Mấy người hẹn xong thời gian và địa điểm gặp mặt, liền chia nhau ra làm việc.
Đỗ Từ ngồi trên con ngựa vàng chấm trắng huơ chân, ướm lời hỏi Thích Nam Kha “Này, tên câm… À, quên, Thanh Quân, ngươi tới Vĩnh Ca làm gì?”
Thích Nam Kha lạnh nhạt đáp “Làm ăn.”
Đỗ Từ “…” Làm ăn đúng là một cái cớ hay.
Thật ra, trong lòng hai người đều rõ, muốn điều tra thân phận của đối phương không phải chuyện gì khó. Ống thư và lộ trình đường đi đều có thể là manh mói, nhưng cả hai lại hết lần này đến lần khác không có ý định đi tra, có thể thấy bọn họ cũng tự ngầm hiểu thân phận không thể vạch trần của nhau.
Đỗ Từ rất nghi ngờ người trước mắt có liên quan tới Thích Nam Kha, dù sao có thể xuất hiện đúng lúc ở khu vực gần Vương thành, lại thêm đến cả người như Đậu Đinh cũng còn nhìn ra được là người có xuất thân từ lính, lại biết tiếng biên cương, không phải cấp dưới của Thích Nam Kha cũng khó.
Đỗ Từ đảo mắt, tiếp tục thăm dò “Một tên bán cá như ngươi, đi từ thành Ngũ Sắc xa xôi đến Vương thành chỉ để làm ăn thôi ư?”
Thích Nam Kha cúi đầu nhìn Tiểu Vương gia trong lòng, đoán được dụng ý của đối phương thì thầm thấy thú vị. Hắn cũng rất muốn biết vị Tiểu Vương gia này có dự định gì, cho nên quyết định hùa theo y đáp “Nhà ta không chỉ bán cá mà còn đóng tàu, nay triều đình muốn phát triển hải quân, Vương thành hoan nghênh người làm nghề đóng tàu, ta muốn tới xem sao.”
Đỗ Từ “Ngươi muốn làm quan?”
Thích Nam Kha một tay nắm cương ngựa, một tay đặt trên đầu gối, dáng lưng thẳng tắp “Không được sao?”
Đỗ Từ chậc chậc hai cái “Vất vả đấy.”
Thích Nam Kha nhìn y “Có ý gì?”
Đỗ Từ nhẹ nhàng vuốt bờm ngựa, đắc ý nói “Ai mà không biết Quốc cữu hiện nay như mặt trời ban trưa, đến cả Thái tử cũng phải nhường nhịn mấy phần, trong triều hơn nửa quan nhân đều ủng hộ ông ta cùng phủ Đại Minh của ông ta. Nếu như ngươi muốn cái khác thì còn được, chứ cái ngành hàng hải này ấy à, Quốc cữu nhắm từ lâu rồi, ngươi chẳng có cửa đâu.”
Thích Nam Kha càng nghe càng hứng thú “Ngươi cũng biết không ít nhỉ?”
“Ta có cách của ta mà.” Đỗ Từ tặc lưỡi, đồng thời giơ hai ngón tay lên bật ra tiếng.
Tiểu Vương gia từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như cành vàng lá ngọc, không phải tự thân làm bất cứ việc gì cho nên bàn tay y vừa mềm mại vừa xinh xắn, mười ngón thon dài, lúc giơ lên, Thích Nam Kha có thể thấy rõ móng tay sạch sẽ, đầu ngón tay nộn nộn mang theo màu trắng nhạt, khiến hắn không thể không bất giác nhìn theo.
Thích Nam Kha nắm chặt bàn tay đặt trên đầu gối, cảm thấy cả người ngứa ngáy, chỉ muốn tóm lấy cái bàn tay non choẹt kia mà nhào nặn.
Âm thanh hắn khàn khàn, con ngươi lại sáng đến kinh người, ở trong màn đêm nói “Nói vậy tức là ta không thể kiếm được một chức quan trong cái ngành hàng hải này?”
“Ngươi dựa vào cái gì mà đòi có thể? Ngươi có xuất thân không? Có công danh không? Tổ tiên ngươi có thi được qua kì thi hương không?” Đỗ Từ nói liên thanh không ngừng “Nhà họ Minh bây giờ là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đừng nói ngươi, ngay cả người có công danh cũng còn chẳng dám nhúng tay nữa là.”
Thích Nam Kha ồ một tiếng, không đáp lại nữa. Tiểu Vương gia thấy thế thì nhỏ giọng an ủi “Nhưng nếu ngươi giúp ta thì lại khác.”
“Hửm?”
“Ta là vợ chưa cưới chính thức của Thích Nam Kha!” Tiểu Vương gia ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thích Nam Kha, quan sát biểu hiện của hắn “Đến lúc đó, ta sẽ xin cho ngươi một chức quan bán chức trong ngành hàng hải coi như phần thưởng!”
Tiểu Vương gia rủ rỉ rù rì “Ngươi nói gì đi chứ, nhà họ Thích tốt xấu gì cũng là Quốc công, lời nói ra cũng có trọng lượng nhất định mà.”
Thích Nam Kha cảm giác như mình bị nói cho điên rồi, nhất thời không tập trung, khóe miệng liền nhếch lên.
Hành động này không thoát được cái nhìn chăm chăm của Đỗ Từ, y sờ cằm, thầm nghĩ tên này cũng thật là kì quái. Nếu đã là thương nhân bình thường, khi nghe thấy cái tên nhà họ Thích, hắn đáng nhẽ phải một bộ ước ao thèm muốn, vậy mà hắn hoàn toàn không biểu hiện ra một tí ti cảm xúc nào! Còn nếu đã là đại hiệp vào nam ra bắc, vậy không ai là không biết đến uy danh của Thích Tiểu Tướng quân cùng bảo đao Phong Nộ, nghe thấy cái tên này đáng nhẽ cũng phải có mấy phần sùng bái ngưỡng mộ chứ nhỉ? Cuối cùng, nếu hắn xuất thân từ lính, vậy không phải cái vẻ mặt kia càng đáng nghi hay sao? Nghe thấy tên chủ tướng mà dám không để ý ư?
Đỗ Từ nhanh chóng phân tích, rồi đột nhiên đầu óc lóe lên.
Trừ khi hắn có quen Thích Nam Kha! Hoặc là quen rất thân, hoặc là có phẩm cấp tương đương, hoặc là huynh đệ sống chết có nhau! Chỉ có như thế, hắn mới có thể bày ra cái thái độ kia!
Nói vậy, xem ra tên này không phải một tên lính quèn mà có thể cũng là một vị Tướng quân?
Đỗ Từ càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp lí, từ đó suy ra hai người to lớn đi theo hắn, gọi hắn là Thiếu gia kia chính là thuộc hạ rồi.
Đỗ Từ nhất thời tâm can ngứa ngáy, rất muốn tìm hiểu tin tức về nam nhân của mình, nhưng mà y nói nhiều như vậy rồi mà tên này vẫn trơ trơ như núi, không có ý chủ động đề cập đến, xem chừng con đường phía trước vẫn còn gian nan lắm đây.
Đỗ Từ từ lâu đã nghĩ, Thích Nam Kha có lẽ vẫn nhớ y, nhưng chưa chắc đã nguyện ý cưới y. Chỉ là không sao hết, đợi Thích Nam Kha quay về gặp y, y sẽ tự có cách bắt được trái tim đối phương!
Tiểu Vương gia chính là kiểu người tự tin kiêu ngạo như thế, dù gì y cũng là cành vàng lá ngọc, vẻ ngoài lại xinh đẹp hơn người, bàn về gia thế tiền tài y cũng chẳng thua kém phủ Quốc công, nhược điểm duy nhất có lẽ chỉ có địa vị của y, nhưng bù lại y đã có một cái đầu nhỏ thông minh!
Trong sách vẫn hay nói, người thông minh thì thường được phu quân yêu thích, huống chi y không chỉ thông minh, còn đẹp! Trên đời này liệu có chuyện tốt hơn thế nữa không? Không!
Thích Nam Kha là người thông minh, hắn tự nhiên sẽ hiểu thôi!