Dù ban đầu Vĩnh Hạ vẫn có chút căng thẳng khi hai người lại nằm ngủ chung trên một chiếc giường như thế này nhưng có lẽ do đã đi một đoạn đường dài mệt mỏi cộng thêm phải hoàn thành quá nhiều nghi lễ phức tạp nên nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...
Trong mơ Vĩnh Hạ cảm thấy giống như cả cơ thể bị người khác dùng than nung dí vào trong da thịt, cả người nàng nóng lên nhưng lại nhanh chóng bị một cảm giác mát lạnh bao trum lấy, Vĩnh Hạ hài lòng thở hắt ra một hơi nhưng càng lúc nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sự mát lạnh ấy mơn trớn trên da thịt nàng, hết nắn rồi lại bóp khiến Vĩnh Hạ khó chịu vô cùng, nàng muốn mở mắt ra nhìn xem chuyện gì đang xảy ra nhưng mi mắt không tài nào nhấc lên được, cho đến khi Vĩnh Hạ cảm nhận được hạ thân mình bị tách ra, một vật nóng như lửa chạm vào h.o.a h.u.y.ệ.t của nàng rồi chậm rãi đi vào trong... Vĩnh Hạ giật mình mà mở tròn hai mắt ra, nàng nhìn thấy Dư Chấn Vũ đang chăm chăm nhìn vào phía dưới của nàng mà đút người "huynh đệ" của hắn vào, Vĩnh Hạ tức giận bật dậy đẩy tên khốn trên người ra mà hét lớn:
"Dư... Chấn Vũ... Chàng.... Ah..." Vĩnh Hạ cảm thấy giọng nói mình run lên mà chính bản thân nàng cũng không kiểm soát được, cả thân thể vô lực mà ngã xuống giường uất ức nhìn Dư Chấn Vũ.
Dư Chấn Vũ phát hiện nàng đã tỉnh lại, hắn cũng dừng hành động ở phía dưới thân nàng mà nhào tới ôm lấy nàng hôn mạnh, đầu lưỡi hắn vươn ra muốt lấy môi Vĩnh Hạ, quấn lấy lưỡi nàng hôn chùn chụt như tên đói khát lâu ngày khiến Vĩnh Hạ chỉ còn phát ra được những tiếng rên rỉ vụn vặt:
"Ưm... Ah..."
Dư Chấn Vũ vừa hôn Vĩnh Hạ, vừa nắn bóp bầu ngực căng tròn của nàng khiến cho người dưới thân mê man đến không còn sức phản kháng, đến khi hắn buông nàng ra, thở hỗn hễn mà thì thầm bên tai Vĩnh Hạ:
"Vĩnh Nhi... Nàng không cảm thấy cơ thể có gì lạ sao?"
Vĩnh Hạ vừa được trả lại hơi thở, nàng khó khăn hít từng ngụm khí để hô hấp thì lại nghe thấy câu hỏi của Dư Chấn Vũ, quả thật cơ thể nàng rất nóng, cổ họng thì khô khốc vô cùng, chỉ những nơi được Dư Chấn Vũ chạm vào nàng mới có cảm giác mát mẻ dễ chịu hơn... Vĩnh Hạ giật mình mà nhớ lại ly rượu hợp cẩn hai người vừa uống lúc nãy, giật mình lấp ba lấp bấp hỏi Dư Chấn Vũ:
"Chẵng lẽ... Chẳng lẽ là... Rượu..."
Dư Chấn Vũ khẽ cười mà hôn lên môi nàng một cái, giọng hắn hơi khàn khàn:
"Ừm... Nương tử thật thông minh... Nhưng họ không có ý xấu đâu... Loại rượu đó tác dụng không mạnh, chỉ là giúp phu thê trong đêm động phòng hoà hợp với nhau trong chuyện chăn gối hơn thôi."
Vĩnh Hạ hiểu lời mà Dư Chấn Vũ nói, nàng nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt, loại rượu đó không mạnh sẽ không dẫn đến hậu quả gì nên nếu chịu đựng một chút vẫn có thể kiềm chế mình qua hết đêm nay mà, cần gì phải làm chuyện đó chứ... Tên này vẫn là thừa nước đục thả câu như mọi ngày... Nghĩ thế nàng liền trừng mắt nhìn Dư Chấn Vũ, đưa tay đẩy mạnh hắn ra, nhưng ý định của nàng đã bị phát giác, Dư Chấn Vũ bắt lấy hai cánh tay nàng khoá chặt trên đỉnh đầu, rồi lại cười khổ nhỏ giọng nói:. ngôn tình hay
"Vĩnh Nhi... Mặc dù kiềm chế sẽ không có hại gì, nhưng vẫn rất khó chịu mà, chúng ta là phu thê với nhau nàng tội gì phải cùng ta chịu khổ như vậy..."
Không để cho Vĩnh Hạ lên tiếng phản bác lại, Dư Chấn Vũ đã như một con mèo con thích mè nheo mà rúc mặt vào ngực nàng, nỉ non cầu xin:
"Vĩnh Nhi... Ta không chịu được nữa..."
Vĩnh Hạ đã khó chịu rồi mà còn bị tên này liên tục châm lửa, hắn mút lấy nhũ hoa của nàng như vậy thì làm sao nàng chịu được:
"Hức... Nhưng mà đau lắm..."
Giọng nàng như sắp khóc đến nơi, làm Dư Chấn Vũ cũng sợ đến hoảng hồn, hắn ngước đầu dậy mà nhào đến hôn lên má nàng một cái thật nhẹ, rồi lại nhỏ giọng dụ dỗ:
"Ngoan... Không đau như lần đầu đâu mà... Tin ta đi..."
"Chàng lúc nào cũng lừa ta..." Vĩnh Hạ ấm ức mắng hắn, lần trước hắn cũng nói đút vào rồi sẽ không đau nữa, nhưng mà nàng đau muốn chết, hạ thân như bị xé rách ra làm hai, còn liên tục bị hắn chà đạp đến rụng rời... Giờ hắn nói lại nói như vậy nữa, có chó nó tin ấy.
Dư Chấn Vũ cười khổ, đúng là một lần bất tín, vạn lần bất tin mà, giờ hắn biết có giải thích như thế nào Vĩnh Hạ cũng sẽ không nguyện tin hắn đâu, "Tiền trảm hậu tấu" vẫn là thượng sách tại thời điểm này, dù sao đêm qua khi nàng say, Dư Chấn Vũ cảm nhận được Vĩnh Hạ tiếp nhận hắn một cách trơn tru, nồng nhiệt vô cùng, chứng tỏ ý thức nàng thì bài xích nhưng cơ thể nàng lại thành thật hơn cái miệng nhỏ của nàng nhiều.
Nghĩ như vậy Dư Chấn Vũ liền không nói nhiều lời nữa mà nắm lấy chân Vĩnh Hạ gác lên vai hắn rồi một đường đâm thẳng vào trong...
"Ah....." Vĩnh Hạ hét lên không biết vì giật mình hay vì đau đớn, nhưng tên khốn trên người nàng lại thở hắt ra một hơi sung sướng, bên trong nàng vừa ấm, vừa khít so với lần đầu nàng của bây giờ còn khiến hắn chết mê chết mệt hơn nhiều...