Từ ngày cả nhà Thẩm Tín hồi kinh, đây là lần đầu tiên có người tới thăm, La Tuyết Nhạn đang ngồi ở phòng khách, nói chuyện với một phụ nữ trẻ.
Lúc Thẩm Diệu đến, cả hai đang uống trà, không biết nói chuyện gì mà La Tuyết Nhạn có vẻ rất vui, ngay cả Thẩm Diệu bước vào cũng không phát hiện.
La Đàm nhìn thấy nàng trước tiên, nhiệt tình nói: “Biểu muội, hôm nay nhà bếp làm món điểm tâm mới, có cho thêm sữa trâu, ngươi tới ăn thử đi.”
Thẩm Diệu cười cười lắc đầu, đi đến bên cạnh La Tuyết Nhạn, nhìn cô gái trẻ, hỏi: “Nương, vị này là…”
Cô gái vội vàng đứng dậy, nàng ta mặc một bộ y phục màu xanh lá, toàn thân không có nhiều trang sức, búi tóc cài một cây trâm bằng gỗ tùng, cổ tay mang vòng bạc, ăn mặc có vẻ hết sức tiết kiệm, cả người toát lên khí chất của người có học, làm người khác không thể xem thường mà ngược lại càng nhìn nàng ta càng có cảm giác vui vẻ, thanh tịnh.
“Đây là con gái của ân nhân tổ phụ ngươi, tên là Thường Tại Thanh, Kiều Kiều mới lần đầu gặp thôi.” La Tuyết Nhạn cười nói: “Thanh muội, đây là con gái nhà ta, nhũ danh Kiều Kiều.”
Thẩm Diệu mỉm cười, gật đầu nói: “Chào dì.”
La Tuyết Nhạn kéo Thường Tại Thanh và Thẩm Diệu ngồi xuống, mỉm cười nói: “Dì cái gì chứ, Thanh muội trẻ như vậy, kêu dì nghe hơi già, nếu Thanh muội không nói tuổi, ta còn cho rằng ngươi không hơn lớn hơn Kiều Kiều bao nhiêu đâu, đi ra ngoài xưng hô tỷ muội cũng không ai biết.”
“Phu nhân đừng trêu ghẹo ta.” Thường Tại Thanh cười nhẹ.
La Đàm tủm tỉm nhìn Thẩm Diệu:“Biểu muội, dì Tại Thanh đến kinh thành trú ngụ, sau này có thể thường xuyên đến phủ làm khách, dì cũng là người thích chơi cờ, đọc sách, ta không hiểu mấy thứ đó cho lắm, nhưng mà sau này chúng ta có bạn cùng chơi rồi.”
Thẩm Diệu cười cười. La Đàm trước giờ luôn thẳng tính, người La gia ai cũng vậy, La Đàm và La Tuyết Nhạn đều là người chân thành, nhiệt tình. Thẩm Diệu nhìn Thường Tại Thanh, thầm nghĩ, tuy La Tuyết Nhạn tính tình đơn giản, nhưng muốn lấy lòng cũng không phải chuyện dễ dàng. La Tuyết Nhạn xuất thân con nhà võ, võ tướng và văn thần trước giờ vẫn không ưa nhau, võ tướng cho rằng văn thần mềm yếu ẻo lả, văn thần nghĩ võ tướng là những kẻ mãng phu không có đầu óc, hai bên không bao giờ kiên nhẫn với nhau, đó đã là bản năng, vậy mà mới chỉ vài giờ ngắn ngủi, La Tuyết Nhạn lại tỏ vẻ rất yêu thích Thường Tại Thanh, còn xưng hô tỷ muội, nghĩ tới đây ánh mắt Thẩm Diệu dần lạnh lẽo.
Thấy Thẩm Diệu không nói lời nào, La Tuyết Nhạn kéo tay Thẩm Diệu nói: “Sao tay Kiều Kiều lạnh quá vậy, dạo này thời tiết rét lạnh, cẩn thận giữ gìn sức khỏe.”
Kinh Trập và Cốc Vũ đứng phía sau cúi đầu, từ khi về đến phủ Thẩm Diệu bận rộn thay đồ, uống canh, sau đó nghe nói có khách thì vội vàng chạy tới đây, chưa được nghỉ ngơi một chút nào, chuyện giữa Minh An và Thẩm Diệu, La Tuyết Nhạn không hề hay biết nên hai nha hoàn cảm thấy chột dạ.
“Mấy hôm nay đúng là rất lạnh, quê nhà của ta có một loại túi thơm, chứa được hương liệu khử lạnh, buổi tối lúc nghỉ ngơi cứ treo ở đầu giường, sáng dậy đảm bảo ấm áp, nếu Ngũ tiểu thư không chê, ta làm cho ngươi vài cái.” Thường Tại Thanh cười nói.
“Thanh muội ngay cả cái này cũng biết làm à?” La Tuyết Nhạn cười: “Người ta đồn con gái Liễu châu khéo tay tỉ mỉ, ta còn chưa tin đâu, nay thấy Thanh muội mới hiểu được… Không như mấy đứa con gái trong phủ của ta…” Nàng liếc nhìn La Đàm và Thẩm Diệu, ra vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Đừng nói là túi hương, thêu một chiếc khăn cũng làm không được.”
Thẩm Diệu không thích thêu thùa may vá, luôn cảm thấy việc đó lãng phí thời gian, La Đàm tính tình như đàn ông, càng không cần phải nói. La Đàm bĩu môi: “Tiểu cô, sao chỉ nói ta với biểu muội, tiểu cô cũng vậy mà?”
La Tuyết Nhạn nghẹn lời, trừng mắt với La Đàm.
“Dì Tại Thanh là người Liễu châu sao?” Thẩm Diệu nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: “Liễu châu cách kinh thành rất xa, lần này dì đến Định kinh vì chuyện gì?”
Gương mặt Thường Tại Thanh lập tức lộ vẻ lúng túng, La Tuyết Nhạn nãy giờ trò chuyện, đã biết lý do nên đáp lời thay: “Cũng không có việc gì, Thanh muội đến kinh thành dạo chơi mấy ngày.”
Thẩm Diệu cười nói: “Vậy dì nghỉ lại nơi nào?”
Thường Tại Thanh cười nói: “Hiện tại ta ở Thẩm phủ.”
Thẩm Diệu thản nhiên nói: “Nga, ra là ở nhà tổ mẫu.” Nàng nói: “Phụ thân dì là ân nhân của tổ phụ, nay tổ mẫu chiếu cố dì, chúng ta nghe cũng thấy yên tâm.”
La Tuyết Nhạn cảm thấy với tính nết của Thẩm lão phu nhân, chưa hẳn sẽ đối tốt với Thường Tại Thanh, nhưng Thẩm Diệu nói vậy, nàng cũng tán đồng nói: “Con nói đúng.”
Nét cười trên mặt Thường Tại Thanh cứng đờ. Lại nghe Thẩm Diệu nói tiếp: “Nhà dì Tại Thanh ở Liễu châu, ta nghe nói Liễu châu rất đẹp, đáng tiếc chưa từng đến. Nhưng ở Quảng Văn đường, ta có một người bạn học quê ở Liễu châu, nói không chừng các ngươi có quen biết.”
“Thường gia cửa nhỏ nhà nghèo,” Thường Tại Thanh cúi đầu, nói: “Chỉ sợ bạn của Ngũ tiểu thư cũng không biết.”
“Dù Thường gia có cửa nhỏ nhà nghèo đi nữa, với dung mạo tài năng của dì, sao có thể không có tiếng tăm gì.” Thẩm Diệu cười, tùy ý nói: “Nói mới nhớ, dì Tại Thanh đến kinh thành, là đi cùng phu quân sao?”
Sắc mặt Thường Tại Thanh càng thêm xấu hổ, La Tuyết Nhạn cười nói: “Kiều Kiều, ngươi đừng ăn nói lung tung, Thanh muội vẫn là khuê nữ.”
Thẩm Diệu sửng sốt, liếc nhìn Thường Tại Thanh, hỏi: “Không biết năm nay dì bao nhiêu tuổi?”
Hỏi tuổi một cô gái chưa chồng, nhất là khi cô ấy không còn trẻ thì có vẻ rất đường đột. Dù là người có thần kinh thô như La Đàm cũng cảm thấy kỳ quái, dừng động tác ăn điểm tâm để nhìn Thẩm Diệu. Thẩm Diều ngày thường lễ nghi quy củ đầy đủ, sao hôm nay lại thất lễ như vậy?
Thường Tại Thanh không hề lúng túng việc này, nàng bình tĩnh đáp: “Ta đã hai mươi sáu tuổi.”
Thẩm Diệu trợn to hai mắt, rồi giống như muốn che giấu điều gì, lập tức cười nói: “Dì Tại Thanh không nói, ta còn nghĩ ngươi mới mười sáu tuổi thôi. Thật sự làm người ta hâm mộ.” Mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt nàng luôn luôn theo dõi, đánh giá Thường Tại Thanh, ánh mắt đó tuy không ác ý nhưng cũng làm người ta không thoải mái.
Thường Tại Thanh mỉm cười không nói, La Tuyết Nhạn mở lời: “Thanh muội tốt như vậy, còn sợ không tìm được phu quân như ý hay sao. Nam nhân ở Liễu châu ta không biết, nhưng ở kinh thành, đàn ông tốt nhiều đếm không xuể, nếu Thanh muội lưu lại lâu một chút, không chừng có thể tìm được người vừa ý.”
Thường Tại Thanh cười khoát tay áo, bảo La Tuyết Nhạn đừng trêu ghẹo nàng. Sau đó mọi người tiếp tục trò chuyện. Trời bên ngoài tối dần, Thường Tại Thanh đứng dậy cáo từ. La Tuyết Nhạn giữ lại nói: “Lão gia, Khâu nhi và Lăng nhi sắp về rồi, hay ở lại dùng cơm đi, lão gia nhìn thấy ngươi chắc cũng vui lắm.”
“Không cần đâu ạ.” Thường Tại Thanh mỉm cười: “Lát nữa trời tối sợ là đường không dễ đi. Ý tốt của phu nhân Tại Thanh xin nhận, sau này có thời gian sẽ đến thăm phu nhân nhiều hơn, hôm nay xin cáo từ.”
La Tuyết Nhạn nhìn ra bên ngoài, đúng là sắp tối: “Nếu thế, ta cũng không tiện giữ, nếu không trời tối ngươi về xảy ra sự cố thì lỗi là do ta, hôm nay gặp ngươi ta rất vui, ngày khác nhất định phải ghé thăm ta đấy, nói chuyện với ngươi rất thú vị, lâu lắm rồi ta mới gặp được người hợp ý thế này.”
Thường Tại Thanh cười nói: “Tấm lòng của phu nhân Tại Thanh không dám chối từ, cung kính không bằng tuân mệnh.”
La Tuyết Nhạn sai người chuẩn bị xe ngựa cho Thường Tại Thanh, Thẩm Diệu và La Đàm cũng theo sau. La Đàm cảm thán nói: “Tuy dì Tại Thanh tự nhận xuất thân không cao, nhưng lễ nghi so với người trong cung không hề thua kém. Lại dịu dàng lương thiện, người như vậy không ngờ đến nay vẫn chưa xuất giá, không biết nhà nào có diễm phúc cưới được nàng.”
Thẩm Diệu im lặng nhìn theo bóng dáng Thường Tại Thanh, La Đàm thấy thế, nói nhỏ bên tai Thẩm Diệu: “Biểu muội, ngươi không thích dì Tại Thanh đúng không?”
Thẩm Diệu không ngờ La Đàm lại nhận ra điều này, nhướng mày hỏi: “Ta với nàng ấy không thù không oán, vì sao lại không thích?”
“Haha, người khác không hiểu ngươi, chẳng lẽ ta cũng không hiểu.” La Đàm đắc ý nói: “Ngươi ấy, bên ngoài đối với ai cũng tốt, nhưng luôn thản nhiên. Nhưng hôm nay ngươi hỏi thăm nhiều như vậy, còn có chỗ thất lễ. Ngươi là người có thể phạm sai lầm cơ bản như vậy sao, rõ ràng ngươi cố ý. Hơn nữa ánh mắt ngươi nhìn nàng ta hơi kỳ quái, so với ánh mắt ngươi nhìn người khác hoàn toàn không giống.”
Thẩm Diệu bật cười: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
“Không phải ta nghĩ nhiều, đúng là vậy mà.” Dừng một chút, La Đàm lại nói: “Nhưng mà dù cho dì Tại Thanh rất tốt, thẳng thắn chân thành, có thể làm tiểu cô vui vẻ, ta vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.”
“Lạ ở chỗ nào?” Thẩm Diệu hỏi.
“Ngươi nghĩ xem, dì Tại Thanh dù sao cũng là con nhà võ. Người ta nói hổ phụ không sinh khuyển tử, dù cho tính tình có ôn hòa đi nữa nhưng trong xương cũng có cốt cách con nhà võ. Giống như ngươi nè, y hệt dượng, vừa gan dạ vừa dũng mãnh, dù là người Đột Quyết cũng không sợ. Còn dì Tại Thanh này, lại quá mức ôn hòa, tuy cũng thẳng tính, nhưng không hề có một chút hơi thở con nhà tướng.”
Thẩm Diệu cười lạnh, ‘không có một chút hơi thở con nhà tướng’ ư? Không! Thường Tại Thanh giống con nhà tướng hơn bất kỳ ai khác, nàng ta nghiên cứu binh pháp đến xuất thần nhập quỷ. Nhìn không ra là vì nàng ta quá thận trọng, diễn trò xuất sắc mà thôi.
Thẩm Diệu nhìn La Đàm, không hề quan tâm việc La Đàm dùng từ ‘dũng mãnh’ để nói về mình, nàng chỉ nói: “Ai nói với ngươi con nhà tướng thì nhất định phải dũng mãnh, dì Tại Thanh lớn lên ở Liễu châu, biết đâu Thường phu nhân xuất thân từ gia đình thư hương, nàng ta có tính tình giống mẹ thì sao.”
La Đàm bĩu môi: “Cứ cho là vậy đi, thật ra ta cũng thích nàng ta, nhưng nếu ngươi không thích thì ta cũng không thích, ta cùng phe với ngươi.”
Thẩm Diệu nói: “Vậy đa tạ ngươi.”
“Nhưng mà tại sao ngươi không thích?” La Đàm tò mò hỏi: “Ghen tị à?”
Thẩm Diệu nhìn lướt qua La Tuyết Nhạn đang đưa Thường Tại Thanh lên xe, đôi mắt lạnh lùng nói: “Sao có thể, người thông tuệ như vậy, ta gặp được vui còn không kịp.”
...
Thường Tại Thanh đi không lâu, mấy người Thẩm Tín cũng về đến. La Tuyết Nhạn kể lại chuyện gặp gỡ Thường Tại Thanh, lúc đầu Thẩm Tín rất kinh ngạc, sau nhớ lại lúc còn tại thế Thẩm lão tướng quân hay nhắc tới người tướng sĩ trung thành, anh dũng Thường Hổ, Thẩm lão tướng quân là người sống có trước sau, có ân tình nhất định báo đáp, nhưng sau khi lão tướng quân mất, nhà họ Thường dọn đến Liễu châu thì hai nhà đã mất liên lạc, không ngờ bây giờ lại đột nhiên xuất hiện. Trước đây Thẩm Tín cũng từng gặp Thường Tại Thanh, khi đó vẫn chỉ là một tiểu cô nương, vì thế dặn dò La Tuyết Nhạn nếu Thường Tại Thanh có khó khăn thì hãy giúp đỡ.
Bọn họ ngầm hiểu Thường Tại Thanh bôn ba ngàn dặm đến tìm Thẩm gia tất nhiên có việc cần, nhưng hai người lại không thể bàn bạc trước mặt bọn trẻ, ăn cơm xong, La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín trở về phòng, có lẽ là nói chuyện của Thường Tại Thanh.
Mấy ngày nay Thẩm Khâu vội vàng nhận nhiệm vụ ở kinh thành, La Lăng ở binh bộ hết sức bận rộn, La Đàm thì đi chơi cả ngày cũng mệt mõi, ai nấy về phòng nghỉ ngơi sớm. Cả Thẩm phủ chỉ có phòng Thẩm Diệu vẫn còn sáng đèn.
Kinh Trập và Cốc Vũ đã được cho ra ngoài ngủ, nhưng trong lòng hai người không yên, sợ Thẩm Diệu vì chuyện với Minh An mà lo lắng. Trong phòng, Thẩm Diệu xoa trán, quyển sách trước mắt mở ra thật lâu vẫn chưa lật sang trang.
Nàng không lo lắng chuyện công chúa Minh An, trước mặt Tạ Cảnh Hành, Minh An đã làm Hoàng Phủ Hạo mất thể diện, chắc chắn sẽ bị giáo huấn, sắp tới có thể yên tĩnh một thời gian, chuyện làm nàng lo lắng chính là Thường Tại Thanh.
Hôm trước khi đến hiệu cầm đồ Phong Tiên, trên đường về nàng bắt gặp một bóng dáng, trong lòng nàng lúc đó rất kinh hoàng, đến khi định thần lại, bóng dáng ấy đã biến mất. Lúc đầu nàng còn tưởng mình hoa mắt, giờ nghĩ lại, người đó chính là Thường Tại Thanh.
Có một số việc đã thay đổi, nhưng có một số người vẫn không tiếng động xuất hiện.
Một nhà Thẩm Tín, bắt đầu suy sụp là từ lúc bị tướt bỏ binh quyền, nhưng quan trọng nhất vẫn là lòng người nguội lạnh. Thẩm Tín là một tướng tài không thể chối cãi, ở trên chiến trường hắn xông xáo dũng mãnh, không sợ bất cứ thứ gì. Nhưng cuối cùng lại bị Phó Tu Nghi bức đến tuyệt cảnh, nhưng nguyên nhân sâu xa đánh bại Thẩm Tín lại không phải bắt nguồn từ Phó Tu Nghi, mà là vì cái chết của La Tuyết Nhạn.
Thẩm Khâu chết vì Kinh Sở Sở, còn sự xuất hiện của Thường Tại Thanh đã bức La Tuyết Ngạn đi đến tuyệt cảnh.
Kiếp trước cũng vào thời gian này, Thường Tại Thanh xuất hiện ở Thẩm Phủ, khi đó đại phòng không tách ra ở riêng, Thường Tại Thanh dịu dàng hào phóng, nói chuyện rành mạch, thu hút, chiếm được tình cảm của mọi người, trong đó có cả La Tuyết Nhạn.
La Tuyết Nhạn là con nhà tướng, ở Thẩm phủ, Nhiệm Uyển Vân khéo đưa đẩy, Trần Nhược Thu thanh cao, tuy ngoài mặt luôn giữ hòa khí, nhưng không có cảm giác thân thiết để tới lui gần gũi. Thường Tại Thanh xuất hiện không lâu, La Tuyết Nhạn và nàng đã hết sức thân cận.
Kiếp trước Thẩm Diệu cảm thấy, Thường Tại Thanh là người tốt, Thẩm Diệu gả cho Phó Tu Nghi, đôi khi trở về, trò chuyện cùng Thường Tại Thanh rất vui vẻ. Mà Thường Tại Thanh này cũng rất lanh lợi, gặp Trần Nhược Thu thì đàm luận thi từ, thấy La Tuyết Nhạn thì nói chuyện binh pháp, ngồi với Thẩm Diệu thì nói chút chuyện làm sao để phu quân vui lòng, lúc nào cũng có chủ ý tốt làm Thẩm Diệu yêu thích.
Sau đó mới biết, Thường Tại Thanh đã hai mươi sáu tuổi mà chưa có hôn phối, là vì công tử nhà giàu nhất Liễu châu tuyên bố muốn lấy nàng làm thiếp, nên không ai dám cầu hôn nàng. Nhiều năm trôi qua, vị công tử kia càng ngày càng quá quắc, Thường Tại Thanh cùng đường mới đến kinh thành tìm cố nhân của phụ thân nhờ che chở.
Thẩm Diệu biết chuyện, rất thông cảm với Thường Tại Thanh, một cô gái huệ chất lan tâm như vậy mà không thể gả cho người tốt để có nơi nương tựa. Vốn nghĩ rằng, Thường Tại Thanh mãi mãi chỉ là một vị khách của Thẩm phủ, không ngờ một ngày kia Trần Nhược Thu cầm ra một tờ hôn ước, là hôn ước của Thẩm Tín và Thường Tại Thanh.
Tờ hôn ước kia đã cũ lắm rồi, có lẽ người viết chính là Thẩm lão tướng quân và Thường Hổ, dưới tình huống mọi người không ai rõ ràng, chỉ cho rằng tờ hôn ước viết ra trong lúc đùa vui, mọi người cũng không để ý đến.
Nhưng sau khi tờ hôn ước xuất hiện, có một số việc đã thay đổi.
Không biết từ đâu có tin đồn, nói sở dĩ Thường Tại Thanh lớn tuổi như vậy mà chưa có hôn phối, ngoài việc bị công tử nhà giàu kia quấy nhiễu, còn bởi nàng vì Thẩm Tín mà thủ thân như ngọc.
Tình cảm của Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn sâu đậm, tin đồn này vừa ra, Thường Tại Thanh xấu hổ vô cùng, nàng quỳ gối trước mặt La Tuyết Nhạn, nói bản thân không hề có chút tâm tư nào với Thẩm Tín, nàng chỉ coi hôn thư kia giống như trò đùa của trưởng bối, chuyện thành gia thất, nàng đã hết hy vọng từ lâu, nửa đời còn lại nàng chỉ muốn sống thanh tĩnh. Nếu Thẩm gia không muốn nàng ở lại, nàng nguyện vào chùa tu hành, tuyệt đối không quấy rầy.
Một cô gái yếu đuối đến nhờ che chở, lại là con gái của ân nhân, người Thẩm gia sao có để nàng xuất gia. Ai nấy đều khuyên giải, nhất là Trần Nhược Thu và Nhiệm Uyển Vân, cuối cùng đưa đẩy thể nào, Thẩm lão phu nhân đứng ra nạp Thường Tại Thanh làm thiếp của Thẩm Tín.
Tất nhiên Thẩm Tín không đồng ý, hậu viện của hắn trong sạch, hắn lại một lòng với La Tuyết Nhạn, ngày qua ngày rất thoải mái a. Thường Tại Thanh cũng không chịu, nhưng cuối cùng, người đồng ý lại là La Tuyết Nhạn.
Một người cương liệt theo đuổi lý tưởng hoàn hảo như La Tuyết Nhạn, lúc thành hôn từng nhất quyết yêu cầu Thẩm Tín hứa hẹn trong hậu viện chỉ có một mình nàng, đồng thời nhận được sự đồng ý của Thẩm Tín, vậy mà nay lại chính miệng yêu cầu phu quân nạp Thường Tại Thanh làm thiếp.
Thường Tại Thanh cũng cùng đường nên đành đồng ý, nhưng nói rõ, chỉ làm thiếp thất trên danh nghĩa, sở dĩ nàng đồng ý là vì muốn trừ bỏ hậu hoạn, đảm bảo cho bản thân được bình yên.
Lúc đó, Thẩm Diệu cảm thấy Thường Tại Thanh thật đúng là người thông tình đạt lý, trên đời này sao lại có thể có một người lương thiện như vậy. Làm thiếp thất mà không tranh sủng, chỉ cầu an ổn qua ngày. Bản thân Thẩm Diệu ở phủ Định vương, bị những thiếp thất, sủng cơ quấy rầy khiến nàng luôn phiền muộn, thấy Thường Tại Thanh như vậy thật ổn thỏa.
Thường Tại Thanh nghiễm nhiên trở thành thiếp thất trên danh nghĩa của Thẩm Tín, nàng ta nói được làm được, không bao giờ ve vãn Thẩm Tín, nhìn bên ngoài cứ như huynh muội. Nhưng với La Tuyết Nhạn, Thường Tại Thanh hết sức ân cần, cẩn thận hầu hạ. Lúc đầu Thẩm Diệu có chút lo lắng về sau lại yên tâm.
Không lâu sau, La Tuyết Nhạn mang thai, Thường Tại Thanh ngày đêm chăm sóc, nhưng không hiểu vì sao La Tuyết Nhạn đẻ non, rồi buồn bực qua đời.
Thẩm Tín đau đớn, chỉ qua một đêm mà tóc bạc trắng, La Tuyết Nhạn mất rồi, hắn như người mất hồn, không có lòng quan tâm chuyện khác, nên khi bị Phó Tu Nghi tính kế, hắn không thể phản kháng, còn để cho Nhị phòng có cơ hội đâm sau lưng.
Không đề cập đến việc tại sao La Tuyết Nhạn sinh non, chỉ riêng chuyện La Tuyết Nhạn buồn bực mà chết đã là chuyện khó tin. Thời điểm đó, chỉ có một mình Thường Tại Thanh làm bạn bên người La Tuyết Nhạn, việc này chắc chắn nàng ta có liên quan.
Thẩm Tín cũng từng điều tra cái chết của La Tuyết Nhạn, nhưng không ra manh mối, Thường Tại Thanh thuận theo tự nhiên, trở thành chủ mẫu Đại phòng, nàng ta có tài thu phục nhân tâm, không bao lâu đã toát ra khí độ chủ mẫu.
Thường Tại Thanh rất thông minh, nàng ta biết rõ Thẩm Tín không chấp nhận người phụ nữ khác, nên cũng không bỏ công lung lạc, mà xuống tay từ chỗ La Tuyết Nhạn, lấy lòng tin của La Tuyết Nhạn, sau đó hung hăng đâm một đao. Thường Tại Thanh không cần tình cảm của Thẩm Tín, cái nàng ta cần là vị trí phu nhân, có được vị trí ấy, cả đời nàng ta không phải lo cơm áo, Thường Tại Thanh rất thực tế, không theo đuổi tình cảm ủy mị. Thời điểm La Tuyết Nhạn mang thai, cảm xúc thay đổi, vài ba câu nói bóng gió hoàn toàn có thể tác động làm La Tuyết Nhạn thống khổ. Khi La Tuyết Nhạn đau bệnh triền miên, không biết nàng ta đã “thổi gió” bao nhiêu lần.
Những tưởng Thường Tại Thanh sẽ mang mặt nạ kẻ bị hại đáng thương mà tồn tại đến hết đời, nhưng không ngờ, hai năm sau khi La Tuyết Nhạn qua đời, phu quân và con trai của Thường Tại Thanh ở Liễu châu tìm tới.
Đúng vậy, là phu quân và con trai của nàng ta. Thường Tại Thanh đã sớm thành thân, lúc đầu có lẽ là hai bên hợp ý mới tiến đến hôn nhân, nhưng thời gian trôi qua, cái nghèo đã thổi bay tất cả, một người chồng bài bạc, một đứa con bệnh tật, không thể giữ chân một người phụ nữ cao ngạo như Thường Tại Thanh, nàng ta gom hết tiền bạc, bỏ chồng bỏ con tìm đến Định kinh.
Phu quân của nàng nghe được tin tức mới dẫn theo con trai tìm tới cửa. Lời đồn lan ra, Thường Tại Thanh tài hoa thanh lịch, lương thiện dịu dàng, lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ con trai của chính mình, mưu cầu danh lợi.
Thường Tại Thanh bị bắt, Thẩm Tín bị cả kinh thành chê cười, cười hắn mắt mù, nuôi vợ người ta nhiều năm như vậy, không biết có thể xem là bị cắm sừng hay không?
Nghĩ tới đây, Thẩm Diệu nhắm mắt lại.
Chuyện cũ từng chuỗi sự kiện diễn ra trước mắt. Hiện giờ, Thường Tại Thanh lại xuất hiện, hơn nữa nhanh chóng được lòng La Tuyết Nhạn, giống hệt kiếp trước.
Nói về diễn trò, đời trước Thẩm Diệu gặp được hai bậc thầy, một là Thường Tại Thanh, người còn lại là Mi phu nhân. Nhưng Mi phu nhân còn có thể lộ ra chút tiêu sái, cuồng vọng, còn Thường Tại Thanh lại cẩn thận, chặt chẽ, không để người khác soi mói được sai lầm.
Kiếp này không phải kiếp trước, nàng sẽ không để Thường Tại Thanh toại nguyện, phải lợi dụng tài năng của quân cờ này, trù tính một phen.
Đang nghĩ, đột nhiên có luồng gió vọt qua, một âm thanh thì thầm bên tai nàng: “Đang nghĩ gì?”
Thẩm Diệu bị giật mình ngã ra sau, người nọ bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng lại không để bị ngã, sau khi nàng đứng vững hắn mới thu tay.
Dưới ánh đèn, Thẩm Diệu nhìn thấy nụ cười bất hảo quen thuộc, hắn cúi đầu nhìn nàng nói: “Xuất thần như vậy là đang nghĩ dùng cách nào để báo đáp ta sao?”
“Ngươi tới làm gì?” Thẩm Diệu nhìn thấy Tạ Cảnh Hành, tức giận nói. Đột nhiên nàng nhớ đã dặn dò Mạc Kình tăng hộ vệ gác đêm rồi mà, sao hắn vẫn đến như chỗ không người vậy chứ. Người Đại lương quả nhiên có nhiều thủ đoạn.
Tạ Cảnh Hành cười: “Ta tới lấy quần áo của ta.”
Hôm nay Tạ Cảnh Hành đã đem áo choàng của mình đưa cho nàng, thay nàng giải vây. Hắn nói vậy Thẩm Diệu mới nhớ tới.
Buổi chiều Thẩm Diệu trở về vội vàng, sau đó sốt ruột đi gặp Thường Tại Thanh, dẫn Cốc Vũ và Kinh Trập cùng đi, tùy tay ném chiếc áo choàng trê ghế, không biết rơi xuống đất từ lúc nào, nhăn nhúm không nỡ nhìn.
Tạ Cảnh Hành vòng tay trước ngực, nhìn nàng nói: “Ngươi đúng là không khách khí.”
Quần áo của hắn món nào mà không quý giá, nàng tùy tiện ném đi như vậy, còn thua cả khăn lau, thiên hạ này chỉ sợ có mình nàng mới dám làm vậy. Thẩm Diệu thản nhiên nói: “Điện hạ có thể khoát lại ngay bây giờ, đa tạ.” Ngay cả một lời khách sáo nàng cũng lười nói. Nàng nghĩ Đại Lương giàu có như vậy, không có một hai cái áo choàng cũng không sao a. Thẩm Diệu nhìn Tạ Cảnh Hành, tướng mạo đẹp như vậy, ngày nào cũng trau chuốt quần áo, mỗi ngày thay một bộ, không hiểu sao Đại Lương có thể nuôi nỗi một bại gia chi tử như vậy. Chẳng lẽ quốc khố Đại Lương đều dùng để may quần áo, chẳng lẽ vì thế mới không mua nỗi quân lương, không thể đi đánh giặc đó chứ?
Tạ Cảnh Hành nhìn Thẩm Diệu, hứng thú nói: “Hôm nay ngươi thật kỳ quái, tự nhiên lại tức giận, còn tức giận lớn như vậy.” Hắn nhướng mày nói: “Là vì cô gái tên Thường Tại Thanh kia à?”