa bị dính nhiều ít máu tươi. Y trầm mặc một chút rồi thu kiếm vào vỏ, cũng không nói lời nào.

Trương Sính đã lạy xong, chỉ lẳng lặng đứng đợi Lang Tuấn Hiệp mở miệng.

Sau một hồi, Lang Tuấn Hiệp lại nói với Trương Sính: “Ta đoán, Mục tướng gia hẳn đã phái ngươi đến Thượng tử tìm kiếm gì đó.”

Lời này vừa ra Trương Sính nhất thời nghi hoặc, sau đó nói: “Nhữ Nam? Vì sao đại nhân lại nói ra lời này? Mà thôi, tiểu sinh nói cho ngươi cũng không sao, chuyến này Sính đến Hà Bắc là vì muốn đi Trung Kinh tìm sư thúc Phí Hoành Đức của ta.”

Lang Tuấn Hiệp gật đầu, “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Không cần trăm phương ngàn kế chạy đi Nhữ Nam tra chút chuyện xưa đó. Trương Sính, Thái tử chân chính kỳ thực vẫn lử bên cạnh các ngươi, y là Vương Sơn.”

Trương Sính lập tức biến sắc, còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ Lang Tuấn Hiệp đã dùng ngón cái bắn chuôi kiếm của mình ra, hàn quang chợt lóe, kiếm phong vừa vặn xẹt qua cổ của Trương Sính, máu tươi văng đầy trời.

Trương Sính cả người run rẩy, theo bản năng cuống quýt che lại vết thương, sau một hồi co quắp liền ngã nhào xuống mặt đất.

“Trước khi ngươi chết, ta nói cho ngươi biết bí mật này.” Lang Tuấn Hiệp thản nhiên nói, “Miễn cho ngươi chết không nhắm mắt, đi thuận lợi, Trương Sính tiên sinh.”

Sau khi nói xong, Lang Tuấn Hiệp một cước đá thi thể của Trương Sính xuống vách núi. Trương Sính mở to mắt, một đường lăn xuống đáy vực, từ độ cao vạn trượng đập thẳng vào nền đá cứng rắn, phát ra thanh âm nặng nề.

Tiếng vang liên tiếp, Lang Tuấn Hiệp đầu tiên là đem thi thể của đám người Ảnh đội ném vào vực sâu, sau đó mới cởi dây thừng buộc ngựa ra, bước đến bên cạnh Bôn Tiêu.

Bôn Tiêu cảnh giác nhìn Lang Tuấn Hiệp, ánh mắt của Lang Tuấn Hiệp lại cực kỳ nhu hòa, giơ một tay lên chạm lên mặt của nó, Bôn Tiêu vẫn đứng yên bất động. Một lát sau, Lang Tuấn Hiệp huýt sáo dài một tiếng, chân bước nhanh phóng người lên ngựa.

Bôn Tiêu hơi do dự, nhưng chung quy cũng không hất Lang Tuấn Hiệp xuống.

“Giá!” Lang Tuấn Hiệp khống chế Bôn Tiêu, xoay người phi ngược về phía Lạc Nhạn thành.

.
Bình Luận (0)
Comment