Edit: V-Emy Biểu hiện của cha ta khi nhìn thấy tin tức của Tô Hi rất bình tĩnh, lão gia tử tỏ vẻ đã thấy trước mấy năm rồi. Giữa nước lớn và nước nhỏ đánh đánh hòa hòa cũng là bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên Tây Lương vương dùng tư thái hèn mọn như vậy, thậm chí nguyện ý dâng con gái độc nhất ra cầu hòa, trong đó đầy tâm tư, cân nhắc hết sức.
Tây Lương vương giết huynh thế chỗ, nghe nói sau này vì vậy mà gặp báo ứng, dưới gối chỉ có duy nhất một nữ, không có con khác.
Ta vô lực ngồi ở trên ghế, xoa bụng thở dài: "Nếu Tây Lương vương thật sự dùng tư thái hèn mọn hòa thân để cầu hòa, bệ hạ không có lý do để cự tuyệt, nếu Giang Hành Tri trở về có lẽ có thể làm sáng tỏ, nhưng hết lần này tới lần khác ——"
Phủ đệ giam lỏng chất tử trong đêm hắn rời khỏi thành Trường An liền hóa thành tro tẫn, tất cả chứng cớ đều hóa thành tro bụi, trong đống lửa có hai thi thể, mà Giang Hành Tri lúc ở Trường An vẫn luôn dùng mặt nạ, ngoại trừ lời chứng thực của Thư Ngữ thật sự, không có căn cứ chính xác có thể chứng minh hắn chính là A Mạc Nhĩ, nhưng Thư Ngữ chỉ là một gã sai vặt, thấp cổ bé họng, người Tây Lương căn bản không thể nào lấy những lời của hắn làm chứng cứ. Chuyện này nếu xuất ra chứng cứ xác thực để chứng minh với hai bên đều gian nan, song phương không hiểu rõ lòng nhau, khó lựa chọn rõ ràng.
Đại Hoa tuyên bố với bên ngoài là Giang Hành Tri bởi vì bệnh hiểm nghèo mà chết, tuyên bố nơi ở của chất tử A Mạc Nhĩ cháy, hắn táng thân biển lửa.
Cha ta rít đấu thuốc, đột nhiên nói: "Như Ngọc, kỳ thật, kỳ thật cha thật sự, không cam lòng!"
Năm canh dần thua trận, quân Tây Lương hung hăng ngang ngược như yêu ma, ba đời Triệu gia khổ tâm gầy dựng hóa thành tro tàn.
Cha ta khụt khịt, "Ta thật sự không cam lòng, thúc thúc con, bá bá con, gia gia con, còn có người thím vừa mới mang thai ba tháng, đều bị một trận lửa thiêu cháy hoàn toàn, tro cốt bay đầy trời Lâm Sương. Trước kia ta vẫn nói với nương con, sống muốn cùng nàng ngủ chung một chăn, chết nằm một chung một quan tài, nhưng hiện nay, ngay cả thi thể của nàng ta cũng không tìm ra!"
Tay vịn ghế dựa bị cha ta dùng sức nắm xuất hiện mấy vết xước. Ta giữ chặt tay cha ta, tay ta đặt trên ngực người cho thuận khí, cha ta miễn cưỡng ngẩng đầu cười với ta, thuận tay sờ sờ bụng ta, "Như Ngọc à, sinh đứa con gái đi."
"Ngài không phải vẫn muốn một đứa con trai sao?"
"Tô Thiếu Ngân nói với ta, cháu gái lớn lên giống bà ngoại, " người vò đầu cười, "Người càng già lại càng không có tiền đồ, ai, biết nói sao đây, Như Ngọc, cha nhớ nương con."
Ta bất đắc dĩ nói: "Lời của Tô Thiếu Ngân nói mà cha cũng tin, hắn còn nói tôn nhi hắn là đứa bé bên cạnh tài thần chuyển thế kìa." Ta dừng một chút, nói tiếp, "Nếu cha thật sự nhớ nương con, vậy con lấy bộ y phục của nương mặc vào cho cha xem nhé, được không?"
Cha ta gật đầu: "Ai, được, nhanh đi!"
··
Nửa tháng sau, tin tức Tây Lương rời khỏi Lâm Sương và tin thư cầu hòa của Tây Lương cùng được đưa đến, Tô Hi viết thư cho ta nói chinh tây quân chuẩn bị khải hoàn trở về, còn nói vẫn không tìm được Trần Lưu Danh, ta bảo hắn lưu lại phó tướng dẫn đầu Triệu gia quân trấn thủ Lâm Sương, chờ Trần Lưu Danh tự mình trở về, mà bản thân hắn theo chinh tây quân về Trường An.
Tô gia phu nhân mỗi ngày từ sớm tới trễ ba lượt tới nhà của ta làm ầm ĩ, cha ta vừa thấy Tô gia phu nhân đến liền giống như thấy lệ quỷ đòi mạng trốn đông trốn tây, ta cũng đau đầu không chịu được, chỉ có thể đáp ứng, nhưng cũng không chắc Tô Hi liệu có đáp ứng ta hay không.
Mấy ngày sau ta vác cái bụng đã lộ hơi rõ ra ngoài thành tiếp Tô Hi, ngoài ý muốn thấy được Tô Thiếu Ngân mặt mũi bầm dập, ta chắp tay chào hỏi hắn, Tô Thiếu Ngân cười cười với ta, động tới vết thương, đau nhe răng nhếch miệng.
Ta nháy mắt ám hiệu cười nhạo hắn: "Một thân trang phục của Tô đại nhân đây thật đúng là quá độc đáo."
Hắn mặc một thân áo khoác màu xanh cực kì nổi bật, rất giống một củ cải trắng, Tô Thiếu Ngân khóc không ra nước mắt, "Ta nói này tiểu tướng quân, hai nhà chúng ta nhiều năm làm hàng xóm như vậy, chuyện của nhà ta ngươi cũng hiểu được, cười nhạo ta như thế không khỏi không phúc hậu."
Ta nín cười, nhịn đến mặt mũi vặn vẹo.
Tô Hi năm đó thừa nhận với người nhà là đoạn tụ, Tô Thiếu Ngân giận dữ đuổi hắn ra khỏi nhà, Tô Hi này đi một phát là ba bốn năm, chưa từng bước vào Tô phủ một bước, Tô phu nhân bởi vì tưởng niệm tiểu nhi tử, cho nên sức chiến đấu trở nên càng ngày càng hung hãn, hai năm gần đây rõ ràng dày vò Tô Thiếu Ngân bị đến mức sợ vợ như sợ cọp. Nay hắn với bộ dáng thế này xuất hiện ở cửa thành nghênh đón chinh tây quân, không cần nghĩ cũng biết là bị ai bức.
Qua một lát, cửa thành đột nhiên tràn ra một đại đội nhân mã, thị vệ cấm quân đứng trật tự dọc hai bên đường, thoạt nhìn uy vũ chỉnh tề.
Trưởng thị vệ cấm quân nhìn thấy ta cùng Tô Thiếu Ngân, lại đây chào hỏi, ta nhân tiện hỏi hắn đây là tư thái gì, chinh tây quân thắng một trận không lớn không nhỏ, căn bản không cần phô trương thế này.
Trưởng thị vệ nói: "Bệ hạ nói, đội ngũ hòa thân của Tây Lương và chinh tây quân đi cùng nhau, bệ hạ hạ chỉ muốn tiếp bọn họ vào hoàng cung, để miễn... miễn... ngộ thương."
Tô Thiếu Ngân cau mày lắc đầu: "Bọn họ không khỏi quá sốt ruột rồi, chẳng lẽ không phải hòa thân công chúa mà là độc dược sao?"
Ta lười nghĩ nhiều như vậy, quay đầu gọi Triệu Khả, "Đi mua mấy giỏ trứng thối cho ta, chia cho dân chúng ven đường, nói Tây Lương đến cầu hòa, để bọn họ nhìn cho đủ!"
"Triệu tướng quân, này... này..."
Ta cười tủm tỉm nhìn hắn, "Này cái gì mà này, ngươi nghe thấy cái gì sao?"
Trưởng thị vệ trào lệ thỏa hiệp trước dâm uy, "Ty chức không có nghe thấy gì hết!"
Tô Thiếu Ngân ho khan hai tiếng, lấy hà bao từ trong tay áo ra đưa cho Triệu Khả, nói: "Mua nhiều chút, đường dài, mua càng nhiều trứng gà càng tốt, báo là ta chuẩn cho ngươi, đi nhanh về nhanh, bọn họ sắp đến rồi."
Đợi đến khi đội ngũ chinh tây quân chậm rãi tiến vào tầm mắt đã sắp giữa trưa, thân ảnh Tô Hi cùng Kha Cửu, Hồ Mặc cưỡi mấy con ngựa lớn xuất hiện trên đường lớn, quả nhiên ánh mắt đầu tiên của ba người đều thấy được Tô Thiếu Ngân ăn mặc như cọng rau xanh ở bên cạnh ta, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ giống nhau như đúc.
Tô Hi xuống ngựa bên cạnh ta, Kha Cửu cùng Hồ Mặc chỉ lên tiếng chào với ta liền tiếp tục đi về hướng hoàng cung, bọn họ tới Hàm Nguyên Điện trước báo tình hình chiến đấu.
Ta cùng Tô Hi nói chuyện một lát, sau đó liền nhìn thấy đội ngũ sứ giả Tây Lương cùng công chúa đang được bọn họ lo lắng gấp rút nhét vào.
Cách một tầng sa mạn nhìn lại, chỉ nhìn thấy công chúa kia một thân hồng y, nhìn bóng lưng cũng giống một mỹ nhân, Tô Hi than thở một tiếng, nói, "Nàng là chiến lợi phẩm gả tới, nhưng lần này chung quy cũng chỉ là thắng nhỏ, Tây Lương vương bày ra tư thái hèn mọn như thế, không khỏi có phần—— "
"Quá mức." Ta tiếp lời.
"Đúng." Tô Hi trả lời.
"Ta đã sớm viết thư kêu tăng mạnh biên phòng Lâm Sương, phạm vi cảnh giới phía tây đẩy ra hai mươi dặm." Ta nói với Tô Hi, "Không cần lo lắng quá."
Tô Hi híp mắt cười: "Tiểu thư quả nhiên là tiểu thư."
"Ít vuốt mông ngựa đi, ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về lấy lòng cha nương ngươi kìa." Ta chỉ chỉ Tô Thiếu Ngân đang ở phía trước thở phì phò đi tới, "Ngày mai đến phủ ta, ta có chuyện thương lượng với ngươi."
··
Buổi tối hôm nay, Hoa Nam Bình hạ chỉ quan viên tam phẩm trở lên đến Trường Thọ cung tham gia cung yến, vì công chúa Tây Lương điện hạ đón gió tẩy trần, ta cảm thấy may mắn chức quan ta còn chưa đủ, quay đầu liền nhìn thấy cha ta chớp mắt nhìn ta, mới nhớ tới cha ta vẫn còn cái phong hàm đại tướng quân.
Trong bữa tiệc, ta vô lực ngồi ở vị trí cha ta, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không chú ý gì khác, sợ tâm niệm mà động một cái liền trực tiếp đoạt đao của cấm quân bên ngoài chém công chúa Tây Lương đang ngồi ở đầu kia.
Trường Thọ cung ca múa mừng cảnh thái bình, hai cung nữ phân thức ăn đứng ở phía sau ta thấp giọng líu ríu không ngừng.
"Ngươi nói công chúa Tây Lương kia ngàn dặm xa xôi đến đây, không phải là ngốc sao? Gả xa như vậy về sau không chừng lại chịu khổ đó!"
"Ngươi biết cái gì, trong hậu cung của bệ hạ không có một bóng người, nàng gả cho bệ hạ, cho dù không phải là hoàng hậu, nhưng có ai có thể bắt nạt nàng? Hơn nữa, nếu nàng sinh con trai, vậy —— "
"Xuỵt —— "
Ta giương mắt nhìn về phía công chúa Tây Lương, kinh ngạc phát hiện nàng hình như đang có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm ta, ta chợt cảm thấy bộ dáng nàng nhìn có chút quen mắt, có lẽ có quan hệ biểu muội biểu huynh với A Mạc Nhĩ cho nên bộ dáng có chỗ tương tự.
Lúc này trưởng công chúa lặng lẽ từ chỗ ngồi đối diện tiến lại đây, ngăn chặn tầm mắt của ta, cẩn thận chọt chọt ta mấy cái, "Ai ui, Triệu Như Ngọc, nửa tháng không gặp, sao ngươi lại béo ra thế này?"
Ta cúi đầu nhìn nhìn bụng, chắp tay nói: "Gần đây có mập ra chút."
Nàng bĩu môi có vẻ đặc biệt không vui."Ngươi mà còn béo nữa... Ta sẽ không muốn ngươi!"
Hoa Nam Bình ở bên trên nhìn nàng ho khan một cái, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Niệm Nguyệt."
Trưởng công chúa sợ hãi co rụt cổ lại, cứng ngắc ưỡn ngực ngẩng đầu bày ra tư thế công chúa ngoan ngoãn về lại chỗ ngồi của mình.
Nghe nói nàng bởi vì chuyện lần trước trốn ra ngoài, sau đó trở về bị Hoa Nam Bình răn dạy một chút, phạt chép thục nữ thủ tắc ba trăm lần, nay thoạt nhìn, lời ấy không giả nha.
Trưởng công chúa chỗ ngồi kế bên công chúa Tây Lương, ta nhìn thấy nàng sau khi trở lại chỗ ngồi liền hung hăng trừng mắt công chúa Tây Lương kia một cái, nói, "Ngươi còn liếc nhìn nàng một cái bản cung liền móc hai tròng mắt của ngươi ra!"
Ta đỡ trán thở dài, xem ra bệ hạ phạt nàng sao chép sách kia mấy trăm lần căn bản không có hiệu quả gì cả.
Ta vốn tưởng rằng công chúa Tây Lương kia ở nơi dị quốc tha hương sẽ nhẫn nhịn sự tùy hứng ngang ngược của trưởng công chúa, nào ngờ nàng ta một thân hồng y liền vỗ cái bàn đứng dậy, "Ngươi nói móc tròng mắt ai?"
Trưởng công chúa thấy lớn chuyện, liền khẩn trương đoan chính ngồi xuống, mở to hai mắt vô tội nhìn mọi người, thiên chân đáng yêu như con thỏ trắng. Nàng nhỏ giọng than thở, "Bản cung không có trách ngươi nhìn Triệu tướng quân đâu!"
"Ai thèm nhìn cái tên quỷ la sát nam không ra nam nữ không ra nữ kia!" công chúa Tây Lương oán hận trừng mắt nhìn ta một cái, khi mỹ nhân phẫn nộ khuôn mặt đều biến dạng, không còn cảnh đẹp ý vui nữa. Ta thở dài một tiếng cúi đầu uống trà.
Thị nữ phía sau công chúa Tây Lương khuyên nàng, nhưng nàng cũng không nghe, "Nàng ta cùng lắm chỉ là một tên xấu xí, các ngươi làm sao ngăn cản được ta nói nàng, Triệu gia dù sao cũng chỉ là con chó của Đại Hoa thôi, nếu về sau ta làm hoàng hậu, nàng liền trở thành chó của ta, huống hồ bọn Triệu gia nay đã già yếu, không chừng mấy ngày sau sẽ chết hết."
Ta ngồi tại chỗ bắt đầu hoài nghi Tây Lương vương đưa cô công chúa này đến có phải là bởi vì chịu không nổi nàng *họa thủy đông dẫn hay không.
*họa thủy đông dẫn: mầm tai họa
Tô Thiếu Ngân sang sảng cười ha ha, trong ánh mắt lóe ra tia âm hiểm, hắn nói, "Công chúa Tây Lương điện hạ, lời này người nói không đúng rồi, Như Ngọc chúng ta đang mang thai, qua mấy ngày nữa tiểu tiểu Triệu tướng quân xuất thế, Triệu gia không theo đó mà bắt đầu hưng thịnh lên sao?"
Công chúa Tây Lương cao ngạo ngước cằm cười nhạt, "Nam nhân của nàng đã chết, ai biết nàng làm sao mà có đứa nhỏ, cùng lắm là dã loại thôi!"
Những lời này nói năng quá mạnh mẽ, rống lên ở trong Trường Thọ cung huyên náo có hiệu quả vang vọng rất tốt.
Không khí xung quanh nháy mắt lạnh đi vài phần, nhiệt độ trong đôi mắt màu hổ phách của Hoa Nam Bình vẫn luôn yên lặng xem kịch vui quả thật rét lạnh như tiết trời đông tháng chín, không khí chung quanh im lặng quỷ dị, ngay cả tiếng hít thở đều cũng có thể nghe thấy được.
Ta chỉ cúi đầu cười cười, những lời này ta nghe nhiều rồi, cũng không để ở trong lòng, nhưng đây lại là lần đầu tiên có người dám ở trước mặt ta nói bậy, ta không khỏi có chút kinh ngạc.