Đến ngày hôm sau Dương Như Khâm mới lại nghe được tin tức.
Sau khi hắn đi không lâu, Tiêu Định lại môn mê một lần nữa.
May mà lần này hôn mê thời gian không dài, tới ban đêm Tiêu Định lại tỉnh lại.
Lúc này độc trên người Tiêu Định đã được loại bỏ, lần phát bệnh chỉ có thể nói là do lúc trước trúng độc thời gian quá lâu nên thân thể hao tổn quá lớn, cùng với đã từng độc phát công tâm đã để lại trên người hắn những thương tổn khó có thể phục hồi.
Thái y cũng nói rắng, Tiêu Định sinh thời cần phải luôn dùng đến thuốc để điều trị, thân thể hắn đã suy sụp chỉ có thể tận lực phục hồi, tốt nhất tĩnh tâm an thần, lúc này cảm xúc giao động mạnh đối với hắn vô cùng có hại.
Cũng không phải vận khí lúc nào cũng có thể tốt, mỗi lần đều có thể cứu được trở về.
Dương Như Khâm chú ý Tiêu Định bắt đầu từ lúc đó rất ít nhắc đến tên Trần Tắc Minh.
Có một thời gian hắn dường như quên mất chính mình đã từng điên cuồng cùng thất thố.
Khôi giáp kia bị nóng chảy thành một tượng Phật bằng sắt.
Tiêu Định đem nó ban cho Dương Như Khâm, Dương Như Khâm đương nhiên cũng chỉ có thể đặt ở trong nhà cung phụng.
Bất quá mỗi lần nhìn thấy tượng Phật trang nghiêm, hắn luôn nghĩ, kỳ thật đồ vật của hoàng gia, những thần tử phần lớn là cung phụng, nhưng khôi giáp là một vật thiết thực, cũng không giống với tượng Phật.
Trần gia nói như vậy tuy rằng ngoài mặt cũng không có cái gì sai, nhưng lại rốt cuộc lộ ra một cổ ý tứ xa cách.
Tiêu Định chắc hẳn cũng không nghĩ Trần Tắc Minh sẽ đối tốt với hắn như vậy, thậm chí còn có khả năng, tinh thiết giáp trụ này vốn dĩ là hắn cố ý vì y mà tạo.
Giữa hai người bọn họ luôn luôn tồn tại một bầu không khí mà không ai có thể chen vào được.
Không phải là ăn ý mà là hiểu biết, hiểu biết tường tận đối phương đến tận gốc rễ.
Sự hiểu biết này có khả năng bắt nguồn từ trong quá khứ bọn họ đã từng tổn thương lẫn nhau, cũng vì bọn họ đã quan sát nhau lâu dài.
Nhưng mà Trần Tắc Minh rốt cuộc đơn phương đánh vỡ ý tưởng của Tiêu Định, tự mình đem cái khoảng cách này kéo xa.
Ý tốt của Tiêu Định bị cự tuyệt- ý tốt này tới thật muộn, lại rốt cuộc vẫn là bị rẽ ngoặt- cố tình giờ phút này Trần Tắc Minh đã không còn nữa.
Loại cự tuyệt này vì thế bị đúc thành tử cục (ván cờ chết), và không có chổ cho sự thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất.
Tiêu Định là một người tâm cao khí ngạo không thể chịu đựng được điều này.
Không lâu sau, Dương Như Khâm phụng chỉ nhận mệnh giam tu quốc sử.
(Giám sát việc ghi ghép lịch sử đất nước)
Thiên triều xưa nay đều thiết lập một quán nghiên cứu lịch sử, Tể tướng giám sát tu sử.
Đã từng có một điều lệ các vị quân vương không được nhìn vào lịch sử của vương triều.
Nhưng sau đó nó đã bị bỏ quên và bị người trào phúng rằng không có thật.
Trong triều sử quán từng có hai nơi, mộ chỗ là Sùng Văn Quán chuyên viết lịch sử triều đại, một chổ còn lại chuyên biên soạn lại lịch sử của các triều đại trước.
Bất quá giờ phút này Thiên triều đã khai quốc gần trăm năm, lịch sử trước đây sớm đã tu sửa xong, sử quán liền chỉ còn lại Sùng Văn Quán này.
Trần Tắc Minh làm trọng thần của hai triều Tiêu Định và Tiêu Cẩn, tu sửa lịch sử của hắn bất quá là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng mà khi Dương Như Khâm đem bản thảo trình lên Tiêu Định xem, lại liên tục bị trả lại.
Tiêu Định cũng không nói rõ là chổ nào không tốt, chỉ là kêu Dương Như Khâm trở về phái người sửa lại, như vậy sửa tới sửa lui, nhóm sử quan đều minh bạch không phải có cái gì không tốt, mà là hiện giờ viết sự thật ra như vậy không hợp với tâm tư quân vương.
Nhưng rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể sửa bản thảo, ai cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể như vậy lặp đi lặp lại lần lượt trau chuốt.
Trong quốc sử dĩ nhiên giấu đi việc Tiêu Định đốt hậu cung, Tiêu Định còn chấp chính, ai ăn gan báo dám can đảm như vậy cầm bút viết đúng sự thật.
Huống chi hiện giờ dân gian đối với truyền thuyết này hứng thú cũng phai nhạt, hà tất nhắc lại chuyện gây nên sóng gió.
Như vậy sau khi lượt bỏ đi ngọn nguồn, chỉ nhìn lại lịch sử cuộc đời Trần Tắc Minh một cách đơn thuần, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy sự phản loạn lúc ban đầu của hắn không hề có nguyên do, lấy oán trả ơn đối vơi vị quân vương có ơn đề bạt chính mình, là một kẻ loạn thần tặc tử.
Một khi đã như vậy, rồi sau đó nửa đoạn sau lần thứ hai quy phục cũng bỏ chạy bất quá lưỡng lự tham sống sợ chết.
Rõ ràng là một Đỗ danh tướng trước chiến trường phong hoa tuyệt đại, nhưng cách viết như vậy thật sự có rất nhiều sai sót không thể chịu nỗi.
Hoặc là Tiêu Định là không hài lòng với điều này, nhưng thật ra trong lòng Dương Như Khâm sáng tỏ như gương.
Nhưng việc này không dễ làm, Trần Tắc Minh phản loạn xác thật là một sự kiện trọng đại ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử, ai tới viết thì cũng phải đi vòng qua điều này, cho dù là Dương Như Khâm chính mình ra trận, cũng đều như nhau.
Rốt cuộc có một ngày, Tiêu Định đem sách sử kia đánh hồi một lần nữa, Dương Như Khâm mở miệng: "Vạn tuế, sách sử viết ra là cho hậu nhân xem, ưu khuyết điểm tự nhiên có hậu nhân định đoạt."
Tiêu Định nhìn hắn một cái: "Trong này viết chính là Bình Lỗ quận vương sao, vì cái gì trẫm nhìn không giống?"
Dương Như Khâm tự hỏi không biết trong lòng Tiêu Định, Trần Tắc Minh rốt cuộc là bộ dáng gì, lại cũng không thể như vậy nói thẳng, chỉ phải nói: "Một người từng sai có thể thay đổi, còn việc thiện nào hơn, vạn tuế có thể ban quận vương một cái tên mới mạnh mẽ, vì cái gì không thể tiếp thu việc đã từng phản bội được viết trong cuốn tiểu sử này đâu?"
Tiêu Định sửng sốt, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "......!Trẫm từng đáp ứng......!Nhất định cho hắn thanh danh tam đại trung lương......"
Dương Như Khâm nói: "Trần tướng quân cuối cùng vì nước hy sinh thân mình, chẳng lẽ không phải trung lương? Trần tướng quân dưới suối vàng có biết, nhìn đến truyện ký cuộc đời chính mình bị bôi đến hoàn toàn thay đổi, chỉ sợ chưa chắc là vui vẻ, ngược lại sẽ cảm thấy hổ thẹn khó chịu.
Lời xin lỗi của hắn chung quy sẽ không được chúng sinh tiếp nhận, hắn lấy sinh mệnh để trả giá ăn năn xét đến cùng vẫn là không thể gặp người."
Tiêu Định kinh ngạc nhìn y, lúc sau liền im lặng không nói, Dương Như Khâm yên lặng nhặt sách lên lui đi ra ngoài.
Tin tức truyền ra, mọi người đều nói Dương Như Khâm lưỡi trán hoa sen(Chắc là ý bảo cái lưỡi khéo léo), thật sự là chỉ có hắn mới có thể thuyết phục được sự cố chấp của Tiêu Định.
Trần Tắc Minh truyện ký cuối cùng vẫn là viết đúng sự thật cả đời hắn, Tiêu Định cũng không can thiệp quá nhiều.
Ngày hôm đó sau khi lên triều, Dương Như Khâm rảnh rỗi đến sử quán đi vòng quanh, nhóm sử quan đều nói may mắn lúc trước đại nhân nói như vậy, nếu không hôm nay còn phải tiếp tục tu sử cuộc đời Bình Lỗ quận vương.
Dương Như Khâm nghe xong cười một cái, cũng không trả lời.
Tu sử là việc liên tục và lâu dài, lúc này thiên triều sử quán chế độ đã tương đối thành thục, cuộc sống hàng ngày ở viện, hai gian phòng ghi chép chính sử, phòng lưu niệm và các nơi khác sẽ không ngừng đưa tới tư liệu, cho nên việc ghi chép thực lục* đế vương nội dung là không ngừng tăng thêm hoặc sửa chữa, nếu không đến một ngày Tiêu Định chết đi, thực lục sẽ không được hoàn thành.
Ngay cả khi kết luận được đưa ra, cũng chưa chắc sẽ là lần sửa bản thảo cuối cùng.
Thực lục như thế, quốc sử của quốc gia khác, cũng sẽ muốn linh tinh như thế.
*Thực lục: Lịch sử của một triều đại do chính triều đại ấy ghi chép theo trật tự thời gian.
Trong lịch sử tu sử sự kiện lặp lại ùn ùn không dứt, vào thời điểm này việc Tiêu Định đốt hậu cung dù cho không được đưa vào sách, bao nhiêu năm sau ai biết được vị hoàng đế tương lai đối đoạn lịch sử bị mai một này sẽ nghĩ gì, đoạn lịch sử này có thể hay không bị lặp lại sửa chữa, chân tướng có thể hay không có một ngày bị hậu nhân cảm thấy, Dương Như Khâm cũng không biết.
Tất cả những gì hắn có thể làm là ghi lại mọi thứ một cách trung thực nhất có thể, để tạo nền tảng cho hậu nhân sau này có thể tìm hiểu được những chuyện đã từng xảy ra.
Khi rời cung, trời đã mơ hồ tối.
Nơi xa khói bếp lượn lờ, Dương Như Khâm ngồi ở trong kiệu, nghe trên đường phố ồn ào ầm ĩ, khó được cảm giác hưởng thụ niềm vui của nhân sinh trong thời gian rãnh rỗi.
Đột nhiên thân thể chấn động, cỗ kiệu đã kia ngừng lại, tùy tùng bên kiệu hét lớn, "Chắn đường cái gì?"
Dương Như Khâm trong lòng vừa động, vén kiệu mành lên.
Hai bên đường phố giờ phút này đã sáng ánh đèn, trong đó lờ mờ quang ảnh, một người nghiêng người đứng ở giữa đường, trái phải đều không qua được, đang chặn bọn họ lại.
Ngay khi thân ảnh đó xuất hiện, Dương Như Khâm suýt nữa hô lên tới, Độc Cô Hàng? Như thế nào là hắn.
Sau khi Độc Cô Hàng đưa linh cữu Trần Tắc Minh hồi kinh, đột nhiên xin nghỉ mất tích không thấy bóng dáng, có rất ít mệnh quan triều đình tự ý bỏ đi mà không báo trước như vậy.
Dương Như Khâm năm đó cũng từng làm qua, nhưng khi đó hắn niên thiếu khinh cuồng, giờ phút này lớn tuổi, lại nhìn thấy người khác làm, cư nhiên cũng sẽ cảm thấy thật kỳ cục.
Độc Cô Hàng thấy bọn họ dừng lại, đột nhiên xoay người, đi về phía kiệu tám người khiên này.
Các tùy tùng liên thanh hô lên, lần lượt che ở trước người hắn, Độc Cô Hàng nói: "Tránh ra!"
Những người gác cổng quan thất phẩm Tể Tướng, tùy tùng cũng đã quen thói kiêu ngạo rồi.
Độc Cô Hàng lại không mặc quan phục, ai cũng không biết hắn, thấy hắn hỗn láo như vậy, không khỏi giận dữ, xoắn tay áo liền muốn giáo huấn hắn.
Chỉ nghe Dương Như Khâm quát bảo ngưng lại một tiếng, nói: "Để hắn lại đây."
Tùy tùng nhìn lẫn nhau, nhường bước.
Độc Cô Hàng đứng ở tại chỗ bất động, một lát sau chậm rãi đi tới phía trước.
Dương Như Khâm chui ra kiệu, đứng dậy, hai người rốt cuộc mặt đối mặt.
Lúc này sắc trời đã tối, các bá tánh đều về nhà ăn cơm, xung quanh người đi đường ít dần, đi ngang qua đều hướng hai bên né tránh, cỗ kiệu này vừa thấy liền biết người đến là quan lớn, người bình thường cũng sẽ không nhiều chuyện.
Dương Như Khâm nhẹ giọng nói: "Ngươi như thế nào không hồi biên quan? Đi nơi nào?"
Độc Cô Hàng hơi rũ mắt cũng không nói chuyện, Độc Cô Hàng vốn là người ít lời, thời điểm trước đây hai người ở bên nhau, cũng không phải lúc nào cũng trả lời mỗi câu hỏi.
Dương Như Khâm thấy hắn như thế, cảm thấy một sự quen thuộc không giải thích được, có chút xúc động muốn sờ đầu hắn.
Độc Cô Hàng nhỏ hơn y nhiều tuổi, trước đây khi kết giao, Dương Như Khâm tuy rằng cũng không có nhiều ít chân ý, nhưng vẫn làm ra tư thái quan tâm của một huynh trưởng, nhiều ngày trôi qua thế nhưng thành thói quen.
Vốn dĩ nghĩ trước công chúng, thật sự là không nên, Dương Như Khâm vẫn là duỗi tay ôm nhẹ bờ vai của hắn.
Cử chỉ như vậy cũng không đột ngột đi, dưới bụng hắn lại đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
Dương Như Khâm theo bản năng nắm chặt vai Độc Cô Hàng, cúi đầu, nhìn đến một đoạn thân kiếm sắc bén lộ ở ngoài bụng, một nửa kia đã cắm vào trong thân thể hắn.
Máu nhanh chóng nhỏ xuống, dừng trên tuyết ở giữa hai chân hắn, trong chốc lát liền tụ lại một vũng màu đỏ tươi.
Mọi người rốt cuộc cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, tiếng kêu sợ hãi tức giận mắng loạn thành một đoàn.
Trong những âm thanh như sương mù lơ lững kia, Dương Như Khâm gắt gao nhìn mặt đối phương.
Độc Cô Hàng lúc này rốt cuộc nâng lên hai mắt, thần sắc bình tĩnh, thấp giọng nói: "Ta vốn dĩ muốn buông tha ngươi, nhưng vạn tuế đều nhả ra, ngươi lại sống chết không buông tha đại nhân." Dương Như Khâm muốn nói không phải như vậy, nhưng mà máu đã trào lên, ngăn lời hắn sắp nói.
Hắn bắt đầu hộc máu, phun đến ướt toàn bộ đầu vai Độc Cô Hàng.
Độc Cô Hàng nhìn hắn, cũng không nhúc nhích, mặc cho máu hắn làm bẩn toàn thân chính mình, cho đến khi có người dùng đao hướng Độc Cô Hàng chém tới y mới thối lui.
Dương Như Khâm ngã xuống, hắn nhìn Độc Cô Hàng né tránh và di chuyển trong bóng của đám đông.
Cặp chân kia lướt nhanh di chuyển, động tác linh hoạt mà mỹ diệu.
Bên cạnh có người nâng hắn dậy, hắn chỉ vào Độc Cô Hàng, thấp giọng nói: "Để hắn đi......"
Người nọ kinh ngạc mà truy vấn vài lần, nhưng chỉ được một câu trả lời này, rốt cuộc tin này cũng không phải Dương Như Khâm mê sảng, liên thanh kêu la lên.
Mọi người chậm rãi dừng lại truy chém, Độc Cô Hàng lẻ loi đứng ở giữa mọi người, nhìn Dương Như Khâm trước cỗ kiệu được người đỡ cũng không đứng dậy được.
Trong đôi mắt trước nay luôn lãnh khốc rốt cuộc nổi nên một màu đau thương.
Dương Như Khâm nhìn mặt hắn, kiên định nói: "......!Kêu hắn đi." Người tùy tùng bên cạnh nâng hắn dậy, nghe hắn nói như thế, ngẩng đầu lớn tiếng nói, "Đi a! Đại nhân nói muốn ngươi đi mau!"
Chân Độc Cô Hàng bén rễ trước sau bất động, Dương Như Khâm nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm nói: "......!Đi a......"
Độc Cô Hàng đột nhiên rống to, "Dương Như Khâm!!"
Mọi người đều kinh, chỉ thấy hắn giao kiếm đến tay trái, nhanh chóng hướng đến cánh tay phải, giơ tay chém xuống.
Cánh tay kia mang theo máu nóng rơi xuống trên mặt đất, đầu ngón tay cử động một chút.
Dương Như Khâm khiếp sợ mở to mắt, Độc Cô Hàng đau nhức, lảo đảo vài bước, đem kiếm kia vứt đến trên mặt đất.
Hắn đau đến thanh âm cũng nghẹn ngào, cắn răng nói: "Ngươi từng cùng ta ước làm huynh đệ, thề trước trời cao chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Tuy rằng ngươi gạt ta, nhưng lời thề này của ta không thể không tính.
Ta hiện giờ lấy cánh tay đại diện cho thân ta, trả cho ngươi nợ máu, từ đây không ai nợ ai, ân đoạn nghĩa tuyệt!" Dứt lời, lại không nhìn hắn, tập tễnh ôm cánh tay mà đi.
Mọi người đều kinh sợ nhìn y một lòng tự mình hại mình, không ai dám ngăn cản.
Dương Như Khâm nhìn hắn rời đi, lúc này mới yên tâm, nhìn nhìn lại cánh tay hắn lưu lại, trong mắt không biết vì sao thế nhưng rơi lệ.
Tình cảnh hai người tương ngộ như mới hôm qua, trong nháy mắt cũng đã tới hồi kết thúc.
Tuyết bay tán lạn trong không trung, lặng lẽ rơi xuống không tiếng động.
Đúng lúc này tiếng hò hét xô đẩy ập đến, quan binh rốt cuộc là tới.
Tiêu Định nghe được tin Dương Như Khâm chết, khiếp sợ không thôi, lập tức giao cho Hình Bộ, đã phát bố cáo truy nã Độc Cô Hàng.
Mà kẻ giết người Độc Cô Hàng cũng là một quan to trong triều đình, điều này khiến cho các bá tánh dị thường nổi lên hiếu kỳ, dẫn tới vô số phiên bản ân oán tình thù.
Tuy nhiên trái ngược với hành động thái quá ồn ào huyên náo này chính là, sau khi lệnh lùng bắt được phát ra, không có báo cáo nào tiếp theo, cuối cùng lặng yên vô tức mà kết thúc và không có kết quả.