Trong hiện thực, quá trình xử lý dược liệu cùng nguyên liệu nấu ăn cũng không thuận lợi như trên tinh mạng, có thể là bởi vì cô khống chế tinh thần lực không đúng cách, vậy nên ở trong hiện thực Lăng Yêu Yêu vẫn chưa thể làm ra một phần thức ăn trị liệu nào.
Dựa theo cách nói của mẹ cô Thẩm Vân Cẩn trong cuộc gọi video, cô không có sự hướng dẫn của giáo viên chuyên nghiệp trong trường mà đã có thể phóng được xúc tu tinh thần lực ra ngoài là đã vô cùng xuất sắc rồi.
Thẩm Vân Cẩn bảo cô chờ sau khi khai giảng, lại dưới sự hướng dẫn của mấy giáo viên trong trường, cùng với các dụng cụ dẫn đường, phụ trợ tinh thần lực rồi lại tiến hành thử nghiệm dùng tinh thần lực xử lý nguyên liệu nấu ăn, tránh cho đi sai đường, dẫn đến tinh thần lực bị cắn trả, mất nhiều hơn được.
Lăng Yêu Yêu bắt đầu vô cùng chờ mong đến khai giảng, ngoại trừ muốn mau chóng làm ra các món ăn trị liệu trong hiện thực, cũng là hy vọng Lăng Huyên mau trở về.
Trong khoảng thời gian này, Lăng Huyên thế mà một tin nhắn cũng không hề gửi cho cô, thỉnh thoảng cô gửi một tin nhắn bằng giọng nói hoặc tin nhắn văn bản qua cho anh nhưng cũng đều là đá chìm biển rộng.
Cũng không biết là do chiến sự quá bận rộn, hay là anh đã quên mất cô em gái này rồi.
Dần dần, Lăng Yêu Yêu cũng không gửi tin nhắn cho anh nữa, miễn cho đùi không ôm được rồi còn khiến người ta thấy phiền.
*Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Chỉ mới đó thôi mà đã đến cuối tháng tám, là thời gian trường đại học quân sự số một đế quốc Hoa Nặc khai giảng.
Lăng Yêu Yêu nhận được thông báo nhập học đến từ khoa thực trị liệu, ngày nhập học là ngày 31 tháng 8, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn trả lời của Lăng Huyên ——[Ngày 1 tháng 9 trở về tinh cầu đế đô.
]Lăng Huyên ở trên tinh cầu biên cảnh, vừa mới hoàn toàn đánh lùi đại quân thủy triều trùng tộc, lệnh điều về tinh cầu đế đô cũng đã được truyền tới, chuẩn bị trở về.
Vốn tưởng rằng Lăng Yêu Yêu sẽ mừng rỡ như điên trả lời lại, ai ngờ đợi một hồi lâu lại chỉ nhận được mấy chữ rất khách khí rất lãnh đạm: [Chúc ngài một đường thuận buồm xuôi gió!]Giọng điệu này, cách dùng từ này, vừa nhìn đã biết là đang tức giận!Trải qua gần hai tháng ổn định lại, Lăng Huyên cảm giác tâm tình đi chệch khỏi quỹ đạo lúc trước của mình đã sửa sang xong.
Mỗi ngày huấn luyện thể lực cường độ cao cùng các loại chiến sự lớn nhỏ tràn ngập, anh không còn những phản ứng kỳ quái kia nữa.
Nhớ tới Lăng Yêu Yêu, anh cũng chỉ cảm thấy em gái nhà mình quả thật là “người đẹp lại hiền lành”, còn là “đáng yêu lại tri kỷ” mà thôi.
Anh bắt đầu quan tâm hỏi thăm trạng thái tình cảm gần đây của em gái: [Không phải là em thích Tiêu Minh đấy chứ?]Bên kia Lăng Yêu Yêu trả lời lại rất nhanh, rõ ràng mang theo cảm xúc giận dỗi: [So với một người anh trai mà đến em gái mình cũng không thèm quan tâm như vậy, em cảm thấy Tiêu Minh cũng khá tốt, ít nhất thì trước kia mỗi khi em tag @Tiêu Minh trên tinh bác, anh ta cũng đều rất lịch sự trả lời lại em.
]Lăng Huyên biết, nếu Lăng Yêu Yêu nói như vậy, chứng tỏ cô thật sự không thèm để ý Tiêu Minh, ngược lại tương đối tức giận anh hai tháng nay không trả lời tin nhắn của cô.
Thế nhưng, đối mặt với tiểu nha đầu buổi sáng nói một câu nũng nịu [Chào buổi sáng anh hai, moa moa!], buổi trưa nói một câu ngọt ngào [Anh hai nhớ ăn cơm đúng giờ nha, moa moa!], buổi tối cũng thêm một câu mềm mại [Anh hai ngủ ngon nha, moa moa!]…Loại này! Anh biết trả lời lại như thế nào đây chứ?!Anh còn cố ý lên mạng tra xem thử cái gì gọi là “Moa moa”!Sau khi biết rồi, anh lại muốn giáo huấn cô rằng suốt ngày đem mấy chuyện hôn môi treo bên miệng là quá mức phù phiếm, nhưng lại sợ cô cảm thấy mình quá già nua quá cổ hủ, sau này sẽ không còn thân cận với anh nữa, quan hệ anh em lại một lần nữa trở thành lãnh đạm giống như trước kia.
Lúc đầu anh cảm thấy tiểu nha đầu mỗi ngày ba lần nhắn tin ân cần hỏi han anh như vậy là quá phiền, nhưng dần dần khi anh đã quen thì cô lại đổi thành mỗi ngày nhắn một lần, rồi lại mấy ngày nhắn một lần, sau đó thì dứt khoát không gửi nữa.
Lần đầu tiên cả ngày không nhận được tin nhắn cô gửi đến, anh còn có cảm giác không quen lắm, thiếu chút nữa đã hỏi cô rằng có phải ngày hôm đó cô quên rồi không.
Lăng Huyên nhớ tới hộp điểm tâm trước khi đi ra tinh cầu biên cảnh, nếu như cứ để mặc cho tiểu nha đầu tiếp tục tức giận như thế này nữa, loại phúc lợi này khẳng định sẽ không còn.
Thiếu tướng đại nhân hiếm khi dỗ dành người khác: [Yêu Yêu, đến lúc đó anh sẽ mang quà về cho em!].