“Ngươi bây giờ không nói.” Đoạn Lĩnh nói, “Sau này có lẽ không còn cơ hội để nói nữa.”
“Ngươi nói trước đi.” Vũ Độc nói, “Ta xem ngươi bất quá cũng chỉ là cọi trọng lão gia khí đại sống hảo, trên giường có thể hầu hạ ngươi thư thư phục phục. Đợi tương lai ta tuổi già sắc suy, phỏng chừng ngươi liền chạy theo người khác.”
Lời này vừa thốt ra liền đến phiên Đoạn Lĩnh đỏ mặt.
“Ta… này.” Đoạn Lĩnh vội nói, “Nếu ngươi không dạy ta, ta trước đây căn bản không hiểu thứ này. Để ta nghĩ…”
Đoạn Lĩnh liền nghiêm túc hồi tưởng, lát sau mới nói với Vũ Độc: “Ngày đó trên trường thành Đồng Quan, ta liền… ừ, hẳn là lúc ấy.”
Vũ Độc có chút nghẹn lời, sau đó lại nhớ hôm ấy trên người đang mặc một thân giáp trụ, cắn chặt một hơi chạy về cứu viện người này, bản thân còn thương tích đầy mình, quả thực thật là không muốn nhắc lại.
“Đến phiên ngươi.” Đoạn Lĩnh nói, “Là lúc nào?”
Vũ Độc suy nghĩ một chút, đang định trả lời thì hoành thánh đã được bưng lên.
“Thỉnh dùng thong thả.” Lang Tuấn Hiệp nói.
Đoạn Lĩnh giật thót hoảng sợ, theo bản năng làm ra động tác phòng bị, Lang Tuấn Hiệp vẫn giữ nguyện bộ dáng trầm mặc đặt mâm gỗ xuống.
Trên mâm gỗ có một chén mỳ, một chén hoành thánh cùng với một phong thư.
Đoạn Lĩnh biết thế cục đã không giống trước đây, nhưng khi nhìn thấy Lang Tuấn Hiệp vẫn không khỏi khẩn trương, cất tiếng: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta đi ngay.” Lang Tuấn Hiệp vân đạm phong khinh đáp. Vũ Độc cầm thư, vẻ mặt tràn ngập địch ý liếc nhìn y, Lang Tuấn Hiệp liền xuống lầu, một lát sau nghe được tiếng vó ngựa, hẳn là đi thật.
Vũ Độc mở thư, đọc xong lông mày cũng chợt nhíu.
“Làm sao vậy?” Đoạn Lĩnh hơi bất an hỏi.
“Mấy ngày hôm nữa là Trung thu, Mục Khoáng Đạt nhân đó mời khách.” Vũ Độc nói, “Còn muốn thỉnh Thái tử cùng quần thần phó yến, ta không rõ y đang dự định làm gì.”
Phong thư này của Lang Tuấn Hiệp nguyên bản là phải đưa cho lão bản của ‘Thiên hạ đệ nhất mỳ’, chuyển giao vào tay Lý Diễn Thu, y còn không biết việc Đoạn Lĩnh và Vũ Độc đã trở về Mục phủ.
Khi Đoạn Lĩnh nghe được tin này trong lòng lập tức hiện ra sự kiện ‘Lão hoàng đế hỏa thiêu quần thần giữa yến tiệc Trung thu’ mà sách sử ghi lại, thầm nghĩ may mắn hiện tại y đã trở lại bên người Mục Khoáng Đạt, bằng không lúc này khẳng định vô pháp dọ thám xem chuyện gì đang xảy ra.
“Trở lại hỏi thăm tình huống thôi.” Đoạn Lĩnh hoài nghi Mục Khoáng Đạt và Hàn Tân đã có kế hoạch gì đó, thế nhưng trước hết y còn phải dò la xem những người đến dự tiệc còn có những ai.
——
Trong Đông cung, Thái Diêm vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, tinh thần có chút hoảng hốt, trên bàn là thiệp mời của Mục Khoáng Đạt.
“Việc này không hợp quy củ.” Thái Diêm xem thiệp mời của Mục Khoáng Đạt xong thì nói, “Tiên đế còn đang quàn tại linh đường, các yến hội trong cung đều không được tổ chức, y thật to gan.”
“Thật ra cũng không phải trái với quy củ.” Phùng Đạc nghiêm túc đáp, “Năm đó khi Võ Đế băng hà, đêm Trung thu tiên đế cũng dùng lý do ‘An ủi quần thần, không khiến mọi người quá mức bi ai’ mà thiết yến. trước khi Điện hạ đăng cơ, theo lý thuyết cũng phải cùng văn võ bá quan có một lần ‘Họp mặt truy điệu’.”
“Mục tướng gia dùng danh nghĩa Thái hậu phát ra chỉ dụ” Phùng Đạc còn nói, “Nhân Trung thu sắp đến, nguyên vì trong cung còn đang bi thống, Thái hậu muốn một mình yên tĩnh, yến tiệc Trung thu liền sửa lại tổ chức tại Mục phủ, Thái tử di giá, Mục tướng gia làm chủ. Về tình về lý vẫn là có thể nói thông.”
“Còn có ai đến?” Thái Diêm hỏi.
“Thần đã nhờ Ô Lạc Hầu Mục nghe ngóng.” Phùng Đạc đáp, “Tạ Hựu nhất định sẽ đến dự yến, Hàn Tân hẳn là cũng có mặt, một bọn dở hơi trong nội các… Tô Phiệt nói không chừng sẽ đi. Những người còn lại đều chờ xem thái độ của Hoàng Kiên mới quyết định.”
“Vương Sơn tung tích không rõ.” Thái Diêm bước đi vài bước, nói, “Quả thực khiến cô bất an.”
Phùng Đạc: “Xin Điện hạ yên tâm, Vương Sơn cho dù có lộ diện, trong đêm yến tiệc Mục tướng gia cũng không có khả năng làm ra chuyện gì, thế nhưng chúng ta ngược lại sẽ nắm giữ thế chủ động.”
Thái Diêm hỏi: “Ngươi nghĩ y có thể trốn ở đâu?”
“Thần đoán, đêm đó khi thích khách phục kích đã khiến Vũ Độc bị thương rất năng.” Phùng Đạc đáp, “Đây chính là nguyên nhân khiến bọn họ không dám khinh thường vọng động, một người đối chiến một trăm người, cho dù có Đế khải hộ thân cũng không có khả năng hoàn toàn không chịu thương tích. Nghĩ về chỗ tốt, Vũ Độc rất có khả năng đã bị trọng thương không thể cứu chữa.”
“Mục Khoáng Đạt có nói gì không?” Thái Diêm nghĩ đến với cá tính của Mục Khoáng Đạt, y nhất định sẽ không làm chuyện vô nghĩa, yến hội Trung thu lần này có khả năng rất lớn là muốn ổn định tình hình, giả vờ thuần phục.
Đối với thế cục trước mắt Thái Diêm vẫn rất lạc quan, từ sau khi Phùng Đạc biết thân phận của hắn thì hành động liền trở nên hơi có khác biệt, mọi việc đều mưu tính sâu xa hơn vài phần, đáng nhẽ nên nói cho y biết từ sớm.
Tuy rằng Phùng Đạc vẫn không thành công diệt trừ Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc, thế nhưng ít nhất cũng đã tranh thủ được thời gian cho bọn họ xoay chuyển.
Phùng Đạc suy nghĩ hồi lâu, nói: “Có bảy thành khả năng là muốn thuần phục Điện hạ.”
“Ba thành còn lại là gì?” Thái Diêm hỏi.
“Ba thành còn lại là y nắm giữ chứng cứ gì đó mà chúng ta không biết.” Phùng Đạc nhíu mày đáp, “Nhưng khả năng rất nhỏ, trừ phi y muốn lập tức động thủ, bằng không hiện tại lập tức đem ra chỗ dựa sau cùng là hành động không sáng suốt. Điện hạ thứ thần mạo muội, việc năm đó người đều đã nói rõ với Ô Lạc Hầu Mục?”
“Đều nói rõ.” Lúc đối mặt với vấn đề này Thái Diêm vẫn luôn không được tự nhiên, có chút né tránh ánh mắt Phùng Đạc. Mặc dù hắn biết nói ra việc này là lối thoắt duy nhất, thế nhưng nhiều một người biết liền nhiều một phần nguy hiểm.
Càng chật vật hơn là, một khi Phùng Đạc nắm được lại lịch của hắn, hắn lại càng có loại cảm giác nguy cơ bị người nắm được nhược điểm.
“Năm đó, tổ phụ ta, phụ thân, mẫu thân ta…” Thái Diêm trầm giọng nói, “Thái gia trên dưới mười bảy khẩu, kẻ bị trục xuất, người chịu tử hình…”
Phùng Đạc vừa nghe như vậy, trong sát na cũng chấn kinh rồi.
“Điện hạ là người của Quan Trung Thái gia?” Phùng Đạc thấp giọng nói.
“Đúng vậy.” Thái Diêm nói, “Chính là Thái gia, phòng thân thích xa đã thú tỷ tỷ ngươi. Liêu đế trúng kế phản gián, dưới sự khuyên nhủ của Hàn Duy Dung của Nam viện đem cả gia tộc họ Thái sao trảm. Năm ấy ca ta mang theo ta chạy khỏi Trung kinh, tìm nơi nương tựa dưới trướng Gia Luật Đại Thạch, cả hành trình sợ bóng sợ gió khắp nơi đều gặp truy binh…”
Thái Diêm rơi vào hồi ức mê hoặc, Phùng Đạc vẫn trầm mặc đứng ở một bên, cho đến thật lâu sau mới nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, Lang Tuấn Hiệp đã trở về.
“Thế nào?” Thái Diêm ngẩng đầu nhìn Lang Tuấn Hiệp.
“Thống lĩnh Hắc giáp quân Tạ Hựu, Nội các Đại học sĩ Tô Phiệt, Nội các Văn thư Trình Nguyện, Chinh bắc đại tướng quân Hàn Tân, Hoài Âm Hầu Diêu Phục, Sơn Đông Thái Thú Trịnh Khâm.” Lang Tuấn Hiệp đáp.
Nhiều người như vậy, Mục Khoáng Đạt hẳn là không làm ra chuyện liều lĩnh gì được.
“Trịnh Ngạn đâu?” Thái Diêm nhớ tới một người bị quên lãng. Từ khi Lý Diễn Thu băng hà, Trịnh Ngạn liền có chút mất hồn mất vía, tuy rằng phần lớn thời gian vẫn đợi ở Đông cung nhưng lại rất ít nói chuyện. sau lại Thái Diêm thấy hắn thủy chung chưa chấp nhận được sự thật liền để hắn tùy tiện ra vào, muốn ở trong thành giải sầu một chút cũng được, thế nhưng không thể rời khỏi Giang Châu.
“Mấy hôm nay hắn thường xuyên đi Thiên hạ đệ nhất mỳ uống rượu.” Lang Tuấn Hiệp đáp.
Chuyện này vẫn có thể hiểu được, Thái Diêm hầu như chưa từng hoài nghi Trịnh Ngạn sẽ có hành động gì, nhiều lắm chỉ từng nghĩ rằng hắn là do Hoài Âm Hầu Diêu Phục phái tới, có thể sẽ không hoàn toàn thuần phục y. Thế nhưng trong khoản thời gian này Diêu Phục rất ít khi gặp Trịnh Ngạn nên cũng khiến y bỏ qua nghi ngờ.
“Tiếp theo nên đi gặp ai?” Thái Diêm lên tinh thần, hỏi.
“Diêu Phục.” Phùng Đạc đáp, “Chúng ta hiện tại đã có Tạ Hựu, Hàn Tân chi trì, kế tiếp liền đến Diêu Phục.”
———
“Tiếp theo nên gặp ai?” Trên đường trở về Mục phủ, Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc nghĩ một chút, đáp: “Trong tay chúng ta hiện đã có Tạ Hựu, đi gặp Diêu Phục chứ?”
Diêu Phục còn chưa biết Lý Diễn Thu vẫn sống, Đoạn Lĩnh mặc dù không muốn ôm phỏng đoán ác ý nhất đối với người khác, thế nhưng ở trong mắt Diêu Phục thì Lý Diễn Thu đã chết, nếu đối phương không chịu lên tiếng, thân phận của Đoạn Lĩnh liền không thể đối chứng.
Diêu Phục chi trì ai người đó liền có cơ hội trở thành tân Hoàng đế, Đoạn Lĩnh còn nhớ trước đây Lý Diễn Thu đã nói, năm đó Triệu Khuê chính là kiêng kỵ Hoài Âm Hầu Diêu Phục nên mới phải dời đô về Tây Xuyên. Hoài Âm Hầu bên ngoài tuy rằng vẫn luôn biểu hiện hòa ái dễ gần, vô hại với cả người lẫn vật, thế nhưng bản chất tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Lý gia sớm muộn đều phải diệt trừ cái gai trong mắt như Diêu Phục, hoàn thành bước tập quyền sau cùng trên giang sơn Đại Trần. Mà trong lòng Diêu Phục hẳn cũng rõ ràng việc này, chỉ có thể đợi xem hai bên muốn đem cái gì ra để giao dịch.
Hiện tại tình thế của Giang Châu như một bàn cờ lớn, y cùng Thái Diêm đều đang không ngừng xem bố cục. Hiện tại trong tay Thái Diêm có gần như toàn bộ lợi thế, mà trên tay Đoạn Lĩnh chỉ có tứ đại thích khách, hiện tại vừa thêm một Tạ Hựu.
———-
“Dựa theo ân sư giao phó, tất cả cần nói đều đã nói.” Đoạn Lĩnh báo cáo.
“Hắn trả lời thế nào?” Mục Khoáng Đạt hỏi.
“Hắn cũng không quá bất ngờ.” Đoạn Lĩnh ngồi quỳ trước án kỷ, nói, “Có lẽ nên nói, đồ đệ không nhìn ra hắn có chút bất ngờ muốn nào.”
Mục Khoáng Đạt đáp: “Tạ Hựu người này giỏi về tâm kế, ngày thường nhìn không ra vui giận. Ngày Bệ hạ băng hà kẻ kia cư nhiên chưa từng rơi xuống nửa giọt nước mắt, ngay cả giả vờ cũng khinh thường làm.”
“Lúc đồ đệ nói chuyện, hắn chút nữa đã ra tay kết liễu đồ đệ.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Bất quá là thử ngươi.” Mục Khoáng Đạt đứng lên nói, “Hắn còn nói gì không?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Hắn nói hắn tùy thời đều có thể bóp chết đồ đệ, bảo đồ đệ cẩn thận một chút… Đồ đệ liền nói hiện tại hắn có bắt giam đồ đệ cũng không có ích lợi gì…”
Mục Khoáng Đạt phất tay, y cơ bản không quan tâm Đoạn Lĩnh làm thế nào sống sót trở về, tên đồ đệ này của y vận số rất tốt, luôn tìm được đường sống trong chỗ chết, bản lĩnh giả ngu vượt ải chiều gió càng là thiên hạ vô song, thoạt nhìn trung tâm cẩn cẩn trên thực tế luôn thích trèo tường đong đưa. Nói không chừng ngày nào đó, bản thân y một đường quy thiên, tiểu tử này vẫn có thể sống được bình yên vô sự.
“Cuối cùng hắn đuổi đồ đệ đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Nói vì đồ đệ có công cứu giá nên mới tha cho một mạng, còn bảo đồ đệ nhanh chóng ly khai Giang Châu trở về Nghiệp thành, bằng không sau đó nếu chọc họa sát thân hắn sẽ không ra tay tương cứu.”
“Hắn chung quy vẫn là biết.” Mục Khoáng Đạt đáp.
“Hắn nhất định vẫn biết.” Đoạn Lĩnh nói.
Việc Lý Diễn Thu bị hành thích dưới chân Định Quân sơn, sau khi trở về không có khả năng không nói với Tạ Hựu, dưới sự tính toán, Tạ Hựu hẳn là đã từng nhận được mệnh lệnh đối phó Mục Khoáng Đạt —— có lẽ là bởi vì chưa sưu tập đủ chứng cứ, có lẽ là vì còn chưa đến thời gian nên hắn mới không có hành động.
“Chẳng sao cả.” Mục Khoáng Đạt nói, “Mục đích của chúng ta đã đạt đến, yến hội Trung thu ta sẽ gửi thiệp mời hắn.”
“Cái gì?”
Đoạn Lĩnh tuy rằng đã biết được tin tức từ chỗ Lang Tuấn Hiệp nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc.
“Hai người nghỉ ngơi đi.” Mục Khoáng Đạt nói, “Có việc ta sẽ phân phó sau.”
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc liền theo đó lui ra ngoài, hạ nhân Mục phủ đã bắt đầu chuẩn bị cho yến hội Trung thu.
Bất tri bất giác đã qua nhiều ngày như vậy, Trung thu năm nay Đoạn Lĩnh không biết có nên đi gặp Lý Diễn Thu một chút hay không? Người kia liệu có uống rượu một mình trong viện không?