Tương Kiến Hoan

Chương 222

“Làm gì! Các ngươi làm gì!”

“Làm đám thái giám này, ngươi quản được sao?” Bạt Đô đáp.

Binh sỹ Chinh bắc quân đẩy cửa tiến vào đã thấy trong điện thập phần hỗn loạn, bọn thái giám sống sung sướng trường kỳ trong cung, nào gặp qua bực xúc phạm này? Trong lúc nhất thời khóc lóc gọi cha gọi mẹ toàn bộ chạy ra ngoài, đám cung nữ thấy thế cũng sợ đến lạnh run, đều núp vào.

Giữa lúc giằng co, quan truyền lệnh lại lớn tiếng quát bảo ngừng tay, để tránh tạo thành sự cố liền ra lệnh cho bọn binh lính đều lui ra ngoài, đổi thành nghiêm mật canh gác, cũng không tiếp tục phái người giám thị.

Cơ hội của Đoạn Lĩnh đã đến, y đẩy cửa sổ phía sau điện ra, thừa dịp vệ sỹ tuần tra vừa lướt qua liền tìm dây vải làm móc bò lên mái hiên, sau đó trực tiếp xoay người leo lên nóc.

“Nhanh!” Hách Liên Bác và Bạt Đô cũng nhanh chóng trèo lên, tiếp theo là Gia Luật Lỗ và Đan Tăng Vượng Kiệt. Thân thủ của Đan Tăng Vượng Kiệt vô cùng linh hoạt, hiển nhiên ngày thường cũng là kẻ thích leo tường dở ngói.

“Đan Tăng, ngươi đây là…”

Đan Tăng nhìn ra sự lo lắng của Đoạn Lĩnh, ra dấu tay nói nói mấy cau, Hách Liên Bác phiên dịch: “Hắn… cũng… trèo… trèo cung điện Potala, tìm Lạt Ma.”

“Tốt.” Đoạn Lĩnh nói, “Vậy chúng ta liền phân ra hành động, tất cả phải cẩn thận.”

Mọi người ngồi trên mái hiên thương lượng rõ ràng, thừa dịp ánh trăng bị mây đen hoàn toàn che đậy thì chia binh hai đường, Gia Luật Lỗ, Hách Liên Bác và Đan Tăng Vượng Kiệt nhắm hướng đông, Bạt Đô cùng Đoạn Lĩnh đi phía tây.

Đoạn Lĩnh cẩn thận di chuyển trên mái ngói, giữa đường có vài lần suýt nữa trượt chân rơi xuống, đều nhờ Bạt Đô nhanh tay lẹ mắt kéo y lại.

“Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì?” Bạt Đô nói.

“Xin lỗi.” Đoạn Lĩnh sắp đối mặt với thời khắc sinh tử quan đầu không khỏi có chút phân tâm, trong đầu đều là những việc tiếp theo cần phải xử lý.

“Ta là nói,” Bạt Đô lôi kéo Đoạn Lĩnh, nhảy xuống một mái ngói thấp, đi vào trong ngự hoa viên, trốn tránh binh sỹ đi qua, “Đến tột cùng là cái gì khiến ngươi phải tốn khí lực lớn như vậy để quay trở về?”

“Có rất nhiều lần ta đã cho rằng mình sẽ phải chết.” Đoạn Lĩnh cùng Bạt Đô nép trong bóng tối, sóng vai nhìn ra bên ngoài, đáp, “Khi chạy ra khỏi Thượng kinh ta không cam chịu là vì ta nghĩ phụ thân còn tại. Lúc trở về Tây Xuyên, không tìm cái chết là do Vũ Độc..”

Bạt Đô trầm mặc đứng đó, vệ binh tuần tra đến gần, cả hai im lặng một chốc, Bạt Đô lại nói: “Chưa bao giờ là vì ta.”

“Đã từng có.” Đoạn Lĩnh nói.

Những lời này giống như cho Bạt Đô một sự an ủi, Đoạn Lĩnh lại nói tiếp: “Ta ở phía nam xa xôi, cũng từng hy vọng rằng ngươi có thể sống được thật tốt. Nhưng hết thảy mọi chuyện trở thành như ngày hôm nay đều là vì tộc nhân của ngươi, ta chỉ có thể nói… ta sẽ cố hết sức để không hận ngươi.”

“Quên đi.” Bạt Đô đáp, “Nếu nói như vậy liền quay về như lúc ban đầu.”

Đoạn Lĩnh nhìn Bạt Đô, y đối với người này chính là vừa yêu vừa hận, y quả thực quý trọng tình hữu nghị giữa bọn họ, y biết Bạt Đô là một trong số ít người sẽ đồng ý đánh bạc tính mệnh của mình để cứu y. Thế nhưng, bọn họ lại vì dân tộc, vì chiến tranh mà phải đứng trên lập trường đối nghịch.

“Đi thôi.” Đoạn Lĩnh tự hỏi thoáng chốc rồi cùng Bạt Đô đi vòng qua hành lang, hướng về phía Ngự hoa viên.

Bạt Đô thời khắc cảnh giác nhìn quanh, Đoạn Lĩnh đi đến bên ngoài Ngự thư phòng, bên trong ánh đèn lấp lóe, cũng không xác định được là Thái Diêm hay Hàn Tân, hai người trầm mặc một hồi, nghiêng tai lắng nghe.

Hai gã vệ binh mặc quân phục Chinh bắc quân đứng bên ngoài canh gác, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ có nên đánh cuộc một lần hay không?

“Sáng sớm ngày mai ra lệnh triệu tập bá quan vào triều.” Thanh âm của Hàn Tân vang lên, “Bảo bọn họ canh tư chờ sẵn ngoài điện, ta phải nghị sự.”

“Dạ.” Bên trong truyền đến thanh âm, một gã phó tướng đẩy cửa bước ra.

Người bên trong là Hàn Tân, Đoạn Lĩnh hạ quyết tâm, chỉ là hiện tại sớm hơn thời gian y ước định với Vũ Độc một chút, bên ngoài lại chỉ có Bạt Đô.

Nên tiếp tục chờ Vũ Độc hay cứ thế đi vào? Đoạn Lĩnh nghĩ ngợi một lát, chợt nghe bên trong Ngự thư phòng vang lên tiếng động, hơn phân nửa là Hàn Tân đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

“Cám ơn ngươi, Bạt Đô.” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói, “Kế tiếp ta phải tự mình hoàn thành.”

Bạt Đô vốn muốn đi cùng Đoạn Lĩnh, thế nhưng sát na Đoạn Lĩnh rời khỏi hắc ám tiến về phía tia sáng từ Ngự thư phòng hắt ra, Bạt Đô lại lần nữa lui về đứng trong màn đêm đen kịt. Hắn rút chủy thủ ra khỏi đế giày, chuẩn bị nếu xảy ra trạng huống tùy thời có thể vọt vào cứu người.

“Ai?” Thủ vệ vệ binh hỏi.

Trong Ngự thư phòng, Hàn Tân cảnh giác ngẩng đầu.

“Ta.” Đoạn Lĩnh nói, “Vương Sơn cầu kiến Hàn tướng quân.”

“Để y tiến vào.” Hàn Tân nói.

Đoạn Lĩnh đẩy cửa đi vào, thấy Hàn Tân đang lật xem mấy phần tấu chương và điệp báo.

“Ngươi rốt cuộc đã tới.” Hàn Tân nói, “Mời ngồi, sư phụ của ngươi đã trông mòn con mắt, vốn tưởng rằng ngươi sẽ đi Khôn Hòa điện tham kiến y cùng Thái hậu.”

Đoạn Lĩnh nói: “Y…”

Hàn Tân nghiêng đầu liếc nhìn Đoạn Lĩnh, nói: “Bị Ô Lạc Hầu Mục đâm một kiếm, vẫn chưa chết bất quá cũng không sai biệt lắm, ta thật ra còn cùng y đánh cuộc một ván. Y nói ngươi là người thông minh, lúc này khẳng định sẽ đến đầu nhập vào ta, không thèm quay lại liếc nhiều y nhiều thêm một lần.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Mục Khoáng Đạt hiểu y rất rõ, tựa như y hiểu Mục Khoáng Đạt vậy.

Hôm nay Hàn Tân đắc thế, toàn bộ Giang Châu đều bị hắn nắm giữ trong tay, Mục Khoáng Đạt muốn hổ lột da trái lại trở thành kẻ bị người hiếp bức. Chỉ cần là người thông minh đều biết, hiện tại phải lập tức đi theo Hàn Tân.

Hiển nhiên, bọn họ đối với thái độ của Đoạn Lĩnh đã từng trao đổi qua, lúc này Đoạn Lĩnh đột nhiên cảnh giác, nếu Mục Khoáng Đạt còn sống, y đã nói gì với Hàn Tân?

Đoạn Lĩnh vốn định đem chứng cứ giao cho Hàn Tân, để ngày mai khi hắn lâm triều mang ra sử dụng, lúc này y lại chợt cải biến chủ ý.

“Hàn tướng quân đang tìm cái gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Hàn Tân ầm mấy quyển tấu chương bước đến trước ngự án, mở ra đối chiếu nét chữ.

“Tìm một chút manh mối còn lại.” Hàn Tân nói, “Hồ ly cho dù có ngụy trang tốt đến thế nào, thỉnh thoảng cũng sẽ để lộ đuôi.”

Những lời này lần thứ hai khiến Đoạn Lĩnh càng thêm cảnh giác, Hàn Tân phảng phất một lời hai nghĩa nhìn về phía y.

“Ngươi xem tình thế hiện này thế nào?” Hàn Tân không hỏi ý đồ Đoạn Lĩnh đến đây là gì, trái lại muốn nghe cái nhìn của y.

“Hàn tướng quân dự định ngày mai lâm triều triệu tập bá quan.” Đoạn Lĩnh hỏi, “Thẩm vấn Thái tử sao?”

“Đúng vậy.” Hàn Tân đáp, “Nhưng thân phận của Thái tử đến giờ vẫn khó phân biệt như trước.”

“Chính như Mục tướng gia nói.” Đoạn Lĩnh đỡ lời, “Thân phận của người này hẳn từng là đồng song của Thái tử, nếu muốn tìm dấu vết không ngại truy về chốn cũ.”

“Thế nhưng ta có một chuyện vẫn không rõ.” Hàn Tân nói, “Theo lý thuyết, nếu đã có Thái tử giả hẳn phải có Thái tử thật. Như vậy vị Thái tử thật kia đang ở nơi nào đâu?”

Đoạn Lĩnh không trả lời, chỉ bìnhlặng nhìn Hàn Tân.

Hàn Tân chăm chú nhìn Đoạn Lĩnh, nói: “Vương Sơn, ngươi khiến ta nhớ đến một người.”

Hàn Tân đã đã biết, đây là ý niệm đầu tiên của Đoạn Lĩnh, y còn chưa kịp phán đoán Hàn Tân là thông qua dung mạo của mẫu thân nhận ra chính mình hay từ con đường khác biết được, trái tim của y đã điên cuồng nhảy dựng, chỉ là Đoạn Lĩnh biết rõ, hiện tại xoay người rời đi không phải lựa chọn tốt nhất.

“Tướng quân nhớ đến ai?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Đoạn Tiểu Uyển.” Hàn Tân đáp, “Năm ấy Vương phi từng đến quân trường, may mắn gặp mặt một lần, lông mày và đôi mắt của ngươi rất giống nàng.”

Đoạn Lĩnh mỉm cười, nói: “Hàn thúc thúc.”

Hàn Tân cười nói: “Suốt quãng thời gian này ngươi quả thực xứng với đa mưu túc trí, Ô Lạc Hầu Mục nâng đỡ Thái tử giả thượng vị để kiềm chế Mục tướng gia, ngươi lại lợi dụng Mục tướng gia đối phó Thái tử, cuối cùng ngươi lại dùng ta đến lật đổ Thái tử, từ bỏ Mục tướng gia, đợi đến khi thành công lên ngôi, lại dùng Tạ Hựu diệt trừ ta. Cái liên hoàn kế này một vòng lại một vòng, quả thực khiến ta khó thể tin rằng nó là do một thiếu niên mới mười lăm tuổi, vừa nhập Mục phủ chưa được bao lâu bày ra.”

“Quá khen.” Đoạn Lĩnh nói, “Muốn trị quốc bình thiên hạ, dù sao cũng phải suy nghĩ nhiều thêm một chút.”

Y biết Hàn Tân nói như vậy hiển nhiên đã quyết định không buông tha y, chỉ nghĩ cũng biết, vừa diệt trừ xong Thái Diêm và Mục Khoáng Đạt là Hàn Tân có thể chèn ép Thái hậu tự mình nhiếp chính, làm sao có thể để kế hoạch bị y phá hư từ phía sau.

“Thế nhưng ngươi thiên tính vạn tính vẫn tính sót một việc.” Hàn Tân nói, “Vốn ta định ngày mai triệu tập quần thần, trong lúc thẩm vấn tên kia dẫn dụ ngươi xuất hiện, không ngờ đến tối nay ngươi đã tự chui đầu vào lưới rồi.”

“Nguyện nghe chỉ dạy.” Trái tim Đoạn Lĩnh đập loạn lên, mặt ngoài vẫn thập phần trấn định như cũ.

Hàn Tân nói: “Phụ thân ngươi là ai?”

Đoạn Lĩnh: “…”

Hàn Tân lại nói: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh phụ thân của mình là Tiên đế? Bằng ngươi đối chất cùng Thái Diêm, khiến hắn thừa nhận ngươi là ‘Đoạn Lĩnh’? Bằng Ô Lạc Hầu Mục chỉ chứng, ngươi chính là ‘Đoạn Lĩnh’ ở Thượng kinh?”

Đoạn Lĩnh đáp: “Hàn thúc thúc, người đã suy nghĩ quá nhiều rồi, đầu óc trở nên rối loạn.”

Hàn Tân nói: “Không, không có loạn, loạn chính là ngươi. Người của Đoạn gia đều đã chết, năm đó khi Đoạn Tiểu Uyển rời khỏi bắc vực trở Nhữ Nam chỉ là nghi ngờ đã hoài thượng. Sau đó Ô Lạc Hầu Mục đón ngươi về Thượng kinh…”

Vừa nghe nói như vậy, trong lòng Đoạn Lĩnh ‘lộp bộp’ vài tiếng, thầm nghĩ nguy rồi.

“Ô Lạc Hầu Mục có thể chứng minh ngươi là nhi tử của Đoạn Tiểu Uyển, việc này không sai.” Lông mi Hàn Tân hơi giương lên, nói, “Thế nhưng y làm sao có thể chứng minh phụ thân ngươi chính là Tiên đế chứ?”

Đoạn Lĩnh không nhịn được bật cười, đáp: “Ngươi là định đem toàn bộ đẩy ngã sao? Vậy ngươi nghĩ ta là nhi tử của ai? Hàn tướng quân, chỉ bằng vào một câu này của ngươi, ta đã có thể tru ngươi cửu tộc, ngươi nghĩ mẫu thân ta là ai chứ?”

“Ta tin tưởng.” Hàn Tân nói, “Bất quá ngươi thủy chung không có chứng cứ, ngày Đoạn Tiểu Uyển rời đi Tiên đế cũng không biết nàng đã mang thai, ở trong chuyện này ta có thể làm nhân chứng. Dù cho sau đó Ô Lạc Hầu Mục đi Nhữ Nam tìm được Đoạn gia, ngay một khắc nhìn thấy ngươi còn chưa biết Đoạn Tiểu Uyển từ thế đã lâu chỉ để lại một nhi tử. Vậy nên, Ô Lạc Hầu Mục cũng không biết.”

“Sinh thần của ta vào tháng chạp, mẫu thân ta lúc ban đầu trước sau vẫn ở cùng phụ thân.” Đoạn Lĩnh nói, “Đây là chuyện không làm giả được.”

“À, vậy sao?” Hàn Tân nói, “Ngươi sinh thần vào tháng chạp? Dựa vào cái gì?”

Đoạn Lĩnh nói: “Hàn thúc thúc, lúc này cũng không cần nói đùa bậy bạ, nhiều đại thần thích nghị sự như vậy, khi Thái Diêm vừa trở lại không có khả năng chưa từng nghi ngờ qua, những vấn đề này hằn là từ sớm cũng đã có đáp án”

“Ngươi sai rồi.” Hàn Tân nói, “Đây là kết quả mà ngươi cho rằng hẳn là như vậy. Có mấy người can đảm dám đứng ở trước mặt Bệ hạ nghị luận chuyện Vương phi của Tiên đế? Vấn đề Thái tử có phải ‘Đoạn Lĩnh’ hay không đám đại thần đều coi như tương đối rõ ràng. Thế nhưng ‘Đoạn Lĩnh’ có phải là Tiên đế sở sinh hay không lại không có vài người đề cập qua, bởi vì Thái tử từng được Ô Lạc Hầu Mục dịch dung, gương mặt có đường nét tương tự với Tiên đế, một tầng nghi ngờ này liền không có người dám nói ra.”

Nghe đến đây, sắc mặt Đoạn Lĩnh thủy chung vẫn trầm tĩnh, nói: “Vậy cho nên?”

“Vậy cho nên, người có can đảm lên tiếng hỏi vấn đề này cũng chỉ có ba người.” Hàn Tân nói, “Mục tướng gia, Tạ Hựu cùng Bệ hạ năm đó, mà người xem qua tờ giấy này cũng chỉ có ba người họ.”

Ngón tay Hàn Tân vung vẩy một chút, kẹp một tờ giấy chứng sinh mồi vào ngọn nến.

“Dừng tay!” Trong nháy mắt Đoạn Lĩnh giận dữ hét to, xông tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hàn Tân đã sớm có chuẩn bị rút trường kiếm trên thắt lưng đâm thẳng vào ngực Đoạn Lĩnh!
Bình Luận (0)
Comment