Tương Kiến Hoan

Chương 2

Vong quốc sinh xuân thảo, ly cung chẳng cổ khâu.

Từ lúc Liêu đế xuôi nam, một đường công phá lên phía Trần quốc, người Hán liền triệt thoái vào Ngọc Bích quan, từ Ngọc Bích quan về phía nam ba trăm dặm hợp với phủ Hà Bắc đều quy hết về liêu. Phủ Hà Bắc có một tòa Nhữ Nam thành, từ xưa đã là nơi tập kết hàng hóa giữa vùng Trung Nguyên và tái bắc, hiện nay đã nhập vào bản đổ Liêu quốc, Hán nhân có thể tây đào liền tây đào, có thể nam triệt liền nam triệt. Đệ nhất đại thành Hà Bắc năm xựa hiện nay đã trở thành một mảnh hoang tàn đổ nát, còn lại không được ba vạn hộ.

Trong Nhữ Nam thành có một Đoạn gia.

Đoạn gia này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trước đây làm thương đoàn qua lại hai bên đầu cơ trục lợi, có một cửa hiệu cầm đồ, một xưởng ép dầu, gia chủ không được ba mươi lăm liền bị bệnh lao mà mất, toàn gia trên dưới đều do phu nhân quản lý.

Mùng tám tháng chạp, ngoài trời một mảnh tà dương tàn chiếu, trong Nhữ Nam thành, từng phiến đá đều bị ánh mặt trời phủ lên một lớp vàng rực, từng vệt sóng dài của màu sắc quý gia kia phủ kín một con hẻm nhỏ vắng vẻ. từ trong đại viện Đoạn gia vang lên một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.

“Cho mày dám ăn trộm đồ của phu nhân!”

“Nói đi! Đào sinh tử1! Tiểu súc sinh!”

Từng côn mạnh mẽ như mưa giáng vào trên đầu, trên người một tiểu hài tử, phát ra thanh âm trầm đục. Tiểu hài tử quần áo tả tơi, mặt đầy nước bùn, trên mặt tràn đầy vết thương xanh tím, một bên mắt sưng vù, cánh tay bị nắm đến bầm đen, không ngừng chạy về phía nhà sau trốn tránh lại bất cẩn đụng ngã một nha hoàn đang nâng mâm gỗ, càng chọc cho bà tử tổng quản hét lên một tiếng chói tai.

Ngay sau đó, tiểu hài tử liền lao nhanh đến, giốn như không muốn sống mà đem người đàn bà đanh đá kia xô ngã xuống mặt đất, nhắm thẳng vào mặt nàng mà không ngừng hạ quyền xuống dưới.

Tiểu hài tử lại há miệng cắn mạnh, bà tử tổng quản thê lương kêu thét: “Giết người rồi —— “

Tiếng thét chói tai nọ gọi đến mã phu, tráng hán hùng hổ nọ thấy vậy, trên tay vẫn còn cầm một bó cỏ khô vội vàng xông đến. Sau ót đứa bé kia lập tức trúng phải một đòn, nhất thời hai mắt tối sầm ngất đi, tùy tiện để cho mọi người ra sức đánh mắng, khiến hài tử lại lần nữa vì đau đớn mà tỉnh lại, thẳng đến khi trên vai nó máu tươi nhễ nhại mới có người xách cổ áo nó ném vào phòng củi, đóng cửa lại, khóa trái.

“Ai hoành thánh đêyyyyyy —— “

Thanh âm của một lão nhân từ trong ngõ nhỏ truyền đến, mỗi ngày vào lúc chiều thà lão Vương liền bắt đầu dọn gánh, dạo qua khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành mà buôn bán.

“Đoạn Lĩnh!” Bên ngoài viện có thanh âm của một tiểu hài tử gọi khẽ.

“Đoạn Lĩnh!”

Tiếng gọi này thành công hoán tỉnh hài tử trong phòng củi, vết thương trên vai của Đoạn Lĩnh bị cỏ khô xuyên qua, trên bàn tay còn vị vật nhọn đâm ra một lỗ thủng, khấp khểnh đứng lên.

“Mày không bị sao chứ?” Tiểu hài tử bên ngoài lên tiếng hỏi.

Đoạn Lĩnh thở phì phò, ngũ quan nhăn lại thành một đoàn, ngay cả khí lực thở cũng không có, vất vả đáp lời một tiếng, tiểu hài tử kia thấy vậy liền vội vàng rời đi.

Nó chậm rãi tuột người nằm xuống, cuộn mình trên nền đất ẩm ướt âm u của phòng củi, ngây ngẩn nhìn xuyên qua cửa sổ trên mái nhà mà nhìn bầu trời xám xịt trên cao, hoa tuyết tinh tế nhỏ mịn phiêu tán hạ xuống, tại lúc cả bầu trời đều là tuyết bay mây vần, ở nơi trung tâm phảng phất có một ánh sao lóe lên.

Sắc trời dần tối, không gian yên ắng không tiếng động, khắp Nhữ Nam thành nghìn nhà vạn hộ đều nổi lên ánh đèn vàng ấm áp, nhu hòa bao trùm một tầng thảm tuyết lạnh lẽo. Duy chỉ có Đoạn Lĩnh còn đang run rẩy trong phòng củi, nó đã đói đến thần trí không rõ, trước mắt đều là hình ảnh và những thanh âm hỗn loạn.

Khi thì là đôi tay khô gầy của mẫu thân đã qua đời, khi thì là áo choảng gấm lụa của Đoàn phu nhân, khi lại là gương mặt dữ tợn của bà tử tổng quản.

“Ai —— hoành thánh đêyyyyy —— “

Ta không có ăn cắp, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, nói siết chặt hai đồng tiền trong bàn tay thêm chút nửa, trước mắt một mảnh đen kịt.

Ta sẽ chết sao? Ý thức của Đoạn Lĩnh có chiều mơ hồ, tử vong đối với nó mà nói vẫn luôn xa xôi như vậy. Ba ngày trước, nó nhìn thấy ở bên thanh kiều có một tên ăn mày chết cóng, xung quanh còn có một vòng người chỉ trỏ, cuối cùng là do tuần thành dùng xe đẩy đưa thi thể ra bãi tha ma ngoại thành chôn cất.

Ngày đó nó còn chạy theo xem náo nhiệt, cùng mấy tiểu hài tử khác chạy ra ngoài thành, nhìn thấy tuần thành dùng chiếu bọc thi thể tên ăn mày kia chôn xuống một cái hố, ở bên cạnh còn có một cái hố nhỏ nữa. Bây giờ nhớ lại, nói không chừng chính nó sau khi chết sẽ được chôn bên cạnh tên ăn mày kia đâu…

Đêm đã dần khuya, toàn thân Đoạn Lĩnh gần như cũng sắp đông cứng rồi, nó thở ra một hơi dài, hơi thở vừa ra khỏi mũi đã đông thành sương trắng mềm mại bay lên, giống như hoa tuyết lẫn trong hơi thở tùy tiện phiêu lương. Nó đang nghĩ xem trận tuyết này đến bao giờ mới có thể dừng lại, trên bầu trời lại có thái dương xuất hiện, tựa như vô số buổi sáng mùa hè mà nó đã từng trải qua, dương quang ấm áp.

Ánh mặt trời trong giấc mơ của nó biến thành một ngọn đèn đong đưa, theo tiếng “cọt kẹt” khi cửa phòng củi bị đẩy ra, một ánh đèn chiếu thẳng vào trên mặt nó.

“Đi ra!” Mã phu lớn tiếng quát.

“Nó chính là Đoạn Lĩnh?” có thanh âm của một nam nhân vang lên.

Đoạn Lĩnh nằm nghiêng trên mặt đất, tư thế co quắp, mặt hướng ra ngoài cửa, toàn thân cóng đến cứng ngắc, nó gian nan ngồi dậy, nam nhân nọ bước đến quỳ một gối trước mặt nó, tỉ mỉ xem xét gương mặt của nó.

“Ngã bệnh?” Nam nhân kia hỏi.

Ý thức của Đoạn Lĩnh nhất thời không rõ, trước mắt ngữ như là một màn hư ảnh ảo giác.

Nam nhân một tay cầm dược hoàn đút vào trong miệng Đoạn Lĩnh, tiện đà ôm nó vào trong ngực mình.

Trong ý thức mơ hồ, Đoạn Lĩnh chỉ ngửi được mùi trên thân nam nhân kia, theo sự xóc nảy rất nhỏ từ bước chân của y, con đường cũng dần ấm áp lên.

Áo cũ của Đoạn Lĩnh bị rách một lỗ lớn, bông lau2 từ trong lớp vải bay ra dính đầy người nam nhân nọ.

Đêm đen cô tịch, hoa đèn leo lét.

Nam nhân nọ ôm lấy Đoạn Lĩnh bước qua đoạn hành lang phân nửa tối đen phân nửa chiếu sáng, một đường sau lưng bông lau tung bay.

Hai bên hành lang, trong những căn phòng ấm áp thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười càn rỡ của nữ hài, cùng tiến xào xạc của đại tuyết, tiếng xướng khúc y y nha nha, hòa quyện cùng một chỗ, mà thiên địa cũng dần dần ấm lên, cũng có ánh sáng..

Từ mùa đông giá rét đi đến mùa xuân ấm áp, từ đêm tối đến ban ngày.

Thiên địa này bất quá chỉ là quán trọ của nhân loại cùng vạn vật, năm tháng thoi đưa, từng thế hệ khách qua đường.

Đoạn Lĩnh từ từ khôi phục thần trí, hô hấp cũng dần dần chuyển nặng.

Trong phòng đèn đuốc rực rỡ, Đoàn phu nhân lười biếng dựa trên nhuyễn tháp, trong tay cầm một đoạn gấm thêu sơn thủy mà xuất thần.

“Phu nhân.” Nam nhân cất lời.

Đoàn phu nhân mang theo ý cười, hỏi: “Đại nhân nhận ra tiểu tử này?”

“Không nhận được.” Nam nhân thủy chung ôm chặt Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh cảm giác được viên thuốc lúc nãy trong cổ họng đã bắt đầu tan ra, trong bụng cũng dần nổi lên một mảnh ấm áp, khí lực phảng phất giống như lại trở về. Nó tựa vào trong ngực nam nhân, hướng mặt về phía Đoàn phu nhân, cũng không dám mở to mắt, đường nhìn chỉ thấy được một mảnh nhỏ của cái giường được trải vải gấm rực rỡ gần đó.

“Giấy chứng sinh ở chỗ này.” Đoàn phu nhân còn nói.

Bà tử tổng quản mang giấy chứng sinh ra, tiện tay giao cho Nam nhân.

Đoạn Lĩnh vóc người thấp bé, xanh xao vàng vọt, rúc vào trong lòng nam nhân, có chút giốn như sợ hải trốn tránh. Nam nhân thuận thế đặt nó xuống đất, Đoạn Lĩnh liền dõi mắt nhìn đối phương, chỉ thấy người này đang mặc một thân áo choàng màu đen, giày vải ướt hết một mảng lớn, trên thắt lưng còn đeo một khối ngọc bội.

Nam nhân nọ lên tiếng: “Phu nhân cho cái giá đi thôi.”

“Vốn là Đoạn gia ta cũng kiên quyết không thừa nhận hài tử này.” Đoàn phu nhân cười tủm tỉm nói, “Đương niên, mẫu thân của nó ôm nó về đây, băng thiên tuyết địa cũng không tìm được nơi nào lưu lại. Vẫn hay nói, trời cao có đức hiếu sinh, vừa ở lại, chính là không rời đi nữa.”

Nam nhân cũng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn Đoàn phu nhân, chờ nàng nói tiếp.

“Nói là nói như vậy.” Đoàn phu nhân lo lắng thở dài, lại nói, “Dầu gì năm đó cũng là do mẫu thân của nó đích thân giao vào tay tiện thiếp, phong thư còn ở đây. Nào! Đại nhân, người nhìn một chút?”

“Nhưng hôm nay, tiện thiếp ngay cả tên của đại nhân là gì cũng không biết.” Đoàn phu nhân còn nói, “Như thế hồ hồ đồ đồ giao người cho đại nhân. Tương lai xuống dưới cửu tuyền, tiện thiếp biết ăn nói với Tiểu Uyển thế nào đây? Người nói xem?”

Nam nhân vẫn không lên tiếng.

Đoàn phu nhân nâng ống tay áo lên, phong tình vạn chủng nói: “Vốn chuyện của Đoạn Tiểu Uyển tiện thiếp cũng không rõ ràng lắm, hiện tại người đã không còn, quá khứ cũng xem như một bút xóa hết. Ngày hôm nay đại nhân đến man người đi, vạn nhất tương lai lại có người đến cửa nói là phụ thân hài tử, tiện thiếp lại phải nói thế nào? Ngài nói xem?”

Nam nhân vẫn trầm mặc.

Đoàn phu nhân mỉm cười nhìn y, lại đưa mắt nhìn đến Đoạn Lĩnh, vươn tay ngoắc nó. Đoạn Lĩnh thuận theo bản năng lui về sau nước bước, trốn ra sau lưng nam nhân, siết chặt góc áo bào của y.

“Ai.” Đoàn phu nhân nói, “Đại nhân, người dù sao cũng nên cho tiện thiếp một lời công bằng đi.”

“Cũng không có lời công bằng gì.” Nam nhân rốt cục mở miệng nói, “Chỉ có tiền, ra giá đi.”

Đoàn phu nhân: “…”

Nam nhân lần nữa rơi vào trầm mặc, Đoàn phu nhân nhìn thấy như vậy liền hiểu được người này chỉ dự định giao một chút ngân lượng, coi như thanh toán món nợ dưỡng dục này, cũng không muốn nói ra thân phận của mình, cũng không quản chuyện sau này sẽ như thế nào. Tất cả còn lại đều ném cho Đoạn gia.

Sau một lúc lâu, Đoàn phu nhân dò xét sắc diện của nam nhân nọ xong lại thấy y đưa tay vào ngực, móc ra một xấp ngân phiếu xanh xanh đỏ đỏ.

“Bốn trăm lượng.” Đoàn phu nhân rốt cuộc cũng nói ra một cái giá.

Nam nhân liền chọn một tấm ngân phiếu nhanh chóng giao cho Đoàn phu nhân.

Hô hấp của Đoạn Lĩnh cứng lại, nó không biết nam nhân này muốn làm gì, chỉ là nó từng nghe qua bọn nha hoàn nói, vào đêm mùa đông luôn có người hạ sơn mua tiểu hài tử, mang lên núi cung phụng cho yêu quái ăn tươi. Nó theo bản năng liền sinh ra sợ hãi.

“Ta không đi!” Đoạn Lĩnh hét to, “Đừng! Đừng!”

Đoạn Lĩnh xoay người muốn chạy, vừa ra tới cửa đã bị một nha hoàn nhéo lỗ tai lại, nó ở trong sự đau đớn xé rách nọ bị kéo ngược về.

“Buông nó ra.” Nam nhân trầm giọng nói, sau đó liền đặt một tay lên vai Đoạn Lĩnh.

Chỉ một cái nhấn liền như nghìn cân áp xuống, Đoạn Lĩnh nhất thời vô pháp nhúc nhích.

Bà tử tổng quản tiếp nhận ngân phiếu đưa cho Đoàn phu nhân. Lông mày Đoàn phu nhân cau lại, nam nhân nói: “Không cần đếm nữa, ta đi.”

Đoạn Lĩnh: “Ta không đi! Ta không đi ——!”

Đoàn phu nhân cười tủm tỉm nói: “Hiện giờ trời đêm gió tuyết, đại nhân muốn đi đâu? Không bằng lưu lại nơi này một đêm?”

Đoạn Lĩnh khàn giọng kêu thét, nam nhân kia cũng cúi đầu nhìn nó.

“Ngươi làm sao vậy?” Chân mày của nam nhân cau lại thật sâu, hỏi.

“Ta không đi cùng yêu quái, đừng bán ta! Đừng ——” Chân của Đoạn Lĩnh vừa dùng được chút sức muốn chạy, bàn tay nam nhân lại nhanh hơn một bước, điểm nhẹ lên hông Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh liên thẳng tắp té xuống đất.

Y ôm lấy Đoạn Lĩnh, dưới ánh mắt hoài nghi của Đoàn phu nhân ôm người ra cửa.

“Không cần sợ.” Nam nhân ôm Đoạn Lĩnh trong tay, dùng thanh âm trầm thấp nói, “Ta sẽ không đem ngươi đưa cho yêu quái.”

Vừa ra khỏi phủ, gió lạnh tựa dao, từng đợt tuyết mỏng đập thẳng vào mặt, cổ họng của Đoạn Lĩnh tựa hồ mị một luồng khí chặn lại, nó mở to miệng ra nhưng lại không thể thốt lên bất kỳ thanh âm nào.

“Ta là lang Lang Tuấn Hiệp.” Nam nhân lại nói, “Nhớ kỹ, Lang Tuấn Hiệp.”

“Ai hoành thánh —— đêyyyy” thanh âm của lão Vương thản nhiên vang lên.

Trong bụng Đoạn Lĩnh bồn chồn, nhìn về phía gánh hoành thánh, nam nhân tên Lang Tuấn Hiệp kia cũng dừng bước lại, trầm ngâm trong chốc lát rồi buông nó ra, lấy vài đồng tiền đến ném vào ống trúc trên gánh hoành thánh, phát sinh mấy tiếng “Leng keng”.

Đoạn Lĩnh trấn định lại một chút, không hiểu người này là ai? Vì sao lại dẫn mình ra khỏi Đoạn gia?

Trước gánh hoành thánh có chong một ngọn đèn nhỏ, Lang Tuấn Hiệp bước xuyên qua màn tuyết rơi lả tả, ânhs nhẹ trên lưng Đoạn Lĩnh vài cái, á huyệt vừa được giải Đoạn Lĩnh lại muốn la to. Lang Tuấn Hiệp hừ một cái, lão Vương vừa vặn đặt một chén hoành thánh nóng hổi xuống trước mặt của nó.

“Ngươi ăn đi.” Lang tuấn hiệp nói.

Đoạn Lĩnh cái gì cũng không từ chối, tiếp nhận cái bát, cũng không sợ phỏng miệng mà lập tức ăn ngay. Một chén hoành thánh thịt tươi độ lửa vừa đến, phía trên còn có hạt vừng và đậu phộng rang vàng, từng điểm váng dầu tan nhẹ trong chén, mùi hương thơm ngát tan vào mũi, phía dưới còn có một ít rau cải đã được trụng chín.

Đoạn Lĩnh vùi đầu ăn đến lang thôn hổ yết, cảm giác đói bụng đã khiến nó vượt qua nổi sợ, đợi đến khi nó ăn đến miệng dính đầy nước canh thì mới nhân ra trên người mình đang khoác một tấm áo hồ cừu.

Nó đem chén canh uống cạn đến lộ cả đáy mới để đũa xuống, thở ra một hơi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lang Tuấn Hiệp.

Làn da của nam nhân này có màu lúa mạch, người thoạt nhìn giống như nhân vật trong bức họa, mũi rất cao, đôi mắt thâm thúy, ảnh ngược trong con ngươi đen bóng dưới ánh đèn tù mù hiện tại, chính là một thế gian đầy trời tuyết vũ.

Một thân xiêm y trên người càng khiến vóc người của y thoạt nhìn cao lớn thẳng tắp, áo ngoài màu đen có thêu vài con quái vật dữ tợn giương nanh múa vuốt, ngón tay lại dài lại đẹp, bên hông còn đeo một thanh bảo kiếm sáng loáng mà Đoạn Lĩnh chỉ có thể nhìn thấy trên sân khấu.

Cũng đôi khi, vài người từ kinh thành trở về vinh quy bái tổ, cưỡi con ngựa lớn diễu qua bên đường, Đoạn Lĩnh cũng núp ở trong đoàn người xem náo nhiệt, chỉ cảm thấy bọn họ là một đám công tử xuân phong đắc ý, trên người đầy lăng la tơ lụa.

Chỉ là, hết thảy bọn họ cũng không đẹp bằng người này. Mà người này rốt cuộc có chỗ nào đẹp, Đoạn Lĩnh cũng là không nói nên lời.

Nó cực kỳ sợ hãi, rất sợ tên Lang Tuấn Hiệp này là do yêu quái biến hóa ra, sau một khắc liền phải lộ ra răng nanh, nuốt sống nó vào bụng. Mà Lang Tuấn Hiệp hiện giờ cũng đang nhìn nó chằm chằm.

“Ăn no rồi?” Lang Tuấn Hiệp hỏi, “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Đoạn Lĩnh không trả lời, trong lòng không ngừng tính toán xem phải làm thế nào mới có thể chạy trốn.

“Ăn no rồi thì đi thôi.” Lang Tuấn Hiệp vừa nói xong liền vương tay muốn vác Đoạn Lĩnh lên, Đoạn Lĩnh liền rúc người về phía sau, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía lão Vương bán hoàn thánh. Lang Tuấn Hiệp lại trở tay cầm lấy bàn tay Đoạn Lĩnh, lần này Đoạn Lĩnh không dán tránh nữa, ngoan ngoãn theo y rời đi.

“Hồi bẩm phu nhân.” Một gã gia đinh chạyd đến hồi báo, “Người nọ mang theo Đào sinh tử vào hẻm sau ăn hoành thánh.”

Đoàn phu nhân vuốt vuốt áo choàng, bất an trừng mắt, gọi quản gia đến, nói: “Ngươi tìm một người lanh lẹ đi theo kẻ lúc nãy. Nhìn xem y đưa Đào sinh tử đến nơi nào.”

Dưới ánh đèn của vạn gia Nhữ Nam thành, gương mặt Đoạn Lĩnh đông đến đỏ bừng, bị Lang Tuấn Hiệp kéo theo, ở trên mặt đất ướt đẫm chân trần đi lại. Đến khi cả hai đi đến Điểm Thúy lâu trong thành, Lang Tuấn Hiệp rốt cục cũng nhận ra Đoạn Lĩnh không có giày, chỉ đành ôm nó lên, lại đặt tay hên miệng huýt dài một tiếng. Ngay sau đó, một con ngựa lững thững chạy tới.

“Ở chỗ này chờ ta, ta đi làm ít chuyện.” Lang Tuấn Hiệp giúp Đoạn Lĩnh siết chặt áo hồ cừu, đặt nó lên ngựa.

Đoạn Lĩnh cúi đầu nhìn y. Lang Tuấn Hiệp ngũ quan anh tuấn, thần sắc thoáng lộ phong mang, đường nét sâu sắc như được khắc ra từ ngọc bích, trên tóc còn dính một ít bông lau. Lang Tuấn Hiệp bảo nó an tâm chờ đợi rồi liền xoay người bước vào màn đêm, giống như một con hùng ưng giương cánh.

Đoạn Lĩnh miên man suy nghĩ, đây là người nào? Hiện tại có nên bỏ chạy hay không? Lưng ngựa cao quá, nó không dám nhảy xuống, sợ té gãy chân, càng sợ bị ngựa đá cho một cú. Nó tính toán nhiều lần cũng không biết nên đem vận mệnh giao cho người xa lạ nọ hay giao cho mình. Mấu chốt chính là, nếu chạy thì phải đi nơi nào? Vì vậy Đoạn Lĩnh liền hạ xuống quyết tâm, dù sao việc sống chết này cứ giao cho ông trời là được. Vừa lúc đó, một thân ảnh từ con hẻm lúc nảy bước ra, Lang Tuấn Hiệp thoáng cái đặt chân lên bàn đạp, phóng người lên ngựa.

“Giá!”

Con ngựa cao to đạp lên đường đá phát sinh từng tiếng vó ngựa chắc nịch, bọn họ phi ngựa ra khỏi hẻm nhỏ, trong đêm tối không có bóng người ly khai Nhữ Nam thành.

Đoạn Lĩnh ngồi ở phía trước Lang Tuấn Hiệp, nó hít mũi một cái liền ngửi được mùi vị ẩm ướt, chỉ là y phục của Lang Tuấn Hiệp lại ngoài ý muốn mà hết sức khô ráo, phảng phất tiống như vừa đứng trước đống lửa đỏ, còn có một cổ mùi bánh nướng rất thơm, cổ tay áo đang cầm cương ngựa còn bị cháy rụi một mảnh nhỏ.

Đoạn Lĩnh nhớ rằng vị trí này lúc nãy vẫn chưa bị cháy xém, vậy vừa rồi, y rốt cuộc đã đi làm cái gì?

Đoạn Lĩnh nhớ đến một câu chuyện —— chuyện nói rằng ở trong hắc sơn cốc ngoại thành, có khách giang hồ bị vướng vào phân tranh của tiền triều mà bị giết, bỏ xác mục nát trong núi hơn trăm năm, chờ tiểu hài tử bước vào liền bắt làm thế thân. Bọn họ có thể biến được thành người, ai nấy cũng tuấn mỹ vô song, võ công cao cường, sau khi tìm được hài tử liền dãn vào trong mộ, lộ ra gương mặt hư nát, hút tinh khí của chúng.

Tiểu hài tử bị biến thành thế thân, từ đó về sau liền nằm lại trong mộ, mà yêu tinh nọ sẽ đổi lại một tầng da, nghênh ngang thành người trải qua ngày lạnh.

Đoạn Lĩnh không nhịn được run rẩy, vài lần muốn nhảy xuống ngựa chạy trốn, thế nhưng ngựa lại rất cao, chạy cũng nhanh, nếu nhảy xuống sợ rằng sẽ té gãy chân.

Người này có phải là yêu quái không? Đoạn Lĩnh miên man suy nghĩ, vạn nhất y muốn hút tinh khí của nó thì làm sao bây giờ? Không bằng dẫn y đi tìm những người khác? Không không… trăm triệu lần không thể hại người.

Ngoài cửa thành đã có người chờ sẵn mở cửa cho Lang Tuấn Hiệp, tuấn mã một đường chạy về hướng nam, ở dưới đại tuyết mù mịt dọc theo quan đạo chạy như bay, không phải đi mãi tha ma cũng không phải tiến vào sơn cốc. Đoạn Lĩnh thấy vậy thì hơi yên tâm, tại sự xóc nảy không nhịn được mệt rã rời, tựa vào lòng Lang Tuấn Hiệp, hít sâu mùi vị khô mát trên người y chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, hai bên sơn cốc tựa như hình ảnh trong kịch bóng, lần lượt lướt qua trước màn sân khấu.

Đại tuyết dày như lông ngỗng, trên núi cao gió lộng đen kịt như mực, tráng đen giao hòa từng mảnh mỹ diệu, tuấn mã ở trong cảnh sắc tựa như thủy mặc này tuyệt trần phi nhanh.

—————–

1/ Đào sinh tử: Kẻ chạy trốn, là biệt hiệu của Đoạn Lĩnh, có lẽ vì em chỉ biết chạy trốn khi bị đánh chăng??

2/ Bông lau: Thời đó cây bông ở TQ vẫn còn khan hiếm, kỹ thuật trồng trọt cũng lạc hậu nên sản lượng không nhiều, chỉ có người giàu mới mặc áo bông, người nghèo liền dùng bông lau may áo, cũng coi như có thể giữ ấm.
Bình Luận (0)
Comment