Tương Ngộ Chi Duyên

Chương 17

Lăng Nguyệt ung dung nhìn Ân Hậu, không chút lay chuyển trước vị ma vương tiếng tăm lừng lẫy. Ánh mắt hai người chạm nhau, luồng không khí như đặc lại. Ma đấu ma, vẫn chưa biết ai sợ ai đâu...

Thiên Tôn cảm giác được tình hình có phần kì lạ, đưa tay kéo Ân Hậu:

- Này, ngươi còn đứng ngây ra làm cái gì? Đến giúp ta lựa đàn đi.

Được Thiên Tôn kéo một cái, Ân Hậu mới hoàn hồn. Vừa rồi hắn không tự chủ mà ngẩn người trước cặp mắt của cô nương kia. Đôi mắt đó, không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy như bị hút vào, không thoát ra được. Cảm giác đó, hắn từng được trải nghiệm qua, chính là cảm giác trước khi chết, đứng giữa hai bờ sinh tử!

Ân Hậu bị Thiên Tôn kéo đi nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại, thấy nàng ôm đàn lên, bảo với cô bé đi cùng:

- Hiền Nhi, lấy cây này, ngươi trả tiền đi. – Nàng dứt lời, cô bé liền lấy túi tiền bên hông, nhìn chưởng quỹ.

Chưởng quỹ thấy nàng bảo mua, vội nói ngay với vẻ mừng rỡ:

- Tiểu thư, ta lấy cô hai ngàn lượng thôi. Đây là cây đàn tốt nhất ở chỗ ta, ta cam đoan có tìm tất cả các cầm quán của Khai Phong thành cũng không kiếm được cây nào tốt hơn đâu.

Hiền Nhi rút ra tờ ngân phiếu hai ngàn lượng. Chưởng quỹ nhận lấy, nhìn qua liền giật mình:

- Ai nha tiểu thư, là hai ngàn lượng bạc chứ không phải vàng a. Nhiều như vậy ta không dám nhận đâu, kẻo lại mang danh lừa đảo...

Hiền Nhi chớp mắt, nhận lại tờ ngân phiếu, nhìn kỹ thì gãi đầu:

- Nhầm rồi. – Nói rồi cô bé lấy ra một tờ khác trong túi tiền, đưa cho chưởng quỹ. Vị chưởng quỹ còn đang kinh ngạc kia xem lại con số thì gật đầu cất đi. Lăng Nguyệt đứng dậy, phủi phủi quần áo, muốn rời đi.

Hiền Nhi thấy vậy thì quay lại hỏi chưởng quỹ:

- Ngươi có tấm vải lớn nào không? Ta muốn bọc đàn lại. – Vị chưởng quỹ nhanh như cắt chạy đi lấy vải, vì yêu cầu này cũng là rất bình thường, khách hàng có nhiều người thích sạch sẽ và cẩn thận, yêu cầu vải để che đàn không phải hiếm hoi.

Ân Hậu thấy nàng định đi thì tâm can không yên ổn, thắc mắc trong lòng càng lúc càng lớn, đành mở miệng ngăn cản:

- Hai tiểu cô nương, đừng đi vội. – Nói xong, hắn cảm thấy ngượng ngùng, tại sao lão nhân như hắn lại nói ra cái câu như trêu ghẹo người ta thế này? Thiên Tôn cũng ngạc nhiên nhìn hắn:

- Lão Quỷ, ngươi lại đi tán tỉnh một tiểu nha đầu a?

Ân Hậu thẹn quá hóa giận, vung tay, thành công làm Thiên Tôn ngậm miệng. Lăng Nguyệt quay lại, khóe môi tựa tiếu phi tiếu hóa giải cục diện có chút cứng nhắc:

- Lão gia tử có gì chỉ giáo?

- Ngươi... Hai người đi cùng ngươi hôm trước đâu? – Hắn hỏi ra thắc mắc làm dày vò trí óc xong, khiến nàng âm thầm sách một tiếng, chẳng lẽ người này đã từng gặp Phong Vũ? Hai tên đó có khi lộ mặt mà không hay biết, để người ta nhớ kỹ từ lâu, có thể nào gây chú ý không cần thiết không?

- Ngài hỏi hai thuộc hạ của ta? Hôm nay họ ra ngoài làm việc, không thể theo bồi ta. – Nghĩ thì suy lung tung như vậy, nhưng lời nói không có chút thay đổi, vẫn nhàn nhạt, người ngoài muốn nắm bắt còn khó hơn lên trời.

Ân Hậu tiếp tục hỏi, sự hoài nghi đang lung lay:

- Không biết năm nay họ bao nhiêu tuổi?

Quả nhiên! Hai tên đần kia, các ngươi đã gieo bao nhiêu họa vậy?

- Họ năm nay đều hai mươi sáu tuổi. Chẳng lẽ ngài đã từng gặp qua họ? – Hai mươi sáu, là độ tuổi mà Phong Vũ đã lựa chọn để vĩnh viễn bất lão. Nói vậy không tính là lừa dối đâu nhỉ?

Ân Hậu thở dài, hắn đã không còn nghi ngờ, chỉ nói cho qua chuyện:

- Khi ta còn trẻ có lẽ đã gặp qua tiền bối của họ, nhìn khá là giống. – Hắn nghĩ tốt nhất là thối lui, nghi ngờ gì cũng dìm hết xuống, chôn vùi đi thì hơn. Dù sao thì làm gì có kẻ nào sống được đến hai trăm tuổi chứ...

Sau khi ra khỏi cầm quán, Hiền Nhi chạy nhanh hai bước, vừa nhảy chân sáo vừa tò mò hỏi nàng:

- Tiểu thư, vừa nãy người kia có phải hỏi về Lâm thiếu và Lạc thiếu không a? Nếu đúng là hỏi về họ thì hẳn là quen biết đi, nhưng tại sao người lại nói không đúng?

Nàng cười khẽ, vỗ vỗ đầu cô bé, ánh mắt thâm thúy nhìn cảnh vật bên đường, giọng nói thấp nhưng rõ ràng:

- Ngươi muốn biết sao? Ngươi phải nhớ, trên đời này có rất rất ít người biết thân phận thật của chúng ta. Ân Hậu không quen biết hai người họ gần đây, biểu hiện là sự không chắc chắn trong lời nói. Mà nếu không phải là gần đây, thì chắc chắn là từ trên dưới một trăm năm trước. Mà ngươi nghĩ xem, có mấy ai sống được trăm tuổi, có mấy ai trường xuân bất lão. Hai người Phong Vũ trước nay chưa hề thay đổi phong cách ăn mặc, nói năng, cử chỉ, nếu có người nào quen biết bọn họ từ trăm năm trước, đến bây giờ vẫn có thể nhận ra.

Hiền Nhi há miệng, khẽ kêu lên đầy kinh ngạc:

- Thì ra họ không hề lừa tôi sao? Họ thật sự đã trường sinh bất tử, thanh xuân bất lão a? Thế mà tại sao họ nhìn không có chút già dặn trải đời nào vậy, lúc nào cũng thanh xuân phơi phới, có lúc còn hơi... không bình thường...

Lăng Nguyệt nghe vậy, không nhịn nổi phì cười, ánh mắt cong cong vui vẻ:

- Ngươi nói đúng thắc mắc của ta đó Hiền Nhi. Ta cũng không tài nào hiểu nổi hai tên đó tại sao lại có thể như trẻ con mà đùa giỡn nhau, nghịch ngợm chẳng khác nào bọn thiếu niên vô lo vô nghĩ mới mười sáu mười bảy.

- Đó, ta nói đúng không? Họ rất là... rất là kì cục. – Hiền Nhi tìm từ để diễn giải ý kiến của mình – Ta đã bảo họ nên thu liễm tính cách của mình, nhưng họ hoàn toàn nghe vào tai nọ ra tai kia, người nói xem có túc không cơ chứ?

Nàng nhìn trời đoán canh giờ, quay sang đẩy đẩy cô bé, đang có chút cao hứng nên giọng nói cũng bớt đi phần lạnh nhạt:

- Không còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ chân rồi ăn cơm.

Hiền Nhi tiếp tục công việc chạy nhảy của mình, trông bên nọ ngó bên kia, tìm một tửu lâu nào đó cho tiểu thư nghỉ ngơi. Bất chợt, khóe mắt cô bé liếc thấy một bóng người màu đen đang đứng góc đường, không có thiện ý mà theo dõi Lăng Nguyệt chằm chằm. Cô bé nhíu mày, đang định quay lại nhắc nhở nàng thì lại nhận được âm thanh nàng dùng nội lực rót vào tai – Đừng quay đầu lại, cứ vờ như không biết đi.

Hiền Nhi sao có thể không hiểu ý nàng? Dù năm này nàng không có được bao nhiêu tuổi, nhưng nàng cũng đã làm sát thủ được năm mười năm, với tính toán của chủ nhân để cho tên đó tùy tiện theo đuôi, từ từ lật ngược lại tra ra thân phận kẻ đứng phía sau, nàng nắm rõ. Làm như không phát hiện, cô bé vọt tới cửa một tửu lâu có tên “Tửu Tiên Lâu”, vẻ mặt hớn hở gọi nàng:

- Tiểu thư, nơi này có được không?

- Được.

Lăng Nguyệt bước tới, không nhìn lại phía sau, trong lòng cười lạnh – Để xem kẻ núp trong bóng tối thao túng ngươi là ai...
Bình Luận (0)
Comment