Lương Tiêu Hà im lặng rất lâu, nàng cũng không biết trong lòng mình đang hỗn loạn như thế nào, Dư Tư Niên nói đúng, nàng chỉ là một thứ nữ, nhà mẹ xuất thân không cao sao có thể xứng với đích trưởng tôn của công thân khai quốc. Có lẽ do được đại phu nhân yêu chiều khiến nàng dần dần quên đi thân phận của mình.
Lương Tiêu Hà gượng cười có chút chua xót, nghẹn giọng nói:
“Bấy lâu nay làm phiền Dư công tử rồi.”
Nàng không dám ngẩng mặt nhìn hắn, khi nàng quay đầu lại, cả nhà Dư Tư Niên đều ở trước mắt khó xử nhìn nàng khiến nàng cảm thấy xấu hổ đến chết cũng không nhặt được mặt mũi mình về.
Vĩnh Hạ cảm thấy ngột ngạt vì bầu không khí quá gượng ép này liền lên tiếng trước:
“Tiêu Tiêu không ở lại chơi sao?”
Lương Tiêu Hà ái ngại lắc đầu:
“Tiểu nữ phải về rồi…”
“Công chúa, tướng quân… Tiểu nữ xin cáo lui.”
Nàng sải bước chân rất dài, giống như muốn nhanh chóng chạy khỏi tướng phủ, nàng không dám quay đầu nhìn lại, nàng rất sợ bản thân lại quên đi vị trí của bản thân mình mà mơ mộng trèo cao.
Lương Tiêu Hà thở dài, nàng lắc đầu tự trách bản thân mình:
“Lại nhớ lại những chuyện không đâu rồi.”
Những chuyện cũ khó coi như vậy, mấy năm mới đến Tuyền Châu nàng cũng không ít lần nhớ lại, nhưng nhiều năm như vậy cũng dần quên lãng, cuộc gặp gỡ vô tình ngày hôm nay cứ vậy mà khiến những ký ức đã ngủ sâu kia lại lần nữa len lỏi trong tâm trí nàng.
***
Lương Tiêu Hà trở về kinh thành liền đúng dịp trong cung tổ chức yến tiệc, dù không muốn đi vì nàng chắc chắn sẽ lại đụng mặt Dư Tư Niên. Ở đây nhưng nàng cũng phải cùng cha nương nhập cung.
Gần mười năm mới trở về kinh thành, các tỉ muội ngày xưa của nàng cũng trở nên xa cách, Lương Tiêu Hà chỉ biết ngồi bên cạnh Đại phu nhân, ai mời rượu thì nở nụ cười dịu dàng với người ta cho qua chuyện.
Nàng cứ nghĩ đêm nay cứ như vậy mà nhẹ nhàng trôi qua không ngờ Hoàng hậu lại nhìn nàng, khẽ cười hỏi đại phu nhân:
“Nghe nói nhà tể tướng đang bàn chuyện hôn sự cho tam tiểu thư?”
“Đã tìm được nhà nào ưng ý chưa?” Hoàng hậu vừa nói, ánh mắt lại khẽ liếc nhìn về phía Dư Tư Niên đang ngồi cách đó không xa, vẻ mặt hắn lạnh như băng nhưng người tinh ý nhìn là biết trong lòng hắn đang bất an như thế nào?
Đại phu nhân nhìn hoàng hậu rồi lại nhìn nàng yêu chiều trả lời:
“Cũng đã có mấy nhà đến cửa cầu thân… Ai cũng xuất chúng thật sự rất khó mà chọn.”
“Lệnh ái xinh đẹp xuất chúng… Đúng là không thể tùy tiện lựa chọn.”
Quân một câu, thần một câu, khách sáo nhau một hồi qua lại chỉ khổ cho Lương Tiêu Hà cứ phải ép mình cười nói cảm tạ hết lần này đến lần khác, cũng khổ cho đôi mắt cứ dán chặt vào nàng của Dư Tư Niên.
Tiêu Hà kiếm cớ rời khỏi yến tiệc, nàng một mình đi dạo trong ngự hoa viên, ban đêm cũng chẳng thể thấy gì, chỉ ngửi được hương hoa thoang thoảng cũng đỡ hơn phải ngồi giả vờ trong kia.
Dù không phải mùa đông nhưng tiết trời ban đêm cũng lạnh đến run người, nhìn thấy Tiêu Hà ôm lấy cánh tay mãnh khảnh của nàng, A Mật liền nhanh nhảu nói:
“Nô tỳ đi lấy áo choàng cho tiểu thư.”
A Mật vừa đi không lâu, chỉ đếm được tầm 30 giây sau đó, Tiêu Hà đã cảm giác được sự ấm áp bao phủ hai bả vai của nàng, hơi thở quen thuộc lại xa lạ này làm trái tim nàng đập liên hồi, nàng biết sau lưng nàng là ai, biết hắn đang làm gì, chỉ là không hiểu nổi hành động của hắn.
Tiêu Hà gạt nhẹ chiếc áo choàng ra khỏi người mình, nhỏ giọng nói:
“Dư công tử…”
Lời còn chưa nói hết, người chỉ vừa kịp quay lại đối mặt với người kia thì chiếc áo choàng lại quấn chặt lấy nàng một lần nữa:
“Không phải là lạnh sao?”
Giọng nói hắn trầm thấp, ngữ khí lại nhẹ nhàng, hơi thở ấm nóng của nam nhân phả lên chóp mũi nàng, Tiêu Hà không thích cảm giác này chút nào, nàng lại lần nữa cự tuyệt, tránh khỏi vòng tay hắn, lùi ra xa mấy nước, thấp giọng nói:
“Tiểu nữ không nhận nổi ân tình này.”
Dư Tư Niên nhìn thấy được dáng vẻ tránh mình như tránh tà của nàng mà không khỏi đau lòng, nhưng hắn lại cười khẽ như không có gì, chân bước nhanh về phía nàng, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Tiêu Hà, kéo nàng vào lòng mình mà nhỏ giọng nói:
“Khoác một chiếc áo muội đã không nhận nổi.”
“Ta cứu muội một mạng muội định trả như thế nào đây?”
Đôi mắt to tròn của Tiêu Hà trân trối nhìn Dư Tư Niên, nàng thật sự không hiểu tên này mặt dày như thế từ khi nào, hành động của hắn làm cho lòng nàng rối như tơ vò, nhưng vẫn phải ra vẻ bình tĩnh trả lời hắn:
“Vậy công tử nói xem, tiểu nữ phải làm như thế nào?”
Dư Tư Niên chỉ chờ câu nói này của nàng, hắn cười khẽ nói:
“Lấy thân…”
Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị Tiêu Hà dọa cho thót tim khi thấy nàng tự rút trâm cài muốn đâm bản thân mình, may là hắn nhanh tay ngăn chặn hành động của nàng, hắn sợ hãi, gấp gáp hỏi:
“Muội làm cái gì vậy?”
Tiêu Hà lại trưng vẻ mặt bình tĩnh, không hề có chút dao động nào như mặt hồ phẳng lặng mà trả lời hắn:
"Hôm đó công tử vì cứu ta mà bị thương ở cánh tay… Hôm nay ta tự rạch tay mình… Xem như là… “Không… ai… nợ… ai…” Nàng gằn từ chữ thật rõ ràng, như sợ Dư Tư Niên không nghe thấy.
Không gian xung quanh hai người lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít, tiếng xào xạc của lá cây, chỉ có tiếng lòng của Dư Tư Niên là không ai nghe được, hắn bị nàng làm cho đau lòng, làm cho sợ hãi rồi lại làm hắn thất vọng cùng cực, 4 chữ “không ai nợ ai” của nàng là muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với hắn… Không… Hắn không cho phép điều đó xảy ra.
Đúng lúc này A Mật lại trở về, nhìn thấy một màn khó xử này:
“Tiểu thư…”
Tiêu Hà nghe thấy tiếng gọi của A Mật liền vội vàng hất tay Dư Tư Niên ra, tránh khỏi phạm vi của hắn năm bước chân, nhẹ giọng nói:
“Muội vào nói với mẫu thân… Ta không được khoẻ nên về trước.”
Nhìn thấy A Mật đã đi xa, Tiêu Hà cũng vội vàng muốn rời khỏi đây, nàng không nhìn Dư Tư Niên, chỉ cúi đầu nói:
“Tiểu nữ cáo lui…”
Vừa dứt lời liền xoay người rời đi, nhưng chưa được hai bước chân đã bị một lực mạnh kéo ngược lại, cả người đập mạnh vào lồng ngực Dư Tư Niên:
“Ah…”
Hành động đêm nay của hắn, khiến Tiêu Hà muốn giữ khuôn phép cũng giữ không nổi, nàng tức giận quay đầu muốn mắng cho hắn một trận thì cánh môi đã bị phủ lấy:
“Uhm… Dư…”
Dư Tư Niên hôn nàng rất mạnh bạo, vừa bắt đầu đã mạnh mẽ muốn xâm nhập vào bên trong khoang miệng nàng, để nàng ngoan ngoãn mở miệng ra, hắn không ngại mà một tay siết chặt lấy cơ thể nàng trong ngực hắn, một tay giữ lấy gáy nàng khiến nàng vừa đau, vừa khó thở, không chịu nổi nữa buộc phải mở miệng ra, hắn chỉ chờ cơ hội này mà đưa lưỡi mình vào quấn lấy lưỡi nàng, triền miên không dứt.
Không biết hắn đã hôn bao lâu, nhưng mọi sự phản kháng của Tiêu Hà đều vô lực, nàng mềm nhũn trong lòng hắn, để mặc hắn dày vò, ức hiếp, đến khi cảm thấy nàng trong lòng mình không còn chịu nổi nữa, Dư Tư Niên mới lưu luyến buông môi nàng ra, hắn thật sự là không nỡ một chút nào.
Tiêu Hà được buông tha, nàng thở gấp hít lấy mấy ngụm không khí quý giá, rồi lại liếc nhìn hắn đầy căm phẫn.
Dư Tư Niên chột dạ nhìn nàng, giọng hắn hơi khàn lại gấp gáp phân trần:
“Tiêu Tiêu… Mấy năm qua ta rất nhớ muội.”