Trần Viễn nhìn theo bóng lưng của Vĩnh Hạ, hắn quay đầu nhỏ giọng hỏi Dư Chấn Vũ:
"Tướng quân...!Người cứ để công chúa làm càn như vậy sao?"
Dư Chấn Vũ thở dài, xua tay lạnh lùng nói: "Ngươi cứ đi Trác quận đưa quân y đến đây sớm nhất có thể...!Ta đi canh chừng nàng ấy."
Nói rồi Dư Chấn Vũ bỏ lại ánh mắt kinh ngạc của Trần Viễn mà đi ra ngoài, đối với Trần Viễn tướng quân của hắn là người luôn tuân thủ nguyên tắc không bao giờ có ngoại lệ, hôm nay lại tự mình đi canh chừng thê tử đang muốn làm loạn, còn bằng vẻ mặt rất cam tâm tình nguyện kia khiến hắn hoài nghi người trước mặt có phải là Trấn quốc tướng quân danh tiếng lẫy lừng mà hắn biết không?
Vĩnh Hạ mang theo Xuân Hương cùng Thư Vãn đi đến lều tập trung các binh sĩ bịnh thương nặng...!Bọn họ nhìn thấy công chúa xuất hiện ở đây dù đang đau đớn rên la không ngừng cũng im bặt mà đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nàng...
Vĩnh Hạ nhìn đám người máu me đầy mình trước mặt, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, nhưng cũng đúng thôi ai dám giao tính mạng cho một kẻ tay ngang như nàng, nhìn quanh lều một hồi, nàng bắt gặp A Niên cũng bị thương không nhẹ, cánh tay hắn bị chém một đường dài máu chảy không ngừng chỉ có thể dùng miếng vải được xé rách từ y phục mà băng bó tạm thời...
Vĩnh Hạ lấy tráp thuốc từ trên vai Thu Vãn mang vào người mình đi về phía A Niên mà nữa ngồi nữa quỳ bên cạnh hắn, hành động của nàng làm cho các binh sĩ trong doanh đều tròn mắt hoảng sợ, A Niên cũng vội vàng thay đổi tư thế quỳ xuống cúi đầu trước nàng:
"Công chúa...!Người làm gì vậy...!A." Vì hành động này mà vết thương của A Niên bị động mạnh, hắn rên lên một tiếng rồi ngã xuống nền đất ẩm.
Vĩnh Hạ vội đỡ hắn dậy, nhẹ giọng nói:
"Đừng cử động bừa...!Để ta xem vết thương của người."
"Công chúa...!Thần không dám." A Niên lắc đầu, rụt cánh tay mình lại, được công chúa đương triều chữa trị vết thương đó là đại ân đức, một tên lính quèn như hắn nào dám nhận đãi ngộ to lớn này.
Vĩnh Hạ thở dài, nàng quét mắt nhìn về phía tất cả các binh sĩ trong lều mà nói lớn:
"Hôm nay ta không phải là công chúa của Đại Yến...!Ta chỉ là một quân y bình thường sẽ chữa trị vết thương cho các ngươi...!Ai không tuân theo lệnh..."
"Chém..." Giọng nói sắc lạnh vang lên bên tai tất cả mọi người.
Từ này không phải do Vĩnh Hạ nói ra mà là của Dư Chấn Vũ, không biết hắn đến đây từ bao giờ, chỉ lạnh lùng đứng một góc nhìn nàng, đợi đến thời cơ mà cướp lời nàng nói.
"Ừ...!Chém." Vĩnh Hạ không tức giận mà chỉ gật đầu phụ hoạ lời hắn nói.
Các binh đều tròn mắt nhìn hai người, đây chính là "phu xướng phụ tùy" trong truyền thuyết sao? Tướng quân của bọn họ và công chúa chẳng phải nói là phu thê không hoà thuận sao? Nhìn cái cách họ đòi chém người đồng lòng như vậy, có điểm nào là không thuận nhau chứ?
Trong khi các binh sĩ còn đắm chìm trong sự ngờ vực của mình, thì Vĩnh Hạ đã xử lý vết thương cho A Niên xong, nàng có chỗ nào là giống kẻ làm càn, qua loa tùy tiện chứ, vết thương được khử trùng, đắp thuốc, và băng bó không một chút sai sót nào, khiến các binh sĩ đều âm thầm kinh ngạc.
Cảm giác trong lòng họ cũng được thả lỏng hơn vì cuối cùng cũng không cần lo chuyện vết thương thối rữa mà chết ở nơi "khỉ ho cò gáy" này.
Vĩnh Hạ sau khi băng bó xong cho A Niên liền hướng Xuân Hương và Thu Vãn mà nói:
"Hai ngươi từ nãy đến giờ đều thấy những bước ta xử lý vết thương cho A Niên rồi chứ?"
Cả hai đều gật đầu nhìn nàng, Vĩnh Hạ đưa thuốc cho hai người họ:
"Các ngươi chia nhau ra giúp các binh sĩ khác băng bó, những vết thương ngoài da thì chỉ cần xử lý như vậy...!Còn những vết thương về xương khớp thì gọi ta...!Rõ chưa."
"Dạ rõ..."
Hơn hai trăm binh sĩ bị thương, có nặng có nhẹ, Vĩnh Hạ, Xuân Hương, Thu Vãn cùng một vài binh sĩ giỏi việc tay chân giúp họ chữa trị ròng rã suốt ba canh giờ mới kết thúc người cuối cùng.
Nhìn những binh sĩ đã không còn rên la vì đau đớn, nàng thở phào nhẹ nhõm mà khẽ cười, lau mồ hôi vương vãi trên trán mình.
Toàn bộ hành động cử chỉ của nàng đều thu vào tầm mắt của một người đứng như trời chồng ở một góc lều từ chiều tối đến đêm khuya mà quan sát tình hình.
Dư Chấn Vũ nhớ lại lúc nãy hắn thấy Xuân Hương đi nấu thuốc liền mon men mà đi theo hỏi nàng ấy:
"Công chúa của các người vì sao lại biết y thuật?"
Xuân Hương lúc đầu còn có chút giật mình vì không biết tướng quân đi sau lưng mình lúc nào, lại còn hỏi chuyện về công chúa, nghĩ tới đây thôi nàng ấy đã xót xa mà nói:
"Công chúa học y thuật còn không phải là vì tướng quân sao? Mười lăm tuổi ngài đã ra chiến trường, lúc biết được tin này ngày nào công chúa cũng khóc hết nước mắt, người sợ tướng quân bị thương, sợ tướng quân sẽ tử trận mà chạy đến thái y viện học y thuật của Ngự y đại nhân...!Công chúa muốn sao này ngài bị thương, công chúa có thể chữa thương cho ngài mà không phải đứng một bên nhìn ngài đau đớn...!Cứ như vậy học suốt mười năm đến khi gả cho ngài thì mới không còn đến thái y viện nữa.".