Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi

Chương 27

Bàn về tâm nhãn, có thể Cơ Ẩn sẽ bỏ xa Phá Lỗ mấy ngàn dặm, còn bàn về thể lực cơ thể, Phá Lỗ có thể bỏ xa Cơ Ẩn cả một xích đạo.

Vừa về tới điện Hàm Anh, Phá Lỗ không nói hai lời trực tiếp bắt đầu cởi quần Cơ Ẩn, khi nhìn thấy hai đầu gối sưng to đỏ bừng thì sắc mặt y trở nên kém vô cùng.

“Ngươi…. Rốt cuộc ngươi có thương thân thể mình không vậy hả?” Quay đầu lại, Phá Lỗ chỉ ném lại một câu nói như vậy, nhường vị trí bên cạnh cho Ngô Viện Sở, đầu không quay lại đi ra ngoài.

Cơ Ẩn vốn hoảng hốt vô cùng, nhìn Phá Lỗ dứt khoát chạy đi, giờ khắc đó bóng lưng tựa như chồng lên ở kiếp trước.

Khi đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người thanh niên này đã rất có cảm tình. Có lẽ hướng về đôi mắt kia của y, có lẽ là hướng về phủ Chung sau lưng y, hoặc có lẽ là xúc động vì y làm tất cả cho Cơ Khang, ngay lúc đó Cơ Ẩn theo bản năng che giấu thân phận tiếp cận Phá Lỗ, tìm hiểu tất cả về quá khứ và sở thích của y, với tấm lòng nửa giả nửa thật thầm muốn lấy lòng thanh niên có dáng vẻ hào sảng hiên ngang đó.

Lúc đầu, hai người cũng từng tương giao rất tốt, cùng nhau say rượu Trường Khiếu, cùng nhau tay nắm tay du hồ, đàm luận chuyện vận mệnh giới giang hồ, rất vui vẻ.

Nhưng, khi sau hắn nhất thời vô ý bại lộ thân phận, người thanh niên kia vẫn luôn treo nụ cười sảng lãng trên mặt liền thu liễm tất cả, giọng y u ám hỏi hắn: “Ngươi chính là vị Bát hiền vương danh chấn thiên hạ kia? Nghe nói ngươi sửa cầu trải đường, khởi công xây dựng thủy lợi, cải thiện phu phen, tìm lương thực có thể nuôi sống vạn dân thiên hạ? Lại nghe nói ngươi thao túng triều đình sát phạt quyết đoán, vì nhà họ Hồ đắc tội với ngươi, ngươi liền giết nam nhân từ ba tuổi trở lên của nhà họ Hồ, tất cả nữ quyến trong tam tộc nhà họ Hồ sung hết vào phường ca kỹ không được ân xá?”

Khi đó mình cười vô cùng xấu hổ, chép miệng muốn nói nhà họ Hồ tuyệt đối không oan uổng, nhà bọn họ khi nam bá nữ thì thôi đi, ngay tại châu phủ giết người bừa bãi chôn sâu ba thước, tham ô bạc thủy lợi, hại chết trên vạn người, khiến vài chục vạn dân chúng không có nhà để về.

(Khi nam bá nữ nghĩa là bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ)

Nhưng đối diện với cặp mắt trong trẻo kia của Phá Lỗ, hắn cái gì cũng không nói.

Ánh mắt người kia tối xuống từng chút từng chút. “Ngươi giấu giếm thân tận tiếp cận ta, ta không thèm để ý, nhưng Chung Phá Lỗ ta tuyệt đối sẽ không kết bạn với một kẻ giết người như ngóe ngay cả đứa bé cũng không tha. Nếu không phải ngươi đã làm nhiều chuyện vì dân chúng trong thiên hạ này, cứu sống nhiều người như vậy, thì bây giờ ta một đao chém chết ngươi!” Nói xong, vung kiếm chém đứt một mảnh gấu áo ném tới: “Từ đây, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, đừng để ta gặp lại ngươi nữa.” Lời còn chưa dứt, người đã nhảy mấy cái, biến mất vô tung vô ảnh.

Từ đó về sau, người kia không bao giờ xuất hiện nữa, chỉ có thỉnh thoảng truyền tới tin tức gì mà Minh chủ võ lâm vừa đi đâu cứu người, rồi thì bắt kẻ xấu tàn nhẫn độc ác nào đưa vào quan phủ, cho đến khi hắn uống thuốc độc mà chết, hai người cũng chưa từng gặp lại nhau.

Nghĩ đến những điều này, Cơ Ẩn nào còn nằm được, giãy dụa muốn đứng dậy chạy đuổi theo.

Ngô Viện Sử vội vàng dùng sức ấn hắn trở về, “Điện hạ không thể, vết thương của ngài mặc dù có người đã khám và chữa trị, nhưng thủ pháp này quá sơ sài, sợ là….” Nói xong liền phát hiện ánh mắt Cơ Ẩn rã rời, ông ta vội đưa tay sờ cổ Cơ Ẩn, cảm xúc tay nóng rực, đây là sốt cao rồi, vội vàng hét lên với dược đồng bên cạnh, “Mau, mau lấy kim châm cho ta, tình hình Thất hoàng tử không tốt!”

Phá Lỗ cũng không chạy xa, y chỉ là không đành lòng nhìn vết thương của Cơ Ẩn, chỉ có thể trốn ra ngoài ngồi trên bậc thang ở cửa, nện từng đấm từng đấm xuống đất.

Lần đầu tiên trong đời, y có chút nhớ Owl rất ồn ào, có cậu ta líu ríu bên cạnh, trong lòng mình sẽ không thấy khó chịu như bây giờ. Y nhớ tới lần đầu tiên khi mình nhìn thấy thượng tướng Sâm Thụy Chiến thần trong truyền thuyết, người đã tạo ra không biết bao nhiêu người nhân tạo, người đàn ông vĩnh viễn là nam thần trong lòng các bé trai nằm trên giường bệnh, mặt mũi tiều tụy, cùng với người đàn ông đã từng xuất hiện trên tiêu đề các trang báo lớn hoặc với bộ dạng hiên ngang mạnh mẽ tựa như thiên thần trong các video chiến đấu quả thật tưởng như hai người.

Sau khi nhìn thấy mình tới, Sâm Thụy chớp đôi mắt vẩn đục, khàn giọng nói: “Đứa nhỏ, lại gần chút nữa, để ta nhìn kỹ con nào.”

Mà những lời này, chính là câu nói cuối cùng của đời người Sâm Thụy, là lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong kiếp trước Phá Lỗ nghe người cha sinh học nói với mình.

Kiếp này, sau khi y ra đời vì tinh thần lực mạnh mẽ, mới sinh ra chưa tới hai ngày đã trơ mắt nhìn mẫu thân mình rong huyết mà chết. Trước sau hai người vô cùng quan trọng đối với y đều chết trước mặt y, từ đó về sau Phá Lỗ liền vô cùng sợ hãi chết chóc bệnh tật.

Mỗi lần cha xuất chinh, trong lòng y cũng treo một thanh kiếm, chỉ sợ một ngày nào đó đột nhiên có tướng sĩ toàn thân toàn lụa trắng chạy vào phủ Chung mang tới tin tức không tốt.

Vì thế, y từ chối tòng quân, từ chối đi tới nơi mắt thấy từng sinh mệnh biến mất trước mắt y.

Kiếp này gặp được Cơ Ẩn, giống như vẫn có một sự an bài nào đó trong tối tăm, chung đụng khoảng thời gian ngắn, y đã để đứa bé này vào trong tâm khảm, nâng niu trong lòng bàn tay. Hi vọng hắn sung sướng, hi vọng hắn sống cuộc sống vui vẻ, hi vọng bản thân mình có thể bảo vệ hắn.

Phá Lỗ chợt nhớ tới, mỗi lần y gây họa chọc cha tức giận, cha sẽ mắng y, nói mình tội nợ thiếu từ kiếp trước. Có thể, Trường Bình cũng là tội nợ mình thiếu từ kiếp trước chăng?

“Sao Chung công tử ngươi lại ở đây? Mau vào xem thử xem, chủ tử sốt cao đã hôn mê, toàn gọi tên ngươi đấy!” Hứa Hà chạy đi ra liền thấy Phá Lỗ ngây người ngồi trước cửa, đưa tay kéo y chạy vào trong.

“Cái gì? Chẳng phải lúc ta vừa đi ra ngoài hắn vẫn khỏe sao?” Phá Lỗ còn chạy nhanh hơn cả Hứa Hà, chớp mắt một cái đã xông vào trong phòng, vừa mới vào đã thấy Cơ Ẩn bị Ngô Viện Sử châm kim đầy đầu, sắc mặt đỏ bừng, trong miệng đang lẩm bẩm kêu gào tên y.

Giọng điệu đó, giống như đang cầu xin, đang mời ở lại, mang theo chút thê thảm muốn được yêu thương.

Phá Lỗ chưa từng chứng kiến bộ dạng này của Cơ Ẩn, y bước nhanh lên, duỗi tay nắm chặt tay Cơ Ẩn, “Trường Bình, Trường Bình, ta ở đây rồi, ta ở đây rồi, không đi đâu nữa.”

Rõ ràng Cơ Ẩn đã hôn mê khi nghe mấy lời này của Phá Lỗ, thân thể cương cứng lập tức thả lỏng, nỉ non một câu: “Đừng đi.” Rồi không có động tĩnh gì nữa.

Phá Lỗ sợ hết hồn, vội vàng quay đầu hỏi Ngôn Viện Sử, “Ngô Viện Sử, ông nội Ngô, đây là sao vậy ạ? Hắn, hắn đây là….”

Ngô Viện Sử thở dài, sau khi cầm kim châm tiếp tục từ từ ghim Cơ Ẩn thành một con nhím, lúc này mới vừa lau tay vừa mở to mắt nhìn Phá Lỗ nói: “Thất điện hạ đây là gấp hỏa công tâm, lại tích tụ tâm khí, hơn nữa chân bị thương rất nặng, bây giờ mới nhất thời xông tới. Lão phu đã châm cho hắn, chờ hắn ngủ một giấc dậy thì uống đều thuốc điều trị sẽ không sao nữa.” Còn có một câu, Ngô Viện Sử ngậm trong miệng không nói ra, thấy Phá Lỗ lo lắng cho Thất hoàng tử thành như vậy, bây giờ không biết nên mở miệng thế nào để nói cho y biết, Thất hoàng tử vốn bị tổn thương bên trong, lại tăng thêm suy nghĩ quá nhiều, đã xuất hiện triệu chứng báo hiệu khí hư huyết hỏng. Trừ khi hắn có thể thả lỏng tâm tư, ít suy nghĩ không có gì lo lắng, tu thân dưỡng tính hơn mười năm, thì may ra sau này còn có cơ hội sống qua bốn mươi tuổi.

Nhưng, Ngô Viện Sử liếc mắt nhìn Cơ Ẩn ngủ say như chết, mấy hôm nay xảy ra chuyện, bọn họ làm đại phu nhiều năm ở trong cung, chẳng ai là người không tinh mắt cả, ai chả nhìn ra, vị Thất hoàng tử này liều mạng nghĩ hết mọi biện pháp muốn xuất đầu.

Một người như vậy, ngươi bảo hắn đừng suy nghĩ đừng lo lắng gì cả, tu thân dưỡng tính, được không?

Biết Cơ Ẩn không có chuyện gì, cả người Phá Lỗ mới thả lỏng. Bởi vì tay phải bị Cơ ẩn cầm quá chặt, y cũng không dám dùng sức rút ra, sợ đánh thức hắn, chỉ có thể nhẹ giọng dặn dò Hứa Hà tiễn Ngô Viện Sử rời đi, tiện thể mau mang thuốc đi sắc.

“Trước kia, mặc dù ta cảm thấy trong hoàng cung nhiều quy củ không khí lại đầy vẻ đe dọa, giữa huynh đệ cũng rất xấu xa, nhưng nhiều lắm cũng chỉ như vậy mà thôi. Song chuyện ngày hôm nay, không ngờ thê thiếp tranh thủ tình cảm lại có thể tranh thủ đến mức hại tính mạng người khác, ngay cả đứa con nít và thai nhi chưa ra đời cũng bị các nàng hãm hại biến thành công cụ để tranh sủng, chuyện này quá đáng sợ.” Phá Lỗ lau mồ hôi lạnh trên mặt Cơ Ẩn lẩm bẩm.

“Ca muốn rời khỏi đây?”Cơ Ẩn từ từ mở mắt, nhẹ giọng hỏi.

“Trường Bình, ngươi đã tỉnh?” Phá Lỗ rất đỗi vui mừng.

Cơ Ẩn không trả lời, hắn dùng hết sức lực toàn thân, xiết chặt tay Phá Lỗ, gằn từng chữ hỏi, “Cho nên ca muốn rời khỏi đây, rời khỏi ta sao?”

Phá Lỗ không hiểu lắc đầu một cái, “Không có mà, ta không muốn rời đi.”

“Nhưng ca nói hoàng cung rất đáng sợ, ta biết ca không thích nơi này, ca muốn xông xáo giang hồ, ca muốn làm đại hiệp, đúng không?” Đôi mắt Cơ Ẩn đỏ bừng nhìn chằm chằm Phá Lỗ, rát sợ người này sẽ nói đúng, nói y ghét chỗ này, y muốn rời đi, từ đây trời cao mây rộng, thoải mái chốn giang hồ.

Phá Lỗ thấy bộ dạng Cơ Ẩn như vậy thì rất đau lòng, đứa nhỏ này thật sự chẳng có chút cảm giác an toàn nào, y nhẹ giọng, “Cho dù muốn đi ta cũng sẽ dẫn ngươi đi cùng, chúng ta đã nói rồi, đúng không? Trường Bình, lần này chờ ngươi dưỡng tốt thân thể, chúng ta liền đi, không thể tiếp tục ở đây. Bây giờ ta mới biết tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm, mặc dù chuyện hạ độc lần này là Trắc phi làm, nhưng nàng ta đã như vậy, lời nói chắc chắn đều là lời thật. Vậy thì, rốt cuộc ai là người mang thuốc độc bôi lên hồ lô đó? Bất kể là ai làm, người này cũng muốn hãm hại ngươi, mặc dù hiện giờ chân tướng đã rõ ràng, nhưng ngươi vẫn bị liên lụy, lại ngã bệnh nằm trên giường.”

Y tự tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của Cơ Ẩn, nghiêm túc hỏi hắn: “Có người muốn hại ngươi! Nếu như ngươi tiếp tục ở lại đây, lần này tránh thoát, vậy lần sau thì sao đây? Lần sau nữa thì sao đây? Đi theo ta đi, chúng ta cùng vào chốn giang hồ, nơi đó không có những thứ như ngươi lừa ta gạt, ta sẽ chăm chỉ luyện võ bảo vệ ngươi, dẫn ngươi đi ngắm cảnh đẹp của sông núi trong thiên hạ, tự do tự tại.”

Cơ Ẩn nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Trong chốn giang hồ sẽ không có những chuyện này sao?”

“Ngươi biết không, ta đã từng mua không ít thoại bản kể về người trong giang hồ ở Bách Hiểu Sanh, trong đó nói ở trên giang hồ, nếu ngươi dám lấy nhiều vợ, cả giang hồ sẽ khinh bỉ ngươi, mắng ngươi thay lòng đổi dạ đức hạnh không tốt. Nhưng, ngươi xem trong hoàng cung này đi, ai cũng quen thói tam thê tứ thiếp, chuyện lần này không phải là vì vậy mà gây ra sao?” Phá Lỗ đau lòng sờ đầu gối Cơ Ẩn, nói tiếp, “Một người thì chỉ một trái tim, sao chia ra đây, chia không đều, dĩ nhiên sẽ sinh ra rắc rối. Chuyện này nếu ở nhà người thường, cùng lắm thì mấy phụ nhân tranh cãi ồn ào, đặt vào trong hoàng cung, động một tý chính là muốn lấy mạng người ta.”

(Thoại bản là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này).

Trong lòng Cơ Ẩn cười nhạo, cũng chỉ có đầu óc ngươi mới cảm thấy chuyện lần này thật sự là vì hai nữ nhân tranh giành tình cảm gây ra, nhưng trong miệng vẫn theo bản năng hỏi: “Vậy còn ca, ca có giống như Thái tử, sẽ cưới rất nhiều nữ nhân không?”

Phá Lỗ sửng sốt một chút, sao lại kéo tới trên người mình rồi, nhưng khi thấy bộ dạng Cơ Ẩn hết sức nghiêm túc, y suy nghĩ một lát cũng nghiêm túc trả lời: “Sẽ không! Nếu như ta yêu một người, ta sẽ muốn tất cả mọi thứ của nàng, hơn nữa cũng dâng hết tất cả của mình cho nàng.”

“Vậy nếu như ca cưới vợ không thể sinh con thì sao, hương khói của ca làm sao bây giờ? Cha ca ép ca cưới thiếp sinh con, ca xử lý thế nào?”

“Ha ha ha, đây coi là chuyện gì, lấy vợ cũng không phải vì sinh con, là hai người yêu thương nhau, muốn ở chung một chỗ!” Phá Lỗ nhớ tới Sâm Thụy và người yêu của ông, cũng vì ở chung với nhau nhưng không thể sinh con, đã bị chính phủ ép buộc tách ra, y cắn răng nói: “Người nếu sinh ra làm người, là vì chúng ta có lý trí, có đạo đức ràng buộc cao hơn dục vọng sinh sản. Nếu như lấy vợ chỉ là vì sinh con đầy đàn cho đời sau, thì đó và súc vật có gì khác nhau?”

Cơ Ẩn hỏi tiếp: “Nếu như người kia không tốt thì sao? Là một người xấu xa, lòng dạ độc ác, miệng toàn nói dối thì sao?”

Đứa nhỏ làm gì có nhiều câu hỏi sao như vậy, một nửa của mình còn không biết đang ở đâu đấy, y trả lời sao đây?

Phá Lỗ gãi đầu, nhe hàm răng trắng: “Thánh nữ Ma giáo kết hợp với đại hiệp chính trực, cũng là đôi rất tuyệt đấy chứ! Hơn nữa, nào có cuộc sống kiểu đó, nàng như vậy chắc chắn có nguyên nhân gì đó? Nếu ta yêu thương nàng, sẽ quản nàng, không cho nàng tổn thương người khác. Bảo vệ nàng, không để người khác tổn thương nàng.” Hai đời xử nam, ngay cả yêu người nhân tạo cũng chưa từng trải qua, Phá Lỗ bị Cơ Ẩn hỏi trong lòng sắp lệ chảy thành sông, y chỉ có thể dựa vào những quyển tiểu thuyết từng xem, cho ra một đáp án rất không đáng tin cậy.

Nhưng đáp án không đáng tin cậy này lại khiến Cơ Ẩn vô cùng hài lòng, hắn xoay tay, mười ngón tay đan nhau cùng Phá Lỗ, nhìn y mỉm cười. Hừm, ngươi đã nói, nếu như ngươi yêu một người xấu xa, ngươi sẽ bảo vệ hắn không bị người khác tổn thương, sẽ quản hắn không để hắn tổn thương người khác, tóm lại sẽ không vì hắn từng trải mà trực tiếp buông tha hắn, cũng không quay đầu rời đi, đúng không?

“Ta rất muốn đi cùng với ca, nhưng Phá Lỗ ca, ca biết không, ta không đi được.”

Phá Lỗ cau mày nhìn thành cung cao ngất ngoài cửa sổ, hạ giọng ghé bên tai Cơ Ẩn nói: “Không sao, thành cung này cũng không cao mấy, chờ thân thể người vừa khỏe, ta cõng ngươi, chúng ta lợi dụng ban đêm là có thể chạy trốn.”

Đây là suy nghĩ kiểu gì vậy trời!

Cơ Ẩn dở khóc dở cười trừng mắt liếc nhìn Phá Lỗ, “Ta không phải nói chuyện này. Phá Lỗ ca, phụ hoàng đã nhiều lần nói chờ thân thể của ta vừa khỏe thì lập tức tới Lại bộ nhậm chức, ca biết tại sao không?”

Tại sao? Vì Trường Bình thông minh khôn khéo? Quả nhiên nói hoàng cung thật sự là rất không có nhân tính mà, đứa trẻ nhỏ như vậy đã đuổi ra ngoài bắt đầu làm việc.

Nhìn y như vậy Cơ Ẩn liền biết người này không nghĩ ra, hắn chỉ có thể tách rời từng vế từng vế để phân tích cho y, “Thái tử độc đại, trong lòng phụ hoàng bất an, ông ấy chọn trúng ta, muốn nâng ta lên để đối đầu với Thái tử.”

Cân bằng!

Đời trước quân bộ và chính phủ thường làm chuyện này, chính phủ cảm thấy quân bộ nắm giữ quân quyền lại còn hay gây sự bên ngoài, không được, họ phải bị ràng buộc bởi lệnh của chính phủ; quân bộ cảm thấy chính phủ là một đám trứng mềm, người ta đã đánh tới cửa nhà rồi mà còn không đánh trả lại, còn phải đàm phán hòa bình gì đó, còn dám nhắc tới tư cách quân nhân, muốn đòn phải không?

“Nhưng…. Nhưng ngươi còn nhỏ như vậy?”

Cơ Ẩn cười hết sức khổ sở, “Ở hoàng gia, trừ khi là trẻ sơ sinh còn nằm trong tã lót chứ không ai là trẻ con cả. Phá Lỗ ca, ta không đi được, phụ hoàng muốn dùng ta, ta không thể nào từ chối. Ta chỉ là một Hoàng tử không có mẫu tộc thế đơn lực bạc, phụ hoàng là chỗ dựa duy nhất để ta dựa vào, ông ấy muốn ta làm gì ta cũng chỉ có thể nghe theo, không có con đường thứ hai để đi.”

“Ai nói ngươi chỉ có một mình cậu ấy để dựa vào, chẳng phải ngươi còn có ta sao?”

“Không phải ca muốn bước chân vào giang hồ làm đại hiệp à?” Cơ Ẩn vuốt ve tay Phá Lỗ, “Ca muốn ở lại, ở lại nơi ca rất ghét này để bảo vệ ta, giúp đỡ ta sao?”

Một bên là ánh mắt sáng quắc của Cơ Ẩn, một bên là mơ ước nhiều năm của mình, Phá Lỗ rối rắm rơi vào trong im lặng.

Bình Luận (0)
Comment