Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Chương 18

TƯỞNG NIỆM

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Năm 2052, Giải Ý đã sang tuổi 80, lúc này, hắn đã trở thành nhiếp ảnh gia quốc tế, trở thành ngôi sao sáng trong giới tranh sơn dầu. Ngoại trừ trực giác của thiên tài nghệ thuật ra, hắn còn thúc đẩy tiến trình bảo vệ hòa bình thế giới, bảo hộ môi trường thế giới, giữ gìn bình đẳng tự do, trong các phương diện khác cũng có cống hiến kiệt xuất, bởi vậy nhận được giải Nobel hòa bình.

Mùa hạ một năm kia, Bắc Kinh lần thứ hai tổ chức thế vận hội Olympic, rất nhiều nhân vật quan trọng trên toàn bộ thế giới cùng các danh gia ở nhiều quốc gia đều đến đây tham gia nghi thức khai mạc.

Song song đó, để tạo thế, Bắc Kinh tổ chức một loạt các hội âm nhạc, mở đủ loại triển lãm tranh, triển lãm hình, triển lãnh nghệ thuật, khiến công chúng thế giới đều hướng về đây, Bắc Kinh khắp chốn đều là sóng người cuộn trào mãnh liệt.

Để bảo đảm an toàn, bộ đội đặc chủng huấn luyện tại vùng ngoại ô Bắc Kinh “Thiểm điện” được đặc triệu vào thủ đô, phụ trách bảo vệ an toàn những nhân viên quan trọng cùng danh nhân.

Ninh Giác Phi lúc này vừa 23 tuổi, đã là thượng úy quan quân. Y hùng tâm bừng bừng, một lòng kiến công lập nghiệp, làm một đại danh tướng, lưu danh muôn đời.

Một ngày, buổi triển lãm nghệ thuật từ thiện toàn cầu do Giải Ý ký tên tham dự “Thế giới chúng ta” tại Quốc Lập mỹ thuật quán được khai mạc, lãnh đạo Đảng cùng các vị lãnh đạo của rất nhiều quốc gia khác tham gia nghi thức cắt băng, sự kiện được đưa lên cấp một của cấp bậc an toàn. Đội của Ninh Giác Phi được điều tới, tất cả mặt thường phục tuần tra bảo vệ an toàn. Bọn họ cực kỳ cảnh giác, đề phòng bất kì tình huống khác thường nào có thể xảy ra.

Từ “bên kia” trở lại “bên này”, đã qua 44 năm rồi, Giải Ý vẫn nỗ lực tích cực hoạt động. Hắn đang chờ ngày này, chờ ngày gặp lại Ninh Giác Phi. Đó là cơ hội gặp mặt duy nhất trong đời của họ tại đây.

Tuy rằng đã 80 tuổi, nhưng sống lưng Giải Ý vẫn thẳng tấp, nhãn thần càng thêm cơ trí, thần tình càng thêm bình thản. Tóc hắn trắng như tuyết, mặc trường sam kiểu Trung Quốc bằng tơ, càng có vẻ tiên phong đạo cốt.

Hắn cùng trợ lý ngồi xe hơi đến mỹ thuật quán.

Mỹ thuật quán lập tức nhiệt tình mà nghênh tiếp, mọi người bắt tay cùng hắn, vẻ mặt đều là ngưỡng mộ. Nhân viên công tác ở đây đều là từ mỹ thuật học viện tốt nghiệp ra, đối với hắn cao sơn ngưỡng chỉ, hầu như tôn sùng đến mê muội.

Giải Ý mỉm cười, tựa như dương quang ấm áp ngày xuân. Hắn khiêm tốn vài câu rồi chậm rãi xoay người lại, đi vào trong đám đông.

Mọi người chẳng hiểu gì cả, nhưng đều dạt sang hai bên, nhường đường cho hắn.

Dựa theo hình dáng mà Ninh Giác Phi “bên kia” miêu tả cho hắn, hắn chuẩn xác mà tìm được một thanh niên còn trẻ.

Giải Ý nhìn y. Y cao to oai hùng, một đôi ánh mắt tròn tròn lóe ra quang mang nhiệt tình kiên nghị. Lúc này y mặc T-shirt, quần jean, tựa như một sinh viên phổ thông tràn ngập suất khí, khí tức thanh xuân dương quang.

Ninh Giác Phi thấy lão nhân nhãn thần sáng sủa, tướng mạo thanh tuyển dùng ánh mắt thâm thúy nhìn bản thân, không khỏi có chút chột dạ. Y không minh bạch vị lão nhân này vì sao dùng loại ánh mắt này nhìn mình? Lẽ nào trước đây bọn họ đã gặp qua? Nhưng trong trí nhớ vô cùng cao minh của y lại chẳng nhớ được gì.

Y đang nghi hoặc, vị lão nhân *** thần quắc thước kia đã đi đến đây, tha thiết mà ôm lấy y.

Ninh Giác Phi còn đang kinh ngạc, chỉ nghe lão nhân ghé vào tai y nhẹ giọng hỏi: “Em là Ninh Giác Phi phải không?”

“Dạ, là em.” Y gật đầu. “Lão tiên sinh, ngài…..biết em?”

Giải Ý buông y ra, trên mặt tràn đầy dáng cười ý vị thâm trường: “Đúng vậy, thật lâu trước đây anh đã gặp em.”

Ninh Giác Phi có điểm xấu hổ: “Nhưng em … không nhớ rõ nữa, Giải lão, ngài có thể nhắc một chút hay không, chúng ta gặp nhau khi nào, ở đâu?”

“Thời gian chúng ta gặp nhau.” Giải Ý chậm rãi cười nói. “Là ở mặt khác của thời gian.” (Thì quang chi ngoại)

Người chung quanh tất cả đều phát sinh sợ hãi than phục.

“Quả nhiên là lão nghệ thuật gia a, nói chuyện cũng thật bất phàm, tràn ngập triết lý.”

“Như thi nhân.”

“Như nghệ thuật gia.”

Ninh Giác Phi càng thêm xấu hổ. Y không có hiểu.

Giải Ý nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai y: “Sau này em sẽ hiểu.”

“À.” Ninh Giác Phi không thể làm gì khác hơn là tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.

Giải Ý ôn hòa cười cười, thân thiết hỏi y: “Hiện tại em leo lên K2 chưa?”

Ninh Giác Phi càng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn thế nào sẽ biết mình nhất tâm muốn leo lên đỉnh núi nguy hiểm này? Y nghi hoặc mà nhìn Giải Ý, lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Giải Ý mỉm cười, khẳng định: “Em sẽ chinh phục được nó.” Nói xong, dưới sự thúc giục của trợ lý, hắn xoay người rời đi.

Ninh Giác Phi nhìn bóng lưng hắn, nhịn không được thốt ra: “Thực sự là một lão nhân tốt a.”

Giải Ý nghe thế, tiếu ý trên mặt càng đậm. Trong đôi mắt vẫn còn rất sáng ấy, tràn đầy tưởng niệm.

Giác Phi, tại nơi kia, em cũng đã 60 tuổi rồi nhỉ? Em có khỏe không?

****************************

Trong phủ Thần Uy tướng quân tại Kế đô, Ninh Giác Phi hai hàng tóc mai giờ đã bạc trắng ngồi trong thư phòng, trên bàn bày cái đồng hồ cát cùng một chiếc laptop màu bạc. Y nhìn cái bóng trăng trắng của dương quang, dường như đang chờ đợi cái gì.

Lúc này, Ninh Giác Phi tuổi vừa tròn sáu mươi dường như đang nhớ lại những thời khắc tuổi trẻ. Y nhìn chiếc đồng cát, trên mặt dáng cười nhộn nhạo.

Ý, lúc ấy, em đang canh gác thì có rất nhiều người kích động mà nói: “Giải lão tới”, nhưng em không nhớ kỹ tên của anh.

Ý, lúc ấy, anh xuất hiện. Không nghĩ tới anh lão như thế, mà còn đẹp đến thế, tính cách một điểm cũng không biến đổi, vẫn bình tĩnh như thế, nho nhã rộng rãi như thế.

Ý, cái thời khắc ấy, anh đi về phía em ….

Anh nhìn em….

Anh cười với em….

Anh ôm em….

Anh hỏi em: “Em là Ninh Giác Phi phải không?”

Anh nói anh biết em.

Anh nói chúng ta đã gặp nhau, là ở mặt khác của thời gian.

Ý, hiện tại em đã hiểu được, em đã tra tư liệu của anh. Em biết tính hướng của anh, cũng biết anh tuy rằng vẫn độc thân, nhưng ngoại giới luôn suy đoán, anh có một tình nhân đồng tính cực kỳ bí mật, bởi vì phóng viên đến nhà anh phỏng vấn, khắp chốn đều là ảnh chụp một người thiếu niên, bọn họ nói anh cự tuyệt đăng những bức ảnh ấy, mà bọn họ tôn trọng tư ẩn của anh, cho nên chưa từng chụp lại hay đăng những tấm ảnh ấy. Bọn họ nói thiếu niên kia cực kỳ tuấn mỹ, con mắt sáng sủa, ngũ quan hoàn mỹ cùng dáng cười tựa dương quang, nhưng mặc cổ trang, tóc dài, thần thái không giống người trần thế. Bọn họ suy đoán thiếu niên kia có lẽ là một ngôi sao điện ảnh, chuyên đóng phim cổ trang, thế nhưng các phóng viên chưa từng tìm được người kia. Hiện tại em đã hiểu được, người kia là em, là em, tại nơi khác, anh vẫn luôn, vẫn luôn yêu em, đều luôn luôn yêu em ….

Ý, khi đó anh ôm em lúc trẻ, ôm em chặt như vậy, nhưng không có nói ra tình yêu của anh, anh chỉ nói sau này em sẽ hiểu.

Đúng vậy, sau khi em tử vong, trước khi anh ra đi, em cái gì cũng đều hiểu cả.

Ý, em cũng vẫn luôn yêu anh.

Tại lúc em không nhận ra anh, anh cũng vẫn biết rằng em luôn yêu anh.

Ý, trong khoảnh khắc sinh mạng chúng ta kết thúc, linh hồn của anh, linh hồn của em, có thể gặp nhau lần thứ hai hay không?

Tại hai đầu của thời gian, bọn họ lẳng lặng mà tưởng niệm về bên kia.

HẾT KẾT CỤC A
Bình Luận (0)
Comment