“Hiện tại Hàn Tân đã khống chế toàn bộ hoàng cung.” Tạ Hựu nói, “Nội thành bị phong bế và giới nghiêm toàn bộ, hôm nay không có lâm triều cũng không có bất luận thông tri gì. Hắc giáp quân đã rút hết khỏi thành theo mệnh lệnh của Điện hạ, năm vạn người hiện tại đều đóng tại ngoại thành.”
Diêu Phục nói: “Ngũ công chúa đã về Hoài Âm trước, triệu tập bộ hạ dẫn binh đến đây, đánh giá ban đầu quân tiếp viện có thể lên tới hai vạn người.”
Trong lúc Đoạn Lĩnh còn đang ngủ say thì Giang Châu cứ thế biến thiên, Hàn Tân sau khi thống lĩnh quân đội nhập thành cũng không gặp được bao nhiêu sự chống cự của Hắc giáp quân, cứ thế dễ dàng chiếm lấy Hoàng cung, còn bắt được không ít người làm con tin. Vị Thái tử chưa đăng cơ, Thái hậu cùng với cả đám văn võ bá quan đều rơi vào tay Hàn Tân.
Đây chính là điều Lý Diễn Thu mong muốn —— Thẳng đến khi Tạ Hựu và Diêu Phục bị đưa vào tiểu viện mới biết, hóa ra đây là bố cục do thúc chất hai người tỉ mỉ an bày, tâm trạng căng thẳng của cả hai cũng theo đó mà thư giản xuống. Đồng thời bọn họ cũng hiểu được sự đề phòng của Lý gia với tất cả mọi người, cho dù tới giây phút cuối cùng, đã xác nhận được bọn họ chưa từng cấu kết với Mục Khoáng Đạt, thế nhưng Lý Diễn Thu cho đến tận bây giờ cũng chưa từng chân chính tin tưởng bọn họ.
“Vô phương.” Lý Diễn Thu nói, “Hàn Tân đây là tự tìm đường chết, tạm thời cứ giao Thái tử vả Hoàng Hậu cho hắn, dù sao đợi đến khi trẫm lại hiện thân thì Mục Cẩm Chi hẳn cũng không thể cười được nữa. Diêu Phục, quân đội của khanh lúc nào đến đây?”
“Trong vòng ba ngày có thể đến.” Diêu Phục đáp, “Bây giờ nên làm gì?”
“Chờ.” Lý Diễn Thu nói, “Thẳng đến khi Hàn Tân chiêu cáo thiên hạ, vạch trần thân phận kẻ giả mạo kia mới thôi.”
“Sau đó thì sao?” Tạ Hựu hỏi.
“Thì đánh một trận.” Lý Diễn Thu nói, “Phía nam đã rất nhiều năm chưa xảy ra chiến sự rồi. Chiến tranh là việc của các ngươi, Trẫm và Thái tử đứng ra động viên làm màu một chút là có thể, thật sự động đao động thương thì liền miễn đi.”
Đoạn Lĩnh lại lần nữa quan sát thần sắc của Tạ Hựu, chỉ thấy trên mặt đối phương rõ ràng viết bốn chữ lớn “Quả thực hồ đồ”. Đổi một góc độ khác suy nghĩ, Tạ Hựu, Diêu Phục thậm chí bá quan quần thần toàn bộ đều bị Lý Diễn Thu đùa bỡn xoay quanh. Thật vất vả bọn họ mới biết Lý Diễn Thu còn sống nhưng lại không chịu lộ diện, hôm nay vừa lộ diện liền muốn đánh Hoàng thành của mình.
Diêu Phục phảng phất đã sớm thành thói quen, nói: “Thần sẽ an bày việc này.”
“Khanh phải phối hợp với Tạ Hựu tùy thời chuẩn bị chiến tranh.” Lý Diễn Thu nói, “Hoàng nhi có ý kiến gì không?”
Đoạn Lĩnh nói: “Nhi thần phải xem bố phòng đồ của Giang Châu rồi mới quyết định.”
Lý Diễn Thu tự nhiên sẽ tùy theo ý Đoạn Lĩnh, xem ra là muốn đem quyền chỉ huy toàn bộ cuộc chính biến này giao cho y. Ngày hôm nay lão bản tiệm mỳ đã bị giam trong thành, cũng không ai đến đưa cơm, nhất thời ngoại thành nhân tâm bàng hoàng, cho dù đứng ở trong viện cũng nghe tiếng người tạp nhạp.
Tạ Hựu đã triệu tập quân đội chạy đến nơi này, ra lệnh Hắc giáp quân tạm thời đóng trại chờ xem thế cục, bề ngoài là khống chế yếu đạo ngoại thành, kỳ thực là muốn tập trung quân lực bảo vệ Lý Diễn Thu. Đây cũng là việc Lý Diễn Thu không muốn đối mặt nhất, vốn y còn định cải trang giả dạng cùng Đoạn Lĩnh ra ngoài đi dạo, không ngờ đến Tạ Hựu lại trực tiếp triệu tập Hắc giáp quân bao vây cả tiểu viện.
Trịnh Ngạn cũng theo Diêu Phục rời đi, Lang Tuấn Hiệp chẳng biết chạy đến nơi nào, Thương Lưu Quân còn đang ở Mục phủ. Hiện tại nội thành tuy đã phong bế nhưng lại không làm khó được đám thích khách muốn tự do qua lại.
Đoạn Lĩnh để Trịnh Ngạn tiến vào nội thành một chuyến thông tri Thương Lưu Quân và Mục Khánh ra ngoài tập hợp. Đợi việc này kết thúc, Mục Khánh và Mục gia liền xóa sạch quan hệ, về phần phải nói chân tướng cho Mục Khánh nghe thế nào thì đã là chuyện riêng của Thương Lưu Quân rồi.
Tạ Hựu cùng Đoạn Lĩnh đi vào trong phòng, mở địa đồ Giang Châu ra, lúc này Hàn Tân đã suất lĩnh Chinh bắc quân chiếm lĩnh toàn bộ tuyến đường chính yếu, còn bố trí không ít phòng tuyến hạng nặng.
“Mười sáu cửa thành đều đã từng tu sửa qua nhiều lần.” Tạ Hựu nói, “Đơn giản chính là không thể phá dỡ. Vị trí của Giang Châu thông suốt bốn phía, cũng chính là trọng thành ba mặt đều giáp với khu vực chiến lược, Hàn Thương Hải, thành chủ của Giang Châu mấy trăm năm trước đã đem tường thành nơi này tu đến mức hệt như tường đồng vách sắt, rất khó công hãm. Điện hạ nếu đã nhượng chúng ta rút khỏi Giang Châu thành, nói vậy hẳn là có biện pháp đánh ngược trở vào.”
“Ta không có biện pháp gì.” Đoạn Lĩnh cười nói, “Thế nhưng Tạ tướng quân đã đóng giữ Giang Châu gần hai mươi năm, làm sao sẽ lưu lại phòng tuyến ngay cả mình cũng công phá không được? Nếu ta đoán không sai, hẳn là vẫn còn con đường bí mật nhập thành”
Tạ Hựu nhìn qua Đoạn Lĩnh, trong mắt mang theo tiếu ý.
“Quả thật có bốn cái thủy đạo có thể sử dụng.” Tạ Hựu nói.
Sở liệu của Đoạn Lĩnh quả không sai, Tạ Hựu trước giờ vẫn khống chế tòa thành này, không ai quen thuộc hoàn cảnh bên trong hơn Hắc giáp quân, bất kể là phố lớn hay ngõ nhỏ. Thật muốn đánh lên, Chinh bắc quân căn bản không phải đối thủ của Tạ Hựu, khi y phân phó Tạ Hựu rời thành đã đoán trước được kết quả này, vì vậy không hề có chút lo lắng nào.
“Thủy đạo phân bố ở nơi này, nơi này và hai góc bên đó.” Ngón tay của Tạ Hựu di chuyển trên bản đổ vẽ ra vài con đường bí ẩn kéo dài cho đến bên ngoài Hoàng cung, “Nhưng một khi chúng ta bắt đầu trùng kích Hoàng cung Hàn Tân nhất định sẽ cảnh giác, quan viên triều đình đều đang ở trên tay hắn, chỉ sợ sẽ bị đem ra làm con tin.”
“Chuyện này không cần lo lắng.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta cùng Vũ Độc sẽ thống lĩnh một nhóm người đi giải cứu quan viên trước.”
Nói xong Đoạn Lĩnh giương mắt nhìn Vũ Độc, hắn nói: “Nước sử dụng trong Hoàng cung đều lấy từ mấy cái giếng quen thuộc đó mà thôi, thật muốn đối phó bọn họ cũng không cần phiền phức như vậy.”
“Cẩn thận đem văn võ bá quan cũng đều độc chết.” Tạ Hựu nói.
Vũ Độc miễn cưỡng cười cười không đáp, Đoạn Lĩnh lại nghiêm túc nhìn địa đồ, nói: “Nếu như ước định thời gian, binh lính có thể thông qua truyền tin thuận lợi tiến vào sao?”
“Muốn tổng tiến công ít nhất phải một canh giờ.” Tạ Hựu đáp, “Nếu Điện hạ đã có an bày từ sớm, hẳn là có thể làm được.”
“Người còn muốn vào thành?” Tạ Hựu cau mày nói.
Đoạn Lĩnh đang suy nghĩ, Tạ Hựu lại lên tiếng: “Như vậy quá nguy hiểm.”
“Ta phải đứng ở trước mặt bọn họ.” Đoạn Lĩnh nói, “Không thể vẫn trốn sau lưng mọi người.”
Mọi chuyện trù tính lâu như vậy, y không thể để khoảnh khắc đối mặt cuối cùng lại khiến cho Tạ Hựu đi đầu công chiếm Hoàng cung, còn bản thân lại ẩn núp dưới sự bảo hộ của Lý Diễn Thu.
“Hàn Tân còn không biết thân phận của ta.” Đoạn Lĩnh nói, “Thái Diêm biết, nhưng hắn không dám nói.”
“Không nhất định.” Tạ Hựu nói, “Vạn nhất hắn bán đứng ngài, Hàn Tân sẽ bắt giữ ngài lại, lúc nấy sẽ có phiền toái. Hiện tại không cho phép có bất kỳ sơ suất nào.”
“Chuyện này nói sau.” Đoạn Lĩnh đáp, “Cứ để ta cân nhắc.”
Hôm nay đặc biệt sóng êm gió lặng, nội thành tuy rằng giới nghiêm thế nhưng cũng không có việc gì phát sinh. Tạ Hựu phái một ít Hắc giáp quân ngụy trạng thành bách tính ẩn núp vào thành hỏi thăm tin tức, biết được Hàn Tân vẫn chưa thông tri triều thần vào cung, chỉ là phái ra binh sỹ khống chế nội các cùng lục bộ.
Đến chạng vạng Trịnh Ngạn cũng trở về, còn mang theo Thương Lưu Quân và Lang Tuấn Hiệp thần sắc tái nhợt.
Lang Tuấn Hiệp vừa vào tiền viện đã lảo đảo, suýt nữa ngã dài xuống đất: “Chuyện gì xảy ra?”
Lang Tuấn Hiệp bị thương tựa vào trên tháp, Vũ Độc giúp y bắt mặt rồi nói: “Bị trúng tiễn.”
Thương Lưu Quân nói: “Mục Khánh đã bị đưa vào cung.”
“Mục tướng gia đâu?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
“Vẫn chưa chết, đến giờ coi như ổn định.” Thương Lưu Quân đáp, “Đông cung giới nghiêm, Thái tử bị giam lỏng. Chúng ta muốn đang muốn vào trong cứu Mục Khánh thì đụng phải Ô Lạc Hầu Mục.”
“Không phải đã bảo ngươi trở về tập họp sao? Lại tiến cung làm gì?” Đoạn Lĩnh cau mày nói.
Lang Tuấn Hiệp nằm trên tháp không nói, Vũ Độc đắp thuốc cho y, may mà thương thế không nặng lắm, nghỉ ngơi một đêm liền có thể chậm rãi khôi phục.
Đoạn Lĩnh có đôi lúc thật sự muốn đánh Lang Tuấn Hiệp, vậy mà Lang Tuấn Hiệp cũng chỉ cười cười.
Màn đêm buông xuống, Đoạn Lĩnh ngồi dưới ánh trăng suy nghĩ, Vũ Độc đi tìm Hắc giáp quân bàn bạc việc phối hợp công thành. Đến lúc đó Tạ Hựu sẽ cấp cho Vũ Độc một nhóm nhân mã, để hắn dẫn theo vào cung khống chế thế cục. Mãi cho đến khi hắn mặc một thân áo giáp trở về viện tử thì Đoạn Lĩnh vẫn trằn trọc chưa ngủ.
“Hàn Tân còn thiếu khuyết chứng cứ.” Đoạn Lĩnh nói, “Vì vậy chậm chạp không thể tập hợp bách quan thầm vấn Thái Diêm, hoặc là hắn đã bị Mục Khoáng Đạt ngăn trở.”
“Ngươi muốn thế nào?” Vũ Độc cởi khôi giáp xuống, ngồi đối diện Đoạn Lĩnh.
“Ta định đưa cái này vào tay Hàn Tân.” Đoạn Lĩnh cầm bài thi của Thái Diêm ra, bày tỏ suy nghĩ với Vũ Độc.
“Bọn họ đã bắt đầu hoài nghi ngươi.” Vũ Độc nói, “Sau khi Mục Khoáng Đạt bị thích sát ngươi vẫn chậm rãi không xuất hiện, ta luôn cảm thấy ánh mắt của Hàn Tân đêm đó có chút không đúng, hơn phân nửa đã phát hiện ta và Thương Lưu Quân không thật sự phát lực, cố ý thả Ô Lạc Hầu Mục đi.”
Theo đạo lý, nếu Vũ Độc liên thủ cùng Thương Lưu Quân tuyệt đối sẽ không để thoát Lang Tuấn Hiệp, thế nhưng đêm đó ngay cả góc áo bọn họ cũng chưa mò được, cứ thế để mặc y chạy thoát. Hàn Tân có thể nhất thời không phát hiện, thế nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại tuyệt đối sẽ cảm thấy có chuyện.
Nếu là như vậy, Đoạn Lĩnh sẽ không đi gặp Mục Khoáng Đạt nữa, bằng không chỉ là mạo hiểm vô ích.
“Như vậy hắn sẽ không có chứng cứ.” Đoạn Lĩnh nói, “Trừ phi bọn họ cứng rắn lên, nhưng chỉ sợ như thế không đủ thuyết phục bách quan, hơn nữa Tiền Thất cũng đã chết.”
Cái chết của Tiền Thất, Đoạn Lĩnh không cần nghĩ cũng biết là do ai ra tay, nhất định là Lang Tuấn Hiệp.
Dù sao một vị lão nhân chỉ có thể xem như nhân chứng, mà những nhân vật then chốt đều đã biết nội tình, nếu lại để lão đứng ra trước mặt triều thần xác nhện chỉ khiến Thái Diêm có chuẩn bị trước đưa ra đối sách. Lang Tuấn Hiệp tự mình giết Tiền Thất càng có vẻ Đông cung giấu đầu hở đuôi.
Hiện tại thế cục trong Đông cung nhất định đang lâm vào giằng co, mà chứng cứ để phá vỡ loại giằng co này lại ở ngay trên tay y.
“Phái một người đưa vào cũng là có thể.” Vũ Độc nói.
“Phái ai?” Đoạn Lĩnh nói, “Để ai đưa vào cũng sẽ khiến Mục Khoáng Đạt hoài nghi.”
“Ngày mai ta lại nghĩ biện pháp.” Vũ Độc đáp, “Không nên lo lắng, ngủ đi.”
Đoạn Lĩnh cả đêm cũng ngủ không an ổn, trằn trọc. Ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao Lý Diễn Thu vẫn chưa thức dậy, hiển nhiên rất thích loại sinh hoạt nhàn nhã này, một chút cũng không lo lắng chuyện vừa phát sinh gần đây.
Nhưng đây lại là cuộc chiến đối đầu chính diện cuối cùng của Đoạn Lĩnh và Thái Diêm, trong lòng Đoạn Lĩnh rất rõ ràng, y có nhiều chuyện muốn nói cùng Thái Diêm, mà những lời này tuyệt đối không thể chuyển giao qua miệng người khác.
Trời vừa sáng sớm, Đoạn Lĩnh còn chưa tỉnh hẳn, Vũ Độc vẫn nằm trên giường, bên ngoài lại có người gõ cửa.
“Hoàng nhi.” Thanh âm của Lý Diễn Thu vang lên, “Nghe Tạ Hựu nói có người tìm ngươi.”
Đoạn Lĩnh vội vàng đứng dậy, ngáp dài, Lý Diễn Thu lại bảo y đi doanh trại của Hắc giáp quân ở ngoại thành, có người đang chờ. Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, chẳng lẽ có ai từ nội thành chạy ra ngoài?