Tướng Quân Lấy Chồng - Nhiễu Lương Tam Nhật

Chương 60

Thịt cừu đã được ngự thiện phòng sơ chế, và tẩm ướp xong xuôi từ trước đó rồi, những thớ thịt dày được khía đều bằng dao, nhưng suy cho cùng đầu bếp của ngự thiện phòng xuống tay vẫn còn nhẹ nhàng lắm, nên mỗi nhát dao đều chưa đến độ, những công việc như nướng thịt cừu hồi còn ở biên quan Hoắc Thời Anh cũng đã làm nhiều rồi, nên đương nhiên biết cách xử lý ra sao, đầu tiên nàng lấy một con dao nhỏ, rạch những đường mạnh mẽ dứt khoát theo từng đường vân thớ thịt, Thừa Tự bám sát gót chân nàng như một cái đuôi, thằng bé ôm lấy chân nàng tung tẩy hết bên này đến bên kia, lúc Hoắc Thời Anh vừa ngồi xổm xuống, nó liền hưng phấn lao bổ lên lưng nàng, chất liệu quần áo của hai người trơn bóng, nên thằng bé mới ôm được một lát đã lại trượt xuống, không chịu bỏ cuộc Thừa Tự lại lao lên, ôm được rồi thì nhất quyết không buông tay, nó trượt lên trượt xuống trên lưng nàng chơi vui vẻ không biết mệt, dáng vẻ của Thừa Tự khiến Hoắc Thời Anh chợt nhớ đến những người dân chăn nuôi gia súc ở quan ngoại, khi chủ gia đình là người cha đang chuẩn bị gia vị để nướng thịt cừu, thì cậu con trai nhỏ nhất cũng quanh quẩn bên cạnh cha mình, nàng tủm tỉm cười, cũng mặc kệ để Thừa Tự chơi cho thỏa thích, chỉ khi nào thằng bé đứng sát đống lửa quá thì nàng mới đá khẽ cho nó một cái, ra hiệu cho nó đứng xa ra.

Cả buổi chiều hôm ấy cung Ung Hòa vô cùng náo nhiệt, cung nữ và thái giám ra ra vào vào, trông ai cũng tươi cười vui vẻ, Hoắc Thời Anh xát muối lên thịt cừu đã được khía xong, rồi phết lên một lớp nước sốt, sau đó rắc hết loại gia vị này đến loại gia vị khác lên, phần lớn số gia vị đó đều rơi xuống đống lửa, chỉ thoáng chốc một lớp khói đen cuồn cuộn bốc lên, nhìn từ xa có khi còn tưởng là cung Ung Hòa đang cháy.

Bọn họ ở đây khua chiêng gióng trống ầm ĩ như vậy, chắc chắn sẽ kinh động đến những người khác, nhưng Hoắc Thời Anh cũng không hề cảm thấy lo lắng, trong suốt quãng thời gian nàng qua lại cung Ung Hòa cũng coi như đã nhìn rõ, địa vị của Thừa Tự và mẹ thằng bé, tức hoàng hậu, xem ra ngồi cũng khá dễ chịu.

Bình thường hoàng hậu căn bản không phải bận tâm lo chuyện trong cung, ngoại trừ những ngày lễ tết trọng đại cần lộ mặt ra, thì nàng ta đều sống cuộc sống của mình đằng sau cánh cửa đã đóng kín, những việc trong ngoài của các mệnh phụ vẫn do thái hậu nắm quyền xử lý, hoàng hậu cũng chưa bao giờ đến chỗ thái hậu để thỉnh an sáng tối, ngược lại thỉnh thoảng thái hậu lại phái người tới hỏi thăm tình hình của con dâu, còn nàng ta hôm nào đẹp trời, tâm trạng của bản thân cũng vui vẻ thì mới dẫn Thừa Tự đến chỗ của thái hậu ngồi chơi nửa ngày, lúc về còn mang cả một đống đồ ăn và đồ chơi về theo, thái hậu rất yêu thương nàng ta. Còn về phần Hoàng thượng thì Hoắc Thời Anh chưa bao giờ thấy hắn đặt chân đến cung Ung Hòa, nhưng ở chỗ nàng ta không một ai thật sự dám bê trễ. Lời hoàng hậu nói không sai, phận con dâu như nàng ta quả thực không hề gặp chút ấm ức nào. Có cảm giác như cả thái hậu lẫn Hoàng thượng đều nợ người con gái này, nên đối xử với nàng ta vô cùng khoan dung.

Quả nhiên trong lúc bên này bọn họ đang ồn ào huyên náo, thì bên kia thái hậu cử người sang hỏi thăm, bên này thưa gửi xong xuôi, thì một lúc sau bên kia lại chuyển lời lại là phải chăm sóc đại điện hạ cho cẩn thận, chơi đùa thì được nhưng đừng để bị thương, còn dặn nướng xong thịt rồi thì nhớ mang một ít đến cung Thái Hòa.

Bên chỗ thái hậu còn cử người tới hỏi thăm, chứ bên phía Hoàng thượng thì lại không cần phái người tới dò hỏi, lúc Thừa Tự đang nhảy lên nhảy xuống trên lưng Hoắc Thời Anh thì thấy Phúc Khang đích thân tới, đầu tiên ông ta hành lễ với hoàng hậu, sau đó chuyển lời: “Hoàng thượng nói, bên đây khói nhiều quá, nên đưa đại điện hạ qua chỗ người, đợi khi nào bên đây nấu nướng xong đưa tới cho đại điện hạ nếm thử thì cũng không khác gì ăn trực tiếp tại đây.”

Hoàng thượng đã đích thân cho người tới đây đòi người, thì hoàng hậu địa vị có cao đến mấy cũng không thể từ chối được, nàng ta đành khoát khoát tay coi như đã đồng ý, Phúc Khang quay người định mang Thừa Tự đi, nhưng thằng bé đương nhiên không chịu, nằm sấp trên lưng Hoắc Thời Anh không chịu xuống, Hoắc Thời Anh đành lừa nó: “Phụ hoàng của người nhớ người rồi, người qua đó thăm phụ hoàng đi, rồi lại quay lại sau.”

Thừa Tự ngẫm nghĩ một lúc, bình thường tình huống như này cũng thường xuyên xảy ra, tổ mẫu và phụ thân nó thỉnh thoảng sẽ đón nó qua chỗ họ, nó chơi ở đó một lát rồi về, nó là một đứa trẻ thông minh, trong lòng thầm tính toán để cha nó ngắm nó một lúc, sau đó khóc lóc đòi về, sẽ không làm lỡ dở thời gian chơi đâu.

Thế là Thừa Tự miễn cưỡng để Phúc Khang đưa đến điện Giao Thái, trong căn phòng ấm áp của điện Giao Thái, Hoàng thượng đang ngồi khoanh chân trên sập, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, bày đầy tấu chương, Phúc Khang thả Thừa Tự xuống từ ở ngoài cửa, thằng bé lập tức chạy xộc vào trong.

Đôi chân ngắn ngủn của Thừa Tự chạy trên sàn nhà phát ra tiếng “Bịch bịch”, nghe thấy tiếng động Hoàng thượng liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thừa Tự đang lao như bay về phía mình, vội vàng bò lên sập, còn chẳng thèm cởi giày, đôi chân lũn chũn giẫm lên thảm, ngồi phệt mông xuống chân cha nó, để lại dấu chân đen sì trên lớp vải gấm.

“Phụ hoàng.” Thừa Tự ngước đầu lên nhìn cha nó bập bẹ gọi, trên trán vẫn còn hai vết nhọ than lem nhem, bên dưới là đôi mắt đen lay láy, Hoàng thượng vòng tay ôm lấy lưng nó, tay kia đưa ra, Phúc Khang biết ý liền đặt một cái khăn nóng vào tay hắn, Hoàng thượng vừa lau mặt cho con trai vừa nói: “Hoắc Thời Anh đã dạy hư con rồi.”

Lau mặt xong, lại lau tay, Thừa Tự ngoan ngoãn để cha nó lau rửa sạch sẽ cho mình, đợi khi mọi việc xong xuôi, lúc cha nó định cởi giày cho nó thì nó lại không chịu, thằng bé co chân lên không cho cởi, còn kéo cổ áo cha nó hướng về phía ngoài nói: “Đi, đi.” Ý của Thừa Tự là con đã để cho cha ngắm rồi, giờ con phải đi.

Nhưng mặc cho bàn tay thằng bé lôi kéo, Hoàng thượng vẫn không hề nhúc nhích, còn khéo léo cởi được giày của nó ra, sau đó hai chân như một cái bánh quẩy quắp lấy con trai mình nói: “Hôm nay con không thể về đó được, ở lại cùng với phụ hoàng nhé.”

Còn lâu Thừa Tự mới chịu nghe lời cha nó, nó nhoài người muốn bò ra bên ngoài, Hoàng thượng cũng không sốt sắng gì, con trai bò ra thì người làm cha như hắn kéo về, cứ bò ra lại kéo về, cuối cùng Thừa Tự mệt quá thở phì phò, ngồi ở đó nhìn cha mình òa khóc “Oa”, ấm ức chết đi được, cũng tức chết đi được, Hoàng thượng ngược lại vẫn rất bình tĩnh, quăng hết những chuyện quan trọng sang một bên, nghiêng người tay chống đầu ngắm con trai mình tủm tỉm cười suốt.

Bên chỗ Hoắc Thời Anh, tâm trí của hoàng hậu dường như đã đi theo Thừa Tự, bầu không khí lập tức trở nên lạnh ngắt, thịt cừu Hoắc Thời Anh nướng đến khi mặt trời xuống núi đã chín, nàng nhanh chóng cắt một cái đùi cừu sai người đưa đến cung Thái Hòa, quay người lại thấy hoàng hậu đang nghiêng người dựa vào ghế quý phi, dáng vẻ buồn bực không vui, nàng liền khều mấy củ khoai lang nướng vùi trong đống tro ra, lấy dao nhỏ cắt đôi, để lộ phần nhân bên trong màu đỏ sau đó đưa tới trước mặt hoàng hậu: “Nương nương ăn một chút đi, ồn ào náo nhiệt đủ rồi người cũng nên góp vui cho hợp cảnh chứ.”

Hoàng hậu cầm lấy một cái thìa con xúc ăn được mấy miếng liền bỏ xuống, nhìn ra ngoài cửa cung, tinh thần rõ ràng không được tốt lắm, Hoắc Thời Anh mở miệng hỏi nàng ta: “Nương nương có muốn ta đi đón đại điện hạ về không?”.

“Hả?” Hoàng hậu như sực tỉnh, thu lại ánh mắt xa xăm nhìn sang Hoắc Thời Anh, chăm chú nhìn một lúc lâu nàng ta mới nói: “Thời Anh cô đi đón nó về đi, tính tình Thừa Tự nóng nảy, sợ sẽ gây ồn đến Hoàng thượng.”

Hoắc Thời Anh lập tức vâng lệnh, bảo thái giám chặt cái một cái đùi cừu xếp vào khay bạc bưng tới điện Giao Thái.

Lúc Hoắc Thời Anh bước vào điện Giao Thái, thì thấy bầu không khí giữa hai cha con Hoàng thượng vẫn đang rất căng thẳng, trên một cái sập lớn, hai cha con mỗi người chiếm một đầu, Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương gì đó trên chiếc bàn nhỏ gần đấy, lông mày cau lại, Thừa Tự ngồi ở bên trong, một đống gối mềm bị thằng bé ném rơi bừa bãi trên sàn nhà, đầu gục xuống đầy ấm ức.

Hoắc Thời Anh đi vào trong khom người hành lễ, sau đó khẽ nói: “Bệ hạ, nương nương bảo thần tới đón đại điện hạ.”

Cả căn phòng chìm vào trong yên lặng, người đàn ông ngồi ở trên sập cao không hé răng nói câu nào, Hoắc Thời Anh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt Hoàng thượng đang chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt, chiếc bút trong tay vẫn chần chừ chưa chịu hạ xuống, lông mày nhíu lại, hắn đang trong lúc do dự chưa quyết định được, nên Hoắc Thời Anh cứ đứng đó không nói tiếp nữa, phải mất một lúc đột nhiên Hoàng thượng ngẩng phắt đầu lên, có vẻ như đến lúc này mới biết trong phòng có thêm một người khác, hắn nhìn Hoắc Thời Anh khom lưng đứng đó, bất giác chau mày, chỉ chỉ đầu bút về phía Thừa Tự: “Vẫn còn đang dỗi, nàng xem xem có cách gì không.”

Hoắc Thời Anh nhìn sang Thừa Tự, quỳ một chân xuống lôi từ trong người ra một gói giấy chìa về phía Thừa Tự nói: “Đại điện hạ, thần mang khoai lang nướng cho người đây, là khoai chúng ta vừa nãy nướng đấy.”

Thừa Tự chậm chạp bò đến trước mặt Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh liền mở gói giấy lấy khoai lang ra, bóc lớp vỏ cháy đen ở bên ngoài đi, bón từng chút từng chút phần nhân đỏ bên trong cho thằng bé ăn, Thừa Tự vẫn còn đang dỗi, nên vẻ mặt phụng phịu, nhưng miệng vẫn cứ ăn.

Thừa Tự không thèm để ý đến cha nó, hậm hực cúi xuống gặm cắn gói giấy trong tay Hoắc Thời Anh, một lúc sau ngẩng đầu lên quanh miệng xuất hiện một vòng tròn đen sì, Hoàng thượng vứt cây bút trong tay đi, quay người lại lặng lẽ nhìn hai người họ.

Hoắc Thời Anh lấy ra một cái khăn tay lau miệng cho Thừa Tự, đoạn hỏi: “Điện hạ có muốn ăn nữa không?” Mặt Thừa Tự xị ra không nói năng gì, Hoắc Thời Anh vẫn quỳ một chân xuống ngước đầu nhìn Hoàng thượng: “Nương nương bảo thần mang thịt cừu nướng cho Hoàng thượng, Hoàng thượng có muốn ăn một chút không?”.

Hoàng thượng quay đầu lại dặn dò Phúc Khang: “Mang lên đây.”

Lúc chiếc khay bạc được bưng lên vẫn còn nóng hôi hổi, Hoàng thượng dùng dao con xẻ thịt thành miếng nhỏ đưa đến bên miệng Thừa Tự, nhưng thằng bé không chịu há miệng, hắn đành phải đưa thịt cho Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh nhận lấy rồi bón cho thằng bé, Thừa Tự tuy đang giận dỗi nhưng vẫn há miệng ăn.

Thừa Tự ăn xong mấy miếng thịt cuối cùng cơ mặt cũng từ từ giãn ra, Hoàng thượng bón cho nó, nó cũng đã chịu mở miệng, Hoắc Thời Anh đứng hầu ở bên cạnh, đột nhiên cái người ở bên trên mở miệng hỏi: “Phụ thân của nàng có dặn nàng chuyển lời gì cho ta không?”.

Hoắc Thời Anh ngẩn ra, ngước đầu lên nhìn, Hoàng thượng căn bản không hề nhìn nàng, bàn tay đang cầm một lát thịt mỏng, mắt nhìn cái miệng đang nhai chóp chép của Thừa Tự: “Chứ nàng nghĩ tại sao ta cứ khăng khăng muốn giữ Thừa Tự lại chỗ mình? Nếu nàng không có gì để nói với ta, thì sao phải tới đây.”

Hoắc Thời Anh khựng lại một lúc rồi mới nói nhỏ: “Gia phụ không bảo Thời Anh phải chuyển lời gì cả.” Dứt lời cả căn phòng chìm vào im lặng chỉ còn lại tiếng nhai chóp chép của Thừa Tự mà thôi, cánh tay của Hoàng thượng chống lên đầu gối, dường như đang chờ đợi.

Một lát sau Hoắc Thời Anh lại mở miệng: “Là tự thần muốn hỏi Hoàng thượng, lẽ nào Bùi Thái thú nhất định phải chết sao?”.

Hoắc Thời Anh lại ngước đầu lên, thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn mình giống như có điều khó nói, dường như mang theo nỗi thất vọng lại như có thứ gì đó khác nữa, mặt Hoắc Thời Anh nóng lên như đang sốt, nàng biết câu hỏi của mình quá ngây thơ, nhưng trong lòng vẫn ôm ấp một thoáng suy nghĩ mong manh, dù sao thì thân phận của Bùi Thế Lâm cũng rất khác biệt, ông ấy là cháu của thái hậu, là anh họ của Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng bày mưu đặt kế cho ông ấy làm như vậy thì cũng có nghĩa là hắn đã bố trí đường lui cho ông đâu vào đấy cả rồi, nhưng nếu như thật sự có đường lui thì sao cha nàng phải uất ức sinh bệnh nằm nhà. Sau khi hỏi xong nhìn ánh mắt của người đang ngồi ở trên sập, Hoắc Thời Anh bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự ngây thơ của bản thân, nàng vội gục đầu xuống.

Hoàng thượng cúi xuống nhìn cô gái vẫn đang quỳ dưới đất hồi lâu, cuối cùng cả người thả lỏng, ném con dao trong tay xuống chiếc khay bạc, một tiếng keng giòn tan vang lên, hắn quay lưng lại với Hoắc Thời Anh nói: “Từ mười năm trước, khi mới đăng cơ ta đã bắt đầu vạch ra kế hoạch này rồi, không thể tin được là suốt mười năm qua, huynh ấy vẫn không hề thay đổi kế hoạch thuở ban đầu ấy, huynh ấy là anh họ của ta cơ mà.”

Giọng nói của Hoàng thượng khàn sạn mang theo cảm xúc ẩn nhẫn bên trong, Hoắc Thời Anh nhìn về phía hắn, phát hiện sống lưng của hắn hơi gục xuống, khoảnh khắc ấy trong lòng nàng bỗng cảm thấy vô cùng bức bối, khó chịu.

Hoàng thượng vẫn xoay người lại khoát khoát tay với nàng: “Dẫn Thừa Tự về đi.”
Bình Luận (0)
Comment