Tương Kiến Hoan

Chương 67

“Có họa ảnh sao?” Biên Lệnh Bạch hỏi.

“Ta.. ta vẽ… cho ngươi.” Hách Mặc đáp.

Ba trăm dật hoàng kim, cho dù phải đào sâu ba thước, đem toàn bộ lãnh thổ của Đại Trần lật ngược lên một lần, Biên Lệnh Bạch cũng phải tìm ra người này! Vì thế song phương liền nhanh chóng thương nghị chi tiết, Hách Mặc cũng đáp ứng đưa ra tranh vẽ, hiện tại liền tạm trở về nghỉ ngơi.

Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc ra ngoài mua dược liệu, lúc hồi phủ thì thấy một nhóm người Tây Lương đang khuân đồ vào trong, liền đứng lại nhìn thêm một chốc.

“Đầu năm nay muốn thú tức phụ cũng không dễ dàng.” Vũ Độc cảm khái nói, “Nhìn sính lễ một rương lại một rương khuân ra kia xem, kẻ nghèo nàn như ta tự nhiên là không thú nổi.”

“Người Đảng Hạng có tiền.” Đoạn Lĩnh nói, “Chỉ bán ngựa cũng đủ cho bọn họ ăn cả đời. Chờ đến khi ngươi thú tức phụ, tiền sính lễ ta ra hết cho ngươi cũng là chuyện nên làm.” Nói xong Đoạn Lĩnh lại liếc về phía Vũ Độc, trong lòng có chút chua chát, mặc dù ngoài miệng y nói như vậy thế nhưng trong lòng cũng không khỏi âm thầm luyến tiếc, phảng phất giống như đồ đạc của mình lại bị người nào đó chiếm mất vậy.

Vũ Độc cười xòa một tiếng lại bâng quơ nghị luận thêm vài câu, sau đó lại về viện tử giúp Phí Hoành Đức chuẩn bị dược liệu, mà Đoạn Lĩnh lại ở ngoài cửa phơi thuốc, lặng lẽ nghe Vũ Độc cùng Phí Hoành Đức đối thoại trong phòng.

“Vốn không quen biết.” Phí Hoành Đức nói, “Hai vị lại tận tâm chiếu cố như vậy, lão thật sự rất băn khoăn.”

“Người như lục bình, phiêu linh thiên địa.” Vũ Độc cất lời, “Sư phụ thường nói, người trong giang hồ hẳn là nên chiếu cố lẫn nhau, không nên phân biệt có nhận thức hay không.”

Hai người lại trầm mặc trong chốc lát, Vũ Độc đột nhiên lại hỏi:”Tiên sinh đối với thân phận của thích khách kia có bao nhiêu suy đoán?”

Phí Hoành Đức không trả lời, Đoạn Lĩnh nghe đến đó không nhịn được liếc nhìn thoáng qua, vừa vặn đối phương cũng đang quan sát y.

Sau khi bị tập kích trở về, Biên Lệnh Bạch liền phái người truy đuổi thích khách, thế nhưng Phí Hoành Đức thủy chung cũng không đề cập đến khiến cho Đoạn Lĩnh nghi ngờ thật lâu, hiện tại rốt cuộc cũng bị một lời này của Vũ Độc đánh thức. Người sống đến mức độ như Phí Hoành Đức làm sao không có chút suy đoán nào, chẳng lẽ là tư thù?

“Là người Đảng Hạng sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Sau khi trở về Đoạn Lĩnh đã cùng Vũ Độc xem qua mũi tên tập kích Phí Hoành Đức —— là loại mũi tên cực mảnh màu đen, có rãnh rút máu làm bằng gang mà đám mã tặc người Tây Vực và Đảng Hạng vẫn thường sử dụng. Nếu như thật sự là Tây Lương phái người đến ám sát tâm phúc của Biên Lệnh Bạch, rất có thể là đang hướng hắn phát sinh một lời cảnh cáo nào đó.

Nhưng nếu thực sự là kế hoạch được thiết đặt cẩn mật, tên thích khách kia hẳn là nhất kích lấy mạng, tự nhiên sẽ không dại dột dùng loại cung tiễn đặc trưng như vậy. Nếu nghĩ theo cách, này, ai cũng có khả năng, ngay cả Hạ Lan Yết cũng có thể…

“Ta đoán là thích khách phía Tây Lương phái tới.” Phí Hoành Đức nói.

“Là đoàn người nghênh thân sao? ” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

Phí Hoành Đức lắc đầu, nói: “Còn nhớ chuyện hai người lọt vào phục kích trên đường đến Đồng Quan không?”

Đoạn Lĩnh đã loáng thoáng liên hệ được một vài chuyện.

“Chuyện của Biên tướng quân đang làm bất quá cũng chỉ là ý tứ của hắn.” Phí Hoành Đức chậm rãi nói, “Mà dụng ý trên mã xa của tiểu thư Diêu gia, lại là một vụ giao dịch mà Hoài Âm Diêu thị từ lâu đã bàn tốt với Tây Lương.”

“Giao dịch gì?” Đoạn Lĩnh đem thuốc đã phơi xong tiến vào giao cho Vũ Độc, tiện tay còn đóng cửa lại, an tĩnh nhìn Vũ Độc phối dược.

“Mậu dịch, ” Phí Hoành Đức nói, “Quân sự. Diêu Phục đầu tiên cần chiến mã, thứ hai cần kềm chế Tây Xuyên, thứ ba, cũng là quan trọng nhất, Diêu Phục muốn liên hợp với Tây Lương chống lại thế lực Hàn thị Nam viện Liêu quốc. Năm ngoái, sau trận Thượng kinh, con đường thương lộ Tây Vực vốn đi qua Sa Châu của Tây Lương bị phong tỏa, chuyện mậu dịch của Kinh thành cũng đình trệ, nếu muốn mở lại một đường sinh cơ phải làm buôn bán tơ lụa cùng Giang Nam.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Mục tướng gia không biết sao?”

“Biết.” Phí Hoành Đức mang theo ánh mắt tán thưởng, gật đầu nói, “Nhưng Diêu Phục không muốn đem việc này báo lên triều đình, bằng không sau đó lợi nhuận khổng lồ kia nhất định sẽ bị triều đình phân chia kềm chế.”

“Đúng vậy.” Đoạn Lĩnh nói, “Nếu như Đại Trần chính thức kết minh cùng Tây Lương, triều đình nhất định sẽ nghĩ cách tiếp quản con đường mậu dịch này.”

“Vì thế.” Phí Hoành Đức thản nhiên nói, “Lần này Diêu Tĩnh xuất giá cũng là lỗ hổng lớn nhất trong kế hoạch của Diêu gia, nếu suy đoán của lão không sai, lần này nàng phải gả cho Thường gia có quan hệ mật thiết với Thái hậu Tây Lương. Hiện tại Tây Lương chia làm hai phái, một dùng vị Thái hậu xuất thân người Thổ Phồn làm đầu lĩnh, gồm có ngoại thích, hậu nhân của Tây Lương vương, thậm chí Vương phi Hách Liên thị cùng với nhi tử đều phụ thuộc phe phái này, mà Thường gia của tán kỵ Tây Lương nắm quân quyền xu mật viện, cũng là nòng cốt trong đó. Một phái còn lại dùng huynh trưởng của Tây Lương vương, Hách Liên Đạt cầm đầu, thống lĩnh quan viên tranh đấu, mà phe phái này lại thân cận với Nam viện của Liêu quốc hơn một chút.”

Đoạn Lĩnh gật đầu hỏi: “Như vậy chuyện nghị thân này triều đình có biết không?”

“Ngươi nghĩ xem?” Phí Hoành Đức nói, “Lão phu hoài nghi đám mã tặc kia vốn là cố ý dàn xếp ra, mục đích là muốn cản trở chuyện nghị thân của Diêu gia và Thường gia, mà Diêu Tĩnh kia… nếu phải gả hẳn cũng không phải gả cho Thường gia, mà là trực tiếp tiến cung.”

Đoạn Lĩnh nghe vậy liền dần dần hiểu rõ thế cục Tây Lương, chuyện đến nước này phe phái thân Liêu của Tây Lương nhất định tìm mọi cách phá hoại hôn sự cũng là chuyện có khả năng. Thế nhưng nếu nói có liên quan đến chuyện Phí Hoành Đức bị tập kích cũng không có bao nhiêu căn cứ.

“Ngươi nghĩ sao?” Đoạn Lĩnh hỏi Vũ Độc.

“Nghe không hiểu.” Vũ Độc thuận miệng đáp.

Phí Hoành Đức nở nụ cười, Vũ Độc lau tay ném số thuốc đã nghiền tốt qua, nói: “Ta không hiểu được tâm tư đám văn nhân các người. Mau mang đi đắp lên vết thương cho Phí tiên sinh.”

“Vũ huynh đệ là người tự do tự tại, là cánh hải âu trong thiên địa.” Phí Hoành Đức cười nói.

“Một phân tiền làm khó anh hùng hán, không được như xưa.” Vũ Độc thuận miệng đáp lời.

Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, hiện tại ngươi mới bao nhiêu tuổi, trong lời nói có cần mang theo một cổ cảm khái tang thương như vậy không?

Đoạn Lĩnh quy củ giúp Phí Hoành Đức đắp thuốc, Phí Hoành Đức lại nói: “Năm đó lão và mẫu gia của Diêu Tĩnh coi như cũng có chút giao tình, vốn lần này muốn cùng nàng tâm sự lại không ngờ xảy ra việc như vậy. Công tử nếu chẳng bận rộn, liệu có thể thay lão đến thăm hỏi nàng hay không?”

Đoạn Lĩnh có hơi ngẩn ra rồi lại trầm ngâm một chút, biết ý tứ trong lời nói của Phí Hoành Đức nhất định không đơn giản như vậy. Nếu Diêu Tĩnh là được gả cho Thường gia, nói cách khác, nàng nhất định mang theo nguyện vọng gì đó của Diêu Phục đến Tây Lương, nếu y có thể đi lại thân cận với nàng cũng là chuyện tốt, nói không chừng còn nghe ngóng được chuyện gì.

Đoạn Lĩnh nhìn thoáng qua Vũ Độc, Vũ Độc lại nói: “Ngươi muốn đi thì cứ đi.”

“Như vậy không biết cần phải truyền đạt những gì?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Xin tiên sinh chỉ điểm một hai?”

“Ngươi liền nói cho nàng biết…” Phí Hoành Đức suy nghĩ một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại thở dài, “Mà thôi, người trong thiên hạ, các nhân tự có thiên tướng, cũng không nên cưỡng cầu. Chỉ là theo suy đoán của ta, Diêu Tĩnh rất có khả năng không phải gả cho Thường Nhạc Quan mà là một người khác, ngươi có thể thăm dò một chút xem nàng có biết việc này hay không, khi có câu trả lời rồi chúng ta mới quyết định.”

Đoạn Lĩnh hiểu được mục đích của Phí Hoành Đức đợi ở Đồng Quan là gì, với trình độ của lão căn bản không đem Biên Lệnh Bạch để vào mắt. Gã Biên Lệnh Bạch kia căn bản chỉ là một mãng phu, mà chính lần nghị thân này của Diêu gia cùng Tây Lương mới là nhiệm vụ chủ yếu của Phí Hoành Đức..

Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc rời đi, bước đến bên ngoài viện của Diêu Tĩnh nhìn quanh.

“Nàng ở trong này sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Ngươi cầu kiến là được.” Vũ Độc nói, “Xoay xoay kéo kéo làm cái gì?”

Đoạn Lĩnh nói: “Ta không hiểu chuyện này.”

Trong khái niệm của Đoạn Lĩnh, nữ nhân tựa như một chủng tộc lạ lẫm, phụ hoàng đã dạy cho y gần như tất cả mọi thứ nhưng lại không nói cho y biết cách giao lưu với nữ nhân. Mà trong ấn tượng của y, một người như Lý Tiệm Hồng cũng không biết lại làm thế nào mới có thể bắt được phương tâm của mẫu thân y.

Vũ Độc nhảy lên tường viện nhìn vào bên trong, nói: “Nàng ta đang vẽ tranh trong sân, ngươi vào đi thôi, ta không xuất hiện, có tị hiềm.”

Đoạn Lĩnh còn có chút xấu hổ, chỉ là vị quản gia trung niên của Diêu Tĩnh vốn đang quét sân, nghe được động tĩnh liền bước ra, nhìn thấy Đoạn Lĩnh liền chào đón: “Biên công tử! Xin mời vào trong!”

Đoạn Lĩnh mới đầu còn chưa ý thức được tiếng “Biên công tử” kia là đang gọi mình, đợi đến khi nghe được bên trong truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng thì đành phải kiên trì bước vào. Diêu Tĩnh thấy y liền vội vàng đứng dậy chào đón, lại ngồi sang một bên đem chủ vị nhường cho Đoạn Lĩnh, còn phân phó người trung niên dâng trà.

“Nếu công tử đã là người nhà của Biên tướng quân.” Diêu Tĩnh cười nói, “Không ngại tiểu muội mượn cái thuận lợi, gọi một tiếng đường ca chứ?.”

“Diêu tiểu thư không cần khách khí.” Đoạn Lĩnh nói, “Chúng ta cũng đều là người nhà với nhau.”

Nếu bàn về quan hệ thân sơ, cô cô của Đoạn Lĩnh gả cho đại bá của Diêu Tĩnh đúng là có thể tính thành bà con xa, nhưng mà nữ tử trước khi lấy chồng, đường huynh đệ có thể gặp mặt, biểu huynh đệ lại cần tránh né[1]. Diêu Tĩnh ở Đồng Quan vốn là thân phận ăn nhờ ở đậu, cố ý dùng một câu ‘Đường ca’ xưng hô Đoạn Lĩnh vừa có ý chỉ quan hệ của Diêu Phục và Biên Lệnh Bạch không cạn, vừa có thể miễn đi lời dị nghị của người ngoài, đúng là một cô nương cực kỳ thông minh.

Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, cô nương Diêu Tĩnh này từ nhỏ đến lớn nhất định sống được không dễ dàng, không khỏi có chút cảm giác đồng tình.

“Hôm nay sứ đoàn nghênh thân của Tây Lương cũng đã tới.” Đoạn Lĩnh nhấp một ngụm trà, trò chuyện với Diêu Tĩnh.

“Muội cũng có nghe nói.” Diêu Tĩnh mỉm cười hỏi, “Biên huynh đã gặp qua Thường công tử sao?”

“Phu quân tương lai của muội?” Đoạn Lĩnh hỏi ngược lại, suy nghĩ một chút liền nói: “Vẫn chưa có duyên này, nhưng nếu muội muốn ta sẽ vì muội đi gặp hắn một lần.”

“Thường công tử đích thân đến đây sao?” Diêu Tĩnh hỏi.

“Ừ.” Đoạn Lĩnh có lòng dò xét, “Muội thật sự phải gả cho Thường gia sao?”

Diêu Tĩnh nghe được câu hỏi này không khỏi có chút mờ mịt, gật đầu, Đoạn Lĩnh nhìn ra nàng không biết chuyện thì dâng lên niềm thương cảm. Tương lai của nàng, gả cho vương đình Tây Lương cũng được, gả cho Thường gia cũng tốt, chờ đợi nàng nhất định không phải là sinh hoạt giản đơn, phu thê cầm sắt hòa minh.

Nhất thời Đoạn Lĩnh thật sự không biết nên an ủi nàng thế nào, Diêu Tĩnh trái lại có chút hiểu rõ lòng người, cười nói: “Nghe nói người Tây Lương đều thích uống rượu, cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên. Nếu Đường tỷ ở đây, nàng nhất định sẽ thích.”

Đoạn Lĩnh nói: “Đạt quan quý nhân hẳn là không như vậy, tuyệt đối không thô lỗ.”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, vị quản gia trung niên kia lại đi vào, nói: “Tiểu thư, bên ngoài có… một người Tây Lương đang đi về phía này, chẳng biết tiểu thư có nên…”

Lời còn chưa dứt, từ ngoài viện đã vang lên một trận thanh âm ầm ỹ, Diêu Tỉnh không hiểu ra sao nhưng Đoạn Lĩnh lại nghe được một chút tiến Đảng hạng, biết nhất định là đám người đón dâu đến đây náo loạn. Những tộc người ngoài biên giới phía tây có Tây Lương, Nguyên, Nhu Nhiên, Hung Nô đều có nghi lễ hôn nhân khác với người Hán, thịnh hành phong tục ‘Ca hát cầu hôn’, tức là sau khi đính hôn, trước khi đón dâu, vị hôn phu phải tụ tập một đám bằng hữu tốt xông vào nhà tân nương chưa xuất giá, leo lên vách tường nhà thiếu nữ ca hát, nữ hài lại dùng tiếng hát ôn nhu đáp lại từ trong phòng, để người ngoài vui vẻ nghe ngóng.

Chỉ là phong tục của người Hán hiển nhiên không giống, mà chuyện này Thường gia cũng không thể không biết, hiện tại náo loạn như vậy hẳn là do tâm tính thiếu niên muốn chơi đùa mà thôi.

“Không cần phản ứng bọn họ.” Đoạn Lĩnh nói, “Muội cứ ngồi yên là được, sau đó ta sẽ giúp muội đuổi người.”

“Đây là ‘Ca hát cầu thân’ sao?” Diêu Tĩnh nói, hiển nhiên cũng đã từng nghe qua phong tục này.

“Đúng vậy.” Đoạn Lĩnh nói, “Có tổng cộng ba lượt, sau đó ta liền thay muội hát hai câu bọn họ sẽ tản đi.”

Vũ Độc nhìn thấy một vòng người vây lấy viện tử ca hát liền biết là phong tục tái ngoại, cũng không để ý tới, tiện tay bứt một cái lá cây ngậm vào miệng, ngồi trên mái hiên quan sát xung quanh.

Lượt thứ nhất lời ca đại khái chính là, Thiếu nữ xinh đẹp, ngươi vì sao không để ý đến ta, sau này chúng ta sẽ thành thân, cùng ngươi ngày đêm đối diện…

Ngay sau đó đợt thứ hai lại bắt đầu rồi, đám thiếu niên đều đồng loạt nhảy lên đầu tường. Tiếng nhạc vừa vang lên, Đoạn Lĩnh đang ngồi uống trà cũng không khỏi phun ra một ngụm, bọn họ còn đặc biệt mang theo đàn lute[2], đúng là quá có ý tứ rồi. Y cũng không khỏi tò mò nhìn ra ngoài một chút, chỉ thấy một đám thiếu niên quần áo đẹp đẽ đang ngồi trên đầu tường gảy đàn ca hát.

Lời hát đợt thứ hai có ý tứ đại khái là, Nếu nàng còn ngượng ngùng như vậy, ta bây giờ mới có thể nhìn thấy mỹ mạo của nàng… Theo lễ tiết Tây Lương mà nói, cô nương được cầu hôn lúc này nên ra ngoài sân viện, dùng khăn che mặt yên lặng đứng, đợi các thiếu niên không ồn ào nữa rồi cất lên giọng ca.

“Thật là dễ nghe.” Diêu Tĩnh có thể nghe được trong lời hát sự nhiệt tình và sinh mệnh lấp lánh của thiếu niên, cùng với lời ca ngợi tình yêu tốt đẹp.

“Đây là do thi nhân Ba Tư viết.” Đoạn Lĩnh nói, “Ý tứ chính là, hoa viên của ta từ này về sau chỉ trồng loài hoa nàng thích, chỉ để cho nàng ca xướng, mặc cho nàng bay lượn.”

Diêu Tĩnh nhẹ nhàng thở dài, nàng đang định đứng dậy đã bị Đoạn Lĩnh ngăn lại: “Muội không nên ra mặt.”

—————–

1/ Đường huynh đệ chính là anh em trai bên nhà nội, biểu huynh đệ là bên nhà ngoại, theo phong tục cổ, đường huynh muội không thể lấy nhau, biểu huynh muội lại là đối tượng lý tưởng có thể cân nhắc, vì vậy thiếu nữ trước khí gả chồng không tiện gặp biểu huynh đệ mà chỉ có thể tiếp xúc với đường huynh đệ.

2/ Đàn lute: Một loại đàn phổ biến ở Châu Âu và các dân tộc du mục trên thảo nguyên phụ cận sa mạc Gobi, Đây là loại đàn có thiết kế khá đặc biệt với phần thân gần giống tỳ bà cổ đàn gập ra sau, có rất nhiều dây và đều thành số chẳng tư thế lúc chơi là đặt ngang tương tự ghi ta chứ không cầm dọc như tỳ bà. Các dây đàn được chia thành từng cặp dây song song sát nhau (courses) và được chơi bằng các miếng gảy đàn (plectrum/pick). Có cả loại đàn lute có ngăn phím và không có ngăn phím. Là loại đàn cổ, xuất hiện từ xa xưa và không rõ ràng về nơi xuất xứ. Được sử dụng rộng rãi như một nhạc cụ nền trong thời Trung Cổ và cuối thời kì Baroque. Trở thành một trong những nhạc cụ chủ đạo trong thời kì Phụ Hưng (Renaissance) và cũng có thể được dùng để đệm hát.
Bình Luận (0)
Comment