Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Chương 3

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Trên con đường đất, một chiếc xe lừa có mui, xóc xóc nảy nảy đi về phía nam.

Giải Ý cùng Ninh Giác Phi ngồi ở trong xe, lắc lư theo nhịp xe.

Thân thể Ninh Giác Phi chưa bao giờ uống thuốc tây, Giải Ý cho y uống một lần thuốc, liền thuốc đến bệnh hết.

Ninh Giác Phi vừa tỉnh lại, sốt đã hạ, người cũng có *** thần, liền mặc vào y phục đã phơi khô một nửa, đến thôn nhỏ phụ cận mua vài món áo vải thông thường, mướn một chiếc xe lừa, về đón Giải Ý.

Giải Ý lần đầu tiên mặc y phục cổ đại, chỉ cảm thấy thừa thừa thiếu thiếu sao ấy, rất phiền phức, thật sự là mất nhiều khí lực, nhưng vẫn không thể nào mặc được.

Ninh Giác Phi nhịn cười, thay hắn mặc đồ, buộc nút, mang đai lưng. Giải Ý giơ tay, để y trước trước sau sau giúp mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Giải Ý tóc vốn ngắn, nhất thời không biết làm sao. Ninh Giác Phi thay hắn mua mũ nho sinh, miễn cưỡng mang ở trên đầu, giả bình thường.

Chờ quần áo nón nảy mặc xong, y lùi hai bước nhìn một chút, cười cười gật đầu: “Uhm, như một giai công tử vậy.”

Giải Ý trêu chọc: “Tôi thấy những công tử thời cổ đại trên TV còn có một cái quạt giấy nữa, cậu cũng phải cho tôi một cái.”

“Cái này thì không có.” Ninh Giác Phi buồn cười. “Mùa đông thế này, muốn tôi mua cây quạt, người ta sẽ nghĩ tôi bị bệnh tâm thần.”

Giải Ý vươn một ngón tay, nghiêm trang lắc lắc: “Cẩn thận cẩn thận, cổ đại gọi là thất tâm phong, cậu không thể gọi loạn khái niệm, bọn họ không hiểu được.”

Ninh Giác Phi cười ha ha: “Quả nhiên người làm công tác văn hoá tương đối hiểu rõ mấy thứ này.”

Hai người nói đùa một trận, Ninh Giác Phi lúc này mới xách ba lô Giải Ý, cùng hắn đi ra ngoài khe núi.

Giải Ý khách khí bảo: “Thân thể cậu không tốt, túi nặng, để tôi mang cho.”

Nhưng Ninh Giác Phi nói: “Tình thế hiện tại, anh tương đối giống thư sinh, tôi tương đối giống thư đồng, thế nên để tôi mang.”

Giải Ý vẫn kiên trì đoạt lại túi, trong miệng lại đùa y: “Thư sinh cùng thư đồng sao? Tôi xem không giống, giống hai người đồng môn, ừ, thí dụ như, Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài.”

“Vậy anh là Chúc Anh Đài.” Ninh Giác Phi lập tức nói. “Tôi là Lương huynh của anh.”

Khẩu khí Giải Ý rất ôn hòa. “Cậu cũng không xem xem cậu nhiêu tuổi sao?”

Ninh Giác Phi thở dài một tiếng: “Thân thể này, thực sự là hại chết tôi a.”

Hai người ngồi trên xe, lão hán đánh xe nhịn không được cùng bọn họ hàn huyên hai câu. Ông hỏi Ninh Giác Phi: “Đây là phụ thân ngươi à?”

Hai người vừa nghe, thiếu chút nữa nghẹn chết. Cả hai liếc nhau, Ninh Giác Phi cười nói: “Không phải, hắn là biểu huynh của ta.”

Lão đầu hồ đồ lấy tẩu thuốc ra, quan sát hai người, cười cười: “Thế à? Nhìn còn tưởng rằng các ngươi là phụ tử.”

Ninh Giác Phi một mực liều mạng nén cười, kéo kéo Giải Ý, giục lão hán nhanh chóng chạy xe.

Đợi đến khi xe xiêu xiêu vẹo vẹo lắc lư đi tới trước, Giải Ý mới nhỏ giọng hỏi: “Tôi nhìn qua lão như vậy sao?”

Ninh Giác Phi an ủi: “Yên tâm, anh trú nhan hữu thuật (1), không có lão.”

Giải Ý “A” một tiếng, ngồi tựa vào thành xe, lười biếng nói: “Tôi cũng không ngại có nhi tử như cậu.”

“Anh ít nằm mơ đi, tưởng chiếm tiện nghi tôi sao? Không có cửa đâu.” Ninh Giác Phi hừ nói. “Này, tôi hỏi, anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”

Giải Ý cười nói: “36 tuổi, hai cuộc đời cậu gộp lại cũng không lớn bằng tôi.”

Ninh Giác Phi dè bỉu: “Xì, anh, 36? Khoác lác rồi? Nhìn qua anh tối đa 30 tuổi, phóng đại à? Anh có đem chứng minh nhân dân không? Lấy ra cho tôi xem.”

Giải Ý làm bộ muốn tìm trong balô: “Chứng minh nhân dân thì không nhưng tôi có hộ chiếu.”

Ninh Giác Phi hừ một tiếng: “Vậy nhiều lắm gọi anh một tiếng ‘anh’ vậy. A, thì ra năm nay là năm bổn mạng của anh, thảo nào xui vậy.”

Giải Ý mỉm cười: “Cậu bao nhiêu tuổi? Tôi hỏi thân thể này của cậu ấy.”

“Hình như là 17 tuổi.” Ninh Giác Phi không muốn nói cái này.

Giải Ý buồn cười: “Thì ra tôi xác thực có tư cách làm phụ thân cậu rồi. Cổ đại 17,18 tuổi là thành nhân rồi nhỉ? Nếu tôi phúc khí tốt, nhi tử cũng lớn như thế.”

“Nè.” Ninh Giác Phi phụng phịu.”Anh nói chuyện coi chừng một chút a, nếu không tôi không khách khí với anh nữa đâu.”

Giải Ý ngậm miệng, nhưng trên mặt tràn đầy tiếu ý.

Lúc này, lão hán ở bên ngoài lải nhải: “Nghe khẩu âm hai vị tiểu ca, hình như là người Hàn Dương thì phải.”

Hai người vừa nghe, nhất thời hai mặt nhìn nhau.

Giải Ý nhẹ giọng nói: “Cậu trả lời đi, tôi là người bên ngoài.”

“Tôi cũng không phải người địa phương.” Ninh Giác Phi lén lút nói. “Anh đừng quên, tôi với anh mới là đồng hương. Ai biết Hàn Dương ở đâu chứ? Chưa từng nghe nói qua.”

Cái khó ló cái khôn, Giải Ý cao giọng đáp: “Đại gia, phụ mẫu chúng ta là người Hàn Dương, bất quá từ nhỏ đã đi xứ khác.”

Ninh Giác Phi âm thầm giơ ngón cái lên với hắn.

Lão hán bừng tỉnh đại ngộ: “À, đúng vậy, Hàn Dương bên kia mấy năm liên tục chiến loạn, ở không tốt a, đi mới tốt, đi mới tốt.”

Hai người vừa nghe, liền biết Hàn Dương hơn phân nửa là gần biên quan.

Giải Ý nói nhỏ: “Bên kia chính là khu địch chiếm? Chẳng biết nơi đâu mới an lành?”

Ninh Giác Phi nhàn nhàn hỏi lão hán: “Đại gia, chúng ta đi về nam, hẳn là rất thái bình nhỉ?”

Lão hán hút một ngụm khói, từ từ trả lời: “Đương nhiên thái bình hơn phía bắc với phía tây. Với lại, Hàn Dương lại ở gần Kiếm môn quan, hàng năm Tây Vũ hổ lang chi binh chạy ào tới cướp của giết người, ngày ngày qua rất khổ, cả ngày chờ đợi lo lắng, aiii …”

Ninh Giác Phi cũng ca thán theo: “Đúng vậy, bách tính khổ a.”

Lão hán ở đó nói liên miên cằn nhằn, lẩm bẩm nói về thu hoạch năm nay của mình, hai người cũng không tỉ mỉ nghe nữa.

Giải Ý nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Tôi hỏi qua rồi, phụ cận có một bến tàu, chúng ta có thể đi thuyền, theo nước mà đi.” Ninh Giác Phi trầm trầm mà nói. “Nước chảy ngàn dặm, chung quy về biển rộng. Tôi nghĩ, tới hải khẩu, hẳn là có một thành lớn.”

Giải Ý có chút tán thành cách của y, nghe vậy gật đầu, nhìn sắc mặt y mệt mỏi rã rời, quan tâm: “Thân thể của cậu không tốt, nghỉ ngơi một chút đi.”

Ninh Giác Phi chỉ là hạ sốt, thể lực không có khôi phục đủ, bệnh cảm mạo vẫn còn, cả người đau ê ẩm, thập phần khó chịu, lúc này mọi việc đã định, cũng chịu không nổi, nghe hắn vừa nói thế, liền gật đầu, cuộn người lại, nằm xuống.

Trong xe quá nhỏ, Giải Ý nhìn thấy y như vậy, bản thân đều khó chịu thay y, tiện thể nói: “Cậu lại đây chút, tôi ôm cậu ngủ.”

Ninh Giác Phi nhìn hắn một chút, không khách khí, đem người dựa vào trong lòng hắn, hai chân rốt cuộc cũng có thể dũi thẳng ra.

Giải Ý để đầu y tựa vào hõm vai bản thân, chăm chú ôm thân thể y, bản thân cũng nhắm mắt ngủ.

Tới lúc nửa đêm, xe cũng vừa tới bến tàu. Lão hán bước xuống xe, hỏi thuyền có nhận khách không, lúc này mới đem nhà đò lại đây đánh thức bọn họ.

Ninh Giác Phi cầm một khối bạc vụn cho lão hán, lão hán thiên ân vạn tạ, khiến cho hai người thập phần xấu hổ, cũng liên thanh nói lời cảm tạ ông.

Nhà đò thấy bọn họ tướng mạo tuấn mỹ, cử chỉ nhã nhặn, xuất thủ rộng rãi, ngôn từ hữu lễ, lập tức thập phần hảo cảm với hai vị khách nhân này ngay. Để lão hán đánh xe trở về, nhà đò lập tức nhiệt tình đưa hai người lên thuyền nhỏ.

Đây là một cái thuyền có mui, nhà đò gồm một nhà ba người, một đôi trung niên phu phụ cùng một tiểu tử choai choai, phu nhân nấu cơm giặt đồ, phụ tử chống thuyền, cuộc sống rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Ninh Giác Phi cùng bọn họ nói chuyện, đem thuyền chạy đi, trên đường không đón thêm khách, đến hải khẩu, nhà đò bao ăn, bọn họ đưa cho nhà đò tổng cộng 5 lượng bạc. Nhà đò chất phác này nhất thời vui mừng vô kể, liên tục gật đầu. Năm lượng bạc đó đủ để cả nhà họ sống nửa năm rồi.

Trên đường gió êm sóng lặng, khí trời dần dần trở nên ấm áp, hai người biết sắp tới phía nam, tâm tình rất khoái trá.

Ninh Giác Phi dọc theo đường đi đều là nằm nhiều, tuy rằng tận lực giả như không có việc gì, rốt cuộc cũng mệt mỏi rã rời.

Giải Ý nhìn mặt y, biết y còn đang bệnh, không khỏi có chút lo lắng, lại đem thuốc ra cho y uống.

Trái lại Ninh Giác Phi an ủi hắn: “Tôi đã khỏe rồi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều. Mấy thuốc này ở đây rất quý giá, đừng lãng phí. Đợi đến lên bờ, thỉnh một đại phu xem bệnh, uống vài thang thuốc, tịnh dưỡng một chút là được.”

Giải Ý nghe xong, liền gật đầu, thăm dò nhà đò: “Còn vài ngày mới đến?”

Nhà đò đáp: “Xuôi gió xuôi nước, mười lăm ngày là đến. Nhưng nếu gặp mưa gió, tránh né, thì không nói chính xác được.”

Giải Ý suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Bên kia có thành trấn không?”

“Đương nhiên là có, chính là đại cảng nổi danh, thuyền biển đều dừng ở đó.”

“A, chỗ đó gọi là gì?”

“Tam Giang khẩu.”
Bình Luận (0)
Comment