Tương Kiến Hoan

Chương 42

Đêm khuya, mã xa dừng ở bên ngoài cung, một gã thị vệ vén mành lên để Thái Diêm xuống xe.

“Điện hạ.”

Thái Diêm vừa đi vừa giắt ngọc bội vào thắt lưng, nghe thị vệ kia thấp giọng bẩm báo: “Ô Lạc Hầu Mục đánh xe đến ven sông, ném cổ thi thể kia xuống nước..”

Thái Diêm hỏi: “Trên đường từng dừng lại sao?”

Thị vệ lắc đầu, Thái Diêm liền gật đầu, lại có một gã thị vệ tiến lên báo: “Bệ hạ đã tỉnh, đang tìm ngài.”

“Ô Lạc Hầu Mục hồi cung liền bảo y đi nghỉ ngơi, không cần đến gặp ta.”

Thái Diêm bước nhanh đi đến, cả con đường đèn đuốc sáng choang, không có một góc tối nào.



Trên sông Trường giang, tại một bãi đá.

Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, có một nữ hài mặc nam trang phóng ngựa cực nhanh, áo bào vung lên, phía trước còn có hai con chó săn dọc theo bờ sông chạy đến, vây quanh tử thi bên bờ loạn thạch ngửi ngửi. Thiếu nữ vẻ mặt nghi hoặc nhìn vào bụi cỏ.

Chó săn “Uông uông” sủa to, ngửi ngửi gương mặt của Đoạn Lĩnh, phía sau lại có một nam tử giục ngựa đuổi tới, gọi to: “Quận chúa!”

Nữ tử kia chính là nữ nhi của Đoan Bình công chúa và Hoài Âm Hầu, sắc phong Từ Bình quận chúa, danh gọi Diêu Tranh, hôm nay nàng ta mặc một bộ nam trang cỡi ngựa xuất thành, men theo đường núi đến cạnh bờ sông, lại thả ra hai con chó săn yêu quý của mình khắp nơi nô đùa, chạy trốn đến không thấy hình bóng. Diêu Tranh thấy hai con chó yêu của mình quanh quẩn một góc không đi liền từ xa chạy đến, thấy thi thể của một thiếu niên tấp vào bãi loạn thạch thì có chút mạc danh kỳ diệu.

Nam tử cởi ngựa đuổi theo phía sau một thân hắc bào, đai lưng tung bay, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của hắn, tuấn mỹ tà khí, còn ai nữa ngoài Vũ Độc.

“Quận chúa.” Vũ Độc có chút bất đắc dĩ nói, “Nơi này sơn đạo khó đi, xuân tới rắn chuột nhiều, không mấy an toan, vẫn là nên quay về.”

“Ngươi có thân phận gì? Khi nào đến phiên ngươi tới quản ta?” Diêu Tranh nói, “Không muốn đi cùng thì cứ tự mình quay về!”

Vũ Độc thấy trên bãi đá không còn người khác, ánh dương sáng lạn, trăm hoa nở rộ, liền tung người xuống ngựa nhìn ngó xung quanh, xác định cũng không có những thứ rắn rết sâu độc gì mới gật đầu, yên lặng ngồi cạnh bờ sông.

Diêu Tranh “Xuy” một tiếng, Vũ Độc tận lực đè nén phẫn nộ, lông mày cau lại nhìn quanh một lần, thấy hai con chó săn đang hướng về bụi cỏ sủa to liền bước đến xem. Diêu Tranh tung người xuống ngựa đứng trên bờ sông, ánh mắt có chút lóe lên.

“Quận chúa.” Vũ Độc lại xoay người nói, “Đừng đến gần bờ sông quá, nơi này mạch nước rất mãnh liệt.”

Diêu Tranh không thèm để ý đến Vũ Độc, Vũ Độc tiến lên vài bước liền phát hiện thân thể Đoạn Lĩnh mang đầy thương tích. Diêu Tranh đứng yên một hồi liền bước đến, nhìn thấy một cái xác thì nói: “Ồ, nơi này làm sao lại có người chết đâu?”

Vũ Độc quỳ một gối xuống đất, dò xét hơi thở của Đoạn Lĩnh, phát hiện đã sớm không còn hô hấp.

Vũ Độc nói: “Trên người không có vết thương trí mệnh gì, chẳng biết là con cái nhà ai?”

“Đã chết sao.” Diêu Tranh hỏi.

Vũ Độc nhìn ngang qua gò má của Đoạn Lĩnh, Diêu Tranh nói: “Đi thôi.”

“Cứ ở lại thêm một chút.” Vũ Độc nói.

Diêu Tranh cười nhạo: “Nếu còn không quay về sẽ hại ngươi bị chủ tử mắng rồi.”

Vũ Độc quay đầu liếc nhìn Diêu Tranh, giống như muốn nói câu gì đó nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, đúng lúc này, kinh mạch trên gò má của Đoạn Lĩnh bỗng nhiên có chút co giật.

Lông mày Vũ Độc nhíu chặt, lẩm bẩm: ” Là bị độc chết?”

Diêu Tranh đột nhiên nói: “Này, Vũ Độc, nghe nói ngươi có thể đem người sống độc chết, cũng có thể đem người chết cứu sống. Ngươi đi nhìn một chút xem, nếu thật có thể cứu sống người chết, ta liền giúp ngươi nóiv ài câu tốt đẹp trước mặt phụ thân.”

“Ta hành sự đường đường chính chính.” Vũ Độc nói, “Cũng không có ái gì đặc biệt muốn, trước mặt Hoài Âm Hầu, Quận chúa chỉ cần nói thật là được.”

Vũ Độc lại quỳ một chân xuống bên cạnh Đoạn Lĩnh, biểu tình có chút không giải thích được, lại lấy từ trong túi một bình sứ, đổ ra mấy viên thuốc.

“Thật đúng là có thể cứu sống?” Diêu Tranh nghĩ Vũ Độc quả thực khó thể lý giải.

Vũ Độc cũng không trả lời, chỉ đem dược hoàn bóp nát đút vào miệng Đoạn Lĩnh, lại bóp lấy cổ họng của y ép thuốc trôi xuống, sau đó lại đứng dậy nói với Diêu Tranh: “Bất quá nếu y thực sự sống lại, cái lần đánh cuộc này liệu có tính hay không?”

Diêu Tranh nhướn cao đôi mày nhình Vũ Độc, một hồi lâu sau lại bước khỏi bãi đá phóng người lên ngựa, nhìn nước sông chảy ngoài xa, chậm rãi cất tiếng: “Bản Quận chúa thiên kim chi thân, nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên chắc chắn.”

Vũ Độc nghe được ý tứ châm chọc trong lời nói của Diêu Tranh, sắc mặt có chút biến đổi, một lát sau mới lên tiếng: “Người xem đi, y đã bắt đầu hô hấp rồi.”

“Mà thôi.” Diêu Tranh chỉ cảm thấy Vũ Độc giống như một đống bông mềm, đánh không đánh lại, mắng không phản ứng, suốt cả đường đi cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ cảm thấy thật rất không thú vị. Nàng thuận miệng nói, “Ta đi tìm Ô Lạc Hầu Mục chơi đùa, ngươi cũng không cần đi theo.”

“Chờ một chút!” Vũ Độc nhấc chân đuổi theo, Diêu Tranh lại giống như một cơn gió giục ngựa men theo sơn đạo rời đi, hai con chó hướng về phía Vũ Độc sủa vài tiếng, thoạt nghe cũng có chút ý tứ hả hê kinh miệt, sau đó liền đuổi theo Diêu Tranh rời đi.



Tháng ba đầu xuân, trong hoàng cung Tây Xuyên dệt thành tơ bông, gió mát êm dịu, Thái Diêm đang ngồi chờ bên ngoài chánh điện.

Lý Diễn Thu đang được đám cung nhân hầu hạ rửa mặt, nhìn thấy bóng của Thái Diêm thấp thoáng ngoài cửa liền hỏi: “Thái tử đã tới?”

“Hồi về bệ hạ.” Cung nữ đáp, “Thái tử điện hạ đã đợi ở bên ngoài được một lúc rồi.”

Lý Diễn Thu nói: “Để hắn vào đi.”

Thái Diêm bước vào, hướng về Lý Diễn Thu ân cần thăm hỏi, còn tiến lên hầu hạ.

“Đêm qua lúc chắt nhi trở về tiểu thúc đã ngủ.” Thái Diêm nói, “Mấy hôm nay người ngủ không được ngon sao?”

“Mơ thấy một giấc mơ.” Lý Diễn Thu nói, “Sau đó liền nghĩ đến ngươi, có chút đứng ngồi không yên, muốn hỏi một chút xem ngươi đang làm gì.”

Mọi người trong điện đều chú tâm vào phận sự của mình không chút ngơi tay, Lý Diễn Thu vươn bàn tay ra, có cung nữ thái giám vội vàng tiến lên giúp y đeo nhẫn, Thái Diêm lại cầm lấy nửa khối ngọc bội trong hợp gỗ, quỳ một gối chạmd đất, cẩn thận thắt lên đai lưng của Lý Diễn Thu.

“Mơ thấy cái ngày ngươi trở về đó.” Lý Diễn Thu ôn hòa cười cười, nói, “Chỉ có một mình ngươi, mơ hồ, cố mấy cũng không nhìn rõ bộ dạng của ngươi. Ta vô cùng sốt ruột.”

Lý Diễn Thu mang theo ưu thương mỉm cười, chỉ là Thái Diêm cũng không cười đáp lại, vẻ mặt còn hiện lên chút khổ sở.

Cung nữ mang theo một bát thuốc dâng lên.

Lý Diễn Thu nhìn cũng không nhìn, lập tức nhận lấy uống cạn. Thái Diêm lại nói: “Đêm qua chất nhi ngủ cũng không ngon, mơ thấy phụ thân.”

“Có lẽ là huynh ấy về báo mộng cho con.” Lý Diễn Thu hít sâu một hơi, nói, “Trong mấy ngày nay, huynh ấy cũng chưa từng xuất hiện trong mộng của ta. Có lẽ còn đang trách ta đâu.”

Thái Diêm nói: “Hẳn là không phải như vậy, tiểu thúc đã nghĩ quá nhiều rồi.”

“Cũng đúng.” Lý Diễn Thu cười cười, thuận miệng nói, “Đường tỷ của con đã đến tìm con chưa?”

Thái Diêm lắc đầu, Lý Diễn Thu liền phân phó thị vệ: “Truyền Quận chúa nhập cung, trưa nay ở lại dùng bữa cơm.”

Đến quá ngọ, Diêu Tranh vẫn mặc nguyên một thân nam trang hồi cung, trên giày còn mang theo bùn, hướng về phía Lý Diễn Thu và Thái Diêm chào hỏi một tiếng, chỉ là tối qua Thái Diêm ngủ không ngon, tinh thần có chút bay bỗng.

“Ai, Cữu cữu.” Diêu Tranh hỏi, “Ô Lạc Hầu Mục đâu?”

Thái Diêm ở bên cạnh đáp: “Đêm qua đệ ngủ không được muốn đi ra ngoài dạo một chút, y phải theo bồi. Hôm nay ta bảo y không cần theo hầu, hơn nữa chuyện của y cũng không ít, buổi chiều tỷ muốn đi đâu chơi sao?”

Diêu Tranh đáp: “Chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi hãy nói. Có lẽ sẽ lên Văn Chung sơn chơi một chút, đệ có muốn đi không?”

“Đệ không đi.” Thái Diêm nói, “Còn phải xem tấu chương.”

“Ai.” Diêu Tranh dở khóc dở cười.

Lý Diễn Thu lại hỏi Diêu Tranh: “Phụ thân con bao giờ phái người đến đón?”

Diêu Tranh nói: “Con muốn ở đây, không đi.”

Lý Diễn Thu nói: “Như vậy cũng tốt, vừa lúc giúp con nói chuyện hôn nhân rồi.”

Diêu Tranh biến sắc, suy nghĩ một chút, lộ ra nụ cười sầu khổ, nói: “Hắc hắc, tiểu cữu, cái kia…”

Lý Diễn Thu nói: “Con ở nhà là bị buộc đi thành thân, đến chỗ của tiểu cữu cũng là mù gả. Con tự quyết định đi.”

Diêu Tranh không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể cúi đầu gắp thức ăn, chốc lát sau lại có người bẩm báo Ô Lạc Hầu Mục đến. Thái Diêm liền để y chờ ngoài cửa, Lý Diễn Thu lại ban thức ăn, để y dùng cơm ngoài thiên điện.

Lại có người bẩm báo: “Vũ Độc cầu kiến quận chúa.”

Lý Diễn Thu thuận miệng nói: “Bảo hắn trở về đi, người như vậy tới chỉ khiến khó chịu mà thôi?”

Người nọ liền lui xuống truyền lui Vũ Độc.

Lúc đó, Vũ Độc vốn không có lệnh bài nhập cung, chỉ có thể đứng chờ bên ngoài cung. Lúc này hắn đang cưỡi ngựa, trên lưng ngựa còn có một thứ gì đó, được đắp vải che lại.

Đợi đủ nửa canh giờ, thị vệ trong cung liền truyền lời tới bảo hắn trở về, Quận chúa không gặp. Vũ Độc liền dắt ngựa vòng qua đường oớn, trở về chỗ ở của mình —— thiên viện trong phủ Thừa tướng.

Tướng phủ có tứ đại tiến, bốn mươi tám viện, hơn trăm gian phòng, lại nuôi không ít môn khách, ở góc ven hẻo lánh nhất mở ra một cái thiên viện, ba phòng một sân, một chuồng ngựa một phòng củi. Sau khi Lý Tiệm Hồng hy sinh, đám người Tây Xuyên lần nữa bắt đầu chia phe, Vũ Độc liền bị Mục Khoáng Đạt mời chào, coi như cũng tìm được một lối ra.

Thường có người gọi hắn là ‘gia nô ba họ’, đầu tiên theo Triệu Khuê, sau đó lại ngắn ngủi đầu nhập vào dưới trướng của Lý Tiệm Hồng, cuối cùng lại lăn lộn đến trong phủ của Mục Khoáng Đạt làm một gã thực khách. Nhiều năm như vậy, tứ đại thích khách dương danh lập dạng, Ô Lạc Hầu Mục bảo hộ Thái tử trở về, lập được đại công; Trịnh Ngạn Tắc ẩn cư hoài âm, đối với bên ngoài đều nói rằng không hỏi thế sự, trên thực tế chính là tâm phúc thân mật của Hoài Âm Hầu; Thương Lưu Quân thủy chung được Mục Khoáng Đạt trong dụng; chỉ có Vũ Độc hắn là thời vận không đủ, mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều lấy thất bại quay về, hai vị chủ công còn trong sau bỏ mình, chỉ có thể giống như chó nhà có tang, đầu nhập vào dưới trướng Mục gia.

Có môn khách từng nhắc nhở Mục Khoáng Đạt, Vũ Độc chú định khắc chủ, người có nô tính nặng như vậy vẫn không nên tiếp nhận, còn có người hoài nghi, Lý Tiệm Hồng căn bản là bị hắn ám sát, đủ loại tin đồn xôn xao. Mục Khoáng Đạt nghe được chỉ cười cười, vẫn là đón nhận Vũ Độc đầu nhập, trong ba nghìn một khách chừa lại một vị trí nhỏ nhoi cho hắn.

Dù sao, Vũ Độc cũng biết không ít chuyện Triệu Khuê đã làm, người đến bực này chỉ có thể hoặc giết, hoặc mời chào, không thể đuổi đi. Tuy rằng, danh tiếng của hắn đã gần đến nông nỗi bị xua đuổi, thế nhưng cái xưng hô một trong tứ đại thích khách ít nhiều vẫn có chỗ dùng được.

Mục Khoáng Đạt mặt ngoài dùng lễ chi sỹ đãi Vũ Độc, nhưng trên thực tế lại chưa từng thông truyền hắn, đại đa số thời gian đều giống như nuôi một người nhàn rỗi, mà Thương Lưu Quân lại càng là coi thường hắn. Vì vậy Vũ Độc vẫn cứ ở trong Tướng phủ ảm đạm như vậy, cũng không có người nào đến đây quản hắn.

Thương Lưu Quân từng nhắc nhở Mục Khoáng Đạt, sợ rằng Vũ Độc là giả vờ đầu nhập, một ngày kia sẽ vì Triệu Khuê báo thù. Mục Khoáng Đạt đối với thuyết pháp này chỉ nhàn nhạt đáp: “Tuyệt đối sẽ không, Vũ Độc từ đầu đến cuối vẫn không thể tính là đối thủ của các ngươi, chỉ vì hắn cho đến bây giờ cũng không biết mình muốn thứ gì, chỉ là một tên đần độn.”

Thương Lưu Quân ngẫm thấy cũng phải, người như Vũ Độc không có quá nhiều kiên trì, võ công cũng không xem được vào mắt, liền không thèm lưu ý đến hắn nữa. Lúc đầu trong thiên viện chỗ của Vũ Độc còn có vài tôi tớ hầu hạ, sau đó thấy Mục gia không coi trọng Vũ Độc liền mỗi ngày lười biến, cuối cùng Vũ Độc cũng coi như phát ra tính khí, đem toàn bộ tôi tớ đuổi đi, cả thiên viện này chỉ còn lại một mình hắn ở.

Vũ Độc về đến nhà, kéo tấm vải che ra xách Đoạn Lĩnh xuống, quăng bừa vào một góc sân, còn tiện tay đổ một bát rượu mạnh tạt vào trên mặt y. Đoạn Lĩnh lên cơn suyên kịch liệt, thế nhưng vẫn không tỉnh lại, Vũ Độc nhìn trái nhìn phải một lúc, vừa vặn có người đến truyền lời, nói Thừa tướng cho mời.

Thế nên Vũ Độc liền xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment