Tướng Quân Của Bọn Ta

Chương 18


Đã qua ba tháng Lý Viên Kỳ trở thành tướng quân, mặc dù vẫn còn nhiều kẻ không phục y nhưng nhìn đến phụ thân y Lý Nguyên bọn họ đương nhiên không dám lên tiếng, ngược lại Lý Viên Kỳ và Trình Hàn Nhất gần đây thường xuyên dùng bữa cùng nhau khiến các đại thần bên phe Trình Hàn Tuấn không khỏi lo lắng hối thúc hắn
Nhưng Trình Hàn Tuấn đều mặc kệ, bây giờ hắn không có chút tâm trạng nào cả, nhìn ca ca càng ngày càng chiếm được sự tin tưởng của Lý Viên Kỳ như trước đây khiến hắn không hề vui vẻ một chút nào, đã vậy còn gặp đám đại thần cả ngày nhai nhai bên tay hắn phải lợi dụng Lý Viên Kỳ, hắn không muốn lơi dụng Kỳ nhi của hắn, nếu như không phải bọn họ bảo có được ngai vàng hắn sẽ có tất cả thì hắn đã không tranh giành ngai vàng đó làm gì sớm xin đến biên cương sớm một chút được gặp Lý Viên Kỳ vung đắp tình cảm không phải như bây giờ nhìn y cùng Trình Hàn Nhất thân thiếc
“Các ngươi lui xuống hết đi, phiền phức”
Trình Hàn Tuấn quát lớn đuổi người, bản thân lại tiếp tục uống rượu, đám đại thần bất lực mà lui xuống nếu không phải chỉ có hai vị hoàng tử bọn họ sẽ không cần chọn về phe của Trình Hàn Tuấn
Ngược lại Trình Hàn Nhất vô cùng vui vẻ mỗi ngày đều mời Lý Viên Kỳ dùng bữa cùng mình, từ từ lôi kéo y về phía mình, mặc dù Lý Viên Kỳ không cùng hắn thân thiết như trước đây nhưng hiện tại mà nói vô cùng tốt y đã chịu nói nhiều hơn với hắn như vậy cũng xem như có bước tiến triển
Còn vài ngày nữa Hoàng thượng tổ chức lễ săn bắn, Trình Hàn Nhất đương nhiên mong chờ thể hiện trước mặt tất cả mọi người
“Ngày hôm đó ngươi đi săn cùng ta có được không”
“Thần không thể, thần phải đảm bảo an toàn cho công chúa và Nam hậu”

Lý Viên Kỳ nói, ba ngày nữa y sẽ dẫn đầu cấm y vệ bảo vệ an toàn cho Nam hậu cùng công chúa, vốn dĩ không thể tham gia săn bắn, Lý Viên Kỳ cũng không khó chịu, y không thích săn bắn cho mấy, lúc ở biên cương gần như săn bắn đã chán rồi
“Ta nói với phụ hoàng, ngươi còn trẻ phải tham gia săn bắn những việc như bảo vệ phụ thân và Như An, cứ để đám thị vệ làm là được, ngươi là tướng quân, không phải cẩm y vệ”
Trình Hàn Nhất nhíu mày nói
“Ta không thích săn bắn, đây là tự mình ta tiến cử bản thân trở thành thị về bảo vệ cho công chúa và Nam hậu”
Trình Hàn Nhất biết bản thân không khuyên được Lý Viên Kỳ nên đến lúc đó y đành nghĩ cách khác
Lý Viên Kỳ sau khi cùng Trình Hàn Nhất nói vài lời liền cáo lui, trên đường trở về tướng phủ thế nhưng trước cửa phủ lại nhìn thấy Trình Hàn Tuấn trong trạng thái không tỉnh táo dường như đã uống rất nhiều rượu
Lý Viên Kỳ muốn quay người rời đi nhưng lại không nỡ, chỉ là nhớ đến lần trước Trình Hàn Tuấn khiến y không khỏi rùng mình, nhưng đây là trước cửa tướng phủ nếu không may có người nhìn thấy không biết ngày mai cả kinh thành này sẽ đồn thành chuyện gì đây, Lý Viên Kỳ đành hít thật sâu một hơi sau đó bước đến
Trình Hàn Tuấn ngồi trước cửa tướng phủ trong tay là một bình rượu đến gần liền ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc từ trên người hắn, có thể biết được hắn đã uống nhiều đến mức nào nhưng Lý Viên Kỳ không quản việc đó chỉ là tại sao hắn uống say lại đến trước cửa tướng phủ làm gì cơ chứ
“Nhị điện hạ người sao lại ở đây”
Trình Hàn Tuấn ngước đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Lý Viên Kỳ, trong giây phút đó hắn ngẩng ngơ một lúc, cứ như bản thân trở lại sáu năm trước vậy nhưng chớp mắt một cái hình ảnh Lý Viên Kỳ cùng Trình Hàn Nhất thân cận khiến Trình Hàn Tuấn phát điên lên nắm lấy tay của Lý Viên Kỳ mà kéo vào lòng
Lý Viên Kỳ bất ngờ không kịp phản xạ lúc nhận ra đã bị người ôm vào lòng
“Kỳ nhi, ngươi có phải ghét ta hay không, tại sao lúc nào cũng là ca ca , tại sao lúc nào Hàn Nhất cũng có được mọi thứ, ta có gì không tơt chứ, hay là do chúng ta quá giống nhau, Kỳ nhi ngươi nói cho ta biết”
Lý Viên Kỳ thoáng chút không biết làm gì nhưng giữa thanh thiên bạch nhật còn trước cửa vương phủ nếu như có người đi ngang được e là không xong cho nên y đành phải kéo Trình Hàn Tuấn vào trong phủ
Nhưng y vừa vùng vẫy khỏi đã bị Trình Hàn Tuấn ôm lấy chặt hơn, bất lực Lý Viên Kỳ đành phải dùng giọng điệu ôn nhu mà nói
“Vào trong có được không, người đi vào trong chúng ta nói chuyện”
Trình Hàn Tuấn nhìn thẳng vào Lý Viên Kỳ

“Thật không, ngươi sẽ không vùng vẫy chạy khỏi ta”
“Thật”
Lúc này Trình Hàn Tuấn mới thả lỏng mà buông Lý Viên Kỳ ra nhưng tay vẫn không buông tay y, Lý Viên Kỳ dìu Trình Hàn Tuấn vào bên trong tướng phủ
Tướng phủ lúc này ngoài hạ nhân ra thì khoing có ai, Lý Viên Nhi đã cùng Trình Như An đi đâu đó rồi còn phụ thân y Bạch Viên vào cung cùng Nam hậu trò chuyện vẫn chưa trở về
Lý Viên Kỳ đỡ Trình Hàn Tuấn ngồi xuống rồi nhanh chóng sai người đi nấu canh giải rượu cũng như thông báo một tiếng đến phủ của hắn để tránh trong phủ lo lắng
Trình Hàn Tuấn lúc này đã ngoan ngoãn không còn nháo nữa, Lý Viên Kỳ thở dài một hơi
“Người tại sao trời vẫn còn sáng đã uống rượu, nếu Hoàng thượng biết được sẽ trách tội, còn có sắp săn bắn nếu như người cứ như vậy….


Trình Hàn Tuấn lại một lần nữa ôm lấy Lý Viên Kỳ
“Nếu ta không làm vậy Kỳ nhi sẽ không để ý đến ta, nếu ta không làm vậy Kỳ nhi sẽ chỉ biết mỗi Hàn Nhất, ngươi nói xem ta thua hắn ở chỗ nào”

Lý Viên Kỳ không biết tại sao Trình Hàn Tuấn lại nháo thành bộ dạng này y bất lực lắc đầu
“Ta không phải không để ý đến người, ta thân là tướng quân, trong quân rất bận không có thời gian, còn có người bây giờ trăm công ngàn việc ta thật sự không dám phiền người”
“Ngươi nói dối, rõ ràng ngươi mỗi ngày đều cùng Hàn Nhất dùng cơm nhưng khi ta cho người đến tìm đều bị từ chối, rõ ràng ngươi trốn tránh ta”
Trình Hàn Tuấn phản bác lại, Lý Viên Kỳ không biết nên nói thế nào, lần trước Trình Hàn Tuấn khiến y kinh sợ, y không muốn đến gần hắn, y không quen người trước mắt này, y vẫn nhớ Hàn Tuấn ca ca lúc nhỏ cưng chiều y hơn, người hiện tại khiến y quá xa lạ cũng như không hiểu rõ nữa
“Ta cùng đại điện hạ có chính sự cần bàn, không phải cố ý từ chối người”
Lúc này hạ nhân bưng canh giải rượu vào, Lý Viên Kỳ liền cầm lấy đưa đến trước mặt Trình Hàn Tuấn
“Người uống canh giải rượu đi, mùi rượu nồng quá”
Lý Viên Kỳ không thích mùi rượu trên người Trình Hàn Tuấn một chút nào, quá nồng cứ như đã uống mấy ngày mấy đêm vậy.

Bình Luận (0)
Comment