Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 42

Thượng Hải chưa có tuyết rơi.

Từng tòa kiến trúc đa dạng ở trước mắt thoáng hiện, dòng xe chạy không ngừng.

Thẩm Mặc cũng không phải là rất thích cảm giác ở Thượng Hải.

Quá mức tôn trọng tiền bạc.

Hai người xuống phi cơ liền nhận được tin báo của người phụ trách ở công ty MX cho biết hội nghị đẩy tới ngày mai, bởi vì máy bay của hai đại biểu cũng trễ giờ, người phụ trách của một công ty khác sẽ đến trễ hơn.

Không biết làm sao cũng có chút thở phào nhẹ nhõm, hai người liền kéo rương hành lý đến khách sạn Cổ Dĩ Mạt đặt trước, một đường bởi vì khuôn mặt không giống thường cũng là rước lấy không ít tầm mắt.

Mà thời điểm khi hai người vào khách sạn nghỉ ngơi, cô gái tóc cuốn xinh đẹp cũng đến Thượng Hải.

Cô gái mang kính mát màu rượu đỏ kéo rương hành lý chậm rãi đi ra phi trường, khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp cho dù được kính mát che lại cũng không khó nhận ra là tràn đầy ưu sầu.

Nàng đem hành lý đưa cho vệ sĩ tới tiếp nàng, tháo kính mát xuống ngồi lên xe, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng không tin thật.

Vài tia kích động, vài tia khiếp đảm, vài tia bi thương.

Tám năm.

Nàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, muôn vàn suy nghĩ.

Mà phương hướng xe chạy chính là công ty MX đã báo tin ngày mai trở lại cho hai người Thẩm Mặc.

Xe vững vàng đậu ở trước cửa công ty, hai người an ninh liền đi xuống thay nàng mở cửa xe ra, che chở nàng đi vào.

Trước đài một cô thư ký trang hoàng nghênh đón, ôm một chồng văn kiện đi tới, hướng về phía hai bên an ninh đưa một cái ánh mắt, liền đối với cô gái cười nói: "Tần tiểu thư, Dương tổng cung kính chờ đợi đã lâu, mời theo tôi."

Tư thế hơi cong eo, nụ cười lễ phép mà tôn kính.

Như vậy xem ra, cô gái này, vẫn là một người quý khách.

"Được." Cô gái hơi mở miệng, là ngôn ngữ chuẩn mực lại rõ ràng của công việc.

Đến cửa phòng làm việc tổng tài, thư kí khom người thay cô gái mở cửa, đợi sau khi cô gái tiến vào lại thay bọn họ đóng cửa lại.

Cô gái nhìn người đàn ông từ trên ghế làm việc đứng lên nghênh hướng mình, lễ phép cười một tiếng, cùng đối phương bắt tay.

Dương Lăng anh khí phi tương mi hạ một đôi tròng mắt lóe lên ánh sáng kích động.

Người đối diện cũng là nhà thiết kế mình tìm năm năm dài cũng không có biện pháp hẹn đến.

Đối phương từ tám năm trước sau khi nhận được hạng nhất kiến trúc sư trên thế giới liền rất ít khi xuất hiện, sau khi ký hợp đồng với công ty double S chẳng qua là hàng năm lấy ra một tác phẩm thiết kế nộp cho công ty, ngoài ra liền du lịch trên khắp thế giới.

"Tần tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Dương Lăng nhiệt tình gọi cô gái trên ghế sa lon, mình cũng trở về trên ghế làm việc, cười chỉ chỉ văn kiện ngay thẳng bày trên bàn uống trà nhỏ cho cô gái, "Nghe Lý tổng nói Tần tiểu thư cũng không biết hạng công trình này, tôi muốn những tài liệu này cần cho Tần tiểu thư. Bởi vì máy bay song phương đều chậm giờ, tôi liền đề nghị thời gian gặp nhau nghị đổi đến sáng sớm ngày mai, mong rằng Tần tiểu thư không để ý."

"Không sao."

Cô gái nhấp mím môi, cũng không có lật xem văn kiện trước mặt, ánh sáng nào đó lóe lên, thật giống như đang do dự cái gì.

"Dương tổng có biết công ty đối phương cử người nào tới, có hình không?"

Dương Lăng híp mắt một cái, nhìn chằm chằm Tần Yên đối diện, trong con ngươi lưu chuyển ánh sáng tối tắm nghi ngờ.

"Hình tự nhiên có, bất quá tài liệu cặn kẽ tôi không cách nào báo cho Tần tiểu thư biết."

"Không việc gì, có thể hay không để cho tôi nhìn hình một chút, tôi cũng không muốn ngày mai nhận nhầm người khiến mọi người cười nhạo." Nói như thế Tần Yên người có chút nghiêng về trước, lộ ra từng tia vội vàng.

Dương Lăng chợt híp mắt cười.

Hắn đem một tờ giấy đưa cho Tần Yên, hai tay chống dưới quai hàm, nhìn nàng nhìn hình sắc mặt liền có chút trắng bệch, dòng nước ngầm trong mắt tuôn trào.

Thật giống như, đã xác nhận cái gì.

"Cám ơn...." Động tác Tần Yên có chút ngây ngốc đem tờ giấy trở về, ngồi trên ghế sa lon, dựa vào lưng ghế, sắc mặt có chút khôi phục nhưng cũng trắng nõn tái nhợt hơn thường.

"Không cần, Tần tiểu thư biết hai người này sao?"

"....Không, cũng không nhận ra."

"Nga....phải không."

"Dương tổng nếu là không có chuyện gì tôi liền về khách sạn trước." Tần Yên cảm giác được ánh mắt dò xét của Lăng Dương, khôi phục như thường, cầm văn kiện lên đứng dậy cáo từ.

Dương Lăng cười đứng dậy, tiễn khách, cũng không nói gì.

Muốn biết đã xong hết rồi.

Ngày mai, xem cuộc vui sẽ như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment