Tương Kiến Hoan

Chương 37

Sấm chớp rền vang, cơn mưa tầm tã dường như đã kéo sụp cả bầu trời đen kịt, Thượng kinh sau mười hai ngày chịu đựng sự công kích liên tục của Nguyên quân, rốt cục không chống đỡ nổi mà tan vỡ, cửa thành ngã xuống phát ra một tiếng vang thật lớn vô tiền khoáng hậu. Bắc đô của Liêu quốc sừng sững trăm năm, ngày hôm nay rốt cục triệt để rơi vào tay giặc.

Quân Nguyên tiến thẳng vào thành như vào chỗ không người, đại địa từng trận nổ vang.

“Thành phá ——!”

Bình sinh, đây là lần đầu tiên Đoạn Lĩnh đối mặt với quân địch như hồng thủy mãnh thú, phụ thân từng nói qua, trong vạn quân, cho dù có võ nghệ độc bộ thiên hạ, dưới sự trùng kích cuồng loạn kia vẫn là khó thể chống đỡ. Đến lúc đó, chỉ còn biết giết người.

Chỉ còn biết giết người.

“Thành phá!”

Tiếng thét này vừa dứt, từng trận mưa tên từ trên cao giáng xuống, đem những bách tính không kịp trốn tránh mạnh mẽ ghim xuống mặt đất.

“Viện quân tới!” Lại có người quát lên, thế nhưng ngay sau đó lại là tiếng hét thảm. Đoạn Lĩnh nhảy lên nóc nhà, hàng loạt mưa tên xuyên qua màn nước bay loạn khắp nơi, chiến trường cực kỳ khốc liệt đã dời vào nội thành, quan quân của Tuần phòng ti hiện tại còn dư lại không nhiều lắm, đang liều mạng chống chọi.

Theo lệ cũ, thành vừa phá quân Nguyên liền bắt đầu giết người cướp của, gian dâm phóng hỏa đồ thành ba ngày, ai cũng không sống nỗi. Người người nhặt lên vũ khí, mặc kệ có biết võ nghệ hay không, dù sao cũng chỉ có một cái mạng, liền cùng quân Nguyên đồng quy vu tận.

Một nữ tử vừa chạy vào Quỳnh Hoa viện đã bị tuấn mã của Nguyên quân phía sau dẫm chết, có một tên Nguyên quân oa oa kêu lên, khiến càng nhiều binh sỹ như hổ lang kéo tới, nhất thời đứng đầy trong viện. Đinh Chi hô to: “Lui vào hậu viện! Bảo hộ phu nhân!”

Đoạn Lĩnh đang giúp Tầm Xuân may vết thương, trên tay đều là máu tươi chảy dài, đột nhiên cửa sau bị người đá văng ra tạo thành tiếng động lớn, Đoạn Lĩnh lập tức cầm trường kiếm lên, không nói lời nào liền lao đến, cúi đầu đâm thẳng vào ngực một gã quân Nguyên, lại nhanh chóng xoay người, trường kiếm tà tà chếch lên, đem người thứ hai mổ bụng, rồi liền lập tức tung người ra sau, lưỡi kiếm lia ngang, cắt dứt yết hầu gã thứ ba. Chỉ trong khoảnh khắc đã lấy mạng ba người.

“Đồng loặt bắn!” Đoạn Lĩnh lớn tiếng ra lệnh, sau đó lập tức thấp người lăn một vòng để lại khoảng trống cho chư nữ phía sau phát động cường nỏ. Một đợt tên nhọn bay ra đánh ngã mấy người, đám quân Nguyên còn sót lại cũng bị kinh động, tản ra khắp hành lang chậm rãi bao vây, lại có gã cầm theo loan đao chém thẳng về phía Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh liền đưa kiếm lên đỡ lấy, mắt vô ý thức nhắm lại, chỉ nghe “Đinh” một tiếng, loan đao của đối phương lập tức gãy lìa.

Trường kiếm trong tay y là bội kiếm của Thành Cát Tư Hãn, do thợ khéo thiên chuy bách luyện rèn thành, mặc dù còn thua kiếm Trấn Sơn Hà do thiên ngoại vẫn thạch rèn nên trong tay Lý Tiệm Hồng, thế nhưng binh khí tầm thường nào phải đối thủ của nó?! Đoạn Lĩnh ỷ vào bảo kiếm lợi hại, xông thẳng về phía Nguyên quân thẳng tay chém giết, cho đến khi đối phương không còn người dám tiến lên mới lui vào trong phòng.

“Giết ——!”

Lúc này tình huống ngoài thành đều là loạn tiễn cùng tuấn mã cuồng bôn, Nguyên quân vì muốn bảo hộ binh mã phe mình đã tiến vào Thượng kinh, thật sự dùng hết sức lực ngăn chặn thiết kỵ của Lý Tiệm Hồng. Lớp trận hình thứ nhất bị phá tan, lớp thứ hai mãnh liệt xông đến.

Lúc này trái tim của Lý Tiệm Hồng mãnh liệt quặng đau, hắn mở miệng muốn ra lệnh nhưng chỉ thấy thanh âm cách mình càng lúc càng xa xôi. Tên nhọn bắn ra bốn phía, hắn dốc hết sức lực cuối cùng giơ cao Trấn Sơn Hà chỉ về phía trước, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa.

Bôn Tiêu hý dài một tiếng chạy ào về phía trước, lập tức vượt lên dẫn đầu, chỉ đường cho hơn bốn vạn người phát động xung phong!

Tiếng vó ngựa cuồn cuộn tựa như đất rung núi lỡ, làn sóng đầu tiên là Liêu binh đánh lên tiền trận của quân Nguyên, sau đó lại là kỵ binh Nam Trần mãnh liệt tiến công, tựa như hai cỗ nước lũ cùng sóng biển không ngừng thôn phệ tất cả chướng ngại trước mặt, binh mã của Nam Trần không ngừng chèn ép Nguyên quân lui vào trong thành.

Tiếng trống rận rền vang, Oa Khoát Đài lại triệu tập thêm càng nhiều binh mã, xoay người lại đón đánh Lý Tiệm Hồng.

Trước mắt Lý Tiệm Hồng hiện giờ chỉ còn một mảnh mờ mịt, bảo kiếm trong tay huơ lên, máu tươi tung tóe, bộ dạng của hắn thoạt nhìn tựa như tử thần từ trên trời giáng xuống. Hắn cưỡi ngựa tiến nhập sâu vào chiến trường, miễn cưỡng vận kình mở ra một đường máu.

“Bệ hạ ——!”

“Bệ hạ!”

Lý Tiệm Hồng trúng tên ngã ngựa, trong khoảnh khắc đã bị loạn quân bao phủ.

Trước mắt một mảnh hỗn loạn, Nguyên nhân lần thứ hai vây kín, đã không còn phân được người nào là quân Trần, người nào là Liêu quân, Nguyên quân. Mọi người đều cầm vũ khí trên tay, vừa thấy người là hung hăn chém giết, nước bùn vẩy ra, Lý Tiệm Hồng chống kiếm thất tha thất thểu bò dậy giữa đống bùn đất, đem mũi tên trên lưng nhổ xuống, ngẩn đầu nhìn lên phía trên.

Cao cao tại đầu trường thành đã bị hủy hoại, có một tên thích khách tay cầm cường nỏ nhắm thẳng vào hắn.

Lại một mũi tên xé gió lao tới, Lý Tiệm Hồng dùng tay chụp lấy, một kiếm chém chết tên Nguyên quân đang xông đến trước mặt, đoạt lấy trường cung bắn về phía tường thành. Tên vừa rời cung, thích khách cũng ngã xuống, trong khoảnh khắc bị vạn mã dẫm đạp biến thành thịt nát.

Lý Tiệm Hồng đoạt lấy một con ngựa, mạnh mẽ vung roi vọt vào cửa thành, trên đường đi qua, Trấn Sơn Hà không ngừng thôn phệ huyết nhục, Liêu quân cùng Trần quân lần nữa nhìn thấy Lý Tiệm Hồng tựa như tử thần nghiền qua cửa thành liền liều mạng xông lên. Quân Nguyên đã chiếm thành lâu, bắt đầu dùng mưa tên bắn xuống, Lý Tiệm Hồng cơ hồ bất chấp mưa tên một đường xông vào cửa thành, trên cánh tay, chân, và vai của hắn đều bị trúng tên.

Chiến mã vừa mới vào thành liền hý thảm một tiếng, kiệt lực ngã xuống, Lý Tiệm Hồng bị ném bay đi, nặng nề tiếp đất.

Viện quân rốt cục đã vào thành, mưa càng lúc càng lớn, sau đó nữa, giữa thiên địa tựa như đều là màn nước. Lý Tiệm Hồng gian nan đứng dậy, thất tha thất thểu phóng nhanh vào trong một đường nhỏ.

Cả Thượng kinh đều nghênh đón ngày diệt vong, đổ nát bất kham, trên đường tràn đầy thi thể, Lý Tiệm Hồng ở trong ngõ nhỏ giết ra một đường máu, chống kiếm nhìn thấy thành tây đang phát hỏa hừng hực, ngôi nhà của hắn và Đoạn Lĩnh cùng với cả con đường đều bị đốt cháy, cho dù nước mưa ngập trời cũng không thể dập tắt thế lửa.



Nguyên quân càng lúc càng nhiều, từ bốn phương tám hướng giết vào Quỳnh Hoa viện.

Tầm Xuân ôm bụng, tay cầm trường kiếm chạy tới ra lệnh: “Hộ tống điện hạ ra khỏi thành!”

“Ta không thể đi!” Đoạn Lĩnh gầm lên giận dữ, sau đó lại phát hiệu lệnh: “Đồng loạt bắn!”

Từ sau cửa sổ vô số ám tiễn bay ra, đem đám Nguyên quân đang muốn xông vào Quỳnh Hoa viện bắn đến người ngã ngựa đổ, Đoạn Lĩnh tông cửa phòng xông đến, điên cuồng tàn sát kẻ địch, đem toàn bộ những người chưa bị ám tiễn lấy mạng đều kết liễu. Tầm Xuân lại tiến lên trợ giúp, đến khi giết được hơn mười tên, quân Nguyên rốt cục thoái lui ra ngoài, Đoạn Lĩnh lại quăng kiếm đổi cung, lắp tên nhắm chuẩn, đem mạng những kẻ chạy ra khỏi Quỳnh Hoa viện đều lưu lại.

“Điện hạ!”

Đinh Chi kinh hô, Đoạn Lĩnh cư nhiên giết người đến thoát lực, hôm nay trường kiếm của y không biết đã nhuốm máu của bao nhiêu người. Lúc y tựa vào cột trụ thở dốc, Đinh Chi vội vàng tiến lên săn sóc, nào ngờ vừa chạm nhẹ vào lưng y đã đau đến kêu to, hóa ra không biết từ lúc nào đã bị trúng tên.

“Nhổ.” Đoạn Lĩnh nhắm chặt hai mắt, khi Đinh Chi nhổ tên, Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại một vòng, trước mắt biến thành màu đen, gần như không thể hô hấp nổi. Lại có một nữ tử bước lên phía trước, dìu y vào trong phòng nghỉ ngơi.

Mưa dần dần nhỏ đi, gia đinh bước ra đóng cửa lại, then vừa hạ xuống đã nghe “Oanh” một tiếng thật lớn, hiển nhiên có người đang phá cửa. Tầm Xuân lạnh lùng nói: “Điện hạ, đi mau!”

“Viện quân đã tới!” Đoạn Lĩnh hô to, “Trụ vững!”

“Viện quân sẽ không tới!” Tầm Xuân nói, “Lập tức men theo ám đạo tại hậu viện rời đi!”

“Không!” Đoạn Lĩnh nói, “Ta biết cha ta đã tới!”



Lý Tiệm Hồng gỡ khôi thủ xuống, tóc tai bù xù, nhắm hướng Quỳnh Hoa viện mà đến. Nơi đó có hy vọng cuối cùng của hắn.

Khắp cả đường đi đều là thi thể, tràn ngập trước mắt đều là Nguyên quân soát nhà cướp của, phóng hỏa gian dâm. Có người phát hiện ra Lý Tiệm Hồng, nâng loan đao lên hướng hắn vọt tới, Lý Tiệm Hồng một kiếm đem người chém chết, lại có càng nhiều quân Nguyên bao vây lập thành thế trận, đao thương san sát đâm thẳng về phía hắn.

“Đi… chết cho ta…” Lý Tiệm Hồng giận dữ hét, “Nhường đường ——!”

Ngay sau đó, Lý Tiệm Hồng đem hết toàn lực mở một đường máu giết ra, không thèm để ý đến tên nhọn của quân nguyên, nhắm thẳng về hướng Quỳnh Hoa viện. Đến sau cùng, Trấn Sơn Hà trên tay hắn đã vô lực rút ra khỏi người kẻ địch, khi kết thúc xong tên quân Nguyên cuối cùng, Lý Tiệm Hồng rốt cuộc đã không kiên trì nổi, ngã trên mặt đất.

Cơn mưa bao trùm đại địa này kéo dài đủ một ngày một đêm, rốt cục cũng chịu vơi đi, sau đó đột nhiên tạnh hẳn.

Độc tố đã lan tràn đến cổ Lý Tiệm Hồng, nửa người bên phải của hắn đã tê dại vô pháp cử động, thế nhưng tay trái vẫn nắm chặt Trấn Sơn Hà, nước mưa từng giọt chậm rãi nhỏ xuống cọ rửa gò má của hắn.

Ở xa xa phía trước, một tiếng gầm lớn xé rách màn đêm yên tĩnh.

“Cha sẽ lập tức đến đây! Ta không rời đi!”

Đó là thanh âm của Đoạn Lĩnh..

“Con ta… con ta…” Đôi môi Lý Tiệm Hồng run rẩy.

Thanh âm kia phảng phất đã hồi sinh hắn, vì thân thể kiệt quệ của hắn rót vào một cỗ lực lượng cường đại, lực lượng nọ đủ để phá vỡ trời đêm mây đen cuồn cuộn, để lộ ra bầu trời đầy sao lấp lánh.

Một dãy ngân hà vắt ngang bầu trời, tại tòa thành bị tàn phá hoang phế này, hàng trăm tỷ mặt nước đọng đều đồng thời phản chiếu tinh không rực rỡ phía trên.

Lý Tiệm Hồng chống kiếm, lung lay lảo đảo tiến về phía cánh cửa kia.

Một tiếng cơ quan phát động nhẹ nhàng vang lên.

Cách đó khoảng bốn mươi bước, mũi tên lóe ra hàn quang bay vụt về phía Lý Tiệm Hồng, chỉ thấy hắn đột nhiên xoay người, Trấn Sơn Hà rời tay bay về phía tiếng động vang lên, mãnh liệt đâm thẳng về phía thích khách chờ trên mái hiên đã lâu.

Thích khách hiện ra thần tình ngạc nhiên, bị Trấn Sơn Hà đâm vào giữa ngực trái, ngã xuống.

Chỉ là mũi tên kia cũng mang theo lực đạo bài sơn đảo hải hung hãn xuyên qua áo giáp của Lý Tiệm Hồng, ghim vào trái tim của hắn.

Thân hình cao lớn của Lý Tiệm Hồng ngã về phía sau, trước ngực phun r tia máu, cơ thể nặng nề ngã xuống đất, tạo thành bọt nước tung tóe.

“Nhân lúc này đi thôi, điện hạ, nếu không đi sẽ không kịp nữa rồi.” Tầm Xuân thúc giục, “Còn nhiều thời gian.”

Đột nhiên, toàn bộ thế giới đều giống như an tĩnh lại, trong Quỳnh Hoa viện, Đoạn Lĩnh dựa lưng vào vách tường, nghe tiếng khóc như có như không từ xa truyền đến, tựa hồ đang hát một khúc bi ca tế điện linh hồn của đấng anh hùng.

Chẳng biết tại sao, trong lòng của Đoạn Lĩnh giờ phúc này cực kỳ yên tĩnh, y chậm rãi dựa vào vách tường ngồi xuống, bức tường đó là ranh giới phân cách y cùng một con ngõ dài ướt sũng, đầy khoảnh nước đọng.

Phía bên kia bức tường, máu tươi của Lý Tiệm Hồng chậm rãi loang ra, hòa vào dòng nước thấm xuống đất lạnh.

Hắn mở to hai mắt, hầu kết khẽ rung động, nói “Con ta…”.

Lý Tiệm Hồng muốn gọi to, thế nhưng lại không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ có thể yếu ớt thở dốc. Một lát sau, ảnh phản chiếu bầu trời đầy sao trong mắt hắn cũng từng chút từng chút tan rã.

Đồng thời, Đoạn Lĩnh ngẩng đầu nhìn ngân hà hoa lệ, trong mắt ngập đầy ánh nước.

“Cha sẽ đến.” Đoạn Lĩnh nức nở nói, “Cha đã dặn ta phải chờ người, nơi nào cũng không cần đi…”

Y nhìn gương mặt của những người còn sống sót trong Quỳnh Hoa viện, ánh mắt của các nàng đồng dạng mang theo bi thương sâu sắc.

“Đi.” Đoạn Lĩnh ngẩng đầu nuốt nước mắt xuống, viền mắt dỏ bừng.

Phía bên kia bức tường, hai mắt của Lý Tiệm Hồng rốt cuộc cũng nhắm lại, một điểm tinh quang cuối cùng theo đó chậm rãi tiêu thất.

Hắn an tĩnh nằm trên mặt nước đang phản chiếu cả dãy ngân hà, tựa như đang nằm trên trăm triệu vì sao lấp lánh, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng nâng lên, tựa như nụ cười ôn nhu chân thành mà hắn lộ ra mỗi khi nhìn thấy nhi tử của mình.

Mùng bảy tháng bảy, thiên tôn dệt gấm, đem dãy ngân hà sáng lạn huy hoàng đón lấy thân thể vĩ ngạn của hắn.

Mùng bảy tháng bảy, tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, ngân hán điều điều ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô số.[1]

Mùng bảy tháng bảy, Trần Võ Đế Lý Tiệm Hồng băng hà.

1/ Trích từ tác phầm ‘Thước kiều tiên’ của Tần Quán

纖雲弄巧,

飛星傳恨,

銀漢迢迢暗度。

今風玉露一相逢,

便勝卻人間無數。

柔情似水,

佳期如夢,

忍顧鵲橋歸路!

兩情若是久長時,

又豈在朝朝暮暮

Tiêm vân lộng xảo

Phi tinh truyền hận

Ngân Hà điều điều ám độ

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng

Tiện thắng khước nhân gian vô số

Nhu tình tự thủy

Giai kỳ như mộng

Nhẫn cố Thước kiều quy lộ

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ

Mây viền khoe đẹp,

Sao bay đưa hận,

Thầm qua sông Ngân vời vợi.

Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,

Hơn biết mấy người đời gần gụi.

Tình mềm tựa nước,

Hẹn đẹp như mơ,

Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.

Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,

Đâu cứ phải mai mai tối tối

Đây là một tác phẩm miêu tả lại cảnh gặp nhau của Ngưu Lang và Chức Nữ vào ngày mồng bảy tháng bảy.

========================

Editor lảm nhảm: Tớ chỉ đơn giản là đã khóc thôi.

Hoàn quyển nhất

Ngân Hà Phi Độ
Bình Luận (0)
Comment