Edit + Beta: Méo
Đối với thân phận giống đực của Hạ Lan, Lâm Phong cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nếu Hạ Lan và Bang Đức thật sự đều là giống đực, thì đứa nhỏ này cũng quá thảm rồi, không nói tới vấn đề khác, chỉ cần nhìn cái thân hình toàn thịt mỡ kia của Bang Đức, cũng có thể đoán được đãi ngộ thường ngày tốt tới mức nào.
Lâm Phong nhìn thoáng qua đống dược mình mang tới, đều là trị ngoại thương, còn những vết thương lở loét này, phải có dược điều trị đặc biệt.
Tuy vết thương do nguyên thạch gây ra đối với giống đực không phải không thể trị liệu, chỉ là giá tiền có hơi cao một chút, bất quá tới những chỗ như vậy dược cũng sẽ không quá tốt, giá tiền hẳn là còn có thể.
Kết quả khi Lâm Phong chạy tới mua mới phát hiện, hắn thật sự quá ngây thơ rồi, vốn nghĩ trừ 2 ngân thú tệ đưa cho Lâm Tố hắn còn có thể giữ lại bốn miếng, kết quả lại trực tiếp tiêu sạch, đây cũng là nhờ hắn nói không ít lời hay nên người ta mới đồng ý bán cho hắn, nhưng cũng chỉ đủ dùng vài lần.
Đen, quá đen!
Lâm Phong cầm dược trở lại nhà Hạ Lan, tuy rằng phòng Hạ Lan ở có chút tàn tạ, nhưng may là vật dụng trong nhà cũng không thiếu cái gì, Lâm Phong đun chút nước ấm lau người cho Hạ Lan, lại phát hiện thân nhiệt của anh khá cao, liền biết là không lâu nữa chắc chắc sẽ phát sốt, may mắn trước đó hắn đã chuẩn bị dược hạ sốt.
Trước đút cho Hạ Lan một chén cháo, lại thêm một chén dược, sau đó thoa dược trị ngoại thương lên cho y, rồi mới tập trung bôi thuốc lên mấy vết lở loét do nguyên thạch tạo ra với giống đực.
Sau khi làm xong, Lâm Phong lau mồ hôi trên đầu, nhìn Hạ Lan vẫn mê man nói: "Cho dù thế nào, lần này cũng coi như tôi đã báo ân, cậu hảo hảo nghỉ ngơi đi, tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi." Có thể khỏe lên hay không, liền xem tạo hóa của chính cậu ta đi.
Đến khi trời tối sầm Lâm Tố mới thấy hắn trở về, thấy y, Lâm Phong cũng biết sắp có chuyện xui xẻo, hắn mới từ nhà Hạ Lan ra đã té ngã một cái, quần của hắn chất lượng lại không được tốt, rách ngay lập tức.
"Hôm nay lĩnh bao nhiêu tiền, đưa đây ba giữ hộ." Lâm Tố đương nhiên không hài lòng với chuyện Lâm Phong làm rách quần, nhưng y thấy cũng coi như không phát hiện, trực tiếp duỗi tay về phía hắn đòi tiền.
Lâm Phong đem 2 ngân thú tệ đã chuẩn bị trước đưa cho y, Lâm Tố vừa thấy ít như vậy sắc mặt tức thì càng thêm khó coi: "Sao lại ít như vậy?"
"Từ khi sinh bệnh, trên người con không có nhiều sức lực." Lâm Phong cúi đầu giả dạng cải thìa đáng thương.
Lâm Tố vừa nghe thấy hắn nói như vậy liền tức giận, càng miễn bàn hắn lấy chuyện sinh bệnh ra nói: "Tao thấy bệnh này của mày là vẫn chưa khỏe đúng không, mỗi ngày tao nói cái gì thì mày cái này không được cái kia không được, tao cho mày biết, ở chỗ của tao trừ khi mày bệnh chết, bằng không đều phải đi làm việc cho tao, muốn ăn không ngồi rồi, không có cửa đâu, cút vào trong, đừng ở chỗ này chướng mắt!"
Lâm Phong nghe thấy mấy lời này của y, chỉ biết im lặng, về sau đến 2 ngân thú tệ hắn cũng không giao ra nữa, tất cả tiền hắn có thể tự mình cất giữ, không chừng ngày nào đó sẽ phát huy tác dụng.
Lâm Phong nghĩ như vậy, tâm tình liền tốt vô cùng.
Chỉ là vẫn có chút lo lắng cho đứa bé Hạ Lan kia, Lâm Phong ngủ thẳng tới nửa đêm liền đứng lên, tính toán qua đó liếc nhìn một cái, kết quả hắn vừa xuống giường, đã thấy một bóng đen đang lén lút ngồi xổm bên hố bếp không biết làm gì.
Lâm Phong cẩn thận đi tới gần đó một chút, nhận ra người nọ là Lâm Tố, nhìn thấy cái hòm của y, trong lòng hắn nhịn không được nghĩ người này hơn nửa đêm không ngủ, ngồi xổm ở đây đào hố bếp làm cái gì, không phải là giấu bảo bối gì đi?
Thấy Lâm Tố như muốn đứng dậy, Lâm Phong vội vàng quay về giường, giả bộ ngủ, trong lòng lại nghĩ, nếu không phải vì hôm nay lo lắng cho vết thương của Hạ Lan, hắn cũng sẽ không dậy lúc nửa đêm, không nghĩ tới một lần dậy đêm này lại để cho hắn gặp được loại chuyện như vậy.
Có một đoạn này, hắn cũng không còn ý định qua nhìn Hạ Lan nữa, chỉ mong mạng đứa bé kia lớn, có thể cố gắng chịu đựng.
Tuy rằng Hạ Lan vẫn luôn mê man bất tỉnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất cảnh giác với ngoại giới, việc Lâm Phong làm với anh, Hạ Lan đều có thể cảm thụ được, chỉ là vẫn không thể tỉnh lại mà thôi.
Bất quá không thể không nói, người như Hạ Lan mệnh đều rất kiên cường, hơn nữa Lâm Phong đút dược thoa dược cho y lại là một trận gây sức ép nữa, sáng sớm hôm sau Hạ Lan liền tỉnh.
Nhìn vải bố quấn đầy người, trong lòng Hạ Lan nói không cảm động là giả, chỉ là tâm tình có chút phức tạp cũng là thật.
Sáng sớm hôm sau Lâm Phong cơm nước xong liền ra khỏi nhà, trước đi cùng Liên Vũ vẫn luôn chờ hắn làm việc, sau mới qua nhà Hạ Lan xem tình huống của anh.
Kết quả vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Hạ Lan đang đứng dưới đất, hắn ngay lập tức nói một câu: "Cậu khỏe rồi?" Thể chất này cũng không khỏi có chút quá tốt rồi.
Ánh mắt Hạ Lan nhìn hắn vẫn là thản nhiên, cũng không có bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện mà có thêm chút nhiệt tình nào.
"Chuyện ngày hôm qua cám ơn cậu, bao nhiêu tiền, tôi trả."
Không ngờ Hạ Lan đã ngất rồi còn biết được là hắn cứu anh, Lâm Phong nhịn không được cười nói: "Làm sao cậu biết là tôi?" Chẳng lẽ người nọ giả bộ bất tỉnh sao?
"Dù tôi bị ngất, nhưng cũng không phải không còn cảm giác với bên ngoài."
Được rồi, ngạo kiều thì cứ việc nói thẳng ra, Lâm Phong nhịn không được ở trong lòng phun tào, ngoài mặt lại nói: "Cậu cứu tôi một mạng, tôi cứu cậu một mạng, chúng ta hòa nhau."
"Tôi cứu cậu chỉ là thuận tiện, cũng không tiêu tốn cái gì, cậu nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, tôi trả cậu.".
Truyện Huyền Huyễn
Thấy Hạ Lan bày ra bộ dáng không muốn nợ tiền, Lâm Phong cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ đành trả lời: "4 ngân thú tệ, tôi cũng không cần gấp, chờ cậu có rồi trả tôi sau cũng được, trên người cậu còn đang bị thương, vẫn là nên nghỉ hai ngày ở bên quặng mỏ đi, đừng để đến lúc nó nặng hơn, tôi đi trước."
Không chờ Hạ Lan có phản ứng khác, quay đầu bỏ chạy.
Đến khi chạy ra ngoài được một dặm*, mới nhịn không được nghĩ, hắn rõ ràng là làm chuyện tốt, vì cái lông gì lại kinh hoảng như vậy, quả thực không còn lời nào để nói!
* 1 dặm ≈ 1,6 km
Liên Vũ vừa thấy hắn chạy tới liền nhẹ nhàng thở ra: "Em còn tưởng rằng sáng nay anh không tới nữa đó, thế nào, cậu ta không làm khó dễ anh đi."
"Anh là đi làm chuyện tốt, cậu ta gây chuyện với anh làm gì?" Lâm Phong cười với Liên Vũ một chút, để nó an tâm, bất quá lại nhịn không nổi hỏi: "Rốt cuộc Hạ Lan đã làm cái gì, khiến em lo sợ như vậy?"
"Cậu cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, chỉ là anh không sợ sao, tiếp xúc nhiều với cậu ta, nhỡ đâu gặp phải họ Trương thì làm sao?"
Thấy Liên Vũ chỉ là vì chuyện này, Lâm Phong cũng an tâm hơn: "Họ Trương kia đúng là cái phiền phức."
"Còn không phải sao!" Liên Vũ cảm thán một tiếng, sau đó nói: "Hôm nay em gặp anh hai anh cũng ra ngoài, không phải bình thường mỗ phụ của anh đều không để y ra ngoài sao?"
"Em nói San Sát?" Lâm Phong nghe vậy trong tâm không khỏi nhảy dựng: "Em thấy y đi đâu?"
"Em ở đây thôi, vừa rồi em còn thấy y bí mật nói chuyện với Chu Huân đó!" Bình thường Liên Vũ cực kỳ chú ý tới Chu Huân, cho nên khi nó nói San Sát có qua lại với Chu Huân Lâm Phong một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là San Sát đột nhiên chạy tới quặng mỏ dò la tin tức, khiến hắn có chút bất an.
Tuy rằng đã tới đây lâu như vậy rồi, nhưng chuyện San Sát làm nhiều nhất chỉ là châm ngòi thị phi, cũng không thực sự gây ra thương tích gì cho hắn, thậm chí khi ở Lâm gia cũng coi như là một người tương đối hòa thuận, có điều Lâm Phong vẫn như trước không coi thường y, càng là người làm ra vẻ, càng không thể phớt lờ.
"Em phải chú ý y một chút, âm thầm để ý giúp anh xem y muốn làm cái gì."
"Yên tâm đi, em biết cái gì đều sẽ nói cho anh."
"Vậy cảm ơn, trưa nay anh lại mời em đi ăn mì."
"Hôm nay lại đi?" Hai mắt Liên Vũ sáng lên, Lâm Phong nhẫn cười gật gật đầu: "Về sau mỗi ngày chúng ta đều ăn, em có biết nơi nào bán dụng cụ điêu khắc không?".