Nhưng mà hai người vừa mới ngoặc qua hành lang đã thấy trước mặt có một người đứng chờ —— Hạ Lan Yết. Trong lòng Đoạn Lĩnh cả kinh, Vũ Độc liền đè vai y lại, cổ tay thoáng chuyển kéo y ra sau lưng mình.
“Muốn động thủ ở đây?” Vũ Độc nói, “Hủy đi trạch viện của chủ nhân ngươi ta cũng không bồi thường.”
Hạ Lan Yết đứng ở dưới ánh trăng, gương mặt chằng chịt vết sẹo của hắn bị ánh trăng như mộng ảo kia ánh thêm mấy phần kinh khủng.
“Vũ Độc.” Hạ Lan Yết nói, “Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ không giết ngươi.”
Rồi Hạ Lan Yết dùng bàn tay lắp móc sắt của mình chỉ về phía Đoạn Lĩnh đứng sau lưng Vũ Độc.
“Ta sẽ đem y lột da.” Hạ Lan Yết dùng tiếng Hán đã có mấy phần lơ lớ của mình nói, “Dùng làm đèn lồng.”
Đoạn Lĩnh: “…”
“Nếu ngày nào đó ngươi phát hiện y đã mất tích.” Hạ Lan Yết âm lãnh cười nói, “Cứ chờ nhặt xác cho y.”
Vũ Độc đặt tay lên chuôi kiếm, một khắc kia cả người của hắn đều tản ra sát khí cường đại, thế nhưng lại bị Đoạn Lĩnh đè lại. Tình huống hiện tại, cho dù bọn họ làm ra phản ứng gì cũng không phải thời cô tốt nhất, vì vậy chỉ có thể nhìn Hạ Lan Yết rời đi, mà trong lòng Đoạn Lĩnh không khỏi dâng lên một trận lạnh lẽo.
“Thời gian tiếp theo ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta, một tấc cũng không rời.” Vũ Độc nói.
Trước đó không phải cũng là như vậy sao? Đoạn Lĩnh nghĩ thầm.
“Hắn vì sao lại nhất định phải giết ta như vậy?” Thứ làm Đoạn Lĩnh sợ chính là một chuyện khác, Hạ Lan Yết đã từng đối mặt giao thủ với phụ hoàng, hẳn là sẽ không nhận ra y đi? Cũng không đúng, Lý Tiệm Hồng là một nhân vật phong vân của Đại Trần, Biên Lệnh Bạch đã gặp, Mục Khoáng Đạt đã gặp, thậm chí ngay cả Vũ Độc cũng đã từng gặp qua hắn, thế nhưng bọn họ cũng không nhận ra y. Lẽ nào thật sự tên Thái tử giả kia vào trước liền làm chủ, không ai lại nghi ngờ, hoặc là, y thật sự không có chút nào nhìn giống phụ hoàng.
Y thật sự hy vọng Hạ Lan Yết không nhận ra thân phận của mình, thế nhưng nếu không phải như vậy, đến tột cùng là chuyện gì khiến Hạ Lan Yết phải dùng ngữ điệu thâm cừu đại hận như vậy tuyên bố muốn giết y?
“Hắn chỉ là muốn báo thù.” Vũ Độc nói.
Lúc Đoạn Lĩnh nghe được như vậy thì không tránh khỏi rùng mình.
“Báo thù gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Báo mối thù ta đã quấy rầy một chiêu của hắn.” Vũ Độc nói, “Người như Hạ Lan Yết, ngươi không thể dùng suy nghĩ của người bình thường đến phán đoán, ngay cả sư môn hắn cũng có thể tru diệt, căn bản là một con chó điên”
“Thế nhưng vì sao hắn không trực tiếp tìm ngươi báo thù mà lại muốn giết ta?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
Vũ Độc liếc mắt nhìn y không nói gì.
Đoạn Lĩnh có chút khó hiểu, Vũ Độc lại nói: “Mà thôi mà thôi, đừng dây dưa nữa, nhanh trở về luyện công thôi.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Đêm nay cả hai đều đã mệt mỏi, lại đến tận giữa đêm mới có thể ngả lưng, không khỏi có chút trông mong. Lần này Vũ Độc để Đoạn Lĩnh nằm phía bên trong, bản thân lại ngủ ở ngoài để bảo hộ y, dù sao lần này Hạ Lan Yết quả thực có chút sức uy hiếp, không giống với sự vọng tưởng ‘Ô Lạc Hầu Mục sẽ giết ta’ lần trước, vậy nên Vũ Độc cũng là để ở trong lòng.
Ngủ thẳng đến nửa đêm.
“Buông ra thôi.” Vũ Độc kêu khổ nói, “Đã lớn như vậy rồi vì sao lúc ngủ vẫn muốn ôm chặt người bên cạnh như vậy?”
“Cái gì?” Đoạn Lĩnh vốn đang mơ thấy mình ôm một con cá bơi lội trong nước lại bị Vũ Độc đánh thức, mặc dù đã nhập thu thế nhưng khí trời vẫn có chút oi bức, hai người ôm sát vào nhau không khỏi mồ hôi ướt đẫm, Đoạn Lĩnh vừa mở mắt ra liền giật mình ngồi dậy hỏi Vũ Độc: “Có ai đến sao? Chuyện gì xảy ra?”
Vũ Độc: “…”
Vũ Độc lại kéo Đoạn Lĩnh nằm xuống, lại cầm một cái quạt phe phẩy vài lượt, Đoạn Lĩnh thật ra là ngủ được đến thoải mái, một giấc thẳng đến hừng đông.
Ngày hôm sau, Biên Lệnh Bạch lại gọi hai người bọn họ đến ăn điểm tâm, thái độ đối với Đoạn Lĩnh cũng đã thân mật hơn không ít, những lời nói ra đều là chuyện cũ trong phủ Triệu Khuê, mà nhân vật Triệu Dung này may mắn cũng không quá thân cận cùng Triệu Khuê, vì vậy chỉ cần ngồi yên nghe ngóng là được.
Sau khi dùng điểm tâm xong, Phí Hoành Đức lại tiến lên nói: “Hôm nay lão phu muốn rời Đồng Quan một chuyến, không bằng ta đưa Triệu công tử theo mở rộng tầm mắt.”
Biên Lệnh Bạch liền dặn dò Đoạn Lĩnh vài câu, còn gọi người chuẩn bị ngựa, để y cùng Vũ Độc theo Phí Hoành Đức xuất thành.
Mặt trời đứng bóng, Đoạn Lĩnh ngồi trong xe theo Phí Hoành Đức xuất thành, Vũ Độc lại không nhanh không chậm cưỡi ngựa theo phía sau, hắn biết có Phí Hoành Đức ở đó, tên thích khách chó điên kia nhất định không dám động thủ.
Đoạn Lĩnh thấy Phí Hoành Đức từ trong tay áo lấy ra một cái la bàn liền biết người này hiểu thuật phong thủy, như vậy lần này xuất thành hẳn là muốn thăm dò bảo địa mà Triệu Khuê đã giấu vàng bạc.
“Sáng sớm hôm nay, lão phu có đi thăm tiểu thư Diêu gia.” Phí Hoành Đức một bên điều chỉnh la bàn, một bên ôn hòa trò chuyện cùng Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh gật đầu hỏi: “Nàng có khỏe không?”
“Phải gả đến tận Tây Lương, trong lòng hẳn là không được vui vẻ.” Phí Hoành Đức nói, “Phu gia chính là Thường công tử của tán kỵ Tây lương, gọi là Thường Nhạc Quan.”
Đoạn Lĩnh hỏi: “Diêu gia vì sao muốn gả nàng đi xa như vậy?”
Phí Hoành Đức thuận miệng nói: “Từ sau trận Thượng kinh, quan hệ của Tây Lương và Liêu quốc như gần như xa, đây là dấu hiệu cho một cơn bão lớn. Nếu không có gì đặc biệt xảy ra, đợi Biên Lệnh Bạch chết rồi, Trần quốc và Tây Lương nhất định sẽ lần nữa nhấc lên minh ước.”
Trong sát na cơ thể của Đoạn Lĩnh run lên một cái, suýt nữa làm rớt la bàn trên tay, trong mắt Phí Hoành Đức lại hiện ra một tia giảo hoạt, khẽ gật đầu, tựa hồ hết sức hài lòng với biểu hiện của Đoạn Lĩnh.
“Ngươi vẫn còn quá non.” Phí Hoành Đức mỉm cười nói với Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh cảnh giác nhìn đối phương, chậm rãi hỏi: “Tiên sinh có ý tứ gì?”
Đoạn Lĩnh không khỏi sinh ra ý niệm nguy hiểm, lão già Phí Hoành Đức này tựa hồ biết rất nhiều chuyện, còn nhìn thấu được mục đích y và Vũ Độc đến đây! Làm sao bây giờ? Hiện tại liền giết người diệt khẩu?
“Cất thanh chủy thủ trong tay áo của ngươi lại.” Phí Hoành Đức nói, thoải mái xoay người cầm lên mấy cái thẻ tre, nhẹ nhàng tiếp tục, “Vẫn chưa tới lúc rút dao, nếu ngươi giết ta trên chiếc xe này lại phải ăn nói thế nào với đám hộ vệ bên ngoài?”
Đoạn Lĩnh: “…”
Phí Hoành Đức còn nói: “Trương Sính là sư điệt của ta, người giao mật thư cho Tây Xuyên chỉ tội Biên Lệnh Bạch chính là ta. Bất quá ta thật sự không ngờ đến, Mục tướng gia lại phái một thiếu niên như ngươi cùng Vũ Độc đến đây.”
Đoạn Lĩnh thả tảng đá trong lòng xuống, lại thở dài một hơi, biết tạm thời đã không còn họa sát thân, thế nhưng y cũng không dám thả lỏng cảnh giác, nghi ngờ hỏi, “Tiên sinh vì sao phải…”
Phí Hoành Đức nói: “Cả đời này của ta chỉ hiệu trung cùng thiên hạ và đạo nghĩa. Sau khi tiên đế băng hà, Biên Lệnh Bạch phái người tới mời chào ta, ta cho rằng Đồng Quan là lá chắn tây bắc, nếu nơi này không giữ được chỉ sợ Tây Xuyên và Trung Nguyên cũng không khỏi kiếp số lầm than. Vì vậy ta liền ở lại bên cạnh Biên tướng quân chờ dợi thời cơ.”
Đoạn Lĩnh quan sát Phí Hoành Đức, hỏi: “Tiên sinh từng gặp qua tiên đế?”
“Năm đó đám người Triệu Khuê, Biên Lệnh Bạch đã sớm có lòng mưu phản.” Phí Hoành Đức nói, “Ta từng hướng tiên đế hiến kế, chỉ là còn không đợi chúng ta bố trí thỏa đáng Triệu Khuê đã phát động âm mưu, thế nên mới có sự kiện tam quân đoạt quyền vây công Tướng Quân lĩnh.”
Đoạn Lĩnh không nói gì, nhất thời bán tín bán nghi, thật sự không hiểu Phí Hoành Đức có phải là đang gài bẫy y hay không? Thế nhưng ngay sau đó đối phương lại nói: “Trước khi xảy ra sự kiện đoạt quyền, ta đã từng nhắc nhở tiên đến, người cũng đã phái Ô Lạc Hầu Mục đi đến Nhữ Nam tìm kiếm tung tích của vương phi, tính đến hôm nay cũng đã nhiều năm qua rồi.”
Đoạn Lĩnh trầm mặc không nói, Phí Hoành Đức lại lên tiếng: “Các ngươi cứ tiếp tục kế hoạch của Thừa tướng, mặc dù ta không biết y muốn làm gì, thế nhưng lão già như ta cũng sẽ nghĩ cách yểm hộ các ngươi.”
Đoạn Lĩnh thấy Phí Hoành Đức không có ý nói nữa liền gật đầu.
Xe ngựa dừng lại, Phí Hoành Đức phảng phất như vừa nhớ đến một chuyện, nói: “Đúng rồi, đêm qua khi gặp người lão già ta đây tựa hồ thấy lại một vị cố nhân.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Đoạn Lĩnh còn chưa kịp phản ứng thì Phí Hoành Đức đã xuống xe.
Có ý gì? Lời nói vừa rồi của Phí Hoành Đức đã khiến Đoạn Lĩnh chấn động cực độ, trong lời nói của lão có chứa rất nhiều tin tức, vì vậy lúc Vũ Độc nhìn thấy Đoạn Lĩnh liền phát hiện sắc mặt đối phương trầm như màu đất.
“Làm sao vậy?” Vũ Độc kinh ngạc hỏi.
“Lão đã biết…” Đoạn Lĩnh rung giọng nói, “Lão chuyện gì cũng đều biết?”
Vũ Độc mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Phí Hoành Đức rời đi, lại bị Đoạn Lĩnh ngăn trở, hai người đối mắt nhìn nhau, đều thấy rõ sự sợ hãi trên mặt đối phương.
Phí Hoành Đức đã xuống xe, bước qua một bên dùng la bàn dò xét phương hướng, Biên Lệnh Bạch vì không kinh động quá nhiều người chỉ phái cho bọn hai tổ thân binh quân chế năm người.
“Không cần khẩn trương.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh, “Trước khi lên đường, Mục tướng gia quả thực đã nói chúng ta sẽ có người tiếp ứng. Người này rất có thể chính là lão.”
“Vì sao ta không biết?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Sáng sớm, ngươi đang ngủ.” Vũ Độc nói, “Ta không muốn đánh thức ngươi.”
“Sau đó tại sao lại không nói?” Đoạn Lĩnh lại nói.
“Đã quên.” Vũ Độc trả lời.
Đoạn Lĩnh: “…”
“Phí Hoành Đức có địa vị rất cao.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh, “Có không ít kẻ sĩ vùng Trung Nguyên đều là môn sinh của lão, không cần quá lo lắng, nếu như đêm qua lão muốn bán đứng chúng ta, chúng ta đã sớm bị lộ. Hơn nữa lão có thể cái gì cũng không cần nói, cũng không cần chủ động kể với ngươi về việc này, nếu như lão đã nói hẳn là cũng tin tưởng ngươi.”
“Vạn nhất lão chỉ muốn lợi dụng chút ta dò thám bố trí của Mục tướng gia thì sao?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
Vũ Độc nhíu mày tựa hồ có điểm đau đầu, nói: “Ngươi vì sao lại nghĩ nhiều như vậy?”
Được rồi, Đoạn Lĩnh thừa nhận, y đã nghĩ quá nhiều..
“Lão nói lão từng phục vụ cho tiên đế.” Đoạn Lĩnh nói.
“Đúng rồi.” Vũ Độc gật đầu nói, “Phẩm cách của lão thật sự không có vấn đề.”
“Đó là chuyện khi nào?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
“Ta không biết.” Vũ Độc đáp, “Lúc ấy ta cùng bọn họ không phải người cùng một chủ, chỉ là lão có thể sẽ quen biết với Ô Lạc Hầu Mục.”
Khiến Đoạn Lĩnh lo lắng chính là câu nói sau cùng của Phí Hoành Đức kia, thế nhưng lại không dám nói ra sự bất an của mình với Vũ Độc. Chỉ là nếu đối phương thật sự đã nhận ra, như vậy lão nhất định sẽ tìm thời gian Vũ Độc không có mặt đến dò xét y.
Trong sơn cốc một mảnh yên tĩnh, Phí Hoành Đức vẫy tay với Đoạn Lĩnh, nói: “Triệu Dung, công tử xem ngọn núi này, sông dài như long ôm trọn lấy chân núi, là một nơi rất tốt.”
Đoạn Lĩnh có chút tâm thần bất định, Phí Hoành Đức vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của y, ý bảo y nên bình tâm lại.
“Công tử cảm thấy, thúc phụ của ngươi sẽ đem những thứ của công tử chôn ở vị trí nào?” Phí Hoành Đức nói.
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Cũng không phải cho ta… Ừ, bất quá, nếu như ta là thúc phụ, ta sẽ không đặc biệt đào hầm, rất dễ bị phát hiện.”
“Đúng vậy.” Phí Hoành Đức nói, “Tần Lĩnh địa thế hiểm trở, muốn đào một tòa địa cung chôn giấu báu vật cực kỳ khó khăn, nhưng nơi này cũng vừa vặn có không ít lăng mộ tiền triều, lão đây đoán thúc phụ của công tử sẽ đem đồ vật giấu trong lăng mộ. Phong thủy là học vấn của người Hán chúng ta, số mệnh của một người cũng là vận khí, khí theo gió mà tán, theo nước mà tụ, cách thức tụ khí cũng chính là ‘Phong thuỷ’.”
Đoạn Lĩnh vừa nghe mấy câu như vậy cũng cảm thấy rất có học vấn, sự tò mò lấn át đề phòng của y đối với Phí Hoành Đức, lập tức dõi mắt quan sát xung quanh. Chỉ thấy dưới chân Tần Lĩnh có một dòng sông lớn chảy qua, liền nhân tiện nói: “Đúng, hẳn là được giấu trong ngọn núi này.”
“Ta đi xuống dưới xem xét.” Phí Hoành Đức nói.
“Người chậm một chút.” Đoạn Lĩnh vội vàng đuổi tới.
Phí Hoành Đức dọc theo triền núi đi xuống, Đoạn Lĩnh cũng lao theo phía sau, chỉ là Phí Hoành Đức lại xua tay với y, ý bảo y không nên đi theo.