Tưởng Lộc Phi Phi

Chương 5

Nhóm hai người chân dài vượt qua cây đại thụ xong thì đi tiếp mười phút nữa, trước mắt hiện ra một khung cảnh ánh sáng chan hòa.

Phía cuối con đường là một vách đá, Trần Việt Dương đi đến bên mép đá, nhìn xuống, phát hiện ra ở dưới sườn đá có một cái hộp đựng cóc vàng.. Truyện mới cập nhật

Đây là con đường mà Phỉ Thường chọn, không ngờ cậu không phải là Lộc Phi Phi mà là Lộc Âu Âu (*).

(*) Người số đen thì bên Trung sẽ gọi là người châu Phi (vì da người châu Phi đen), còn da người châu Âu trắng nên người số may mắn gọi là Âu.

Vách đá tính ra cũng không cao lắm, cũng chỉ xấp xỉ tòa nhà hai tầng mà thôi, chỉ là vách đá rất dốc, không thể leo bằng tay không được.

Trước khi rời khỏi trại, tổ sản xuất đã đưa cho khách mời mỗi đội một túi đồ cứu sinh, ví dụ như balo mà Phỉ Thường đeo trên lưng là túi lều, còn của Trần Việt Dương là túi lương khô, đồ ăn liền.

Bộ đồ bảo hộ và dụng cụ leo núi cũng có, nhưng là ở bên nhóm chân ngắn.

Trần Việt Dương dùng bộ đàm liên lạc với nhóm kia. May sao hai nhóm cách nhau không tới hai cây, nhóm kia vừa nghe thấy là tìm được cóc vàng rồi, lập tức bảo sẽ đến ngay.

Chỉ là đường trong rừng chằng chịt đường nọ xọ đường kia, đi nhanh đến mấy cũng phải mất ít nhất là hai tiếng đồng hồ.

Thời gian còn lại chính là thời gian chờ đợi.

Phỉ Thường đã hai ngày rồi không ngủ được tử tế, bây giờ vừa im lặng một cái là cơn buồn ngủ lại ập đến.

Hai anh em vai kề sát vai, ngồi bên vách đá. Một lát sau, Trần Việt Dương chợt thấy vai mình nằng nặng, đầu của Phỉ Thường đã gục hẳn về phía anh rồi.

Phỉ Thường cao hơn Trần Việt Dương rất nhiều, ngồi xuống rồi cũng cao hơn không ít, lúc gục đầu xuống thì cả người đều vẹo cả đi, tư thế không thoải mái chút nào, ngay cả trong mơ cũng nhăn nhó mặt mày, biểu cảm vặn vẹo.

PD cảm thấy khung cảnh này thấm đẫm tình huynh đệ thương mến thương, cho camera ra mấy góc liền để quay.

Là một nghệ sĩ, một tiền bối, một idol có fan phân bố trên khắp năm châu, Trần Việt Dương cảm thấy bản thân có trách nhiệm để cho đàn em của mình nhìn trước ống kính nhìn đẹp đẹp một tý.

Thế là anh lấy một miếng thịt khô trong balo ra, nhét vào mồm Phỉ Thường.

Hươu cao cổ mồm ngậm thịt khô như trở về những năm tháng bình yên trong mơ vậy.

Thế là Phỉ Thường ngủ ngon lành hai tiếng đồng hồ, mở mắt ra thì mặt trời đã ngả về hướng tây rồi, nhưng nhóm chân ngắn vẫn chưa tới nữa.

Phỉ Thường ngáp dài một cái: "......Bọn họ đâu cả rồi hả anh?"

"Không biết nữa." Trần Việt Dương có chút lo lắng, "Lần liên lạc gần nhất là một tiếng trước. Anh liên lạc với tổ sản xuất, thì bảo là nhóm bên kia gặp chút rắc rối, nên mới đến trễ."

Nửa tiếng sau, bọn họ cuối cùng cũng biết nhóm chân ngắn gặp phải rắc rối gì.

Ở đoạn ngã rẽ ném đá hỏi hươu, bọn họ chọn đường bên trái thay vì bên phải, kết quả đi vào chỗ đầm lầy.

Cả ba người ai nấy cũng đen thui bùn từ cổ trở xuống, có mỗi cái đầu là có vẻ sạch sẽ không ngâm bùn, nhìn thê thảm hết biết.

Trần Việt Dương hỏi Phỉ Thường: "......Anh đã bảo em là đánh dấu đường rồi cơ mà."

Phỉ Thường thanh minh: "Em đánh dấu rồi em thề! Em khắc ở trên cái cây chỗ ngã rẽ ấy! Mũi tên cực kỳ to luôn!"

Thành viên nữ cố định toàn thân đầy bùn tiếp lời: "Đúng là có để lại dấu, lúc bọn tôi quay lại lần thứ hai mới thấy." Cô ngẩng đầu, giơ tay lên chỉ chỗ cách đỉnh đầu hơn 20cm, "Ở chỗ này."

Trần Việt Dương: "......"

Đáng tiếc là balo đựng đồ leo núi đã bị bọn họ quẳng đi lúc ngã vào trong đầm lầy rồi, dụng cụ, dây leo cũng ở cả trong đó.

Năm người bất lực nhìn con cóc vàng ở lưng vách đá, chẳng biết phải làm sao.

Không có dây thừng thì cũng chẳng thể xé quần áo ra mà bện thành dây được.

Phỉ Thường chợt để ý đến cái cây lớn cạnh đó. Trên cây có rất nhiều dây leo, nhìn khá dày và chắc chắn, cậu lập tức đề xuất lấy dây leo xuống, bên thành dây thừng rồi có thể đi xuống vách đá.

Cách này độ khó rất cao.

Có thể nhanh chóng nghĩ ra được đường lui trong tình cảnh như thế này, chắc chắn cảnh này lúc phát sóng sẽ bùng nổ hút fan cho mà xem.

Trần Việt Dương hỏi: "Đã có ai bảo là em rất thông minh chưa?"

"Chưa ạ." Phỉ Thường thật thà nói, "Bọn họ chỉ nói là em rất cao thôi."

Chẳng mấy chốc dây leo được bện xong, nhưng độ dài không được như mong muốn, một đầu mọi người giữ, đầu kia thì thả xuống dưới vách đá, khoảng cách cũng tầm ba mét.

Ai là người phải xuống thì không cần nói cũng biết.

Phỉ Thường không ngờ lần đầu tiên tham gia ghi hình lại được phân cho nhiệm vụ quan trọng nhường này. Cậu cực kỳ phấn khích, nhưng phấn khích chẳng được bao lâu thì lập tức căng thẳng.

Phỉ Thường: "Sư huynh, em có chút sợ."

"Không sợ."

"Bọn anh nhất định giữ cậu thật chắc."

"Ừ, có anh mà."

"Thực ra em nói dối đấy, không phải là em hơi sợ đâu. Em cực kỳ sợ."

"......"

Thực ra cậu chỉ muốn được nghe lời động viên cổ vũ của thần tượng thôi, không ngờ Trần Việt Dương đau lòng, đột nhiên quay sang bảo với thành viên nam cố định, bàn bạc đổi người.

Lý do lại vô cùng thuyết phục: tuy là Phỉ Thường cao, nhưng cậu nặng 80kg. Trong khi Trần Việt Dương nhẹ hơn nhiều, cách biệt mười mấy xăng ti chiều cao thì có thể lấy sức bật để bù vào.

Phỉ Thường vừa nghe thấy liền không dám giả vờ nhát gan nữa, vội chạy đến luôn mồm nói để em làm, để em làm.

Đó là thần tượng quan trọng nhất đời cậu đấy, chỉ cần anh rụng một cọng tóc thôi, người làm fan như cậu cũng thấy đau lòng.

Nhưng Trần Việt Dương không đồng ý, anh đưa một đầu sợi dây cho Phỉ Thường, bảo cậu cầm cho chắc.

Rất ít người biết, Trần Việt Dương có sở thích hiếm gặp, leo núi.

Ban đầu công ty cho anh luyện leo núi là nhằm xây dựng hình tượng kiêu ngạo đầy tài năng, Trần Việt Dương vì hoàn thành nhiệm vụ đề ra nên mới học. Ai ngờ anh lại có thiên phú ở môn này, dần dần trở thành sở thích luyện tập thường xuyên.

Có lần huấn luyện viên lao núi của anh gửi cho anh một gói nhãn dán, trong đó là hình của mấy con dê ở đủ mọi tư thế trên vách núi, vách đá cheo leo dựng đứng.

Huấn luyện viên nói: Nhìn nè, ảnh cậu nè.

Trần Việt Dương:...... Có giống chỗ nào đâu?

Huấn luyện viên: Nhìn này, đôi chân mảnh khảnh nhảy hai ba bước là có thể từ chỗ này ra chỗ khác trên vách đá. Giống quá còn gì.

Hôm nay Trần Việt Dương nhìn thấy con cóc vàng ở vách đá, lập tức hiểu được tình huống này được xây dựng là để cho anh thể hiện hình tượng của mình.

Công ty quản lý đã liên hệ trước với tổ sản xuất, để cho cảnh giành chiến thắng rơi vào tay anh.

Kết quả sợi dây bị mất, thay vào đó là sợi dây tự chế không đủ dài.

Trần Việt Dương định đẩy cơ hội lên hình cho Phỉ Thường, nhưng Phỉ Thường ngốc nghếch lại chạy tới mong được vỗ về.

Anh trai linh dương Tây Tạng lại tưởng thật, quyết định lấy thân mình ra để bảo vệ cho em bé hươu cao cổ dài thân nhưng gan bé.
Bình Luận (0)
Comment