Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Chương 11

Editor: Trà Xanh

Liễu Thục mở cửa, hộ vệ đang cởi dây trói trên người Triệu Thừa Hoằng. Đường đường là Trấn Bắc tướng quân mà bị trói lại, không thấy, không thấy.

Triệu Thừa Hoằng nhìn nàng đầy uất ức, Liễu đại nhân dẫn hộ vệ đi ra ngoài, để lại hai người trong viện.

Quá mất mặt, Triệu Thừa Hoằng xấu hổ đến độ đỏ cả mặt lẫn cổ, lắp bắp nói, “Không làm bọn họ bị thương…… Ta cũng không bị thương…… Chỉ muốn đến đây nói vài lời với nàng.”

Liễu Thục mời hắn vào, còn dọn ghế, “Ta đang nghe.”

Triệu Thừa Hoằng nhớ lại những lời Thẩm Bình Nam dỗ Tiêu Mạch Mạch, đang xem xét có thể đổi chủ ngữ và vị ngữ thành một câu mới hay không. Hắn hắng giọng, ho khan hai tiếng, “Trở về với ta nhé, nếu nàng không quay về, Đại Lương sẽ sụp.”

???

Liễu Thục đột nhiên đứng lên, muốn gọi hộ vệ ném hắn ra ngoài. Nàng hít một hơi, ngồi xuống, trầm giọng hỏi, “Tại sao Đại Lương sẽ sụp?”

Câu hỏi rất hay, Thẩm Bình Nam đã giải thích. Triệu Thừa Hoằng tự tin nói, “Nếu có chuyện gì xảy ra với nàng, ta sẽ tự tử theo, biên giới không có người bảo vệ sẽ bị sụp.”

Liễu Thục xoa giữa mày, “Vì sao sẽ có chuyện xảy ra với ta?”

Toi rồi, Tiêu Mạch Mạch không hỏi câu này, Triệu Thừa Hoằng nghẹn lời. Người khác đúng là người khác, muốn dỗ lão bà phải dựa vào sự thông minh tài trí của bản thân.

Các tế bào não của Triệu Thừa Hoằng di chuyển thật nhanh, hai giây là game over. Cuối cùng, thật sự không có cách nào, bật chế độ chơi xấu, “Nàng sẽ không có chuyện nhưng ta có! Nàng có biết vừa rồi ta về nhà ăn cơm không ngon, cũng không uống rượu được, sao nhà này thiếu một người lại ra nông nổi này?”

“Hai ta hòa ly, chàng cưới người khác.” Nàng ngồi rất quy củ, có phong thái của tiểu thư khuê các, nói chuyện nhẹ nhàng giống như không quan tâm.

Triệu Thừa Hoằng hít sâu một hơi, không biết nàng đang nghiêm túc hay là giận dỗi, “Còn nàng thì sao?”

Liễu Thục trầm mặc thật lâu, cho tới giờ phút này, người này vẫn còn suy nghĩ cho nàng. Rất vui.

Mục đích của cuộc hôn nhân ban đầu không trong sáng, nhưng nàng thầm ngưỡng mộ hắn, hắn cũng là một nam nhân đơn giản nên mới giữ được mối quan hệ.

Trong bốn năm, họ chỉ ở bên nhau năm đầu tiên. Năm đó gập ghềnh, nhưng vì còn mới, tuy tính tình hắn không tốt, thái độ rách nát, hơn nữa nàng bị nữ huấn tẩy não nên không so đo. Ban ngày cười, ban đêm đau lòng ……

Nhưng hiện tại, hiện tại nàng thay đổi kịch bản.

Cha ruột đưa cho nàng cuốn sách huấn luyện con rể Liễu thị, chẳng lẽ muốn truyền cho đời sau? Muốn truyền thì mình phải thử nghiệm trước.

Nghĩ như vậy, Liễu Thục càng ngồi thẳng tắp, “Đừng lo lắng cho ta, chẳng lẽ Liễu gia nuôi thêm một người không nổi ư?”

Đã suy nghĩ kỹ về tương lai, xem ra đã quyết định lòng mình, Triệu Thừa Hoằng đột nhiên hoảng sợ. Lão bà muốn hòa ly, hắn còn không biết vì sao. Triệu Thừa Hoằng day day trán và hỏi, “Thục Nhi, ta không tốt sao? Sao lại đi đến tình trạng này? Nàng có thể cho ta biết vì sao không?”

Làm thế nào để giải thích chuyện này? Không phải tự mình suy nghĩ hay sao. Nhưng Triệu Thừa Hoằng không nghĩ ra, Liễu Thục đành phải lấy ra cuốn huấn luyện con rể Liễu thị, “Nghe nói, người cưới cô nương của Liễu thị đều biết đọc, chàng tự xem rồi tìm nguyên nhân đi.”

“Sao nàng không lấy ra sớm chút!” Triệu Thừa Hoằng mở sách ra nghiêm túc xem như đã đoạt được bảo vật.

“Chữ này…… Không biết……”

“Nàng đọc cái này cho ta, thật sự xem không hiểu……”

Đêm đó, hai vợ chồng nghiên cứu quyển sách này đến canh năm, gà gáy sáng, cơn buồn ngủ ập tới, hai người gục lên bàn ngủ.

Ngày hôm sau, trước khi Liễu đại nhân đi làm có tới xem xét tình huống, còn bảo Thược Dược đắp chăn cho hai người.

Mặt trời lên cao, Triệu Thừa Hoằng tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang ở Liễu phủ, trong lòng mừng như điên: Đã được ở lại! Nhưng nghĩ lại, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hắn…… dùng để đọc sách? Trong lúc nhất thời, không biết là lỗ hay lời.

Triệu Thừa Hoằng mang theo kịch bản mới đã học đầy bụng tối hôm qua, chạy vào bếp chuẩn bị nấu bữa sáng tình yêu. Thược Dược vô cùng sửng sốt khi thấy Triệu tướng quân nấu ăn lần đầu tiên.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của Triệu tướng quân nên khá thẹn thùng, đóng cửa lại không cho ai xem.

Liễu Thục bị tiếng la hét chói tai của người trong viện đánh thức, ngẩng đầu nhìn lên, thấy khói bốc lên nghi ngút trong phòng bếp.

Chàng ngốc kia lại làm gì?!

Cửa phòng bếp đóng chặt, nha hoàn và bà tử đứng xung quanh cửa hét lên, “Tướng quân, có thể, lửa có thể……”

Lần này thật sự muốn sụp đổ. Liễu Thục đẩy đám người sang một bên, vừa gõ cửa vừa nói, “Triệu Thừa Hoằng? Ra đây.”

Nàng vừa dứt lời, Triệu tướng quân bên trong vui vẻ: “Đừng gấp, sẽ nhanh thôi ~”

Liễu Thục kêu quản gia đến Túy Tiên Lâu mua một bàn đồ ăn về, khi Triệu tướng quân nấu xong, Túy Tiên Lâu cũng vừa giao đồ ăn tới. Sợ đả kích lòng tự tin của hắn nên không lấy ra trước.

Triệu Thừa Hoằng trưng bày tác phẩm của mình, đặt ở giữa bàn ăn —— một con cừu đen thui.

Triệu tướng quân thật không tốt, chống nạnh nói, “Nếm thử đi, bản tướng quân không dễ gì xuống bếp, nấu nướng cũng không bình thường, ta vừa nếm thử, hương vị rất ngon.”

Món đó giống độc dược, không ai dám ăn miếng đầu tiên, Liễu Thục xé một miếng bỏ vào miệng. Đã chuẩn bị tâm lý, vậy mà cũng có thể ăn. Có tài.

Liễu Thục đề nghị, “Bỏ lớp da đen đi, không ăn nổi, mọi người chia sẻ cho nhau, gần đây thịt rất đắt, đừng lãng phí.”

Trong phủ có nhiều người, con cừu nhanh chóng được phân chia. Lúc này, Liễu Thục lấy đồ ăn của Túy Tiên Lâu ra đặt lên bàn, “Tới ăn chút để rửa ruột.”

Sau khi ăn đồ của Túy Tiên Lâu, Triệu Thừa Hoằng bực mình vì sao phải học nấu ăn. Thành thật đánh giặc để kiếm tiền không ngon hơn sao? Nghề khác nhau như núi xa vời vợi.

Liễu Thục vỗ vai hắn, “Đừng nản lòng, biết chênh lệch mới có động lực, tiếp tục cố gắng, ngày mai tranh thủ đừng nướng cháy.”

Triệu Thừa Hoằng ngẫm nghĩ, tức phụ nói rất đúng, “Vậy để ta nấu bữa trưa luôn.”

Liễu Thục: “…… Không cần gấp gáp như vậy, dù sao cũng phải để người quét dọn sạch sẽ phòng bếp.”

Liễu đại nhân tan việc trở về, đồ ăn đã được dọn trên bàn. Sau khi Liễu đại nhân rửa tay, nhìn một bàn đồ ăn, “Đây là…… Thục Nhi làm?”

Triệu Thừa Hoằng cố ý ho khan hai tiếng, Liễu Thục nói, “Triệu tướng quân cũng giúp.”

Liễu đại nhân “Ồ” một tiếng, ngồi xuống ăn cơm, cơm nước xong, uống chén trà cho đỡ khát, “Nếu không còn chuyện gì nữa, các con về đi, tấm lòng hiếu thảo coi như đủ rồi, rảnh rỗi lại đến thăm ta.”

“Được!” Triệu Thừa Hoằng kéo ghế đứng dậy, hai chân run rẩy, xuýt nữa định đi trước.

Liễu Thục nói nhỏ, “Cha……”

Vẻ mặt Liễu đại nhân hiền từ, ngay cả chén trà trong tay cũng ôn hòa hơn, “Người đã thành tâm thay đổi phải cho cơ hội lần thứ hai.”

Liễu Thục rũ mắt im lặng, Liễu đại nhân lại nói, “Trong lòng mình có vướng mắc, lướt qua rồi trừng phạt cũng không muộn. Con thông minh như vậy, còn cần vi phụ chỉ dạy?”

Tối hôm đó, vợ chồng Triệu Thừa Hoằng về lại tướng quân phủ.

Về chuyện no ấm, Triệu tướng quân kiềm chế vài ngày, quyết định tối hôm nay nhất định phải hưởng thụ vui vẻ. Thiên Vương lão tử cũng phải xếp phía sau!

Hắn vui vẻ ôm Liễu Thục lăn trên giường, đột nhiên Liễu Thục nhíu mày, sắc mặt tái đi vì khó chịu.

Triệu Thừa Hoằng hoảng sợ, luống cuống chân tay, “Ta làm nàng bị thương phải không……”

Liễu Thục ôm bụng lắc đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng vì đau.

Triệu Thừa Hoằng vội vàng mặc quần áo định đi ra ngoài tìm đại phu, Liễu Thục gọi hắn, “Không cần…… Ta chỉ là…… tới tháng……”

Triệu Thừa Hoằng: “……”

Hắn sững sờ tại chỗ, “Chuyện này…… trùng hợp quá……”

Liễu Thục đau đớn rên rỉ, cơ bản không nghe thấy lời hắn. Triệu Thừa Hoằng nhớ lại lúc trước xử lý loại chuyện này thế nào, nghĩ tới nghĩ lui vẫn kêu Thược Dược vào hỗ trợ.

Thược Dược nấu nước đường đỏ, Liễu Thục uống xong thì sắc mặt cải thiện hơn. Thược Dược xoa tay, đặt trên bụng Liễu Thục.

Triệu Thừa Hoằng không hiểu nên hỏi, “Để làm gì?”

Thược Dược kiên nhẫn giải thích, “Mỗi lần phu nhân tới kỳ nguyệt sự, bụng sẽ đau, xoa bàn tay cho nóng rồi áp lên, có thể giảm bớt cơn đau.”

Mặt Triệu Thừa Hoằng chậm rãi nở rộ giống như một đóa hoa hướng dương, “Việc này để ta làm, ngươi đi xuống trước, có gì cần sẽ kêu ngươi.”

Thược Dược lui ra, Triệu Thừa Hoằng nhanh chóng xoa nóng đôi tay rồi áp lên bụng Liễu Thục. Lúc đầu tương đối thành thật, dần dần đôi tay càng lúc càng trở nên táo bạo từ trên xuống dưới, từ phải qua trái, đến mức cực điểm.

Gương mặt Liễu Thục ửng hồng, “Tướng công à, chàng phải nhịn bảy ngày, chàng chịu được không?”

Giọng nói của Triệu Thừa Hoằng đã thay đổi, “Không chịu nổi.”

Liễu Thục chịu đựng hai sự giày vò, “Vậy để kêu Thược Dược làm.”

Triệu Thừa Hoằng cắn răng, đành phải gọi Thược Dược vào, trước khi đi còn không quên nói một câu, “Ngươi có lợi.”

Thược Dược: “……”

Bảy ngày, Triệu Thừa Hoằng chưa từng sống chậm đến vậy. Cuối cùng tự mình cảm nhận được, một ngày dài bằng ba thu là có ý gì. Đêm ngày thứ tám, Triệu Thừa Hoằng tắm gội thay quần áo, còn rất vui vẻ thắp hương.

Liễu Thục vừa vào phòng thì thấy Triệu tướng quân mặc trung y ngồi trên giường, đôi mắt mỉm cười, ngoắc ngón tay về phía nàng, “Phu nhân tới đây hưởng thụ tơ lụa cùng vi phu nào ~”

Liễu Thục: “……”

Chuyện xảy ra tiếp theo, giao diện không hiển thị được. Không có ghi chép về những gì xảy ra sau đó, câu chuyện kết thúc ở đây, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

HOÀN CHÍNH VĂN
Bình Luận (0)
Comment