Edit: V-EmyTa nhất thời giận không kiềm được, "Ngươi còn có thể vô sỉ hơn không?!"
Hoa Nam Bình lại cười tủm tỉm dầu muối không tiến, làm như gặp phải chuyện vui ngất trời gì vậy, hiện tại ta cũng không muốn tìm hiểu rốt cuộc hắn đang cao hứng cái gì, hơn nữa tâm tình của bản thân không tốt vì thế ta dứt khoát phất tay áo cáo lui.
Hắn ngăn ta lại, trầm mặc tại chỗ nửa ngày, sự kiên nhẫn của ta cũng cạn kiệt, không kiên nhẫn ngẩng đầu, lại thấy hắn cúi đầu áp chế môi ta.
Hoa Nam Bình thấy ta giật mình, liền lui về phía sau ta nửa bước, hai má hắn hơi ngượng ngùng ửng đỏ, hảo tâm giải thích: "Ta đương nhiên có thể càng vô sỉ hơn."
Ta nhất thời hỗn loạn, cố giữ cho sợi dây lý trí không để nó hỏng mất, lui về phía sau rời đi.
Đến cửa phủ ta mới vỗ đầu nhớ ra, lần này lén lút tiến cung không chỉ là một chuyến tay không mà còn không gặp được nhi tử, hơn nữa vô duyên vô cớ lại bị cọ một chút đậu hủ, tuy rằng đậu hủ của ta khá là khó ăn.
··
Ngày hôm sau lúc lâm triều, sứ giả Tây Lương và công chúa chính thức vào triều yết kiến, thương lượng việc hòa thân, nghe đâu là đặc biệt để lễ quan chọn lựa ngày tốt.
Sáng sớm hôm nay lúc vào triều, cha ta có chút thương hại một bên ôm Yên Nhạc một bên nhìn ta, nói, "Như Ngọc, nếu trong lòng con khổ sở, lâm triều hôm nay có thể không đi, có lẽ bệ hạ khoan dung độ lượng, sẽ không để ý mấy việc nhỏ này đâu."
Ta quay đầu lại nhìn cha ta, nói thẳng, "Ngài lại nói bậy."
Cha ta bị nghẹn họng, nhưng dự tính ban đầu vẫn không thay đổi khuyên ta, "Như Ngọc ta thế này là vì tốt cho con."
"Nếu con không đi lâm triều, bệ hạ muốn khấu trừ bổng lộc của con, vậy làm thế nào cho phải?" Ta khiêu khích cha ta.
Cha ta đặc biệt nghiêm túc suy tư, gian nan nói, "Nói thì nói vậy, nhưng mà..." Cha ta thở dài một tiếng, "Như Ngọc à, con có biết Tây Lương phái công chúa kia tới là có tâm tư gì không?"
"Hòa thân." Ta không hiểu cha ta đang dong dài cái gì.
"Với người nào?"
"Đại hoàng tử, nhị hoàng tử đã chết trước khi bệ hạ đăng cơ rồi, tam hoàng tử là một tên ngốc, tứ hoàng tử bởi vì có liên quan tới nhị hoàng tử vẫn bị giam giữ ở trong thiên lao, lão ngũ, lão lục chết trẻ, còn có thể là với ai? Dù sao cũng không thể với trưởng công chúa chứ?"
Cha ta trừng to mắt ngạc nhiên, có lẽ người vốn tưởng rằng ta còn hồ đồ nhưng không nghĩ rằng kỳ thật trong lòng ta lại như gương sáng. Sau khi cha ta phản ứng lại đặc biệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với ta, "Thì ra con đều hiểu được, Triệu Như Ngọc con ngẫm lại cho ta, nếu nữ nhân kia mỗi ngày ngủ với nam nhân của con, đánh con của con, về sau con còn có tâm tư nhàn nhã như vậy sao? Chuyện ngủ với nam nhân của con thật ra không quan trọng, tên kia ta vốn nhìn không vừa mắt, ta cũng không cần, nhưng mà chuyện đánh con của con! Con đặt tiểu nhị tử ở đáy lòng mà thương nó đi!"
Vẻ mặt vốn đang bình tĩnh mỉm cười của ta nhất thời cứng lại.
Yên Nhạc trùng hợp oa oa khóc lên ở phía sau, cha ta luống cuống tay chân dỗ đứa nhỏ, không trêu chọc ta nữa, ta lại ngốc lăng trước buổi lâm triều, mới vô tri vô giác bị Triệu Thanh Y mang đi.
Ở Hàm Nguyên Điện hết sức náo nhiệt, bởi vì sứ giả Tây Lương vào triều yết kiến, cho nên buổi lâm triều không chỉ có quan ngũ phẩm trở lên, quan viên có phẩm cấp bình thường ở thành Trường An cũng đều đứng ở ngoài đại điện, ngự phố đến cửa Hàm Nguyên điện, đại thần cẩn thận đứng thành hai hàng, phía sau các đại thần là mấy cấm quân hắc y, tư thế bọn họ uy vũ chỉnh tề, rất có phong phạm.
Toàn bộ những lời chúc mừng ở buổi lâm triều ta đều không nghe rõ, lỗ tai ta chỉ có câu nói kia của cha ta, ngủ với nam nhân của con, đánh con của con...
Cứ nghĩ đến tiểu nhị tử trắng nõn có khả năng mất đi sự che chở của ta, phải nhẫn nhục sống tạm bợ dưới □ của nữ nhân nào đó, bộ dáng mỗi ngày rơm rớm nước mắt, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lòng của ta liền chua xót như bị người dùng tay hung hăng siết chặt nhào nặn một lần lại một lần.
Lúc này Hồ Mặc đứng ở phía sau ta đột nhiên hung hăng chọt ta một cái, nhỏ giọng nói, "Ngươi xem công chúa Tây Lương kìa."
"Mỹ nhân rắn rết lão tử xem nàng làm cái lông gì?!" Ta không kiên nhẫn đáp lại.
Biểu tình của Hồ Mặc giống như ăn phải ruồi bọ, "Chậc chậc, dù sao ngươi liếc mắt nhìn một cái tuyệt đối sẽ không hối hận, người Tây Lương đưa nàng ta đến đây là có tâm tư gì?"
Ta thoáng nghiêng đầu, công chúa Tây Lương kia vẫn một thân hồng y như trước, từ bên cạnh nhìn qua làn da trắng nõn, cái cổ thon mảnh, điều duy nhất khác biệt chính là lần đầu tiên nàng ta đến, tóc mái che phủ trán giờ đã được chải lên, lộ ra gương mặt trơn bóng.
Nàng thật sự rất giống một người.
Ấn tượng lưu lại khi lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng quả nhiên là chính xác, nhưng khi đó ta chỉ cảm thấy vì nàng và Giang Hành Tri là biểu huynh muội cho nên mới có vẻ giống nhau, nhưng sự thật lại kém cách xa vạn dặm.
Nàng không giống Giang Hành Tri, cũng không giống người mà ta quen biết.
Dáng vẻ vén tóc ra sau của nàng ta vậy mà có năm phần tương tự ta!
Công chúa Tây Lương lúc này quay đầu, phát hiện ta đang nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, đột nhiên lộ ra một loại ánh mắt bi thương, thần sắc chợt lóe rồi biến mất cực nhanh nơi đáy mắt, thế nên ta hoài nghi là ta nhìn lầm.
Hồ Mặc lại chọt ta một cái, "Ta nói cha ngươi có khi nào đã ngủ với lão bà của Tây Lương vương hay không?"
Ta dương dương tự đắc hất cằm, "Hâm mộ sao, bằng khuôn mặt này của ngươi hâm mộ không nổi đâu! Không chừng còn chưa lên được giường của người ta đã bị thần Chung Quỳ trừ tà rồi."
Lúc Hoa Nam Bình nhìn thấy bộ dáng công chúa Tây Lương kia, trên mặt vẫn là dáng vẻ không lộ hỉ giận, ánh mắt của hắn chỉ nhẹ nhàng lướt qua công chúa Tây Lương, liền dừng lại trên người Giang Hành Tri ở bên cạnh, hắn nói: "Tây Lương vương quả thực rất có thành ý."
Giang Hành Tri dùng lễ tiết Tây Lương đáp lời hắn, "Khách khí."
Công chúa Tây Lương nghe được lời của bọn họ, chân liền mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ, ta nhìn thấy đáy mắt nàng ngấn lệ nhìn Giang Hành Tri, bộ dáng cắn môi hàm oan chịu khuất.
Nghe nói nàng luôn luôn được nuông chiều từ bé, bị xem là hàng hóa qua tay như thế, có lẽ nàng ta vô cùng không quen.
Nhưng cứ nghĩ tới việc có thể về sau nàng sẽ ngủ với nam nhân của ta, đánh con của ta, ta liền không nặn ra được một chút đồng tình nào.
Hoa Nam Bình gõ tay vịn một cái, nói: "Cô có hai vị huynh đệ, một người thành thật, một người rất nội liễm, không biết công chúa điện hạ thích người nào hơn?"
Người ở dưới vừa nghe thấy, nhất thời nghẹn cười vất vả, cái gì mà người thành thật, cái gì mà rất nội liễm, một tên ngốc có thể không thành thật sao? Một người bị nhốt ở thiên lao, phạm vi hoạt động chỉ tầm ba bước, có thể không nội liễm sao? Thậm chí ngay cả Giang Hành Tri cũng kinh ngạc nắm chặt nắm đấm rũ ở hai bên sườn."Không biết hoàng đế Đại Hoa bệ hạ đây là có ý gì?"
"Cô nói chuyện không thích lặp lại." Hoa Nam Bình bình tĩnh nói.
Giang Hành Tri cẩn thận suy nghĩ, dường như muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng lúc này công chúa Tây Lương lại đột nhiên ngẩng mặt nhìn Hoa Nam Bình, kiên định nói, "Bản cung gả!"
"Vậy rất tốt, chuyện kế tiếp cứ để Từ Lễ bộ toàn quyền phụ trách." Hoa Nam Bình nhẹ nhàng cong khóe môi cười nhạt.
Giang Hành Tri không kịp ngăn cản công chúa Tây Lương, sắc mặt rõ ràng có chút ảo não.
Công chúa Tây Lương xoay người đối diện Giang Hành Tri, "Ngươi không cần khuyên ta, sớm muộn gì ta cũng phải lập gia đình, gả cho người bên ngoài dù sao vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc giữ một phần cảm tình vĩnh viễn sẽ không bao giờ đơm trái!" thanh âm công chúa Tây Lương không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho mọi người ở Hàm Nguyên Điện nghe rõ ràng.
Lễ bộ Tần đại nhân run rẩy bước ra khỏi hàng, cẩn thận hỏi, "Không biết công chúa muốn gả cho vị vương gia nào trong hai vị vương gia vừa mới được nhắc tới?"
Công chúa Tây Lương lộ ra một nụ cười châm chọc, " Vị có tính cách thành thật kia, đời này của bản cung ăn đủ thiệt thòi từ nam nhân quá thông minh rồi."
Ta đột nhiên ưu tư gật đầu, lúc này ở cổ bỗng dưng toát ra một cảm giác lạnh lẽo, tựa như có một con rắn đang bò lên, ta run lên một cái, ngẩng đầu đối diện với thần sắc bí hiểm của Hoa Nam Bình, hắn thấy ta nhìn hắn, ánh mắt nheo lại lộ ra biểu tình uy hiếp, ta lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim làm bộ như đang thiền.
Hoa Nam Bình gật đầu, "Vậy bây giờ liền định thế đi, bãi triều."
"Chờ đã!" công chúa Tây Lương lớn tiếng ngắt lời hắn, mi tâm Hoa Nam Bình nhăn lại thành hai nếp uốn, rõ ràng không hờn giận, công chúa Tây Lương cúi đầu nói, "Ta biết ngắt lời hoàng đế Đại Hoa là chuyện đại bất kính, nhưng ta chỉ còn lại một câu cuối cùng này, nếu không nói ra, trong lòng không được thoải mái."
Sắc mặt Nam Bình lạnh như băng ném ra chữ kế tiếp, "Nói đi."
Công chúa Tây Lương xoay mặt về hướng ta chậm rãi đi tới, hất cằm nói, "Không hiếu kỳ khuôn mặt này sao?"
Ta lúng túng tỏ vẻ ta không hiếu kỳ nên không muốn biết: "Thế giới to lớn không thiếu điều kì lạ, chuyện này không có gì kì quái."
Nhưng công chúa Tây Lương kia lại nháy mắt hừ hừ hai tiếng, "Ngươi không muốn biết, ta càng muốn nói cho ngươi, ta với ngươi lớn lên giống nhau không phải là giả, bởi vì hai chúng ta cùng một mẫu thân sinh ra."
Đầu ta như bị búa nện phải.
"Nhưng bà ta đã điên rồi." công chúa Tây Lương lại quăng tràng bom kế tiếp, mới thản nhiên xoay người đi.
Đầu ngón tay ta đều bắt đầu run rẩy.
Nàng ta đi ngang qua người Giang Hành Tri, nhìn các đốt ngón tay phải trắng bệch của hắn, cười nhạo: "Kế hoạch của ngươi nay hẳn là rối tung rồi?"
"Nhờ phúc." thanh âm của Giang Hành Tri vừa ngắn lại vừa vội, dường như sợ nói nhiều sẽ lộ ra nhiều cảm tình.
Công chúa Tây Lương cười lạnh, "Ngươi đã không chịu tiếp nhận bản cung, vậy bản cung liền phá ngươi không yên! Đây mới chỉ là bắt đầu!"