Đệ đệ Tướng quân nửa thân còn vướng bên ngoài chưa kịp tiến vào thì đã ồn ào nói, ai nha anh hai, màn vừa nãy quả thật cảm động lòng người a.
Tướng quân vỗ bàn cái rầm, lòng lòng cái rắm, em lại đây cho anh!
Đệ đệ lúc này mới phát hiện sắc mặt anh trai mình không tốt lành gì, liền vội vàng trượt lên trước đứng thẳng. Tướng quân bắt đầu thao thao nói, em cứ vậy thật khiến người ta không bớt lo, gây chuyện cả đống cả đống, cưới công chúa không tốt hả, lưu lưu loát loát xong chuyện hỉ sự thì anh có thể đi quách khỏi phải xin phép rồi, sao cứ phiền toái thế này? Em nói một chút xem, nếu không phải tại em, anh sẽ phiền vậy sao?
Đệ đệ trông Tướng quân dường như không tức giận lắm, liền đánh bạo lầu bầu, cũng không phải toàn do em mà.
Tướng quân phát hỏa, còn nói không tại em? Không em thì tại ai!
Đệ đệ nói, như thế nào toàn bộ tại em! Em còn thấy tại anh thì có, anh đừng khi em không biết gì, công chúa vốn phải gả cho anh, là anh không cần mới nhét qua cho em.
Tướng quân nói, anh nhét qua cho em, là anh không phải sợ em cưới không được vợ sao!
Đệ đệ nói, anh cứ luôn nghĩ em cái gì cũng không được! Đúng! Anh nói đúng đó, em đời này không cưới không được vợ đấy, thế nào!
Tướng quân nói, em đồ hỗn trướng, anh nói em cưới vợ thì em phải cưới vợ!!!
Đệ đệ nói, nếu anh cứ ép bức em! Em… em sẽ trốn khỏi nhà! Không bao giờ… trở lại nữa!
Tướng quân rống, con mẹ nó mày định kháng chỉ! Mày không để ý đến anh mày cũng không thèm đếm xỉa đến thanh danh cha mẹ sao!!!!!
Đệ đệ nói, em muốn quan tâm nhưng việc này là do em đưa tới chắc! Hoàng thượng vốn muốn tứ hôn cho anh! Anh cưới thì không phải không chuyện gì sao!
Tướng quân nói, mày xem công chúa như trái bóng muốn đá đi đâu thì đá hả, thánh chỉ đã hạ xuống hết rồi!!!
Giọng điệu đệ đệ thấp trĩu, ngoài việc anh lấy thì có thể làm gì nữa…
Tướng quân thở dài, anh nếu biết làm sao bây giờ thì tốt rồi, mỗi ngày sao cứ dính phải phiền phức thế này.
Tâm nguyện đệ đệ Tướng quân xem như đã đạt hơn phân nửa, anh trai cậu bảo sẽ nghĩ biện pháp chứng tỏ rằng đã chấp nhận chuyện giữa cậu và con trai quản gia, bất quá lệnh cấm túc vẫn chưa bãi bỏ rõ ràng, đệ đệ cũng không dám tiếp tục đâm đầu chọc giận anh trai.
Ngày hôm sau, đang nhàn rỗi ngẩn người trong nhà, bỗng nhiên nghe hạ nhân báo Thất Vương gia tới đây.
Vương gia sải bước đi về phía này, đệ đệ nghênh đón nói, Vương gia ngài tới thật không khéo, anh trai ta lúc này không ở nhà.
Vương gia nói, vậy sao, ta cũng không có chuyện gì, ở đây chờ hắn một lúc đi.
Đệ đệ nói, à, cũng được, vậy ngài ngồi đây chờ ta trở về phòng đây.
Vương gia liền tự thân uống trà trong đại sảnh, không bao lâu sau đệ đệ lại lù đù đi ra, Vương gia hỏi, chuyện gì vậy?
Đệ đệ he he cười nói, ở đây một mình cũng không thú vị gì mấy, không bằng hai ta cùng chuyện trò đi, vừa trò vừa chờ.
Vương gia nói, được, vậy nói đi.
Đệ đệ “ha ha ha ha” nhăn nhó nửa ngày mới thốt, ôi chao Vương gia, ngày đó ta và anh trai ta đều đoán, ngươi là ấy ấy đi?
Vương gia nói, ừ, đúng.
Ha ha ha ha ngài còn cùng thị vệ kia… a không phải, là cận thị rất tốt.
Vương gia nói, à, cái đó sao, không phải, là một chuyện hiểu lầm.
Ha ha ha ha hiểu lầm sao? Vậy ngài có không? Ngài quen thân với ai? Ý ta là, ngài có thân mật không?
Vương gia nói, sao lại hỏi chuyện này? Có thì sao còn không có thì sao?
Ha ha ha ha, cũng không có gi, ta chỉ hỏi hỏi thế thôi mà… Ta có thân mật đó! Ta tâm sự với ngài một chút được không?
Vương gia nói, thật ra ngươi chính là muốn kể lể với ta chứ gì, được rồi, không cần nói, ta đã nghe gần gần hết chỗ anh trai ngươi rồi.
Ha ha ha ha, đã nghe nói rồi, vậy được nói ta không nói thêm, nói tới Vương gia ngài đi, nói một chút về thân mật của ngài ý.
Vương gia nói, thân mật của ta cũng không có gì hay ho, thân mật ta còn đang giận dỗi ta kìa.
Đệ đệ hỏi, giận dỗi? Thế Vương gia dỗ dành hắn chưa? Không đợi Vương gia đáp lại nói tiếp, Vương gia ngài nhất định sẽ không dỗ người khác đi, bằng không ta kể cho ngài một chút về chuyện khi ta giậ dỗi thì thân mật ta dỗ ta như thế nào ha.
Vương gia vui vẻ nói, cũng được, để ta xem xem chiêu này có thích hợp để dỗ anh của ngươi hay không.
Đệ đệ nói, được được! Có một lần a, ta bởi vì… Đệ đệ ngắt đờ nửa câu đầu không kể tiếp, Vương gia hiểu rõ lòng người áp sát phía trước hỏi, ngươi sao vậy, tiếp tục nói đi?
Ánh mắt đệ đệ hơi dại ra, nói, ta vừa nãy có phải nghe lầm không, Vương gia ngài vừa nói tới anh của ta sao? Ngài nói phải dỗ ai?
Cây quạt trong tay Vương gia xoạch một cái xòe rộng, mỉm cười với đệ đệ, không phải là muốn dỗ anh của ngươi sao!
Đệ đệ hỏi, hai người khi nào?
Vương gia đáp nhanh, vừa mới.
Đệ đệ nói, ngài nói bậy, ảnh chắc chắn không hề thích ngài. Khi ảnh nghe được chuyện của ta bộ dạng giật mình hoảng hốt, nhìn kiểu nào cũng chẳng giống thích nam tử gì! Ngài nhất định là muốn tìm ta giúp đỡ cùng nhau lừa gạt ảnh! Nằm mơ! Ngài nghĩ thế nào chứ, đây là chính là đại ca ruột rà của ta! Ngài dù là Vương gia nhưng ta không sợ ngài! Ta nói cho ngài biết, đừng mơ tưởng ta bán huynh cầu vinh! Rất xấu! Nói gì cũng vô dụng! Ngài về đi thôi ta tiễn ngài!
Vương gia cười cười nói, không ngờ ngươi đối xử với ca ngươi rất không tồi, bất quá đệ đệ ngươi hiểu lầm rồi, ta vốn không hề trông cậy vào ngươi có thể giúp đỡ gì.
Đệ đệ tức thì xù lông hô to, trời đất ngài đừng coi thường người khác! Còn nữa, ai là đệ đệ của ngài, đừng kêu tùy tiện!
Vương gia cũng không tức giận, tông giọng không lớn không nhỏ chậm rãi lên tiếng, Thánh chỉ đã hạ, dù có chút phạm vào thánh ý thôi cũng đã là kháng chỉ, vốn ta tưởng rằng có lẽ ai đó sẽ muốn nghe biện pháp đối phó một chút, rồi sử dụng một chút, thật đáng tiếc a…
Nói chưa dứt lời thì đã thấy đệ đệ hoa lệ xoay người bổ nhào xông tới, níu chặt ống quần Vương gia lay lay: chị dâu ~~~~~~
Vương gia mỉm cười gật đầu: ừm, ngoan ~
Ở cửa nghe thấy hạ nhân báo Vương gia đang chờ hắn, Tướng quân thật không muốn bước vào nhà. Không phải cho thời gian ba ngày sao? Vẫn còn một ngày tới đây sớm như vậy làm cái gì?
Tuy ngẫm nghĩ như thế, nhưng thân nam tử hán đại trượng phu, Tướng quân vẫn nhất quyết đi vào, từ xa đã trông thấy Vương gia ngồi đằng kia.
Sau khi vào cũng không hề ngẩng lên, Tướng quân cúi đầu chào hỏi, tới sớm như vậy sao?
Vương gia nói, ta chỉ đi ngang qua thôi, ngươi nếu muốn cân nhắc đến hôm sau không kém một ngày cũng được, ta cũng đã chờ nhiều năm như vậy rồi.
Vương gia nhắc tới “nhiều năm như vậy” dường như khiến chút dũng khí gom góp ban nãy của Tướng quân tan tành mây khói. Tướng quân vẫn một mực cúi đầu nói, vậy sao, ta thật ra đã suy nghĩ kha khá.
Vương gia “ừm” một tiếng ý bảo hắn tiếp tục.
Tướng quân hít mạnh một hơi, hai mắt nhắm chặt đầu nhấc cao: chuyện này oán ta cũng được nhưng nếu ngã đệ không cưới công chúa đó chính là kháng chỉ danh tiết công chúa cũng sẽ bị nhà ta làm hỏng Hoàng thượng vẫn luôn ký thác kỳ vọng trên người ta kẻ bề tôi đây ắt phải toàn lực phân ưu giải nạn vì Hoàng thượng huống chi đã đáp ứng rồi nhưng tâm của ngã đệ không đặt trên người công chúa thậm chí không trên thân nữ tử trước kia ta không biết hiện giờ đã biết thật sự không thể ngạnh ép cũng không thể hại công chúa ta quyết định ngày mai lâm triều rồi thỉnh tội với Hoàng thượng cầu Hoàng thượng khai ân gả công chúa cho ta!
Tướng quân rốt cục nhìn về phía Vương gia: đây là biện pháp duy nhất.