Liễu Hoa từng nói với Liễu quý phi là mình mến mộ Lưu tướng quân, hy vọng có thể cùng hắn kết giao.
Sau một tràn lời bóng gió đã làm Liễu quý phi siêu lòng.
Nếu đã qua Liễu quý phi nhất định sẽ đến tai Hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng đã hứa sẽ tìm cách mai mối cho Liễu Hoa quận chúa, cũng xem như giúp Lưu tướng quân mà ông ấy xem trọng có một mối lương duyên.
...***...
Nữ quyến của các đại thần trong triều cũng được mời vào cung dự tiệc.
Liễu hoàng quý phi có quyền lực nhất hậu cung là người đứng ra chủ trì buổi tiệc.
Lưu Đại phu nhân là nhất đẳng phu nhân tất nhiên cũng có mặt.
Giữa buổi tiệc, Liễu hoàng quý phi cho gọi Đại phu nhân lên ngồi cạnh mình.
Đại phu nhân làm ăn ở bên ngoài nên việc nhìn mặt đoán thái độ cũng không phải việc gì lớn, chỉ nhìn sơ qua bà ấy cũng biết Liễu quý phi sẽ không tự nhiên mà cho gọi mình.
Đúng như dự đoán, sau một lúc nói chuyện Liễu hoàng quý phi đã nói ra mục đích của mình.
Lưu phu nhân thấy cháu gái của bổn cung thế nào?
Vừa nói Liễu hoàng quý phi vừa nhìn về phía Liễu Hoa ở cách đó không xa.
Quận chúa được bệ hạ khen là tài đức vẹn toàn, thế gia tiểu thư khắp kinh thành có mấy ai có thể sánh ngang với quận chúa.
Đại phu nhân khéo léo không hề nói ra suy nghĩ của mình mà chỉ mượn lời của Hoàng thượng.
Quận chúa Liễu Hoa này không lâu trước đây còn bị Lưu Khắc Huân tính tình điềm đạm chê trách, dù có tốt thế nào Đại phu nhân cũng không muốn để tâm.
Không dấu gì phu nhân, đứa cháu gái này của bổn cung cũng đã đến tuổi cập kê mà mãi vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.
Liễu hoàng quý phi thở dài, tỏ ra ảo não.
Có điều là trước đây con bé từng nói với bổn cung, từ lâu đã mến mộ Lưu tướng quân.
Nghe đến đây thôi, Đại phu nhân cũng hiểu rõ Liễu hoàng quý phi muốn gì rồi.
Là có ý đồ rành rành với Huân Nhi nhà ta sao: Đại phu nhân thầm nghĩ nhưng lại nở nụ cười đầy thiện ý đáp lời Liễu quý phi.
Thiếp thân hiểu ý nương nương, thật ra khi quận chúa chưa được phong tước, Huân nhi từng cùng quận chúa xem mắt.
Chỉ có điều là không có duyên phận.
Thiếp thân cũng nhiều lần muốn nhi tử nhanh chóng thành gia lập thất nhưng nó vẫn muốn vì quốc gia cống hiến sức lực mà chưa muốn thành thân.
Hai ta có cùng một nỗi niềm, không bằng tác hợp mối nhân duyên này.
Trước đây có lẽ là duyên chưa đến.
Hiện tại có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nếu phu nhân đồng ý, ta sẽ thể cầu xin bệ hạ ban hôn.
Khi trở về phủ, Đại phu nhân đem tất cả lời của Liễu hoàng quý phi thuật lại cho Lưu lão phu nhân.
Đối với vị quận chúa đó, con cảm thấy thế nào?
Con chưa từng cùng cô ấy tiếp xúc qua, không rõ tính cách như thế nào.
Chỉ là Huân Nhi từng nói về cô ấy, không có thiện cảm cho lắm.
Con cho người đi tìm hiểu về vị Liễu quận chúa này.
Có thời gian thì hỏi xem ý kiến của Huân Nhi thế nào.
Theo lời của Lưu lão phu nhân, Đại phu nhân sau khi sắp xếp người tìm thông tin về Liễu Hoa thì đến tiểu viện của Lưu Khắc Huân.
Vì muốn nói chuyện riêng với Lưu Khắc Huân nên Đại phu nhân không để người hầu đi cùng.
Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng trò chuyện phát ra từ phòng của Lưu Khắc Huân.
Công tử, ngày mai người có đặc biệt muốn ăn gì không, nô tì nấu cho người.
Không phải ta đã nói khi ở riêng với nhau nàng phải đổi cách xưng hô đi rồi mà.
Xin lỗi công tử, nô tì quen gọi như vậy rồi.
…
Toàn bộ đoạn đối thoại đều bị Đại phu nhân đứng bên ngoài nghe hết.
Tư Uyển~.
Vâng.
Tư Uyển đang dọn dẹp thì nghe Lưu Khắc Huân gọi, cứ nghĩ hắn chỉ đang đùa giỡn thôi, ngày nào Lưu Khắc Huân cũng như thế không ít hơn ba lần.
Bỗng từ sau lưng Tư Uyển, một vòng tay kéo cô vào lòng.
Nàng không quan tâm ta~.
Để nô tì làm xong công việc trước đã.
Không muốn.
Tư Uyển chỉ có thể cười khổ, bao nhiêu tuổi rồi mà cứ thích làm nũng vậy chứ.
Tư Uyển.
Ừm.
Lưu Khắc Huân lại gọi tên Tư Uyển nhưng lần này giọng điệu có chút khác.
Dùng thái độ trân trọng gọi tên một người.
Chúng ta thành thân đi...!Ta sẽ nói chuyện của chúng ta cho nội tổ mẫu và mẫu thân...!
Công tử...
Đột nhiên Tư Uyển chen ngang lời Lưu Khắc Huân rồi lại cảm thấy mình đã lỡ lời.
Nô tì...nô tì xin lỗi.
Ánh mắt của Lưu Khắc Huân tối hẳn lại.
Dù Tư Uyển sợ Lưu Khắc Huân sẽ buồn nhưng vẫn quyết định nói ra điều mình giấu trong lòng mà vẫn chưa có can đảm nói ra.
Nô tì biết tấm lòng của công tử nhưng nô tì vẫn hy vọng người có thể suy nghĩ lại.
Nô tì chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu hạ công tử là đã mãn nguyện rồi...!
Được rồi.
Tiếp theo sẽ là khuyên ta lấy một người môn đăng hộ đối làm thê tử phải không?
Tư Uyển cúi mặt xuống không nói gì.
Chuyện này trước kia chúng ta đã nói qua rồi.
Không phải nàng cũng đã hứa với ta không nhắc lại nó hay sao?
….