Đợi đến lúc trăng sáng lặn về phía Tây, chim mệt mỏi ngủ say, trên đỉnh núi ngoại trừ gió núi thổi ngược thì không có động tĩnh nào khác, Phá Lỗ mới run rẩy từ trên cây nhảy xuống.
“Ha ha ha ha… Tôi không nghe lầm đấy chứ? Ừm, sóng âm của tôi thu nạp khí từ trên hệ thống thính giác của anh, chắc chắn sẽ không sai lầm. Ừm…” Owl sờ cằm, bộ dạng như biết được bí mật kinh thiên động địa nào đó, “Người bọn chúng muốn chặn đường giết nhất định là Cơ Ẩn, gì mà lão chủ tử tiểu chủ tử khôi phục Đại Chu, thân nương của Cơ Ẩn chính là hậu duệ tiền triều? Chậc chậc chậc, đúng là vở kịch ngược tâm.” Phải biết rằng mặc dù trên sách sử có ghi lại, mạt đế Đại Chu hoa mắt ù tai không có đạo đức, sau khi Cơ Phàm đánh vào kinh thành dùng một mồi lửa đốt sạch hoàng cung, nghe nói lúc ấy tất cả hoàng duệ trực hệ đều chết trong trận hỏa hoạn.
Còn sót lại mấy người ở chi thứ, sau khi Cơ Phàm lên ngôi cũng bị giam cầm nuôi dưỡng, đến nay đã sớm chết hết, trong này có mờ ám, người có mắt đều có thể nhìn ra. Vừa rồi hai người này mới nói để lộ tin tức, thân nương của Cơ Ẩn không phải con cháu chi thứ mà thật sự là chính mạch.
Cho nên Owl đang cảm thán là ngược tâm, cũng vì năm năm trước lúc cậu khởi động sóng tinh thần thu thập công năng, tiện thể thu thập được không ít chuyện trong hoàng cung mà không muốn người ta biết. Ban đầu không phải mạt đế Đại Chu châm lửa đốt cháy cả nhà, mà là bị Cơ Phàm mang người lén lẻn từ mật đạo vào hoàng cung, lần lượt loạn đao phân thây, cuối cùng châm một mồi lửa, giả vờ dưới tình huống cùng đường mạt đế châm lửa tự thiêu.
Vậy đối với thân nương Cơ Ẩn mà nói, người nhà họ Cơ chính là kẻ thù diệt môn. Bà chẳng những cùng kẻ thù tình nùng mật ý, mà còn sinh cho kẻ thù một đứa con.
Phá Lỗ lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhảy tại chỗ mấy cái, sau khi làm bắp thịt đông cứng ấm lên, lúc này mới lấy bánh bột ngô cứng như tảng đá ra gặm, “Cậu nghỉ ngơi chút đi.” Lúc này y cũng bị điều bí mật này dọa sợ có chút mất hồn mất vía, hiện giờ y thật sự không nhịn được Owl nói líu ríu bên tai.
Mặc dù rất khó tin, nhưng trong lòng Phá Lỗ biết, hai người này nói là sự thật, nhất là cái người tên Giáp Nhị đó, kiểu thâm tình khi nói tới thân nương của Cơ Ẩn và thái độ vô cùng hối hận đó không thể giả bộ được.
Chuyện như vậy, đại cữu biết không?Nếu ông biết thì tuyệt đối không thể để cho người con trai của một người nghi là huyết mạch hoàng tộc tiền triều thừa kế ngôi vị Hoàng đế được, điều này có nghĩa, dù Trường Bình cố gắng thế nào đến cuối cùng có thể là công dã tràng.
Quan trọng nhất là, Trường Bình biết thân thế của mình không?
Ban đầu thấy khắp người Trường Bình toàn là vết thương cũ bị ngược đãi, Phá Lỗ còn cảm thấy quả thật thân nương hắn có tư tưởng biến thái, thế mà có thể làm ra chuyện như vậy với con ruột. Bây giờ suy nghĩ một chút, không ai có tư tưởng biến thái từ nhỏ cả, bà làm như vậy cũng có nguyên nhân. Một thiếu nữ đang độ tuổi đẹp nhất, bị ép buộc chia lìa với mối tình đầu, còn phải gánh vách thù nước hận nhà lẻn vào nằm vùng bên cạnh kẻ thù, đáng sợ nhất là bà chìm đắm trong mộng đẹp mà kẻ thù dệt ra, động lòng với kẻ thù.
Vì đoạn tình cảm này, bà từ bỏ thứ được giáo dục từ nhỏ, chối bỏ người từng yêu, chối bỏ gia tộc của mình, nhưng cuối cùng nhận được chỉ là người khác nhất thời cao hứng lừa gạt lợi dụng. Gặp cảnh như vậy, có thể khiến trong lòng bất kỳ một người bình thường sụp đổ vặn vẹo.
Bất kể người này rốt cuộc như thế nào thì nàng cũng đã chết, Phá Lỗ lo lắng hơn chính là, tóm lại Trường Bình có biết chuyện này không. Nếu như hắn không biết, thì mình có nên nói cho hắn biết không, và sau khi hắn biết dẫn tới hậu quả thế nào, Phá Lỗ không biết, ngay cả nghĩ cũng không dám.
Chuyện này tựa như một chiếc xương cá cắm trong cổ họng Phá Lỗ, vừa đau vừa ngứa, nhổ không ra nuốt không trôi. Sau khi điều tra số lượng và lai lịch của đám người kia, Phá Lỗ không nán lại thêm dù chỉ một khắc, quay người trở về Dương Châu.
Khi Phá Lỗ người đầy gió bụi trở về, thì nhìn thấy Cơ Ẩn đứng trước cửa đại môn cười dịu dàng nhìn y.
Cũng không biết tại sao, đột nhiên trong lòng y cảm thấy chua xót, phi thân nhào qua ôm Cơ Ẩn vào lòng, “Trường Bình, ta đã về.”
Cơ Ẩn cũng không ngại thân y dơ dáy bẩn thỉu, ôm chặt lại y, “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
“Haizzz, vì sao đệ biết hôm nay ta trở về?” Phá Lỗ muốn nói rất nhiều, nhưng bây giờ bên ngoài lắm thầy nhiều ma, y dắt Cơ Ẩn sải bước đi vào bên trong.
Cơ Ẩn hé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, “Ta cứ thế biết thôi, thần cơ diệu toán!”
Hứa Hà cúi đầu tung tăng đuổi theo sau, thầm nói, chủ tử của ta ơi, lần này thần cơ diệu toán của ngài không đáng tin rồi! Từ ngày hôm trước nói có thể Chung công tử trở về, vừa có thời gian rỗi là ra đứng ngoài cửa chờ, chờ cổ cũng dài thêm vài tấc. Ngài ngược lại chờ người cũng chờ rất chuyên tâm, dân chúng xung quanh đây còn thiếu điều xem bộ dạng ngài như hòn vọng phu trong kính chiếu ảnh (Kính chiếu ảnh là trò chơi dân gian, đặt ảnh phong cảnh dưới thấu kính, cho xem ảnh qua kính).
Rửa mặt xong, Phá Lỗ thấy hắn vội vội vàng vàng vây bên cạnh y, vừa hỏi y ăn cơm chưa, lại sấn vào bên cạnh nhẹ một cái nặng một cái xoa vai đấm lưng, cảm thấy thịt mình vừa mới ăn vào trong dạ dày biến thành quả cân, rớt xuống khiến lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn không ngừng.
“Hứa quản trị, phiền ngươi đi ra ngoài canh chừng, ta có lời muốn nói với Trường Bình.” Nghĩ tới nghĩ lui, Phá Lỗ vẫn quyết định nói chuyện kia cho Cơ Ẩn biết, y chưa bao giờ cảm thấy vì tốt cho ai sẽ phải lừa gạt người đó vì chuyện nào đó, chuyện này liên quan tới tương lai của Trường Bình, nếu hắn không biết chút gì về chuyện này, ngộ nhỡ sau này sự việc bại lộ, đám người của Thái tử sẽ vây tới giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, điên cuồng lợi dụng chuyện này cấu xé Trường Bình máu thịt lẫn lộn.
Thấy bộ dạng Phá Lỗ trịnh trọng hiếm gặp như vậy, Cơ Ẩn còn tưởng rằng y điều tra được chuyện hành trình họ hồi kinh vô cùng bất lợi, mặc dù trong lòng hơi nặng nề, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười ngọt ngào, vừa gắp thức ăn cho Phá Lỗ, vừa cười nói: “Phá Lỗ ca, mấy hôm nay ca ăn gió nằm sương, chuyện nghiêm trọng gì thì cũng chờ ca ăn no rồi hẵng nói.”
Lúc này Phá Lỗ làm gì còn tâm trạng ăn cơm chứ, vừa nghĩ tới chuyện mình phải nói ra, dạ dày y sắp co lại thành một đoàn. Y đưa tay ấn vai Cơ Ẩn, miệng lúng túng một hồi lâu, trầm giọng nói: “Trường Bình, ta phải nói cho đệ biết một chuyện, đệ đồng ý với ta, cứ bình tĩnh lắng nghe ta nói hết, được không?”
Cơ Ẩn chưa từng thấy Phá Lỗ như vậy, hắn chớp mắt nhìn, có chút mờ mịt.
Phá Lỗ cũng không để ý Cơ Ẩn có đồng ý hay không, thừa dịp bản thân mình còn chút can đảm, một đoạn ký ức về tất cả cảnh tượng và đối thoại đêm hôm đó nghe được giống như quyển sổ thu chi được thuật lại một lần.
Vừa mới bắt đầu nghe, Cơ Ẩn còn chưa hiểu ra sao, núi này lạnh không, đại thủ lĩnh đó nhìn đẹp hay không, có cần thiết nói trịnh trọng như vậy cho hắn nghe không?
Nhưng khi hắn nghe Phá Lỗ kể tới câu kia – Vì nghiệp lớn, tiểu chủ tử vào cung làm nội ứng – thì hắn đã hiểu Phá Lỗ muốn nói gì, cũng hiểu tại sao y có thái độ như vậy.
Phá Lỗ càng nói giọng càng xuống thấp, nói đến phần sau ánh mắt đã đỏ lên, nước mắt rớt xuống không ngừng, trong lòng Cơ Ẩn lại không chút nào dao động, thậm chí có xúc động muốn bật cười.
Những chuyện này ư, hắn đã sớm biết mười mươi rồi.
Nương của hắn, lúc nào cũng nghĩ tới những thứ xa xỉ không có được, bà không cam chịu số phận, nhưng lại không có năng lực không có chí khí bác lại số phận, vừa gặp sao hay vậy, vừa oán trời trách đất. Bà ghét số phận bị phụ tộc sắp xếp làm con cờ con rối, rồi lại tự hào thân phận hoàng duệ tiền triều của mình; bà lưu luyến người tình cũ ôn tồn che chở, rồi lại không quản được trái tim mình bị Hoàng đế hấp dẫn; bà muốn Hoàng đế sủng ái, rồi lại giả bộ mình không thích, cảm thấy thân phận mình cao quý, không thể cúi đầu hạ cố cầu xin dùng thủ đoạn đùa bỡn đoạt lấy trái tim Hoàng đế.
Bà không có năng lực nhưng lại tự phụ, chỉ có khi ngược đãi con trai, dường như mới có thể đạt được khoái cảm vô hạn và thành tựu.
Về phần người tên Giáp Nhị này, Cơ Ẩn nhớ ra, kiếp trước hắn từng gặp người này.
Lúc ấy hắn và Thái tử đã giao chiến đến giai đoạn căng thẳng nhất, hai người không ai có thể tiến một bước, cũng không ai có thể lùi một bước. Vì Hoàng đế muốn cân bằng lại muốn kiềm chế hắn, đón nương hắn từ trong lãnh cung ra ngoài, còn phong làm Huệ quý phi, bên ngoài sủng ái vô cùng.
Ngày đó, hắn vào cung thăm mẫu thân, sau khi bị bà mắc chứng cuồng loạn lên án vô năng vô dụng, cơ thể và đầu óc đều mệt mỏi trở về phủ mình uống rượu giải sầu. Một người áo đen bịt mặt xông vào thư phòng của hắn, lúc ấy hắn còn tưởng là cuối cùng Thái tử tìm được một vị dị sĩ tài ba, lại có khả năng xuyên qua phòng vệ tầng tầng lớp lớp của phủ đệ hắn, xông vào ám sát hắn.
Không ngờ sau khi đứng vững người áo đen nói câu đầu tiên lại là, “Đi theo ta, dẫn ngươi đi tìm Chung Trường Xuyên.”
Những lời này dọa Cơ Ẩn nghẹn rượu ngay cổ họng làm ho tê tâm liệt phế, hắn kinh ngạc nhìn thân hình vạm vỡ của người áo đen, cảm thấy quả thật là mình đang nằm mơ. Khi đó, Phá Lỗ đã sớm cùng hắn cắt bào đoạn nghĩa, hai người đã hơn một năm chưa từng gặp nhau, người này vừa tới lại nói muốn dẫn hắn đi gặp Phá Lỗ, hơn nữa còn gọi tên Phá Lỗ rất thân mật.
Tròng mắt Cơ Ẩn dấy lên ngọn lửa sáng, thậm chí hắn còn không kịp suy nghĩ rốt cuộc có phải là âm mưu của Thái tử hay không, tiến lên cao giọng hỏi hắn ta: “Là Trường Xuyên phái ngươi tới, đúng không? Ta biết mà…. Ta…. Y không tàn nhẫn như vậy đâu!” Hắn còn muốn hỏi Phá Lỗ khỏe không, có phải đã vào kinh rồi không, có phải đang ở ngoài phủ của hắn, vì ngại ngùng nên không đi vào.
Người áo đen vung tay cắt ngang lời Cơ Ẩn…. “Đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi chỉ cần nói, đi hay không đi?”
Cơ Ẩn rất muốn gật đầu, hắn muốn đi, vứt bỏ mọi thứ ở đây, đi gặp Phá Lỗ nói xin lỗi y, mặt dày mày dặn quấn lấy y, cho đến khi y đồng ý theo mình, hai người ở cùng nhau cả đời, cho dù là tới sa mạc hay đi vùng sông nước, đều có thể.
Những suy nghĩ này mới tới nửa đỉnh dầu, còn có bách tính vì tồn tại mà trôi giạt khắp nơi, hắn cười khổ một tiếng, ngã ngồi trở lại: “Ta…. Ta không đi, phiền ngươi nói với Trường Xuyên một câu giúp ta, nói ta biết sai rồi, ta sớm bắt đầu sửa lại. Nếu có một ngày y hết giận, có thể…. Có thể….” Nghẹn ngào một lúc, “Trở về thăm ta một chút được không?”
Người áo đen than nhẹ một tiếng, giọng lạnh lùng nói: “Ngươi chính là không bỏ được vinh hoa phú quý này?”
Vinh hoa phú quý? Cơ Ẩn nhìn xung quanh thư phòng như một động tuyết, nghĩ trong kho bạc của mình quả thật có thể đua ngựa được, không khỏi nở nụ cười, “Ngươi xem ta thế này, giống bộ dạng vinh hoa phú quý à?”
Ngươi áo đen nhìn lướt qua xiêm áo cũ kỹ giặt nhiều mất cả màu, môi mỏng dưới lớp vải đen mấp máy hồi lâu, nhưng vẫn không nói gì. Hắn ta nhìn Cơ Ẩn thật sâu, phi thân từ cửa sổ vọt ra ngoài, trước khi đi để lại một câu: “Nếu không phải vì chuyện năm đó, ngươi vốn phải là con trai của ta…. Ngươi, ngươi để tâm tới nương ngươi nhiều một chút, bây giờ nàng đã bị điên rồi.”
Nhớ tới những lời này, Cơ Ẩn không khỏi cười tự giễu một tiếng, đúng vậy, kiếp trước nương đúng là bị điên rồi, bà cảm thấy dầu gì bản thân mình cũng được xem là một công chúa, dù tiền triều đã sớm hủy diệt, nhưng sao có thể uất ức làm thiếp, một lòng một dạ muốn mình giúp bà trở thành chính thê của Hoàng đế.
Vì vị trí chính thê này, bà tổn thương luân lý làm người thời xưa, theo ý Hoàng đế hãm hại con trai ruột, chẳng phải bị điên sao?
Phá Lỗ nói lải nhải một hồi xong, thấy bộ dạng Cơ Ẩn hồn bay lên trời, trong lòng gấp gáp vô cùng, nhưng trên mặt vẫn phải làm ra vẻ mọi việc vô ưu vô lo, đưa tay ôm Cơ Ẩn vào ngực, “Trường Bình, Trường Bình? Đệ đừng sợ, chúng ta sớm biết được chuyện như vậy cũng tốt, ngộ nhỡ sau này chuyện này bị tiết lộ, Thái tử muốn lấy chuyện này để viết văn, chúng ta cũng đã sớm có kế hoạch ứng phó, đúng không?”
(Viết văn nghĩa là dựa vào một việc nào đó để rêu rao, thổi phồng.)
Cơ Ẩn thấy Phá Lỗ nói như vậy có chút buồn cười, nhưng nhiều hơn là cảm động, trong lòng gần như hóa thành nước.
Hắn ghé sát nhẹ giọng hỏi: “Phá Lỗ ca, ca không sợ sao? Ta lại là hậu duệ tiền triều, nếu chuyện này bị phụ hoàng biết được, không chỉ ta phải chết, ca là thư đồng thân cận nhất của ta, sợ là cũng chạy không thoát đao chém.”
Phá Lỗ sững sờ lắc đầu một cái, “Sợ gì, nếu thật sự chuyện như vậy xảy ra thì ta sẽ đi tìm sư phụ, chuẩn bị cho đệ chút thuốc giả chết gì đó, sau đó dẫn theo đệ giả chết chạy trốn, chúng ta phiêu bạt nơi chân trời.”
Cơ Ẩn cũng cười theo, cười một lúc, sắc mặt tối đi, “Phá Lỗ ca, thật ra thì ta đã sớm biết thân thế mình. Nương ta….. Bộ dạng bà như thế, chẳng có gì gạt được ta cả.” Ánh mắt hắn trống rỗng, nhìn bầu trời xa xăm, “Ta đã từng rất muốn hỏi bà thử xem, rốt cuộc tại sao muốn sinh ra ta, chẳng lẽ bà không biết một khi thân thế mình bại lộ, người khó xử nhất chính là ta sao?”
Nói xong không nhịn được cười tự giễu một tiếng, “Cũng đúng, bà ấy, chỉ có thể nhìn thấy bản thân mình, đối với bà mà nói, ta chính là một sản phẩm thất bại để tranh thủ tình cảm nhưng không tranh thủ được thôi.”
Phá Lỗ không đành lòng nhất là thấy Cơ Ẩn đau lòng, nhìn hắn như vậy nhất thời không biết phải an ủi thế nào, gấp đến xoay vòng vòng.
“Phá Lỗ ca, ta không sao đâu, ca yên tâm đi, nên đau lòng ta đã sớm đau lòng rồi.” Kiếp trước đã dùng hết tất cả phần đau lòng vì mẫu thân rồi, kiếp này hắn có thể hung ác quyết tâm tự tay giết chết bà, đã nói lên hắn sớm không quan tâm tới bà. Bây giờ, hắn quan tâm duy nhất chỉ có người trước mặt này!
Về phần thân thế hắn, sau khi bị Thái tử biết có lấy ra để tấn công tiêu diệt hắn không, ban đầu những người đó làm rất cẩn thận, tạo cho mẫu thân thân phận hoàn toàn không có sai lầm nào, cho dù bị moi ra, cả triều trên dưới người tin cũng không nhiều, nói không chừng còn cảm thấy đây là Thái tử bị điên, nghĩ ra chiêu hồ đồ này để hãm hại huynh đệ của mình. Còn Hoàng đế, cho dù tin cũng không sao, dù thế nào đi nữa ông ta cũng đã không thể bỏ thứ thuốc kia, chỉ cần hai năm này hắn tăng tốc độ, đến lúc đó, sẽ sớm đưa Hoàng đế đi gặp mẫu thân.
Cơ Ẩn đưa tay vòng qua eo Phá Lỗ, vùi mặt mình vào trong, “Phá Lỗ ca, ta có ca thật tốt, rất thỏa mãn, thật sự.”
Phá Lỗ đau lòng vô cùng, mấy lời ban đầu nói gì mà muốn để người ta trưởng thành, không lệ thuộc vào y đã sớm ném vào trong bụng chó, vừa vỗ lưng Cơ Ẩn, vừa dịu dàng hứa hẹn, “Đệ yên tâm, ta sẽ đi theo đệ, vĩnh viễn không bỏ đệ một mình.”
Y không nhìn thấy, sau khi y nói xong câu đó, nụ cười của Cơ Ẩn đắc chí vừa lòng cỡ nào, gian như trộm gà cỡ nào.
Hai người ôn tình một hồi lâu, lúc này Phá Lỗ mới nhớ ra còn chưa nói chuyện chính, vội vàng móc một tấm bản đồ được vẽ hết sức tinh tế trong ngực ra đặt tên bàn.
“A, đúng rồi! Lần này đối phương dẫn tới 167 người, ta thấy, mặc dù bọn chúng đông người, võ nghệ người ta nói đúng ra cũng hơn đám thị vệ này của chúng ta cả mười phần, nhưng bọn chúng đa số là chiêu mộ từ bên ngoài, giữa nhóm người không thể nói có gì phối hợp ăn ý. Hơn nữa, chẳng phải người tên Giáp Nhị kia không đồng ý tham gia chặn đường giết sao? Ta thấy, trong đám người kia hắn ta có uy tín rất cao, nếu như hắn ta không tham gia, nói vậy có không ít tâm phúc đáng tin cậy của hắn ta cũng sẽ không tham gia, thế thì, phần thắng của chúng ta lớn hơn.”
Y chỉ một góc bản đồ, “Đệ xem này, đây là phía sau núi Thanh Dương, nơi đó địa thế hiểm trở, người bình thường vốn không đi, từng là bức thành thiên nhiên che chở cho thổ phỉ Thanh Dương. Ta thấy, nếu chúng ta mặt đối mặt, nhân số kém người ta một phần ba rồi, kiên quyết đánh sợ là có chút khó khăn. Thay vì bị đám người tới chặn đường giết chúng ta, chi bằng chúng ta ra tay trước chiếm lợi thế, ta dẫn theo hai ba mươi người có năng lực tìm cách từ phía sau này vòng đi lên, mai phục xung quanh trại phỉ, đệ chờ tín hiệu của ta, một khi thấy ta dẫn người làm loạn bên trong, đệ lập tức dẫn người tiến công từ chính diện.”
Nói đến đây, Phá Lỗ gãi gãi lông mày, có chút thấp thỏm hỏi, “Trường Bình, đệ biết thế nào là người chỉ huy tiến công không?” Y thế mà quên mất chuyện này, đây chính là một khâu vô cùng quan trọng.
Cơ Ẩn mỉm cười, “Mấy năm nay ta ở Nam thư phòng đâu phải ăn không ngồi rồi, mặc dù võ nghệ không bằng ca, nhưng thúc ngựa giương cung chắc chắn rất thành thục. Hơn nữa, ca quên mấy năm nay ca xem binh thư, ai là người phân tích từng chút từng chút một rồi giảng đi giảng lại cho ca nghe?”
Phá Lỗ bị nói tới lịch sử đen tối, vội vàng nói sang chuyện khác, “Khụ khụ, cái đó đọc thuộc binh thư không có nghĩa là đệ có thể chỉ huy người ta đánh giặc đúng không? Chẳng phải có một câu nói gọi là gì nhỉ, à, lý luận suông sao?”
“Yên tâm đi, ta khẳng định không thành vấn đề, ca không suy nghĩ một chút thử xem, bàn về chuyện động não, có khi nào ta xảy ra sai lầm không?” Cơ Ẩn ghét bỏ liếc mắt nhìn Phá Lỗ một cái, miễn cưỡng cho qua chuyện này, hắn không thể nói mình mang binh cũng không thành vấn đề, kiếp trước không biết hắn từng dẫn bao nhiêu binh lính đi tiêu diệt thổ phỉ?
Phá Lỗ quả thật dễ lừa gạt, theo y, Trường Bình có thể làm được chuyện này, cực kỳ giỏi giang, nếu hắn nói là được, vậy chắc chắn không có vấn đề gì!
Vấn đề này được giải quyết, những thứ khác cũng bàn bạc xong, “Ngươi xem, nơi này là chỗ ở của vị đại thủ lĩnh kia, nhãn lực của ta tạm được, hắn ta có chút công phu đấy, nhưng không luyện tập thường xuyên, có thể không bằng cả đệ. Chờ sau khi ta làm loạn sơn trại, đệ lập tức dẫn người xông vào từ hướng này, ta sẽ lập tức tới chỗ đó tiếp ứng đệ, với công phu của ta, bắt sống hắn ta cũng được, đến lúc đó có hắn ta trong tay làm con tin, đường hồi kinh của chúng ta sẽ suôn sẽ rất nhiều.”
“Phá Lỗ ca, ca tính dẫn người đi lên từ phía sau bằng cách nào? Với công phu của ca thì không thành vấn đề, nhưng đám thị vệ kia thì sao?” Không phải Cơ Ẩn chê bai bọn họ, hàng ngày luyện tập nhiều như vậy, mặc dù có chút tiến bộ, nhưng phía sau núi cao chót vót vô cùng hiểm trở, cho dù có mang theo dụng cụ leo núi, sợ là quá sức với những người này.
Phá Lỗ cười đắc ý, y chọc chọc chỗ phía sau núi trên bản đồ, “Địa thế chỗ này tương đối bằng phẳng, đá trên vách núi nhô ra cũng khá nhiều, có thể đặt chân lên, trên vách núi còn có một cây tùng già rất to, một mình ta vác dây thừng dài đi lên trước rồi cột sợi dây vào cây tùng ném xuống, bọn họ túm sợi dây lần lượt leo lên là ổn đúng không?”
“Tên thủ lĩnh đó không biết chỗ sơ hở này?”
“Ha ha ha, hắn ta là chiếm nhà đất của người khác, vừa lên đảm nhiệm chức vụ đã giết đám thổ phỉ kia không còn một mống, người ta dù muốn nói cho hắn ta biết bí mật này cũng đâu có kịp! Chậc, mấy ngày đó ta đã cẩn thận điều tra, chỗ này hết sức bí mật, bọn họ còn chưa phát hiện ra.”
Cơ Ẩn mấp máy môi, xúc động nói: “Được, vậy chúng ta dọn dẹp một lúc, ngày mai lên đường hồi kinh.” Những người đó tạm thời còn chưa quen thuộc vùng núi Thanh Dương, đây là chỗ bọn họ đánh lén thành công có lợi, nếu trì hoãn thêm nữa, để đám người kia quen với khu vực này rồi, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công mà nói…… Đánh trận này sợ là không thể dự đoán được thắng thua.
Núi Thanh Dương.
Đêm đã khuya, năm sáu người tuần tra canh phòng vừa ngáp vừa tán gẫu.
“Haizzz, ngươi nói rốt cuộc chúng ta tới đây giết ai vậy? Còn phải điều động nhiều người thế này?” Nói chuyện là một tên răng rất hô, vừa nói vừa móc túi nước bên hông mở ra hu hăng ực một ngụm.
Một tên cao lớn vạm vỡ mập mạp bên cạnh đưa tay giành lấy túi nước trong tay tên răng hô đưa tới mũi ngửi ngửi, “Khá lắm, ngươi uống một mình à?”
Răng hô vội vàng che miệng tên mập, “Ngươi nói nhỏ một chút, đừng đánh thức cấp trên.”
Đầu trọc bên cạnh ghé sát lại, cười nịnh bợ với tên răng hô, “Được, ngươi được lắm, không ngờ có thế giấu thứ đồ tốt này. Ôi ôi ôi, ai gặp người đó có phần.”
“Được được được, đều uống vài ngụm nâng cao tinh thần.” Răng hô lấy một túi giấy dầu trong ngực ra, mở ra, “Chậc, lạc (Đậu phộng) với rượu, cuộc sống trôi qua càng thú vị.”
Nhìn mấy người tranh giành uống rượu, một thiếu niên môi hồng răng trắng nho nhã như một tiểu cô nương vội vàng nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Nha ca, chẳng phải đại thủ lĩnh hạ lệnh cấm rượu sao? Chúng ta còn phải canh phòng đó, uống rượu không tốt đúng không? Ngộ nhỡ để người ta biết rồi tới chỗ đại thủ lĩnh tố cáo, chẳng phải chúng ta…..”
Răng hô oán hận nhổ một bãi nước bọt xuống đất, “Ta nhổ vào, nói dễ nghe thì hắn ta là đại thủ lĩnh, nói khó nghe một chút thì hắn ta chính là một con chó của chủ tử! Dáng vẻ làm bộ làm tịch như kia, cái này không cho cái kia không được, các huynh đệ phóng túng trên giang hồ, muốn nữ nhân thì phải tới kỹ viện chơi đùa, mất hứng thì phải đi tìm cẩu quan làm thịt. Hắn ta thì ngược lại, chẳng nói gì, cứ như thế kéo chúng ta tới đây, ngày ngày ăn thức ăn của heo!”
Răng hô mắng trước, đầu trọc bên cạnh cũng mắng theo, “Đúng đấy, đúng đấy. Đang yên đang lành chạy tới núi Thanh Dương chặn đường giết người làm gì, ăn no rỗi việc à? Người ta và chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vì tiêu diệt núi Thanh Dương này, chúng ta tổn thất biết bao nhiêu huynh đệ!”
Tên mập bộ dạng say rượu, nhón một hạt lạc lên ném vào trong miệng, thần thần bí bí nói: “Ta lại nghe nói, lần này chúng ta tới chính là để giết Thất hoàng tử!”
“Thật hay giả?”
Tên mập đắc ý liếc nhìn túi nước tên đầu trọc đang cầm, đầu trọc vội vàng đưa túi nước qua, tên ngốc hài lòng uống một hớp lớn, lúc này mới cười nói, “Huynh đệ ta các ngươi cũng biết đúng không? Có tương lai!” Hắn ta giơ ngón tay cái lên: “Đầu óc lanh lẹ, có thể đọc sách, bị chủ tử phân công tới bên cạnh nhị thủ lĩnh. Hắn ta nói với ta, ngày đó nhị thủ lĩnh và đại thủ lĩnh cãi nhau, vì sao hả?Vì nhị thủ lĩnh không không muốn giết Thất hoàng tử này, đại thủ lĩnh không vui, còn muốn lấy thế áp người, liền bị nhị thủ lĩnh đánh. Ha ha, mấy hôm trước các ngươi cũng nhìn thấy đúng không, khuôn mặt của đại thủ lĩnh….”
Mấy người cũng hả giận nở nụ cười.
Thiếu niên tuấn tú đó vẫn cúi đầu, nghe thế cậu ta ngẩng lên, vẻ mặt kiên định nói: “Ta cũng giống như nhị thủ lĩnh, chuyện như vậy ta không muốn làm, cũng không thể làm.” Cậu ta sờ sờ vật trang sức trước ngực, “Lần này Thất hoàng tử cứu nhiều nạn dân Giang Nam như vậy, còn đẩy ngã rất nhiều quan tham, nhất là hắn muốn áp giải tên cẩu tặc Bạch Học Viễn vào kinh chém đầu, hắn chính là đại ân nhân của ta, giết hắn, chuyện như vậy ta không làm!”
Mấy người mới vừa rồi còn hi hi ha ha cũng trầm mặc, người thiếu niên này thường bị bọn họ trêu gọi là Giả Ny Nhi đã từng là đứa nhỏ ngây thơ người Giang Nam, cũng vì tên súc sinh Bạch Học Viễn coi trọng mẫu thân Giả Ny Nhi, vì đoạt tình, thế mà dám gán cho cả nhà Giả Ny Nhi danh tiếng thổ phỉ, muốn mượn chuyện này cướp người. Nào ngờ nương Giả Ny Nhi là một người kiên cường, sau khi biết được ý đồ xấu xa của Bạch Học Viễn, lấy ra tất cả tiền tài hối lộ đội trưởng nhà lao, để hắn ta tìm cách đưa Giả Ny Nhi đi, sau đó buổi tối hôm ấy liền đập đầu vào tường chết trong tù.
“Haizzzz, ai làm chứ! Muốn ta nói, chúng ta đi theo nhị thủ lĩnh trong giang hồ vui vẻ sung sướng cỡ nào, cần gì phải tới chỗ này làm chuyện lén lút trái lương tâm? Trần răng hô ta mặc dù mạng người chết trong tay vô số, dám vỗ ngực nói với ngươi, người ta giết đều là cẩu quan hung ác, không có người nào vô tội cả. Ta đây bình sinh bội phục nhất chính là quan tốt có thể làm chủ vì dân, vị Thất hoàng tử này là một vị quan tốt!”
Tên mập cười khổ: “Nhưng đây là chủ tử ra lệnh á.”
Mấy người đều trầm mặc, một lát sau, tên trọc chợt cười lạnh nói: “Nhưng chúng ta cũng đâu phải là chó chủ tử nuôi? Tại sao chúng ta lại tập hợp cùng nhau? Chẳng phải là vì nhị thủ lĩnh, vì nghĩa khí sao? Vậy nếu nhị thủ lĩnh không có ý định ra tay, chúng ta cũng sẽ nghỉ, ngày đó ta bệnh không dậy nổi, đại thủ lĩnh tùy ý tìm ai đi đi.”
Phá Lỗ mai phục ở bên cạnh vốn định xông lên quật ngã mấy người này, không nghĩ tới lại nghe được mấy câu như vậy.
Y đột nhiên sinh ra hứng thú vô cùng với vị Giáp Nhị này, dù sao bây giờ sắc trời vẫn còn sớm, thời gian hành động là sau nửa đêm, y đảo mắt vòng vòng, hướng về mấy người đang mai phục bên cạnh ra thủ hiệu, ý bảo bọn họ ẩn núp cẩn thận, mình rời đi một lúc.
Chờ tới lúc Phá Lỗ quen việc dễ làm tìm được Giáp Nhị, thì thấy ông ta đang ngồi trong sân, vuốt ve túi tiền cũ đó, ngắm trăng uống rượu.
Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng Phá Lỗ cảm thấy, nếu như có thể tranh thủ được người này, nói không chừng chuyến đi này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, nếu chuyện không giống như y nghĩ, trong ngực mình còn có thứ đồ tốt mà sư phụ đưa, gây mê Giáp Nhị trong nháy mắt là điều dễ dàng.
Nghĩ như vậy, Phá Lỗ tung người nhảy vào trng sân, khoảnh khắc thấy Giáp Nhị rút ra yêu đao, y vội vàng giơ hai tay lên, cười vô tội lại đáng yêu, “Khụ khụ, cái đó, chào ngươi.”
Giáp Nhị đề phòng rút yêu đao chỉa về phía Phá Lỗ, cho dù Phá Lỗ biểu hiện vô hại, nhưng một người có thể lặng lẽ tới gần mình, nếu không phải y lên tiếng thì mình cũng không phát hiện ra, chỉ điều này cũng đã khiến Giáp Nhị kiêng kỵ rồi.
“Ngươi là người phương nào?”
Phá Lỗ phủi phủi bụi trên y phục, cười nói: “Ta tên Chung Phá Lỗ, ta nghĩ ngươi hẳn là biết ta.”
Chung Phá Lỗ?
Chính là vị mà Thái tử liên tục dặn dò, khi chặn đường giết người nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể ra tay giết chết sao?
Tư liệu về Cơ Ẩn thì Thái tử viết chi chít một trang giấy to, nhưng về vị Chung Phá Lỗ này thì chỉ sơ lược, trọng điểm là nếu có thể không bắt buộc phải giết thì đừng giết. Đối với người này, Giáp Nhị có ấn tượng duy nhất chính là y là thư đồng của Thất hoàng tử, là người của nhà họ Chung, nhà họ Chung là chủ tử vừa nhắc tới thì hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không xuất hiện chút hận ý nào.
“Ngươi tới chỗ này có ý gì?” Nếu người này tới, vậy có phải chứng tỏ con trai của Uyển Uyển cũng đang ở gần đây?
Phá Lỗ nhìn bộ dạng đôi mắt ông ta ngó nghiêng, đi lên châm cho mình một ly rượu, “Đừng nhìn, Trường Bình không tới.”
“Ngươi ….”
“Haizzz, đêm đó mấy lời ngươi nói với người kia ta đều nghe thấy hết rồi.” Phá Lỗ bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch, kéo tay áo lau miệng, mặt mày rạng rỡ nói: “Rượu ngon, sảng khoái!”
Giáp Nhị không ngờ chuyện bí mật nhất của mình thế mà lại bị thiếu niên này nghe thấy, ông ta nắm chặt chuôi đao, lùi một bước, nổi lên sát tâm.
Phá Lỗ thấy ông ta như vậy, vội khoát khoát tay, “Yên tâm, ta sẽ không nói với bất kỳ ai đâu!” Ngoại trừ Trường Bình, “Ta biết ngươi không muốn xuống tay với Trường Bình, cái đó, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút, ngươi đã không muốn ra tay, thì có thể giúp một chuyện hay không, bảo tâm phúc của ngươi thả cho ta và Trường Bình một con ngựa?”
Giáp Nhị bị lời lẽ quen thuộc lại đúng lý hợp tình này dọa hoảng sợ. với công phu của người này, nếu như lặng lẽ đánh lén, mình chưa chắc là đối thủ của y, y biết đám người của mình tới đây chính là để chặn đường giết Thất hoàng tử, không muốn diệt trừ uy hiếp trước, ngược lại chạy tới nói điều kiện với kẻ địch, có phải đầu óc người này bị bệnh không?
Thấy Giáp Nhị im lặng, Phá Lỗ được gọi là được voi đòi tiên, xông vào phòng bếp bên cạnh cầm một cái chén đi ra, châm đầy hai ly rượu, đưa cho Giáp Nhị một chén, giọng điệu hai huynh đệ tốt, “Chúng ta cùng cạn chứ?”
Giáp Nhị rất muốn đập ly rượu này lên đầu Phá Lỗ, nhưng khi nhìn dáng vẻ y cười vui vẻ không hề lo lắng, ông ta thế mà ma xui quý khiến thế nào lại chạm chén với Phá Lỗ, nâng chén uống hết.
“Ha ha, ngươi không sợ ta bỏ thuốc trong rượu à?”
Giáp Nhị đút đao vào vỏ, cười lạnh một tiếng, “Người nhà họ Chung các ngươi coi trọng đại khai đại hợp quang minh lỗi lạc, vừa rồi ngươi không đánh lén ta, chứng tỏ ngươi không phải là người sẽ âm thầm hạ thủ.”
Phá Lỗ bị lời này khiến có chút chột dạ, y sờ sờ đai lưng, thầm nói, ngươi đây nói sai rồi, nếu ta vừa tới mà ngươi hét lên kêu giết ta, vào lúc này ta sớm đánh thuốc ngươi rồi.
“Cái đó, chạm chén uống rượu, chúng ta coi như cũng có giao tình. Vậy, ngươi xem, các huynh đệ của ngươi cũng coi như đã theo ngươi vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, nếu chúng ta thật sự đánh nhau, bất kể ai thua ai thắng, người của ngươi nhất định phải chết ở chỗ này. Còn bên ta, chỉ là một đám thị vệ, ta với bọn họ không quen thuộc mấy, nếu chết nhiều lắm thì ta khổ sở một vài ngày, nhưng ngươi thì khác, bên cạnh ngươi là huynh đệ của ngươi, chết một người thì ngươi cũng đau lòng tiếc nuối đúng không?” Phá Lỗ lại rót cho mình một ly rượu, “Thứ nhất, ngươi không muốn xuống tay với Trường Bình; thứ hai, ngươi cần suy nghĩ vì các huynh đệ của ngươi một chút. Ta cảm thấy, chúng ta hoàn toàn không cần thiết đánh.”
“À, không nghĩ tới miệng ngươi ngược lại lẻo mép, đầu lưỡi dài lanh lợi thế.” Giáp Nhị thấy Phá Lỗ uống xong, cũng rót cho mình một chén, “Đám huynh đệ kia của ta cũng chỉ hơn ba mươi người, ta để bọn họ lại, như vậy ngươi có nắm chắc tiêu diệt được những người còn lại không?”
Phá Lỗ vỗ chân, “Này, nhà ta làm gì nhỉ, mang binh đánh giặc quả thật chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Chỉ cần các ngươi qua loa xong chuyện, thì dẫn người đánh bại đại thủ lĩnh kia chỉ là chuyện rất nhỏ.”
Giáp Nhị vuốt ve chén, trong lòng hỗn loạn. Ông ta thật sự không muốn ra tay với Cơ Ẩn, cũng không muốn lấy tính mạng của đám huynh đệ mình ra để thỏa mãn ham muốn cá nhân của Thái tử. Từ lúc lão chủ tử mất, đám huynh đệ của Uyển Uyển vì thượng vị, đánh sống đánh chết đã nhiều năm, cuối cùng bị đứa con rơi bên ngoài có tâm cơ âm hiểm làm trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Đối với Giáp Nhị mà nói, lão chủ tử không còn, Uyển Uyển không còn, thứ trói buộc cuối cùng giữa ông ta và nơi đó cũng tiêu tan biến mất, mấy năm nay ông ta dẫn theo các huynh đệ bôn tẩu giang hồ, có thể nhìn ra đã cách xa những chuyện phục quốc này nọ.
Đối với ông ta mà nói, gì mà lão tổ tông, gì mà phục quốc, từ trước tới giờ ông ta chưa từng nghĩ tới. Sở dĩ đêm hôm đó trách móc Thái Hằng liên hiệp với người nhà họ Cơ, chẳng qua là giúp mình tìm lý do có thể rút lui mà thôi.
Năm đó nguyên nhân giúp lão chủ tử cũng không phải vì người ta có ơn với ông ta, và bây giờ vị kia coi là gì chứ, một đứa con rơi bên ngoài do quả phụ sinh ra mà thôi, ai biết huyết thống chính phái hay không chính phái đây. Lần này không phải nhìn trên phương diện có chút giao tình với Thái Hằng, mà là Thái Hằng người kia lấy ra tình hình khổ sở năm đó cầu xin, nếu không phải giúp hắn ta thì ông ta đã không theo tới.
Sau khi giết hết sơn phỉ, ông ta mới biết được chuyến này đi lại là vì giúp Thái tử chặn đường giết chết Thất hoàng tử. Giết sơn phỉ diệt trừ u ác tính thay dân chúng xung quanh, dù mất mấy huynh đệ, dầu gì trong lòng ông ta vẫn thuận. Còn muốn ông ta giết người vì Thái tử, đánh sống đánh chết, còn liên lụy tới không ít tính mạng của huynh đệ, đây gọi là chuyện gì?
Cuối cùng, Giáp Nhị vẫn gật đầu.
Vừa nhìn thấy đối phương đồng ý, Phá Lỗ quả thực vui sướng muốn nhảy dựng lên, mặc dù trong lòng không thích mẫu thân Cơ Ẩn, nhưng giờ phút này Phá Lỗ vẫn muốn cảm ơn người dì này, nếu không phải vì bà đã từng có đoạn tình cảm với vị này, thì chuyện hôm nay không thể nào thuận lợi như vậy.
“Ta chỉ phụ trách kiềm chế các huynh đệ của ta, về phần bên Thái Hằng, ta sẽ không giúp ngươi.”
“Hi, ngươi giúp như thế này là đã mang đại ơn rồi!” Phá Lỗ kích động muốn vỗ vai Giáp Nhị, sau đó bị vẻ mặt người ta ghét bỏ tránh ra, y cũng không thấy lúng túng. “Vậy,Giáp Nhị thúc, cảm ơn ngươi nhé! Ta thay Trường Bình cảm ơn ngươi! Chậc, nếu không phải lúc trước trời xui đất khiến, Trường Bình hiện nay chính là con trai ngươi đấy.” Đối với hán tử thâm tình mà lại chính trực Phá Lỗ rất có cảm tình, y thật sự cảm thấy, nếu Trường Bình là con trai của người này, những năm qua chắc hắn sống rất sung sướng rất vui vẻ đúng không?
Giáp Nhị bị lời này này của Phá Lỗ khiến ngây ngẩn cả người, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới có một khả năng như vậy. Lời của Phá Lỗ giống như một loại độc dược, nhanh chóng tràn ra trong đầu ông ta, ông ta có suy nghĩ, nếu thật sự như thế thì tốt biết bao nhiêu.
Sau khi nhận được lời cam kết của Giáp Nhị, Phá Lỗ phát hiện người này quả thật nói được làm được, không tới nửa canh giờ, thủ vệ phân tán trong trại thiếu đi rất nhiều.
Thấy thời gian tương đối lâu rồi, Phá Lỗ đốt một quả pháo bắn tin, mang theo ba mươi thị vệ xông thẳng vào phòng ngủ của Thái Hằng.
Có lẽ ông trời cũng đứng về phe Phá Lỗ, hơn nửa đêm, đám người kia đang ngủ say như chết, sau khi nghe thấy tiếng ồn ào, không ít người vẫn đang còn mê ngủ, nên bị Phá Lỗ dẫn người đánh cho tan tác tả tơi.
“Nếu như không cần thiết thì đừng giết người, đánh ngất đi là được!” Phá Lỗ nhấc chân đánh bay một hán tử còn chưa kịp mặc quần mà đã xách theo đao chém y, bay lên đập xuống ba tên lâu la bên cạnh, sau khi phân phó một tiếng, đầu không quay lại nhào vào phòng Thái Hằng.
Thái Hằng chưa ngủ, không biết vì sao hôm nay màn đêm vừa buông xuống, mắt hắn ta nhảy không ngừng, nhất là sau khi biết một nhóm người của Thất hoàng tử có thể tới vùng gần núi Thanh Dương vào sáng sớm ngày mai, bất an càng rõ ràng hơn.
Hắn ta đang cầm một chén trà nóng, ngẫm lại từng điểm từng điểm bố trí từ ban đầu, sau khi xác định không có cạm bẫy, lúc này mới cởi y phục trèo lên giường, dù không ngủ được cũng phải ngủ, ngày mai chuyện chặn đường giết Thất hoàng tử chỉ có thể thành công, không thể thất bại, hắn ta nhất định phải dưỡng đủ tinh thần bày thế chờ quân địch.
Lúc vừa mới nằm xuống, thì nghe bên ngoài nói nhao nhao.
Thái Hằng tưởng rằng đám thuộc hạ kia của Giáp Nhị lại lén lút uống rượu, uống say liền chạy ra ngoài gây chuyện, vốn nóng ruột nên hắn ta choàng y phục, đạp mở cửa phòng, “Hơn nửa đêm nói nhao nhao….”
Lời còn chưa dứt đã thấy một gương mặt quen thuộc từ bên ngoài chạy vào, người nọ tùy ý cười cười, hàm răng trắng dưới ánh trăng lạnh như tảng băng, “Hi, ngươi khỏe không?”
Trong lòng Thái Hằng trầm xuống, còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị Phá Lỗ nhào tới một quyền đánh bay, ngay sau đó rắc rắc mấy tiếng, tứ chi bị lìa khỏi khớp.
Phá Lỗ không nghĩ tới Thái Hằng thế mà tự mình đi ra, đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Mấy hôm trước lúc y tới đây điều tra, phát hiện Thái Hằng tên này có lòng nghi ngờ rất nặng, đối với tâm phúc bên cạnh cũng không mấy tin tưởng. Sau khi đánh dấu sân này là chỗ ở của mình, mỗi lúc trời tối sẽ chọn phòng ngủ khác nhau.
Mới vừa nãy y còn nghĩ không biết tối nay Thái Hằng ở phòng nào, trong sân này có ít nhất chín gian phòng, mình phải cấp tốc đi tìm từng phòng một, tránh cho người phía sau đuổi theo, tình cảnh của y sẽ có chút nguy hiểm.
Sau khi bắt được Thái Hằng, tâm lý của Phá Lỗ thả lỏng phân nửa. Tay phải y chộp vào cổ Thái Hằng, dùng chân hất hòn đá tay trái cầm lấy, cười cười nhìn Thái Hằng, sau đó dùng sức bóp một cái, tảng đá kia lập tức biến thành những mảnh vụn.
Y cũng lớn tiếng nói với đám lâu la đuổi theo bước vào cử, “Dừng lại cả đi, tiến thêm một bước nữa, có thể ta sẽ bóp đấy! Chậc, nếu các ngươi muốn thử cổ chủ tử nhà các ngươi xem có cứng như tảng đá kia không, thì cứ tiếp tục bước về phía trước.” Nói xong lại nói với Thái Hằng: “Đánh đánh giết giết nhiều quá không tốt, ngươi xem, có phải nên nói với đám thủ hạ của ngươi ném hết vũ khí trong tay xuống hay không?”
Thái Hằng không nghĩ tới võ công của vị Chung công tử này thế mà lại cao như vậy, mới vừa đối mặt đã bắt được hắn ta, bây giờ hắn ta là thịt cá, người ta là dao thớt, cho dù trong lòng nghẹn đến gần như muốn nôn ra máu, nhưng vẫn phải làm theo.
Mấy tên do thám kia rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy không biết, không ngờ có thể để xảy ra chuyện sai lầm lớn như vậy, còn thề son sắt nói với hắn ta, sáng sớm ngày mai nhóm người Thất hoàng tử chắc chắn đến khu vực gần núi Thanh Dương. Nói láo! Trời còn chưa sáng người ta đã tới rồi, còn nghiêm trọng hơn là đánh bọn hắn một phát trở tay không kịp!
“Trói đám người kia lại cho ta, ôi đừng giãy dụa, ta là người không thích giết người, nếu các ngươi đàng hoàng nghe lời, ta chắc chắn sẽ không lấy tính mạng của các ngươi. Nhưng nếu các ngươi không nghe lời, vậy ta sẽ không ngại mà tiễn các ngươi một đoạn.” Lúc Phá Lỗ nói tới đây, trên mặt không còn nụ cười, vẻ sát ý lạnh thấu xương quả thật muốn ụp mặt vào.
Chờ đám người kia bị trói giống như kẹo hồ lô, Thái Hằng thấy Giáp Nhị còn chưa mang người tới thì biết mình thua ở chỗ nào rồi.
Thứ hèn nhát, tiện nhân, quả thật là trời sinh một cặp!
“Phá Lỗ ca! Ca không có chuyện gì chứ?” Cơ Ẩn bên này cũng chạy tới, vừa rồi hắn đã chuẩn bị phải có một trận huyết chiến, nào ngờ, khi nhận được tín hiệu của Phá Lỗ xông lên, gặp không nhiều người như dự đoán, mặc dù cũng phải trải qua một trận chém giết gian khổ, nhưng kém xa so với tưởng tượng trước đó.
Phá Lỗ vừa thấy bộ dạng dù trên người Cơ Ẩn có không ít vết máu nhưng sắc mặt hồng hào phong độ mười phần, trái tim được thả lỏng. Y đi lên kéo Cơ Ẩn qua, “Đệ xem đi, đây chính là người mà ta nói.”
Lúc thấy hai người đi về phía hắn ta, Thái Hằng cúi đầu, trên mặt thoáng hiện nụ cười tàn nhẫn, miệng giật giật.
“Phá Lỗ ca!” Ánh mắt Cơ Ẩn vừa quét qua, lập tức phát hiện động tác di chuyển nhìn hết sức quen mắt, đây là…..”
Hắn nhảy vọt lên trước đẩy Phá Lỗ ngã xuống đất, ngay sau đó cảm thấy trên người tê rần, mắt bắt đầu hoa, sau khi phun một ngụm máu đen mới ngã xuống đất.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong nháy mắt, Phá Lỗ còn đang nghi ngờ Trường Bình làm gì mà đẩy y, thì phát hiện hắn hộc máu ngã xuống đấy, còn Thái Hằng bên cạnh cười ha ha, “Cuối cùng, đúng là vẫn để ta thành công! Thất hoàng tử, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi! Ha ha ha ha…”