Tương Kiến Hoan

Chương 52

Trong phủ Thừa tướng người hầu đông đảo, bình thường Mục Khoáng Đạt muốn viết một phong tấu chương tự nhiên có người chuẩn bị sẵn bút mực. Thế nhưng hiện tại đêm cũng đã khuya, Mục Khoáng Đạt không quá muốn gọi thư đồng, hơn nữa Đoạn Lĩnh cũng đã nghe được khá nhiều, khiến y hầu hạ cũng coi như không ngại. Mà Đoạn Lĩnh cũng coi như đoán được suy nghĩ của Mục Khoáng Đạt, vả lại tất cả những việc nghe được tối nay đối với y đã là phần thưởng lớn nhất.

Cử chỉ lúc này của Mục Khoáng Đạt là đang biểu lộ sự thưởng thức với Đoạn Lĩnh, cho dù là lúc ở thư các hay là đã về đến thư phòng. Mục Khoáng Đạt là người thức thời, cũng rất biết thưởng thức người thức thời, mà thiếu niên này ở trước mặt y, nên nói cái gì làm cái gì cũng đều vừa vặn, không có một câu một lời dư thừa nào.

Đoạn Lĩnh chuẩn bị tốt bút mực, lại mở quyển sổ ghi nhớ vừa nãy ra đặt lên bàn. Mục Khoáng Đạt tựa ở trên ghế, tiện tay chỉ cái thau đồng gần đó, Đoạn Lĩnh hiểu ý, liền mang nước nóng đến, nhúng khăn mặt vào hầu hạ đối phương lau mặt.

Mục Khoáng Đạt suy nghĩ một hồi, hiển nhiên là đang sắp xếp câu từ, chốc lát sau liền nâng bút viết tấu chương.

Đoạn Lĩnh hơi chút do dự, vốn định yên lặng cáo lui, thế nhưng nếu Mục Khoáng Đạt không lên tiếng, y có ở lại thêm một chút hẳn là vẫn được.

Chữ viết của Mục Khoáng Đạt theo Nhan tự[1], phóng khoáng mạnh mẽ, rất có bút lực, tấu chương bắt đầu từ vụ mùa thu hoạch năm nay làm khai mở, hạ bút hành văn liền mạch lưu loát, không chơi đùa văn chương cũng không sáp nhập cảm tình, càng không lộ ra vẻ bắt ép, chỉ lần lượt thương nghị về Tây Xuyên và Giang Châu, sau đó đem dự đoán hao tổn cần thiết khi dời đô liệt kê ra, còn phân tích vì sao phải dời đô, nên dời lúc nào thì tốt. Cứ như vậy, Đoạn Lĩnh từ một kẻ bàn quan bắt đầu tiếp cận đến những chuyện quốc gia đại sự liên quan đến vận mệnh Đại Trần, tất cả đều bắt đầu từ buổi tối hôm nay.

Bất tri bất giác đã đến canh tư, Mục Khoáng Đạt để bút xuống, Đoạn Lĩnh lại nâng quyển tấu chương lên quạt cho ráo mực, trong lòng y cực kỳ rõ ràng, quyển tấu chương mỏng manh này chính là vận mệnh hơn mười năm tới của Đại Trần, liên quan trực tiếp đến số mạng của nghìn vạn con người.

“Trở về ngủ đi.” Mục Khoáng Đạt nói với đối phương, “Cố gắng xem xét việc học tập của thiếu gia, đừng để tâm tính thiếu niên làm hỏng chuyện.”

Đoạn Lĩnh đáp vâng rồi lui ra ngoài, y biết canh năm sẽ phải vào tảo triều, hiện tại Mục Khoáng Đạt nắm chắc thời gian còn có thể nghỉ ngơi một thoáng.

Vũ Độc và Thương Lưu Quân canh giữ ngoài cửa nhưng không nói gì với nhau, thấy Đoạn Lĩnh đi ra Vũ Độc liền dẫn y rời khỏi. Trong lòng Đoạn Lĩnh không ngừng hổi tưởng câu từ mà Mục Khoáng Đạt đã nói, càng ngẫm càng cảm thấy lợi hại, bản thân y trên con đường học tập còn kém rất xa.

“Nghe trộm bị bắt tại trận?” Vũ Độc hỏi.

Đoạn Lĩnh lại giải thích một chút, lúc này Vũ Độc mới gật đầu, Đoạn Lĩnh còn nói: “Bọn họ đang bàn chuyện dời đô…”

Vũ Độc lại ra dấu bảo y không cần nói nhiều..

“Thừa tướng thưởng thức ngươi.” Vũ Độc nói, “Đó là vận khí của ngươi, cũng là vì ngươi hợp tâm ý của ngài. Những chuyện của Thừa tướng không được đem ra nói cùng người ngoài.”

“Ngươi cũng không phải người ngoài.” Đoạn Lĩnh thuận miệng nói.

Vũ Độc không trả lời, chỉ là Đoạn Lĩnh tựa hồ thấy khóe miệng của y hơi cong lên giống như đang cười, chỉ là khi nhận ra Đoạn Lĩnh có ý dò xét, Vũ Độc liền lập tức khôi phục lại biểu tình lạnh lùng.

Trở về trong viện Đoạn Lĩnh đã buồn ngủ không chịu được, vùi vào góc nhỏ của mình nằm xuống, vừa ngã lưng liền ngủ mất. Vũ Độc thật ra còn cầm một cái thảm đắp lên người y, cầm quyển 《Bản thảo cương mục 》y mang từ thư các ra chậm rãi nghiên cứu.

Ngày hôm sau vốn là được nghĩ, Đoạn Lĩnh ngủ đủ cả ngày, đến buổi trưa Vũ Độc liền đá tỉnh y, gọi y ra dùng cơm. Chỉ là Đoạn Lĩnh cũng không thức dậy, chỉ trở mình ngủ tiếp, Vũ Độc cũng không quản y, thẳng đến lúc hoàng hôn Đoạn Lĩnh mới đói đến tỉnh, mắt nhắm mắt mở đi tìm cơm ăn, lúc ngồi ngẩn ngơ ngoài sân thì lại thấy Vũ Độc đổi một bộ quần áo.

“Phải ra ngoài sao?” Đoạn Lĩnh ngồi cạnh giếng giúp Vũ Độc giặt áo, thuận miệng hỏi. Vũ Độc chỉ “Ừ” một tiếng, liền xoay qua xoay lại trước gương chỉnh sửa y phục.

Từ lúc đến ở cùng nhau, Vũ Độc vẫn luôn mặt một thân xiêm y vải thô, cũng chưa bao giờ cố ý trang điểm chính mình, hành động này khiến Đoạn Lĩnh không khỏi nhớ đến những ngày tháng còn ở cùng phụ thân. Người có bản lĩnh, có tự tin liền tự nhiên có được khí chất, mặc cái gì cũng dễ nhìn, tương phản người có khí tràng hèn mọn, mặc cái gi cũng đều cảm thấy hèn mọn.

Mà hôm nay Vũ Độc mặc vào một bộ trường bào màu lam đậm có thêu hoa văn, cũng không biết là lấy từ nơi nào ra, bên trên còn có một cỗ mùi vị, như vậy hẳn là rất lâu không mặc qua rồi.

“Trông rất đẹp.” Đoạn Lĩnh nhìn ảnh phản chiếu của Vũ Độc trong gương nói.

Vũ Độc không lên tiếng, lát sau lại cởi trường bào ra, Đoạn Lĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”

“Quên đi.” Vũ Độc nói, “Không có ý tứ.”

Đoạn Lĩnh: “???”

Vũ Độc nói: “Thừa tướng có thưởng cho ngươi một bộ y phục mới, mặc vào nhìn một chút.”

Đoạn Lĩnh “Ai” một tiếng rồi đi xem xét số ban thưởng trưa hôm nay đưa đến, là một kiện áo bào màu lam nhạt vô cùng mới mẻ. Vũ Độc lại nói: “Mặc vào đi, sửa sang lại cho sạch sẽ, ta dẫn ngươi ra ngoài dạo chơi.”

Lúc Đoạn Lĩnh thay xong y phục quay lại soi gương, đột nhiên nhớ đến bộ y phục năm đó phụ thân mang từ Quỳnh Hoa viện đến, cả đời này y chỉ mới mặt một lần, sau lại sợ bị Gia Luật Đại Thạch phát hiện nên cũng không dám lấy ra. Chỉ là bản tính của thiếu niên vẫn thích sự xinh đẹp.

Đoạn Lĩnh nhìn thẳng vào gương, theo bản năng muốn tìm mảnh ngọc bội vốn được đeo trên cổ, lại nhớ đên hiện tại thiên hạ chưa phải thịnh thế mà sơn hà cẩm tú đã sớm đổi chủ, không khỏi có vài phần thất lạc.

“Quên đi.” Đoạn Lĩnh cũng cởi áo bào ra, Vũ Độc nhất thời dở khóc dở cười, hỏi: “Như thế nào lại thương xuân bi thu rồi? Mặc vào, mặc vào, ra ngoài cũng đừng khiến ta mất mặt.”

“Đi chỗ nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Ăn bữa cơm.” Vũ Độc nói, “Gặp một vị ‘lão bằng hữu’.”

Đoạn Lĩnh trước giờ cũng chưa từng nghe Vũ Độc nói ở Tây Xuyên còn có bằng hữu, thế nhưng nhìn thấy biểu tình khinh bỉ trên mặt hắn, Đoạn Lĩnh cũng rất thức thời không tiếp tục hỏi thêm.

“Đi thôi.” Đoạn Lĩnh sửa tốt y phục, cuối cùng cũng đã có thể quang minh chính đại đi ra ngoài rồi, hiện tại đã là ban đêm, hơn nữa Tây Xuyên đông đúc, hẳn là không dễ bị người quen nhìn thấy.

Có đôi khi y cảm thấy mình cũng là quá khẩn trương rồi, lúc nào cũng như chim sợ cành cong, Lang Tuấn Hiệp phải ở trong cung cùng với Thái tử, càng là nghĩ rằng y đã sớm chết rồi, chỉ cần cẩn thận một chút hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề

Tây Xuyên về đêm xa hoa trụy lạc, ngõ dài phồn hoa như mộng, đây là cảnh tượng Đoạn Lĩnh đã mơ đến từ rất lâu.

Vũ Độc hỏi: “Ngươi muốn ăn cái gì?”

“Ta không kén chọn.” Đoạn Lĩnh nói, “Còn vị bằng hữu kia của ngươi?”

“Trước hết mặc kệ.” Vũ Độc nói, “Ăn xong lại đi tìm bọn họ.”

Đoạn Lĩnh thích ăn hoành thánh, sau khi đi dạo một vòng trên đường, Vũ Độc liền che chở y khỏi sự chen lấn của người khác, bước vào một quán hoành thánh bên đường.

Người đi đường qua lại thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Vũ Độc, thấy hắn vóc người cao to tuấn lãng lại dẫn theo một thiếu niên thanh tú, mà Đoạn Lĩnh lại ăn mặc ngăn nắp nổi bật, khiến cho Vũ Độc thoạt nhìn giống như một gã gia đinh. Hai người ngồi trong quán ăn hoành thánh, chỉ là hôm nay Vũ Độc tựa hồ có chút không yên lòng.

“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Đoạn Lĩnh vui vẻ hỏi.

Vũ Độc ngẩn ra, đáp: “Không có gì.”

Đoạn Lĩnh thấy hắn không muốn nói cũng lười hỏi tiếp, Vũ Độc nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng giải thích: “Lát nữa khi đi gặp vị bằng hữu kia ngươi không cần lộ diện, tránh cho đa sự. Ngươi chỉ cần để ý chơi đùa chuyện của mình, sau khi xong việc ta sẽ giải thích với ngươi.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, có chút hoài nghi nhìn Vũ Độc, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười.

“Lại đang oán thầm cái gì?” Vũ Độc nheo mắt lại.

Đoạn Lĩnh thấy Vũ Độc ở trong phủ Thừa tướng cũng sắp đợi không nổi nữa, cho rằng đối phương muốn tìm bằng hữu đã tìm được chỗ tốt mưu một đường ra. Khó có được một lần đối phương bắt đầu có tâm tư tính toán, Đoạn Lĩnh cũng không khỏi vì hắn mà cao hứng.

“Nói cho ngươi biết cũng không sao, người này hẹn ta nhiều lần.” Vũ Độc nói, “Lúc trước ta cũng không muốn nói chuyện với hắn, thế nhưng hôm nay ngẫm lại vẫn là nên làm cho trọn vẹn.”

Đoạn Lĩnh “Ừ” một tiếng, y cảm thấy vận mạng của Vũ Độc và mình phảng phất như bện chặt vào nhau, có một loại liên hệ kỳ dị. Ví dụ như nói y đạt được sự thưởng thức của Mục Khoáng Đạt, Vũ Độc cũng theo đó được nâng cao địa vị, giống như ngày đó ở ngoài thư phòng, ý tứ của Mục Khoáng Đạt cũng là lệnh Vũ Độc giúp mình trông cửa.

Nào phải ai cũng có thể giúp Thừa tướng giữ cửa, chỉ cần nhìn người cùng giữ bên ngoài với hắn là Thương Lưu Quân liền biết, đây cũng là một loại tỏ thái độ.

Chỉ là tâm tư Vũ Độc đơn giản, không nói chính là không biết, hoàn toàn chẳng thể lý giải sự thâm ảo của những thứ ý tại ngôn ngoại kia.

Đoạn Lĩnh đã nghĩ qua nhiều lần, nếu ngày nào đó có thể lấy lại được những thứ thuộc về mình, y nhất định sẽ để Vũ Độc theo bên cạnh làm cận vệ, cho hắn quan to lộc hậu. Nếu Vũ Độc rời khỏi phủ Thừa tướng, kế hoạch của mình cũng sẽ theo đó mà biến động, chỉ là hắn thật sự muốn đổi một nơi khác sao? Hiện tại hắn đã đổi chủ ba lần, nếu lại đổi nữa, cũng không nhất định sẽ tốt hơn so với bây giờ.

Đoạn Lĩnh quan sát biểu tình của Vũ Độc, cảm thấy hắn cũng là đang do dự.

“Đi thôi.” Cuối cùng Vũ Độc cũng hạ quyết định, dẫn theo Đoạn Lĩnh đi qua đường lớn. Đoạn Lĩnh tò mò nhìn một đoàn xiếc ảo thuật bên đường, Vũ Độc đi qua vài bước phát hiện bên cạnh không có người liền quay lại, một tay kéo theo Đoạn Lĩnh rời đi.

“Đại gia —— “

“Ôi, đại gia —— “

Trường mắt là một tòa kiến trúc phi thường hoa lệ, vừa mới vào cửa đã có mấy cô nương trang điểm nồng đậm ra chào đón, dọa đến Đoạn Lĩnh nhảy dựng, vội hỏi: “Các người muốn làm cái gì?”

Đoạn Lĩnh lui ra phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn lên, trên sảnh đường có một tấm bảng lớn viết “Quần Phương Các”, lại còn là bút tích của vị Hoàng đế nào đó từ trăm năm trước lưu lại, lúc này có chút dở khóc dở cười.

“Tiến vào bên trong.” Vũ Độc nói.

Mấy cô gái tò mò quan sát Vũ Độc và Đoạn Lĩnh. Thoạt nhìn bộ dạng của Đoạn Lĩnh giống như công tử nhà giàu, mà Vũ Độc chỉ là gia đinh, thế nhưng Đoạn Lĩnh lại không dám làm trái ý Vũ Độc, quan hệ của hai người liền trở nên hết sức kỳ lạ.

Đoạn Lĩnh nói: “Ta… ta sẽ không vào trong, ta đứng bên ngoài đợi ngươi.”

Vũ Độc không nhịn được nắm lấy cổ áo của Đoạn Lĩnh kéo lên lầu, Đoạn Lĩnh vội nói” “Tự ta đi! Đây là áo mới, đừng làm rách!”

Lúc này Vũ Độc mới buông tay, tìm một cô nương ăn mặc có vẻ mộc mạc hơn, hỏi: “Vị khách nhân đặt phòng chữ thiên đã tới chưa?”

“Vẫn chưa tới.” Cô nương này thoạt nhìn chỉ là nha hoàn, rất lễ phép thi lễ với Vũ Độc, nói, “Hai vị gia đại gia thỉnh vào bên trong.”

“Gọi vài người đến hầu hạ vị gia này.” Vũ Độc nói, “Dẫn y vào gian phòng cách vách.”

Chỉ là Đoạn Lĩnh vẫn nhắm mắt đi theo sau lưng Vũ Độc, Vũ Độc lại nhìn một vòng Đoạn Lĩnh từ trên xuống dưới, nói: “Cứ đi theo ta làm cái gì? Đi đi, ngay cả đi kỹ viện cũng muốn ta dạy ngươi?”

“Không không.” Đoạn Lĩnh vội vã xua tay, mấy cô nương bên cạnh thấy vậy đều cười rộ lên, Vũ Độc lại xoay người lạnh lùng nhìn y.

“Lúc trước nói như thế nào?” Vũ Độc nói.

“Ta đây… qua bên cạnh chờ ngươi một chút.” Đoạn Lĩnh nói, “Sau khi ngươi làm xong việc sẽ gọi ta.”

“Ngươi tùy tiện ăn tùy tiện gọi.” Vũ Độc nói, “Cũng không cần chúng ta bỏ tiền.”

Đoạn Lĩnh liền được dẫn vào căn phòng cách vách, nơi này hầu hạ vẫn là rất chu đáo, y chưa ngồi được bao lâu đã có một đám cô nương tiến vào, Đoạn Lĩnh vốn cho rằng bọn họ đến để phục vụ, nào biết quy củ ở chỗ này là đem toàn bộ cô nương đến, để y chọn một người vừa ý: “Tất cả đi xuống đi, không cần quản ta.”

Quỳnh Hoa viện mặc dù cũng là thanh lâu, thế nhưng thân phận của Đoạn Lĩnh vẫn đặt ở đó, không có người nào dám đến đùa giỡn y, vì vậy từ lúc sinh ra đến nay Đoạn Lĩnh chưa thấy qua loại việc này. Các cô nương ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một chút, bọn họ đã từng ứng phó không ít loại khách hàng khẩu bất đối tâm này, vừa muốn đi kỹ viện lại vừa muốn giả vờ thanh cao, tất cả mọi người đều có kinh nghiệm. Vì vậy bọn họ liền bắt đầu áp sát, luôn miệng gọi: “Công tử.”

“Thực sự không cần.” Đoạn Lĩnh kêu khổ nói, “Thỉnh, thỉnh… để ta một mình.”

Đoạn Lĩnh cũng không phải không hiểu chuyện nam nữ, năm đó ở cùng một đám hảo bằng hữu như Bạt Đô, Hách Liên Bác… đến giờ cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, bọn họ là Vương tộc, nếu có thể bình an về đến nơi hẳn cũng đã bắt đầu nói chuyện hộn sự, duy chỉ có Thái Diêm không biết hiện giờ sinh tử ra sao. Mà y cũng từng mơ ước mình có thể có một gia đình, tìm một người làm bạn như phụ thân làm bạn với mẫu thân, yêu thương sâu sắc.

Nhưng mà tình huống lại càng lúc càng phức tạp, không có lúc nào không ảnh hưởng đến y, lúc còn nhỏ những chuyện nam nữ đã từng gặp qua sẽ giống như giấc mộng không thể nào quên được, thỉnh thoảng lóe qua trong đầu Đoạn Lĩnh. Đêm đó chuyện của Lang Tuấn Hiệp và Đinh Chi đã đánh vào y quá sâu, khiến y đối với những chỗ như thanh lâu từ trước đến nay cũng không có cảm giác tốt.

Sau đó, đến khi thân quen với đám nữ tử trong Quỳnh Hoa viện, Đoạn Lĩnh cũng học theo phụ thân, lúc nào cũng dùng thái độ quân tử đối diện. Bọn họ đều là những nữ tử đáng thương nước mất nhà tan, y làm sao có thể đối xử với các nàng như Gia Luật Đại Thạch đã làm?

Cho đến tận bây giờ, y quả thật vẫn chưa động tâm với một ai, đôi khi Đoạn Lĩnh cũng không khỏi cảm thấy nhân sinh của mình có chút quá mức bất đắc dĩ.

————————

1/ Nhan tự: Thể chữ Nhan, một cách viết chữ được sáng tạo bởi nhà thư pháp Nhan Chân Khanh thời đường. Cũng giống như thể chử Khải, chữ Thảo, chỉ là một kiểu nét chữ mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment