Tương Kiến Hoan

Chương 155

“Việc ta biết đến.” Đoạn Lĩnh nói, “Cũng không nhiều hơn các vị ở đây bao nhiêu, chẳng lẽ Ô Lạc Hầu Mục đại nhân đến đây là vì giết A Mộc Cổ? “

Đoạn Lĩnh nói một câu, dễ dàng ném củ khoai phỏng tay này trở lại, Trịnh Ngạn tủm tỉm nở nụ cười.

“Thật thú vị.” Vũ Độc lạnh lùng nói.

Đêm đó khi A Mộc Cổ rời đi, Thương Lưu Quân toàn bộ hành trình đều rõ ràng, mà Đoạn Lĩnh lại không biết Trịnh Ngạn có nghe được câu nói cuối cùng kia hay không, suy đoán rằng hắn hẳn là cũng cảm giác được một chút nội tình.

Lang Tuấn Hiệp nhàn nhạt đáp: “Câu chuyện đùa này cũng không thể kể loạn, Vương đại nhân.”

Vũ Độc nói: “Chỉ sợ có một số việc, nói ra giống như vui đùa, trên thực tế cũng là vui đùa. Ô Lạc Hầu Mục đại nhân…”

Vũ Độc cói đến đây liền vươn bàn tay ra trước mặt Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh có chút vẻ mặt mờ mịt.

Vũ Độc chỉ chỉ vào ngực Đoạn Lĩnh, lúc này y mới hiểu ra, lập tức cầm kim ô đang cuộn tròn say ngủ đặt lên tay Vũ Độc. Vũ Độc niết nhẹ kim ô, bước lên phía trước, khách khí nói với Lang Tuấn Hiệp” “Đắc tội rồi, Ô Lạc Hầu Mục đại nhân.”

Đoạn Lĩnh chợt rùng mình, đang muốn ngăn cản Vũ Độc đã thấy đối phương đặt kim ô vào thân thể Lang Tuấn Hiệp, con rết nhỏ kia liền men theo cổ áo của y chui vào.

Thương Lưu Quân không khỏi lạnh cả sống lưng, Trịnh Ngạn lại không có chút phản ứng nào, hiển nhiên đã quen với cách thức của Vũ Độc,. Lúc này Đoạn Lĩnh mới ý thức được, vị Vũ Độc đã chung đụng với y thật lâu kia cũng không phải Vũ Độc trong mắt mọi người, mà y chỉ là đã quen với một mặt trung thành vô hại của đối phương mà thôi.

“Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn.” Vũ Độc nói, “Cũng đừng nghĩ đến việc bắt cóc con tin gì đó, chỉ cần hơi chút phát lực chất độc của kim ô sẽ khiến thân thể ngươi tê liệt, cảm giác này sẽ đến nhanh hơn tốc độ của ngươi.”

Nói dứt lời, Vũ Độc liền đứng dậy đi ra khỏi phòng. Thương Lưu Quân cùng Trịnh Ngạn nhìn nhau một lát cũng đứng dậy rời đi, biết Vũ Độc hẳn là có chuyện muốn thương lượng cùng bọn họ, lại không muốn Lang Tuấn Hiệp biết được.

Đoạn Lĩnh có chút thấp thỏm muốn đứng dậy, Vũ Độc đã quay người lại, cách một cánh cửa thoáng nhìn y lắc đầu, ý bảo y không nên theo cùng.

Đoạn Lĩnh biết kết quả của cuộc thương lượng này Vũ Độc trước sau đó cũng sẽ nói với y, hiện tại không cho y ra ngoài chỉ vì muốn tách y không để bị liên hệ vào.

Trịnh Ngạn xoay tay đóng cửa lại, ba gã thích khách đi đến một nơi vắng vẻ, Vũ Độc trầm ngâm một lúc lâu không mở miệng. Ba người tâm tư khác biệt, mà Thương Lưu Quân nhãn thần phiêu hốt, tựa hồ hoàn toàn không đủ tập trung.

Ánh mặt trờ sau giờ ngọ chiếu qua song cửa, vắt ngang cơ thể của Đoạn Lĩnh và Lang Tuấn Hiệp. Cái tia sáng này chiếu rọi nghìn vạn hạt bụi tung bay giữa không gian, giống như kính vạn hoa thiên biến vạn hóa, chiết xạ tia sáng bị hoa tuyết trong suốt ngăn trở từ bên ngoài.

Quang ảnh chằng chịt khiến Đoạn Lĩnh nhớ lại đêm hôm ấy, khi Lang Tuấn Hiệp ôm y ra khỏi sài phòng Đoạn gia, hoa lau phất phơ tung bay và ngọn đèn mông lung như không có thật.

Hiện tại, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Ngươi tại sao muốn làm như vậy?” Đoạn Lĩnh cuối cùng cũng có thể hỏi ra.

“Làm như thế nào?”

Lang Tuấn Hiệp đáp, y cũng không nhìn vào mắt Đoạn Lĩnh chỉ chăm chú vào vạt áo của đối phương, trên đó có thêu đồ đằng tượng trưng cho người Đảng Hạng —— nhạn, chim nhạn thu đến xuôi nam, xuân về ngược bắc, vĩnh viễn không quên đường về nhà.

“Lúc ở Thượng kinh, vì sao lại tập kích Tầm Xuân?” Đoạn Lĩnh nói, “Vì sao khi ta trở về Tây xuyên lại hạ sát thủ?”

Đoạn Lĩnh biết cho dù hỏi thế nào đi nữa cũng sẽ không nhận được bất kỳ đáp án gì, thế nhưng y thủy chung vẫn muốn hỏi ra, cho dù không chiếm được câu trả lời.

“Vì sao lại đầu độc?” Đoạn Lĩnh nói, “Vì sao mang ta ném vào sông…”

“Bởi vì ngươi tin lầm người, ta là Ô Lạc Hầu Mục cũng không phải Lang Tuấn Hiệp.” Lang Tuấn Hiệp đột nhiên ngước mắt nhìn Đoạn Lĩnh, trả lời xong liền khôi phục sự lãnh tĩnh cố hữu. Câu nói nọ vừa thốt ra, Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm giác được, đây phảng phất đã không còn là Lang Tuấn Hiệp mà mình từng quen biết. Hoặc là, y vốn vẫn luôn như vậy, duy chỉ có ban đầu khi làm bạn ở Thượng kinh mới biến thành một người khác.

Ô Lạc Hầu Mục cùng Lang Tuấn Hiệp, người nào mới thật sự là y?

“Ta là tới giết các ngươi.” Lang Tuấn Hiệp thản nhiên nói, “Các ngươi nếu tin ta, liền phải chuẩn bị tốt tâm lý bị ta phản bội.”

Đoạn Lĩnh bỗng nhiên chấn động, kinh ngạc nhìn Lang Tuấn Hiệp.

“Bởi vì cừu hận sao?” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói.

“Bốn mươi năm trước, Ô Lạc Hầu quốc phá.” Lang Tuấn Hiệp thấp giọng đáp, “Người trong Hoàng thất dẫn ta trốn vào Tiên Ti sơn, ở nơi đó kéo dài hơi tàn. Nào ngờ Hán nhân cùng Nguyên nhân lại tới nữa, huyết tẩy thôn trang của ta, tàn sát tộc nhân của ta. Tương Kiến Hoan, nguyên bản là từ khúc của chúng ta.”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Nó giảng thuật nổi niềm chờ đợi ở nơi hoa đào nở rộ, chờ đợi tình nhân của ngươi trở về.” Lang Tuấn Hiệp thoáng ngẩng đầu đối diện cùng Đoạn Lĩnh, trong mắt mang theo tự vị không rõ: “Đoạn Lĩnh, ngươi trưởng thành, trước đây ta thường nói với ngươi, có một số việc sau này ngươi sẽ biết. Thế nhưng sau đó ta lại vẫn nghĩ, có một số việc ngươi vĩnh viễn vẫn không biết thì tốt hơn.”

Hô hấp của Đoạn Lĩnh nghẹn lại.

“Vậy ngươi… vì sao không giết ta ngay từ đầu?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Bởi vì khi còn bé ngươi rất có tác dụng.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Phụ thân ngươi côi cút một mình thì làm được cái gì? Chỉ có phụ tử hai người trở lại Nam Trần nắm quyền, ta mới có thể nhân đó phục quốc.”

“Vì vậy, lúc ngươi cho rằng ta đã chết.” Đoạn Lĩnh run giọng nói, “Liền nâng đở Thái Diêm lên làm Thái tử, các ngươi đã trao đổi điều kiện gì?”

Lang Tuấn Hiệp nở nụ cười không nói thêm cầu nào, đường nhìn lại thấp đi, chăm chú ngắm vạt áo của Đoạn Lĩnh.

Trong viện tuyết bay đầy trời, thanh âm xào xạc.

Trên đầu, trên vai ba người đã dính không ít hoa tuyết.

“Ngươi không thể hạ thủ giết y.” Thương Lưu Quân nói, “Hắn là Thái tử thái bảo, chính nhị phẩm. Nếu giết mệnh quan triều đình, tất cả người nơi này đều sẽ bị liên lụy.”

“Dung ta hỏi một câu.” Trịnh Ngạn nói, “Lời của A Mộc Cổ là thật?”

Vũ Độc liếc nhìn Trịnh Ngạn, bản thân và Thương Lưu Quân đều không lên tiếng, Trịnh Ngạn nói: “Chuyện cho tới bây giờ, nếu các ngươi còn muốn gạt ta, ta liền giả vờ không biết là được. Thế nhưng nếu ngươi muốn động thủ với Ô Lạc Hầu Mục liền phải nói rõ ràng, bằng không việc này ta không thể gánh chịu thay các ngươi..”

“Ngươi tới đây để làm gì?” Thương Lưu Quân hỏi.

Trịnh Ngạn bình chân như vại đáp: “Lúc trước không phải đã nói sao?”

“Ta hỏi vì sao ngươi tới Nghiệp thành.” Thương Lưu Quân lại nói.

“Mật chỉ của Bệ hạ.” Trịnh Ngạn đáp, “Không thể cho ngươi biết.”

Thương Lưu Quân cười nhạt, Vũ Độc lo lắng một hồi rồi nói: “Thái tử là giả, Trương Sính tra ra chứng cứ, chứng cứ ngay tại Lạc Nhạn thành.”

Lời này vừa thốt ra Thương Lưu Quân lập tức chấn động, tựa hồ không ngờ đến Vũ Độc cư nhiên lại biết nhiều đến vậy.

“Lời này là ngươi nói.” Thương Lưu Quân lạnh lùng nói, “Vũ Độc, ta cái gì cũng chưa nói.”

“Không sao cả.” Vũ Độc đáp, “Tự nhiên là ta nói, thừa tướng có lời gì cứ bảo người đến tìm ta.”

Trịnh Ngạn tựa hồ không chút ngạc nhiên, nói: “Người thật ở nơi nào?”

“Ta không biết.” Vũ Độc đáp.

“Chứng cớ đâu?” Trịnh Ngạn lại hỏi.

“Chứng cứ là một người.” Vũ Độc đáp, “Ngươi tốt nhất không cần quản quá nhiều. Trịnh Ngạn, cứ xem như ngươi không biết là được.”

Thân phận của Trịnh Ngạn so với những người còn lại càng thêm mẫn cảm, dù sao hắn ngoại trừ trung thành với Lý Diễn Thu ra, phía sau còn có thế lực của một người khác. Hoài Âm Hầu Diêu Phục.

Chuyện này nếu để Diêu Phục biết càng nguy hiểm, đến lúc này Thương Lưu Quân mới phát giác được sự không thích hợp trong lời nói của Vũ Độc.

“Thương Lưu Quân sẽ nghĩ cách mang người về.” Vũ Độc nói, “Về phần chuyện này tiếp theo nên giải quyết như thế nào, toàn bộ phải xem Mục tướng gia. Ô Lạc Hầu Mục thiên lý xa xôi đến đây, hẳn là cũng đã tra được tin tức, muốn giết người diệt khẩu, chỉ cần chúng ta tìm được nhân chứng trước một bước, lại bắt Ô Lạc Hầu Mục giam giữ. Việc hôm nay nên xử lý như thế nào, chi bằng ba người chúng ta đưa ra một câu hợp lý, việc này không quan hệ đến Vương Sơn, không cần dính dáng đến y.”

“Chuyện đã xảy ra, y biết nhiều ít?” Trịnh Ngạn hỏi.

“Đêm đó y cũng có mặt ở bờ sông.” Vũ Độc nói, “Đối với việc lý giải chân tướng cũng chỉ đến vậy. Vương Sơn chưa từng đến Lạc Nhạn thành, y thủy chung vẫn ở Nghiệp thành, lúc này chỉ có ba người chúng ta xuất hiện trong căn nhà này.”

Trịnh Ngạn cùng Thương Lưu Quân đều biết, Vũ Độc đây là đã quyết tâm bảo trụ Vương Sơn, dù sao chuyện này thật sự có chút khó lường, Lý Diễn Thu dưới cơn thịnh nộ rất có thể sẽ mang không ít người vô tội ra gánh vác trách nhiệm tương quan.

“Năm đó lúc Ô Lạc Hầu Mục đưa Thái tử về ta đã cảm thấy không thích hợp.” Thương Lưu Quân nói, “Theo lý thuyết, một thiếu niên đã trải qua không ít khổ cực, lúc trở về triều đình hẳn là phải thường xuyên nhắc tới mới đúng. Thái tử lại rất ít nói về việc này, giống như sợ nhiều lời nhiều sai, bị người bắt được sơ hở.”

“Bệ hạ biết chuyện này sao?” Vũ Độc hỏi.

Trịnh Ngạn chần chờ một lúc lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu, cũng không rõ là ‘Bệ hạ không biết’ hay là, ‘Ta không biết người kia có biết hay không.”.

“Nếu là như vậy.” Trịnh Ngạn mở miệng nói, “Ô Lạc Hầu Mục không thể giết, y là nhân chứng trọng yếu nhất, nếu ngươi giết y tại đây, trở về liền không có đối chứng.”

Vũ Độc cùng Thương Lưu Quân đều trầm mặc, quả như Trịnh Ngạn nói, họ không thể đơn giản đem tên đang bị giam trong phòng kia giết đi là được. Một ngày chủ mưu giả tạo thân phận Thái tử chết đi, sau khi trở về liền không có đối chứng, nếu bị Lý Diễn Thu tra ra Ô Lạc Hầu Mục chết trong tay ba người bọn họ, trái lại càng giống như Mục Khoáng Đạt ở sau màn sắp xếp hết thảy.

“Ngươi không thể làm chứng sao?” Thương Lưu Quân hỏi.

Trịnh Ngạn đáp: “Đương nhiên không thể, ngươi đang suy nghĩ gì đấy. Ta cũng không phải đương sự.”



Trong phòng, tuyết bên ngoài đã ngớt dần.

Đoạn Lĩnh trầm mặc hồi lâu, đây là câu trả lời nằm trong dự liệu của y, lại vô tình vạch trần sự ấm ấp giả dối trong suốt mấy năm bọn họ chung sống tại Thượng kinh, chỉ để lại cho y một lý do vô cùng chân thật, chân thật đến thương tích đầy người, máu tươi dầm dề.

“Vì vậy, tất cả đều là giả.” Đoạn Lĩnh nói, “Những việc ngươi đối xử tốt với ta, đều là giả.”

“Là giả.” Lang Tuấn Hiệp lại giương mắt nhìn Đoạn Lĩnh, đáp, “Phụ thân ngươi nói không sai, ngươi không nên tin tưởng ta, vì vậy ngươi đã tin lầm người. Ta cũng không cần ngươi báo đáp gì ta, dù sao những ngày tháng ở Thượng kinh đó ta cũng không phải thật lòng đối đãi ngươi, bất quá chỉ là muốn mượn thân thế của hai phụ tử ngươi để phục vụ cho đại kế phục quốc. Càng không kể đến, ta cũng chỉ muốn mượn tay ngươi báo thù người Hán, khiến các ngươi và Nguyên nhân đánh đến lưỡng bại câu thương.”

“Người của Thái gia cũng là bị các ngươi dùng kế phản gián hại chết.” Lang Tuấn Hiệp còn nói, “Hắn hận Nam Trần các ngươi, cũng hận người Nguyên. Nếu ngươi đã chết ta liền không chỗ dung thân, không bằng để hắn thay thế ngươi ngồi lên vị trí kia.”

Y nghiêm túc nhìn Đoạn Lĩnh, sau một hồi lại nói: “Không ngờ đến ngươi lại trở về, còn trưởng thành. Thế nhưng sự sai lầm này đã chú định, không còn lựa chọn nào khác.”

Cả thiên địa chìm trong tuyết trắng, suy nghĩ của y về đến một ngày Hoàng Hà đóng băng, cùng với những dãy núi tuyết phủ tựa kiệt tác của hóa công. Y đã từng co rúc trong lồng ngực của Lang Tuấn Hiệp, cảm giác nhiệt độ trên người đối phương, nghe nhịp tim chậm rãi bình ổn nọ, được Lang Tuấn Hiệp kéo khỏi giấc mộng hác ám vô vọng, tiến vào thế giới rộng lớn khoáng đạt.

“Ta không tin.” Đoạn Lĩnh nói.

Lang Tuấn Hiệp rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Tùy ngươi vậy, nên nói ta đều nói rồi.”

“Đây là câu trả lời ta muốn.” Đoạn Lĩnh chăm chú nhìn Lang Tuấn Hiệp, trầm giọng nói, “Hay là lời thật lòng của ngươi.”

Đoạn Lĩnh ngồi xuống trước mặt Lang Tuấn Hiệp, lúc nói ra câu này thì lại mơ hồ tản mác ra một loại uy nghiêm khí thế xuất phát từ trong xương cốt.

“Lúc ngươi nói dối biểu hiện hoàn toàn trái ngược người thường.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngươi sẽ nhìn thẳng vào mắt người khác nói dối, thế nhưng lúc ngươi nói thật ngược lại sẽ né tránh ánh mắt đối phương, bởi vì ngươi đã quen với việc che giấu cảm xúc của bản thân…”

Vào thời khắc này, Vũ Độc đẩy cửa tiến vào, trong phòng nhất thời sáng choang.
Bình Luận (0)
Comment