Hoàng thượng hỏi: “Hai người các ngươi có chuyện gì? Nói đi.”
Tướng quân không lên tiếng, Vương gia nói trước: “Chúng ta không có chuyện gấp gì sau này nói lại cũng được, Hoàng huynh nghỉ ngơi đi, thần đệ cáo lui.” Tướng quân liếc sang Vương gia đang rời khỏi cũng vội vàng nói, vi thần cũng không chuyện gì, thần cũng cáo lui.
Lưu lại Hoàng Thượng một mình hoang mang nơi ấy.
Tướng quân đuổi theo Vương gia, Vương gia nghiêng đầu nhìn hắn một cái không nói, bất quá bước chân chậm dần. Tướng gia nghẹn nửa ngày mới lắp bắp nói “Ta…” thì đã bị Vương gia cắt đứt.
Vương gia nói, Tướng quân quen đọc binh pháp, hiểu cách phân tích thời thế, dù đối bên trên hay đối chính ngươi mà nói hiện tại không phải là thời cơ tốt để nói chuyện đó.
Tướng quân nói, thật ra là…
Vương gia lại cắt đứt hắn, nói, chỉ là kiến nghị cá nhân, Tướng quân bất tất phải vướng mắc bổn vương mà tự mình đắn đo không tốt.
Tướng quân nói, ta không định nói vậy…
Vương gia nói, bản vương không có gì để nói với ngươi, sau đó nhấc chân bước đi.
Cách ngày, thái giám X dẫn theo vài người tới phủ Tướng quân, nói, tháng sau chính là ngày đại hôn, Hoàng thượng lo quý phủ chưa từng chuẩn bị hỉ sự sơ suất bỏ quên công chúa nên đặc biệt mệnh bọn nô tài tới giúp một tay.
Quản gia thở dài đầy tuyệt vọng, Tướng quân mặt đen tạ ừ, đệ đệ ngó anh trai.
Đệ đệ không quay về phòng mình, muốn đàm chuyện khẩn cấp với ca, Tướng quân tâm phiền ý loạn nói hai chữ không nghe rồi đuổi đứa em mình ra ngoài.
Những ngày như vậy là những ngày vô cùng buồn sầu, đệ đệ là thiết định không cưới, Tướng quân là xác định phải lấy, giờ có thiếu chỉ là thiếu một thời cơ mà thôi. Đương nhiên, cho dù thời cơ có tới Tướng quân cũng chưa chắc đã biết.
Thông thường thì luôn luôn sẽ có người thỉnh thoảng tới cửa đưa lễ cho nước lớn. Một ngày nọ, vua của nước láng giềng dẫn theo trưởng tử của mình tới kinh thành diện kiến Hoàng thượng. Đối phương bên kia dâng thành ý lễ nghi đầy đủ, cung nội bên này do Hoàng thượng tự mình tiếp khách, chuyện cung ngoại thì giao cho Vương gia. Nói thật thì những người này cũng không phải lần đầu tiên tới, chẳng qua Vương gia đã tiếp đãi vài lần cho nên cũng xem như là tương thức lâu năm. Vương tử nước láng giềng giả vờ bộ dạng khiêm tốn hiếu học ngây thơ khờ dại, lần đầu tiên đến đã vô cùng hứng thú với biểu hiện đầy nhân văn của bên này. Quan hệ giữa gã và Vương gia tốt lắm.
“Tốt lắm” ý là vị vương tử này mỗi lần đến đều luôn dính chặt Vương gia, “dính” nghĩa là vừa tờ mờ sáng thì vương tử liền tới Vương phủ ngồi tới tối mà vẫn còn muốn bám càng đến nửa đêm; lại tỷ như, mỗi ngày vương tử đều đứng chờ bên ngoài đợi Vương gia hạ triều. Hoàng thượng thấy vị vương tử này vừa đáng yêu vừa sôi nổi, nên lúc lân triều đã công khai nói một câu “Vương tử có phải coi trọng Thất đệ ngươi hay không”, quần thần phía dưới ngẫm nghĩ cũng cảm thấy lời này có lí liền lao nhao nhao lao bàn tán hẳn lên. Có điều, trong đám quần thần này không bao gồm Tướng quân.
Tướng quân cảm thấy bản thân thập phần chán ghét tên Vương tử nước láng giềng rẻ tiền đó.