Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi

Chương 7



Phá Lỗ vừa nghe giọng nói muốn khóc nhưng không khóc này thì da đầu run lên, vừa khéo đây là vãn bối cha y rất yêu thương, trong lòng ông, cô nương này có địa vị cao, ba đứa con trai bọn họ buộc vào với nhau so ra vẫn còn kém người ta.

Nếu hôm nay y lại chuồn đi, như vậy Viên Phương Phỉ sẽ khóc một hồi, như vậy sẽ khiến tai mắt trong nhà báo cho cha, vậy chờ lần sau cha y về nhà, ông lại giẫm chân đánh y là điều không tránh khỏi.

Phá Lỗ chỉ có thể bất chấp khó khăn xoay người cười lộ cả lợi: “Nào có, Phương Phỉ tỷ ngươi lại nói oan cho ta, ta đây không phải là đang vội quay về xem chị dâu và Vương Bá thu dọn đồ đạc ra sao rồi sao, nhất thời không phát hiện tỷ tới.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Phá Lỗ, Viên Phương Phỉ không nhịn được dùng khăn che miệng cười, nàng ta trừng mắt liếc nhìn Phá Lỗ, gắt giọng: “Toàn nói hưu nói vượn, đệ mà không phát hiện ra ta? Yên tâm đi, hôm nay ta tìm đệ không phải để khóc, này, đây là hai bộ y phục bằng len ta may cho đệ. Đệ vào trong cung nhất định phải mặc ấm một chút, nghe nói mấy sư phó ở Nam thư phòng vô cùng nghiêm khắc, ngộ nhỡ Thất hoàng tử học theo không kịp, thư đồng như đệ cũng sẽ bị bọn họ phạt, hiện giờ băng tuyết ngập trời, nếu đệ bị phạt đứng lạnh cóng xảy ra chuyện xấu nguy hiểm tới tính mạng thì làm sao bây giờ?”

Một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi cười tủm tỉm nhét bọc y phục vào trong ngực Phá Lỗ, “Tam công tử, đây chính là tiểu thư nghe nói ngươi phải vào cung, kiên quyết chịu đựng ba ngày ba đêm mới may xong cho ngươi đấy.”

Viên Phương Phỉ không nhịn được hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Phục Vũ, lắm lời!”

Phá Lỗ nghe Viên Phương Phỉ thức đêm may y phục cho y, sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó trong lòng thấy mềm nhũn. Y mở bọc y phục ra vuốt ve hoa văn tối màu tinh xảo không chói mắt trên bề mặt, khóe miệng không tự chủ cười khẽ.

“Cảm ơn Phương Phỉ tỷ lo lắng, tiểu đệ vô cùng cảm kích! Haizzzz, lại nói từ lúc tỷ học may vá, y phục cả người ta không phải chị dâu thì chính là tỷ may, nhìn xem.” Phá Lỗ kéo ống tay áo, lộ ra đôi bao tay bằng da, “Xem nè, vừa rồi chị dâu may cho ta một đôi bao tay, từ lúc ta bắt đầu tập võ, một tháng một đôi chưa từng gián đoạn, làm như vậy đại ca bắt đầu hơi ghen tuông rồi. Còn nữa, y phục mùa đông trên người của ta cũng là của tỷ may tháng trước, Phương Phỉ tỷ, tỷ không cần vì ta mà thức đêm, rất ảnh hưởng sức khỏe đấy.”

Nhìn đôi bao tay da trên cổ tay Phá Lỗ, Viên Phương Phỉ không tự chủ tay xiết chặt khăn, trong mắt lóe lên tâm tình kỳ quái rồi biến mất.

Nàng ta mỉm cười, thật sự sắc như hoa xuân, làm vườn hoa mùa đông héo rũ đìu hiu phảng phất như đầy sức sống tựa chim oanh bay vào đồng cỏ lúc vào vụ mùa, “Không sao, ta thêu thùa may vá nhanh lắm, hai ngày là đã làm xong rồi. Ngươi đừng nghe nha đầu Phục Vũ nói bậy, nàng chính là muốn khoe thành tích cho ta đấy.”

Bên này Phá Lỗ đang phấn chấn mở y phục ra mặc vào người, bao quanh mũ là một lớp lông chồn dày màu đỏ, tôn lên mi mục như vẽ của y, “Haizzz, tay nghề của Phương Phỉ tỷ thật sự càng ngày càng giỏi! Năm năm trước lần đầu tiên tỷ tặng túi tiền cho ta, ta thấy trên mặt có một đống màu đỏ rối nùi, còn tưởng tỷ thêu ngọn lửa, ai biết tỷ nói tỷ thêu chính là rừng phong, ha ha ha ha…. Bây giờ tiến bộ, tay nghề như này, chờ tỷ lập gia đình với nhị ca ta, ca ấy đúng là có phúc mà.”

Vừa lúc đầu nghe Phá Lỗ vạch trần lịch sử đen tối lúc trước của nàng ta, Viên Phương Phỉ còn cười theo, kết quả khi nghe y nói câu cuối cùng, nụ cười trên mặt nàng ta trong nháy mắt phảng phất như bị đông cứng lại, nàng ta xiết chặt khăn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.

Lúc Phục Vũ vẫn còn ngây ngô cười theo, Triều Yên đứng bên cạnh một mực im lặng từ nãy tới giờ lại không nhịn được lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, sợ nàng ta nói ra lời không nên nói. Nhìn nước mắt tiểu thư chợt hiện trong đáy mắt, trong lòng Triều Yên lén thở dài một hơi, tâm tư tiểu thư, nha đầu khờ khạo hay cười ngây ngô Phục Vũ không nhìn ra, còn nàng ta cái người theo tiểu thư nhiều năm như vậy thì lại nhìn ra.

Nhưng, có đôi khi danh phận đã định thì không cách nào thay đổi, thế gian này vốn rất hà khắc với nữ tử, nếu sinh lòng có ý nghĩ xằng bậy, sai lầm một bước sẽ lọt vào địa ngục không thể quay đầu!

Triều Yên bước lên trước nghiêng người ngăn tầm nhìn của Phá Lỗ, khẽ nói: “Tiểu thư, đến lúc rồi, phải về Phật đường niệm kinh cầu phúc cho lão gia đúng không ạ?”

Bị Triều Yên nói như vậy, Viên Phương Phỉ vội vàng thu liễm suy nghĩ lộn xộn trong đầu, dịu dàng vỗ vai Phá Lỗ: “Đúng vậy, thiếu chút nữa ta quên mất chuyện này. Phá Lỗ, sau này ngươi vào cung nhớ phải chú ý mọi chuyện nhé.”

“Haizz, ta biết rồi. Phương Phỉ tỷ, tỷ cũng đừng ở nhà suốt ngày, vào Phật đường quỳ niệm kinh gì đó nữa. Ra ngoài nhiều một chút, hẹn hai ba bạn đi chơi cho vui thả lỏng tinh thần cũng tốt. Lần trước Tú Nhi còn hỏi ta, mấy lần đưa thiếp mời tỷ đi thưởng tuyết, tỷ toàn từ chối, có phải thân thể không khỏe không?” Phá Lỗ thật sự không nhìn nổi Viên Phương Phỉ còn trẻ tuổi mà sống như một bà già, hàng ngày không phải ăn chay niệm phật thì chính là ở trong nhà thuê thùa đánh đàn. Theo y, cô nương mới mười ba mười bốn tuổi chính là tuổi nên đi chơi, đi hưởng thụ thanh xuân, chứ không chờ đến tuổi bằng chị dâu cả, muốn đi chơi lại phải trông con cái, còn phải quản việc vặt trong nhà, đâu còn thời gian đi chơi nữa.

Lúc Viên Phương Phỉ nghe hai chữ Tú Nhi mắt càng đỏ hơn, nàng ta cười gật đầu: “Haizzz, ta biết rồi. Chỉ có điều lão gia vừa đi biên quan, trong lòng ta thật sự không yên lòng, vẫn muốn thành kính một chút, cầu Phật tổ phù hộ lão gia bình an trở về.”

Khó trách cha thương người ta như vậy, xem người ta như tri kỷ, thực sự coi mấy người con trai bọn họ như những tiểu tử thối.

“Vậy tỷ niệm vài đoạn rồi nhớ đi nghỉ ngơi một lúc, đừng quỳ đến chân bị thương.” Phá Lỗ biết thời đại này phái nữ rất thành kính với Thần Phật, biết mình không khuyên được nên dứt khoát không nói thêm gì nữa, “Chờ mấy hôm nữa ta bảo Tú Nhi mời tỷ đi ngắm tuyết, thi thoảng tỷ phải đi ra ngoài, yên tâm đi, cha là lão tướng rồi, mấy năm nay người Hồ tự xảy ra nội loạn, biên quan vẫn rất bình an.”

“Được, đợi sau này nàng ấy mời thì ta sẽ đi chơi với nàng, nha đầu ngang tàng kia.” Viên Phương Phỉ cảm thấy mình thật sự nên đi, nghe Phá Lỗ mở miệng gọi Tú Nhi thêm một lần nữa, nàng ta không thể không luống cuống.

Sau khi cúi đầu chào, Viên Phương Phỉ dùng hết khí lực toàn thân mới khiến mình giữ vững tư thái ưu nhã bước rời đi.

Sau khi trải qua Vương Bá hai mắt đẫm nước mắt làm lễ rửa tội, chị dâu cả khóc sướt mướt đau xót, đại ca thao thao bất tuyệt dặn dò, cuối cùng Phá Lỗ cũng rời khỏi nhà họ Chung tiến vào cung. Y thấy may mắn là Phương Phỉ tỷ nói không muốn thấy cảnh chia ly nên không xuất hiện, nếu không y phải đối mặt hai hai nữ nhân đôi mắt đẫm nước mắt, còn không phải điên mất à.

Chiếu theo quy tắc trong cung, thư đồng hơn mười tuổi như y sẽ không thể vào hậu cung, cần phải đi về phía Nam cửa thư phòng nghênh đón Hoàng tử đến. Nhưng Phá Lỗ là ai, là con mồ côi của Công chúa Vĩnh An, là cháu ngoại kiêm bảo bối trong lòng Hoàng đế, không biết có bao nhiêu người đi bộ trong nội viện hoàng cung, bọn thái giám nào dám cầm quy củ này dán vào trán y, vừa thấy y vào cung đã thấy Hồ Trung phân phó Tiểu Mễ Tử vội vàng ân cần dẫn y tới điện Hàm Anh.

Vừa vào trước điện đã thấy tiểu thái giám ngày đó dẫn y tới vườn Mai ý cười đầy mặt đi lên: “Thỉnh an tam công tử.”

“Ơ Hứa quản sự, ngươi ở đây à?”

“Nhờ phúc tam công tử, Thất điện hạ thấy nô không đến nỗi đầu gỗ nên mang nô tới bên cạnh sai bảo. Điện hạ đang chải tóc ạ, ngài vào trong điện chờ trước đã, trong ấy ấm hơn.”

Phá Lỗ hơi chần chừ, kinh nghiệm đời trước làm y có thói quen luôn tôn trọng nơi riêng tư của người khác, “Điện hạ đang chải đầu, ta vào….”

“Không sao không sao, từ lúc biết ngài làm thư đồng cho điện hạ, mấy hôm nay ngày nào điện hạ cũng ngóng trông ngài đến. Nói hơi thất lễ… Sáng sớm hôm nay, điện hạ hỏi chừng nào ngài tới không biết bao nhiêu lần, chờ đợi cái cổ này dài thêm hai tấc đấy.” Khi nói chuyện, Hứa quản sự đã dẫn Phá Lỗ đi vào bên trong điện.

Vừa nhìn thấy Phá Lỗ đi vào, Cơ Ẩn liền kích động muốn đứng lên, kết quả bị lược trong tay cung nhân kéo tóc, cung nhân bị hù sợ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn liền khoát tay ý bảo nàng ta, “Đứng lên đi, không trách ngươi. Hí… Phá Lỗ, ngươi tới rồi à?”

Phá Lỗ nhùn thấy bộ dạng này của hắn, nhớ tới con chó nhỏ mình từng nhặt được, mỗi lần y từ sàn luyện võ trở về, con chó nhỏ tựa như Cơ Ẩn bây giờ, mắt to ngập nước lóe lên tựa như muốn đi tới bên cạnh y.

Y không kiềm chế được đưa tay nhéo mặt Cơ Ẩn, “Ngồi đi, trước tiên phải chải tóc đã.”

“Ừ.” Cơ Ẩn vội vàng ngồi ngay ngắn, cực kỳ nghe lời, nhưng đôi mắt kia vẫn nhìn thẳng vào Phá Lỗ.

Phá Lỗ bị bộ dạng này của hắn chọc cười, cười hỏi: “Trường Bình nhìn thấy ta thì vui vẻ như vậy à?”

Cơ Ẩn nghe thấy hai chữ Trường Bình, trong lòng cười nhạt một tiếng, nhưng trên mặt lại hết sức thuần khiết đáng yêu. “Ừ.”

Trong nháy mắt, một tiếng mềm mại này đâm vào lòng yêu trẻ của Phá Lỗ, y không nhịn được cất tiếng cười to, hai tay sờ mò vân vê mặt Cơ Ẩn, “Trường Bình ngoan quá, sao đáng yêu như vậy chứ.”

Bên này cung nhân vừa chải đầu cho Cơ Ẩn xong, hắn liền nhảy vào trong ngực Phá Lỗ, “Các ngươi đi xuống đi, ta muốn nói chuyện với Phá Lỗ.”

Đám cung nhân đáp một tiếng rồi rời đi, lúc này Phá Lỗ mới phát hiện thân hình nhỏ bé trong ngực hơi run rẩy, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy y phục trước ngực y cũng bắt đầu trở nên xanh lét.

“Sao vậy? Trường Bình ngươi làm sao vậy? Là có người bắt nạt ngươi phải không?” Phá Lỗ vội vàng hỏi không ngớt lời.

Cơ Ẩn im lặng giễu cợt hồi lâu mới ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt mờ mịt sương mù nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt: “Ta…. Ta sợ.”

“Ngươi sợ cái gì? Là có người bắt nạt ngươi phải không? Ngươi nói cho ta biết đi, ra sẽ nghĩ cách.”

“Hôm qua tam ca đến chỗ của ta, chẳng những đập phá rất nhiều đồ đạc mà lúc đi ra còn nói sẽ không bỏ qua cho ta, ta sợ hắn ta…”

Phá Lỗ không nhịn được nhíu mày, Cơ Huyên đây là có bệnh chó dại à, sao lại cứ chằm chằm cắn một mình Trường Bình thế?

“Đừng sợ, có ta đây. Nếu mà hắn ta dám động thủ thì ta đánh hắn ta tè cả ra quần luôn.”

Ngu xuẩn!

Cơ Ẩn quả thực có chút bất đắc dĩ, người này không nhạy bén lại mềm lòng, lúc làm y mắc câu rồi quả thật rất dễ dùng, nhưng có đôi khi căn bản nghe không hiểu ngụ ý của người khác cũng đủ làm hắn tức nghẹn.

“Nhưng…. Nhưng…. Người dạy ta tập cưỡi ngựa bắn cung chính là cậu của tam ca, hắn ta có thể bảo sư phó gây khó dễ cho chúng ta không?” Hai chữ cuối cùng tăng thêm chút âm lượng.

“Không sao, ta cưỡi ngựa bắn cung luyện khá tốt, đến lúc đó ta dẫn ngươi theo, hắn ta muốn gây khó dễ cũng không cách nào làm được.”

Nhìn Phá Lỗ như này trước mặt hắn, bộ dạng vô ưu trước mọi việc, Cơ Ẩn hận không thể một cước đạp bay y.

Nếu không phải đời trước đấu trí so dũng khí cùng Thái tử tôi luyện ra, giờ phút này hắn tuyệt đối không cách nào duy trì vẻ mặt vừa vô tội vừa sợ hãi được, “Nhưng phụ hoàng đã từng hạ chỉ, mấy sư phó nếu muốn dạy dỗ Hoàng tử không cần báo cáo, trong tay bọn họ có thước vàng ngự tứ, có thể trực tiếp trách phạt Hoàng tử. Hứa quản trị nói với ta, lục ca từng không cẩn thận chọc tam ca, tam ca không tiện động vào lục ca nên đã bảo Dư sư phó đánh thư đồng của lục ca, hạ vài chục thước vàng xuống, thư đồng này bị đánh đến tàn phế, đến nay còn chưa đứng dậy được, nếu mà….”

Phá Lỗ tưởng tượng, quả thật như vậy, đứa bé kia lúc trước còn có lòng chia sẻ kinh nghiệm với y, mặt trái táo tròn tròn, nhìn qua cực kỳ đáng yêu, y không thể tưởng tượng thế mà có người có thể ra tay độc ác đánh một đứa bé đến tàn phế.

Lúc ấy vì chuyện này y và Cơ Huyên cãi nhau một trận, thiếu chút nữa động thủ. Hai người cũng chính là vì chuyện này, từ nhìn nhau không vừa mắt trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Y liếc mắt nhìn sắc mặt Cơ Ẩn sợ hãi hơi tái của Cơ Ẩn, trong lòng nảy ra chủ ý: “Haizzz, vậy chúng ta có thể đi tìm Đa Thọ, tính tình hắn tốt, nhất định sẽ thích ngươi. Có hắn che chở, không ai dám động tới ngươi đâu!”

Cơ Khang tuyệt đối nổi giận đùng đùng, bản thân mình và Lục hoàng tử đánh nhau, đánh người ta mặt mũi bầm dập, Uyển Tần mang con trai tới chỗ Hoàng đế vừa khóc vừa quỳ, kết quả thì sao, Đa Thọ đi vào tùy tiện nói vài câu cầu xin, chuyện này vậy là cho qua, Hoàng đế còn khen mình.

Vị biểu ca này tuyệt đối là thịt trong xương đại cữu, có hắn ta che chở, dù Cơ Huyên có to gan lớn mật dám ra tay thì vị Dư sư phó kia cũng không dám dính vào.

Nghe thấy hai chữ Đa Thọ, cuối cùng Cơ Ẩn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đầu gỗ này rốt cuộc cũng nói đúng trọng điểm.

Hắn có chút vui mừng, lại có chút uất ức.

Bây giờ hắn thật sự không muốn làm Hoàng tử gì đó, đắc tội Cơ Huyên lần nữa, nếu không muốn liên lụy tới bên Cơ Khang, tìm hắn ta che chở, bị Cơ Huyên dốc hết sức lực trực tiếp tìm người đánh hắn tàn phế cũng rất có khả năng.

Dù hắn có trí tuệ và âm mưu, chống lại Cơ Huyên người hỉ nộ vô thường cũng không có cách nào ứng phó đúng đích.

Mà hắn biết rõ, sở dĩ hắn có thể xuất đầu, đơn giản là Hoàng đế lấy hắn làm công cụ cảnh cáo Thái tử mà thôi, nếu như hắn thật sự bị Cơ Huyên phế đi, Hoàng đế cũng sẽ không có ý kiến gì, nhiều lắm là sẽ khiển trách Cơ Huyên mà thôi.

Hắn không muốn gãy ngang ngay lúc mới bắt đầu, may mà có Chung Phá Lỗ người không mấy ngốc tới đây.

Cơ Ẩn trầm tĩnh lại, thân mật cọ xát trong ngực Phá Lỗ: “May mà có ngươi. Phá Lỗ, ngươi nhất định là do Phật tổ phái tới cứu ta, nếu không có ngươi, bây giờ sợ là ta đã chết đói trong lãnh cung rồi.”

Chung Phá Lỗ, có chắc Cơ Khang nhất định nguyện ý che chở ta vì ngươi không? Nhưng hắn ta mến mộ ngươi cả đời đấy!
Bình Luận (0)
Comment