Editor + Beta: Méo
Hạ Lan thấy Lâm Phong trầm mặc cho là hắn đang sợ hãi, nhưng anh lại không giỏi an ủi người khác: "Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào, còn muốn ở lại chờ bị bán?" Nếu là như vậy, quả nhiên anh đã nhìn lầm hắn.
Lâm Phong thấy vẻ mặt anh vội vàng, trong lòng khó giải thích được có chút cao hứng, xem ra mấy ngày nay hắn bỏ công bỏ sức trên người Hạ Lan cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất nhãi con này đã bắt đầu biết lo lắng cho hắn.
"Nếu đã biết thì sao còn có thể ở chỗ này chờ bị bán chứ, tôi cũng không ngu, chỉ là tôi vẫn phải đi về trước, không thể không nói tiếng nào rời đi như vậy, đừng lo lắng, không phải cậu nói người môi giới kia còn mấy ngày nữa mới rời đi sao, dù muốn Lâm Tố cũng sẽ không lập tức ra tay.
"
Hạ Lan nghe hắn nói xong, liền khôi phục bộ mặt than như trước: "Nếu cậu đã nghĩ kỹ thì tốt, tôi không lo lắng cho cậu nữa, nghe được gì sẽ nói cậu một tiếng.
" Nói xong để tỏ vẻ mình thật sự không lo lắng cho hắn, anh đầu cũng không thèm quay lại liền đi, có thể nói là khá lạnh lùng.
Lâm Phong nở nụ cười, nhưng rất nhanh lại vì chuyện Lâm Tố liền không có tâm tình suy nghĩ tới cái khác.
Lâm Tố nhận 20 ngân thú tệ tiền đặt cọc từ chỗ người môi giới, ít hôm nữa sau khi đưa Lâm Phong qua, y sẽ lấy nốt 30* ngân thú tệ còn lại, tuy rằng ít một chút, nhưng miễn cưỡng cũng đủ cho y vượt qua thời kì khó khăn này.
Méo: chỗ này QT lại là số 0 nên tui mạn phép để là 30 nha
Thời điểm San Sát trở lại, vừa vặn nhìn thấy người môi giới đi ra từ nhà bọn họ, không khỏi tò mò hỏi Lâm Tố: "Mỗ phụ, trong nhà muốn mua người sao?"
Lâm Tố quay đầu liếc mắt nhìn San Sát: "Đi đi, đừng hỏi nhiều, tiền ngày hôm nay lĩnh đâu, lấy ra tao giữ cho.
"
San Sát bĩu môi lấy ra một ngân thú tệ trong túi tiền đưa cho Lâm Tố, Lâm Tố vừa thấy chỉ có một khối lập tức không cho San Sát sắc mặt tốt, đuổi San Sát cút vào nhà đừng ở chỗ này thêm chướng mắt.
Thời điểm Lâm Phong về tới, biểu hiện của Lâm Tố giống như thường ngày, sau khi đòi tiền từ chỗ Lâm Phong liền để hắn đi vào, y thì tự mình đi đút cơm cho Bang Đức.
San Sát vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa nói: "Cuộc sống này càng ngày càng thê thảm.
" Y không nhịn được nghĩ, lúc trước Bang Đức cứ như vậy chết đi thì tốt rồi.
Lâm Phong không tiếp lời y, cúi đầu uống cháo trong chén, San Sát ngược lại thấy hắn không phản ứng liền thần thần bí bí nói: "Mày biết lúc tao mới trở về, nhìn thấy ai không?"
Lâm Phong liếc y một cái, San Sát giống như nhận được đáp án cười nói: "Người môi giới đó, mày nói mỗ phụ của chúng ta có phải là định mua người hầu hạ riêng cho anh tao không, mày nói sao chuyện tốt đẹp gì cũng đều là cho y thế?"
Lâm Phong âm thầm hừ lạnh một tiếng, đặt bát xuống: "Tôi ăn xong rồi.
"
"Này, mày không có ý kiến gì sao?" San Sát thấy hắn không chút hiếu kỳ, nhẫn nhịn khó chịu hỏi, kết quả nghe Lâm Phong ở trong nhà hô một câu: "Anh ăn xong giúp tôi rửa chén đi.
"
"Này, mày! "
"Hô cái gì mà hô, không biết anh mày hiện tại sợ tiếng ồn sao, đều câm miệng!" San Sát lời còn chưa nói hết, đã bị tiếng Lâm Tố mắng ngắt ngang, chỉ có thể nín nhịn uất ức cầm chén đi rửa.
Lâm Phong nằm trên giường chợp mắt, trong đầu lại tính kế rời đi, chiếm được tiền từ chỗ Lâm Tố, hẳn là đủ cho hắn rời đi, nhưng đi đâu mới là vấn đề, cuộc sống sau này lại càng phải suy nghĩ.
Bất quá cái vấn đề này, Lâm Phong không nghĩ tới sẽ giải quyết ở chỗ Ngô Đồng, hoặc là nói Ngô Đồng cũng là cùng đường mạt lộ mới bất đắc dĩ đem tiền đặt cược trên người Lâm Phong, cứ như thế hai người cùng đường mạt lộ đụng chạm nhau, tự nhiên sẽ phát sinh chút gì đó.
Thời điểm Lâm Phong đến gặp Ngô Đồng lần thứ hai, phát hiện trạng thái của y cũng không tệ lắm, tâm lặng lẽ hạ xuống, không quản thế nào, xem ra Hùng Uy đối với Ngô Đồng vẫn có mấy phần kiêng kỵ.
Ngô Đồng thấy hắn tới, khó có dịp mở miệng nói: "Chuyện ngày hôm qua, đã dọa cậu đi?"
"Tôi không sao, ngược lại là đại sư, ngài không sao chứ?"
Ngô Đồng nhìn lo lắng trong mắt Lâm Phong, tâm không nhịn được ấm áp, nghĩ đến nếu là nhãi con còn đang ở Casper gia tộc mà nói, hẳn sẽ không lo lắng cho y như vậy: "Không có chuyện gì, hắn không dám làm gì ta, chỉ là chuyện này không cần nói ra bên ngoài, biết không?"
Lâm Phong có thể cảm giác được thái độ của Ngô Đồng đối với hắn thay đổi, việc này vô cùng tốt, ngoan ngoãn gật đầu: "Đại sư yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài.
"
Ngô Đồng nở nụ cười: "Hai ngày này ta thấy cậu học nghiêm túc, nếu như cậu nguyện ý, ta có thể làm đạo sư nhập môn của cậu.
"
Lâm Phong hoàn toàn không nghĩ kinh hỉ sẽ đến nhanh như vậy, sao còn có lý do từ chối, không hề nghĩ ngợi liền gật đầu: "Tôi nguyện ý, đại sư, tôi, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập.
"
Kích động nói xong câu đó, Lâm Phong bỗng nhiên nghĩ đến chuyện rời khỏi, trong lòng không khỏi chán nản nghĩ, cũng không biết có thể học thêm cùng Ngô Đồng mấy ngày, bất quá mặc kệ là mấy ngày đối với hắn mà nói cũng có lợi.
Ngô Đồng không bỏ qua thay đổi trong mắt Lâm Phong, nếu y đã quyết định làm đạo sư nhập môn của Lâm Phong, ngoại trừ việc ngày thường Lâm Phong ở chỗ y rất ngoan ngoãn, cũng là bởi vì sự có mặt của Lâm Phong làm y nhớ tới nhãi con của mình, luôn nghĩ mình không ở bên cạnh Ngô Niệm, hi vọng Ngô Niệm có thể tình cờ gặp được một người nguyện ý đối tốt với nó.
"Làm sao vậy, tôi thấy thầy hình như có việc, cho dù là chuyện gì, ngài thử nói ra, xem tôi có thể giúp ngài hay không?" Ngô Đồng thay đổi thái độ coi thường Lâm Phong trước đó, ôn hòa nói chuyện cùng Lâm Phong, làm Lâm Phong rất hưởng thụ.
Lâm Phong do dự một chút, vẫn nói ra chuyện Lâm Tố muốn bán hắn đi, hắn hiện tại quả thực cần một người có kiến thức thay hắn nghĩ kế, cũng miễn cho hắn sau khi rời đi hai mắt đen kịt* lang bạt lung tung tốt hơn nhiều.
* không có kiến thức, không hiểu biết gì về thế giới bên ngoài
Ngô Đồng nghe Lâm Phong nói xong, liền nhíu mày, hiển nhiên y không nghĩ tới cõi đời này còn có một cái mỗ phụ sẽ làm như vậy: "Nếu như cậu muốn rời đi, ta có thể giúp, nếu cậu không muốn ta cũng có thể giúp.
" Tuy rằng y bị Hùng Uy giam cầm ở đây, nhưng ngoại trừ không thể rời khỏi nơi này, chuyện y có thể làm vẫn rất nhiều.
Lâm Phong không nói với y, Lâm Tố không phải mỗ phụ thân sinh của hắn, một là hắn không có chứng cứ chứng minh, hai là hắn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, nên không muốn gây ra cho Ngô Đồng quá nhiều phiền phức.
"Nếu như có thể, tôi muốn rời khỏi nơi này, có làm phiền đại sư ngài hay không, tôi không muốn gây phiền toái cho ngài, nếu như được, ngài kể về thế giới bên ngoài một chút đi?"
Câu nói này của Lâm Phong có chút trẻ con, lại ngoài ý muốn khiến tâm Ngô Đồng chua xót không thôi: "Cậu yên tâm, chuyện nhỏ này còn chưa đủ gây phiền toái cho ta, cậu muốn biết cái gì, ta có thể nói cho cậu nghe.
"
Sau hai ngày, Ngô Đồng phổ cập tri thức của điêu khắc sư cho Lâm Phong trước, Lâm Phong cuối cùng cũng hiểu, lực cản trong lúc mình điêu khắc là cái gì, hóa ra ngọc thạch ở thế giới này sở dĩ có tác dụng tăng cường đối với thú nhân giống đực, là bởi vì trong ngọc thạch chứa đựng một loại "lực" vô hình, mà loại "lực" này trùng hợp có thể kích phát "thú lực" trong thân thể thú nhân giống đực, khiến hai bên sản sinh cộng hưởng, tiện đà sản sinh hiệu quả tăng cường, mà thú nhân giống cái, bởi vì không thể biến thân, dẫn đến "thú lực" bên trong cơ thể thú nhân giống cái rất yếu, nhưng yếu như vậy, lại vừa vặn có thể trở thành "Dẫn" kích phát "lực" trong ngọc thạch, cũng chính là vầng sáng màu trắng ngà quấn quanh dao khắc mà Lâm Phong nhìn thấy, vầng sáng kia có thể phá tan "lực" bảo vệ ngọc thạch, từ đó hoàn thành điêu khắc, nên đây cũng là nguyên nhân thợ điêu khắc đều là giống cái.
.