Edit: V-EmyHoảng hốt tỉnh lại từ hồi ức, hai mắt ta mê mang chăm chú nhìn hắn, thì thào: "Nếu như —— "
Hai chữ này vừa mới ra khỏi miệng ta liền giật mình tỉnh táo lại, trên đời này không có nếu như. Nếu ta thật sự nói ra những lời này, cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Trầm mặc hồi lâu, ta bình thản nói với hắn: "Ngươi và ta chung quy cũng là hữu duyên vô phận."
Giang Hành Tri lường trước ta sẽ trả lời như vậy, chỉ hờ hững nở nụ cười, không hỏi lại nữa, "Trời đã sắp sáng, nàng ngủ một giấc đi."
Ta gật đầu đáp ứng.
Hắn đứng dậy thổi tắt ngọn đèn, lại trở về giường, không có một chút ý tứ muốn rời khỏi.
Ta rối rắm: "Ngươi đi ra ngoài!"
"A Ngọc, nơi này không có phòng khác." sắc mặt hắn có hơi trắng.
"Nếu không muốn ta thừa dịp ngươi ngủ mà giết ngươi, ngươi cứ việc ngủ yên giấc." Ta nằm xuống nghiêng người đối mặt vách tường, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, vẫn không xuất ra chút khí lực, cả người mềm nhũng như bị đánh đứt gân mạch. Thư Ngữ nhét cho ta uống viên thuốc kia, có lẽ vì phòng ngừa ta mạnh bạo vượt ngục chạy trốn.
Giường hơi lõm xuống, hắn nằm bên cạnh ta, sau đó cẩn thận thay ta dịch góc chăn.
Thể lực ta tiêu hao quá lớn, mí mắt rất nhanh liền nặng trịch xụp xuống, trước khi lâm vào giấc mộng, nghe được hắn nhỏ giọng nói bên tai ta: "Kỳ thật, ta lại lừa nàng, sự thật là còn có phòng khác."
"Hả?" trong lúc nửa tỉnh nửa mơ ta đáp hắn một câu.
Hắn chôn mặt vào mái tóc ta, chua sót nói: "Mấy ngày nay không có nàng ở cạnh, ta chưa từng có một ngày yên giấc, mỗi khi nằm mộng, phảng phất cảm thấy nàng đang ở trong lòng ta, nhưng lúc thanh tỉnh, cũng chỉ có cái lạnh của đêm khuya, loại cảm giác này, rất mệt mỏi, vậy nên tối nay, ta muốn ở trong này, nàng sẽ không trách ta chứ?"
Ta không trả lời hắn.
Qua hồi lâu, lại nghe hắn hỏi: "A Ngọc, nếu ta muốn nàng ở bên cạnh ta, nàng có hận ta hay không?"
Ta nghe mình dùng thanh âm bình tĩnh trả lời hắn: "Không tự do, không bằng chết."
Hắn dường như cười một tiếng, "Nhưng ta lại không muốn buông tay."
???
Ở trong này đợi ba ngày, Thư Ngữ mỗi ngày đều tiến vào đưa cơm cho ta, buổi tối thì Giang Hành Tri đến bồi ta nói chuyện. Ta chỉ biết là ta còn ở Tịch Nguyệt trấn, lại không biết vị trí chuẩn xác, ta thử hỏi Giang Hành Tri một chút, biết được Triệu Thanh Y đã chạy ra ngoài, không bị người Tây Lương bắt được, ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Viên thuốc của Thư Ngữ làm tay chân ta vô lực, tuy rằng có thể miễn cưỡng hành tẩu, nhưng lại không thể dùng một chút khí lực, nếu không toàn thân liền vô cùng đau đớn sau đó mềm nhũng ngã xuống đất, ta thử mọi nơi có khả năng trốn chạy, nhưng đều phí công vô ích.
Ta ngồi trong bóng tối, thân mình sợ hãi không ngừng phát run, lần đầu tiên trong cuộc đời, ta cảm thấy hoang mang và sợ hãi. Ta không sợ chiến tranh, không sợ chết chóc, chỉ sợ duy nhất loại cảm giác bị cắt bỏ cánh nhốt trong lòng, nhìn bầu trời qua khe hở nhỏ hẹp.
Ta tính toán ngày, đánh giá hiểu biết của ta đối với Hồ Mặc, phỏng chừng hắn định phản công Lâm Sương trấn vào mấy ngày nữa, vì thế ta lại càng cảm thấy nóng nảy bất an.
Buổi tối lúc Giang Hành Tri ôm ta vào lòng hắn, nhẹ giọng dỗ ta ngủ, nói cho ta biết đợi mấy ngày nữa hắn liền mang ta về nhà. Hắn nói mẫu thân của hắn là một người Đại Hoa ôn nhu, thi từ ca phú của hắn đều là mẫu thân hắn dạy, hắn nói nữ nhân Nạp Đạt Mộc vừa xinh đẹp lại cởi mở, nam nhân vừa uy vũ vừa cường tráng.
Đó không phải là nhà của ta, nhà của hắn ở Nạp Đạt Mộc xa xôi, mà nhà của ta lại ở thành Trường An đông đúc và phồn hoa.
Ta rốt cuộc không áp chế được tâm tình u ám tới cực điểm của mình."Giang Hành Tri, niệm tình cảm tình hai năm, ta vẫn gọi ngươi là Hành Tri, ngươi và ta quen biết hai năm, ta đối đãi ngươi như thân nhân, cho dù ngay từ đầu ta đã biết rằng ngươi tính kế ta, ta cũng chưa từng bạc đãi ngươi chút nào. Nhưng cho tới bây giờ, vì sao ngươi vẫn không chịu buông tha ta?!"
Hắn chỉ ôm ta, không nói lời nào.
"Các ngươi đều cảm thấy ta rất dễ lừa, cảm thấy ta rất ngốc, ——trên ngực ta lưu lại vết sẹo ta không tin ngươi chưa từng thấy, ta không tin ngươi không biết tim của ta vốn bị lệch, đêm Nguyên Tiêu ta tự mình đâm một đao, thầm nghĩ từ nay về sau có thể một thân thoải mái rời khỏi Trường An đã là kế sách tốt, nhưng sau khi ta tỉnh lại, lại phát hiện người ta muốn nắm tay, thế nhưng lại tàn nhẫn phản bội ta!" Ta đã nghẹn rất nhiều ngày, rốt cuộc có thể không chút cố kỵ nói hết ra.
"Tịch Nguyệt trấn này, ta và Tây Lương giao chiến mấy năm nay, rất rõ thủ pháp tác chiến của bọn họ. Bọn họ trăm ngàn lần không có khả năng sớm chú ý tới một trấn nhỏ trên bản đồ như vậy, hơn nữa còn thiết binh mai phục. Trong toàn bộ quân Tây Lương, người nắm rõ cách ta tác chiến dụng binh, chỉ có ngươi, phục binh kia ở Tịch Nguyệt, căn bản chính là vì tróc nã ta mà đến!"
Thân mình Giang Hành Tri run lên, dường như đã ngầm thừa nhận.
Ta vô lực cười khổ, "Hành Tri ơi Hành Tri, lúc ngươi đáp ứng cùng ta thành thân, ngươi cho là ngươi đã diễn phần phân nhu tình mật ý kia rất sống động, nhưng ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ngươi vô tâm với ta, thậm chí còn có chút khinh thường ta. Ta là *muộn hồ lô (*ví với những lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán-QT), không muốn nhiều lời, dù sao cũng là ta thiếu nợ ngươi, cho nên hết thảy cũng tận lực bù đắp cho ngươi, ta đã từng nghĩ thứ ngươi muốn nhất là đường làm quan, thế nên không biết thứ ngươi cảm thấy hứng thú hơn nữa, chính là đầu của ta."
Hắn hơi bối rối giải thích: "Không, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ giết nàng, chưa từng có!"
"Ta biết ngươi không có, có lẽ ngươi chỉ muốn trói buộc ta ở bên cạnh ngươi làm một nữ sủng. Năm đó, ngươi thấy ta đối với ngươi phòng bị chưa dứt, cũng nhìn ra, ta sớm nhận ra cảm tình của ngươi là giả dối, cho nên diễn giả thành thật, biến tình ý đối với ta thành tình thật, vì bố phòng đồ Lâm Sương và bố trận đồ của Triệu gia quân, ngươi cam nguyện tính kế cảm tình của chính bản thân ngươi, thật đáng buồn rằng, ta lại cư nhiên tin tưởng cảm tình của ngươi mà tín nhiệm ngươi."
"Lúc ngươi dẫn quân công phá Lâm Sương, lúc người đầu tiên của Triệu gia quân bởi vì ngươi mà đầu người rơi xuống đất, ngươi đã phải đoán trước rằng, ngươi và ta thù này không đội trời chung!"
"A Ngọc! Đừng, đừng như vậy." Hắn ôm chặt ta, lặp lại một lần lại một lần, "Ta thật sự yêu nàng, ta không muốn rời khỏi nàng, mới rời khỏi nàng vài ngày, cảm giác tưởng niệm tận xương như trăm móng vuốt cào vào tim đã thật sự khiến ta không chịu nổi, nếu nàng không muốn vậy, ở bên cạnh ta không tốt sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta biết ngươi yêu ta, Hành Tri, thật xin lỗi, cuối cùng phải lợi dụng tình cảm của ngươi đối với ta một lần, hoặc là, thả ta đi, hoặc là, dứt khoát để ta chết."
Hắn như bị khiếp sợ lui về phía sau.
"Thời gian ba ngày." Ta bi ai giương mắt nhìn hắn, "Hành Tri, ta chịu không nổi tư vị bị trói buộc, ta tình nguyện dùng tất cả để trao đổi tự do."
Giang Hành Tri đã bình tĩnh lại, mắt phượng tối đen lăn tăn gợn sóng. Hắn nói, "Ta đã xem nhẹ nàng, ta từng nghĩ nàng dù sao cũng là một nữ tử, nhưng lại chưa từng nghĩ tới nàng có thể nhìn thấu tình cảm như thế, A Ngọc, nàng là cô nương thông minh nhất ta từng thấy."
"Ta ngu dốt không chịu nổi, ngươi nói như vậy, là quá khen rồi."
Giang Hành Tri lắc đầu, "Nàng không cần khiêm tốn, ta chỉ hỏi nàng, ta dùng thật tình của ta, chỉ cầu nàng có thể ở lại bên cạnh ta, nàng thật sự không chịu sao?" "Không chịu." Ta trảm đinh chặt sắt nói.
Hắn nghe vậy thở dài, "Có câu gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đáng thương nàng nhìn thấu tình cảm của mọi người, nhưng duy nhất tâm tư của bản thân mình lại không nhìn thấy rõ."
"Chỉ giáo cho?"
Hắn cười tự giễu, gian nan nói, "Nàng từng nói với ta nàng thích ta, ta cho rằng hết thảy là thật, nhưng hiện nay nhìn lại, nàng đối với ta căn bản không có một chút tình yêu nam nữ."
"Nói không là không đúng." Ta bị hiểu lầm nên có chút tức giận, nhíu mày giải thích, "Nếu ta là nữ tử khuê các bình thường, ngươi nói những lời này cũng có chút đạo lý, nhưng với ta thì không phải."
Giang Hành Tri khua tay tỏ ý bảo ta không cần nói nữa, "Ta có thể thả nàng đi." Hắn dứt lời, đưa người về phía trước, hơi thô lỗ đặt ta ở dưới thân, nói, "Nếu cuộc đời này của ta không chiếm được tâm của nàng, không bằng chiếm được thân thể nàng. Nàng và ta phu thê hai năm, nàng cũng nên làm tròn nghĩa vụ thê tử một lần."
Ta giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng căn bản không tài nào lay động hắn được một chút.
Hắn cúi người xuống, đôi môi hơi không chút sắc máu cọ qua khóe mắt ta, đến mũi, sau đó dừng lại trên môi ta, hắn cúi mắt nhìn ta, mắt phượng nhìn ta chòng chọc, tựa như khiêu khích mà hỏi, "Nàng và ta viên phòng, ta thả nàng tự do. Giao dịch này, nàng làm hay không làm?"