Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Chương 16

Tác giả: Hoa Si Tả Cố Sự

Editor: Trà Xanh

Ba tháng sau khi thành thân, chiến tranh ở biên cương căng thẳng, Thẩm Bình Nam dẫn binh chống lại Nam Lương. Hai nữ nhân đối chọi gay gắt trong phủ lần đầu tiên thân thiện đến tiễn hắn.

Đội ngũ của Thẩm Bình Nam biến mất ngoài cổng thành, nước mắt Tiêu Mạch Mạch đột nhiên rơi xuống. Nàng về nhà lấy mũi tên và dẫn ngựa, đuổi theo về hướng nam.

Hai người vốn cách nhau không xa, nhưng Tiêu Mạch Mạch mù đường, vừa đi vừa hỏi thăm, đuổi kịp thì Thẩm Bình Nam đã ở tiền tuyến.

Nàng chờ Thẩm Bình Nam trở về trong quân doanh ở hậu phương, quân doanh chỉ được sử dụng bởi những người từ kinh thành tới giám sát trận chiến, chỉ có phó tướng biết rằng sau này đảm bảo mình sẽ có thức ăn cho chó.

Thẩm Bình Nam chiến đấu đẫm máu, hăng hái trở về quân doanh, nhìn thấy bóng dáng dưới ngọn đèn, vẻ mệt mỏi biến mất không còn tăm tích.

Thẩm Bình Nam vừa cởi áo giáp vừa hỏi, “Sao nàng tới đây?”

Tiêu Mạch Mạch lặng lẽ nhìn hắn, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một nam nhân như vậy, thân hình mảnh khảnh nhưng mặc chiến giáp lại oai hùng có thể bảo vệ quốc gia. Mỗi một vết máu trên mặt đều tiết ra loại hormone có thể nuốt chửng người khác.

Thẩm Bình Nam nhướng mày, “Nhớ ta à?”

Tiêu Mạch Mạch nhảy lên ôm cổ hắn, đưa tay rờ khuôn mặt lấm lem cát và vết máu, “Sao trước đây không phát hiện chàng gợi cảm như vậy?”

Lời này vừa dứt, Thẩm Bình Nam nghiêng đầu thổi tắt nến, doanh trướng hoàn toàn tối đen.

Tiêu Mạch Mạch cứ thế ở lại trong quân doanh, không ra tiền tuyến, giúp luyện binh ở hậu phương. Khả năng chiến đấu cá nhân của nàng vượt trội, khả năng chiến đấu nhóm thì yếu, một mặt nàng rèn luyện khả năng cá nhân của binh lính, mặt khác nàng tự mình tiến hành các trận chiến nhóm.

Một ngày nọ, Thẩm Bình Nam đang chiến đấu trên chiến trường thì bị thu hút bởi người bên cạnh đang cười toe toét. Thẩm Bình Nam kêu phó tướng tới, gào nhỏ, “Đây là chỗ nào mà ngươi để nàng tới?”

Phó tướng uất ức, “Tẩu tử nói đã luyện nhiều ngày, muốn ra sân thử kiếm.”

Thẩm Bình Nam tức giận nhếch miệng, “Hoá ra không phải tức phụ của ngươi nên ngươi không quan tâm!”

Phó tướng tiếp tục uất ức, “Ai có thể cản tẩu tử? Có đánh cũng đánh không lại.”

Dù thế, Thẩm Bình Nam vẫn tức giận, “Khi nào ngươi cưới vợ, bản tướng quân cũng kéo ra chiến trường rèn luyện.”

Lúc này phó tướng không uất ức nữa, “Ta không thể cưới một người cọp như vậy.”

Thẩm Bình Nam: “…… Thật tốt bụng!”

“Ngài là anh hùng!” Phó tướng thừa dịp giết địch để tránh pháo kích của Thẩm tướng quân.

Sau trận chiến này, Thẩm Bình Nam không thể nói gì với tức phụ nên mắng người khác để trút giận. Tiêu Mạch Mạch nghe hắn chỉ chó mắng mèo một lúc lâu, rút súng ra, “Tới đây, không phục thì tới đây!”

Thẩm Bình Nam: “……”

Phó tướng xem náo nhiệt kích động: “Đừng khuyên can! Thẩm tướng quân, lên! Lên!”

“……” Thẩm Bình Nam hung hăng trừng hắn, nhịn không chém hắn, chạy tới dẫn ngựa, nói với Tiêu Mạch Mạch, “Đi.”

Tiêu Mạch Mạch đặt súng xuống đất, không hiểu ý hắn, “Làm gì?”

Thẩm Bình Nam lên ngựa, vỗ yên ngựa trước mặt, “Đánh nhau, đi, đi lên trước để thi đấu.”

Đôi mắt Tiêu Mạch Mạch tỏa sáng, nắm ngựa của Thẩm Bình Nam bước lên, phó tướng cảm thán, “Vậy mà cũng tránh được, lợi hại!”

Thẩm Bình Nam cưỡi ngựa lượn lờ ở biên giới một lúc lâu, Tiêu Mạch Mạch cảm thấy có gì không đúng, “Không phải nói đánh nhau hay sao?”

Thẩm Bình Nam ôm nàng vào lòng, nói chầm chậm, “Nàng là người đấu bò à? Ngày nào cũng kiếm chuyện đánh nhau với tướng công, không đau tay hả?”

“Đều là da thịt, sao không đau được?” Cảm giác làm chim nhỏ nép vào người rất tốt, “Nhưng sao chàng tức giận khi ta hỗ trợ?”

Thẩm Bình Nam ôm nàng chặt hơn, “Ta…… lo lắng cho nàng.”

“Coi ta là tượng đất hay là giấy?” Tiêu Mạch Mạch không cảm động chút nào, nắm chặt dây cương, giục ngựa đi trước.

Hai người thúc ngựa chạy như điên cho đến lúc chạng vạng. Tìm một chỗ đất cao, ngồi xuống ngắm hoàng hôn. Phía tây đỏ rực, mặt trời từ từ lặn xuống với tốc độ mà con người không thể nắm bắt được.

Tiêu Mạch Mạch thản nhiên nói, “May mắn đã thua chàng.”

Tiêu Mạch Mạch rất tự tin vào kỹ năng của mình, luôn theo sát đội ngũ mỗi khi chiến đấu. Cuộc chiến giữa hai nước đang bế tắc, không ai lợi dụng được gì. Chiến tranh còn tiếp tục, một lần trên đường trở về quân doanh sau một trận chiến thắng, Tiêu Mạch Mạch đột nhiên ngã xuống đất.

Thẩm Bình Nam hoảng sợ, cho đến khi phó tướng nói, “Gọi quân y!”

Thẩm Bình Nam mới định thần lại, ôm Tiêu Mạch Mạch đi tìm quân y, quân y đang khám bệnh, tim Thẩm Bình Nam đập nhanh hơn. Thật đáng sợ, nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn sẽ hồn phi phách tán. Đợi thật lâu, quân y bước ra với vẻ mặt hung dữ, “Ngài…… làm tướng quân kiểu gì?”

Thẩm Bình Nam: “……”

Quân y quát, “Đại Tề đã đến lúc cần phụ nữ mang thai ra chiến trường hay sao???”

Thẩm Bình Nam chưa kịp hoàn hồn, phó tướng đã nổ tung, “Tướng quân, ngài có thời gian quá ta, bận rộn như vậy còn có thời gian sinh hài tử, xứng đáng là tướng quân!”

Thẩm Bình Nam vui vẻ vì được làm cha, không có thời gian so đo với hắn. Chạy vào gặp tức phụ, Tiêu Mạch Mạch đang lau nước mắt! Biệt danh của nàng là sát thần, rụng hết răng cũng không sợ nhưng lại khóc khi mang thai?

Thẩm Bình Nam lặng lẽ đứng bên cạnh Tiêu Mạch Mạch, lúc đầu nàng khóc thút thít, sau đó cảm thấy khó chịu nên há miệng khóc. Thẩm Bình Nam chưa từng thấy nàng khóc, tiếng khóc hào phóng này khiến lòng người rối loạn, bản thân là đại tướng quân lại luống cuống chân tay, không biết phải làm sao.

Thật sự rất đau lòng, hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hỏi, “Sao nàng buồn?”

Tiêu Mạch Mạch khóc không ra hơi, “Ta hối hận quá……”

Thẩm Bình Nam đột nhiên căng thẳng, Tiêu Mạch Mạch nói tiếp, “Hối hận vì đã không nghe lời chàng, nếu bảo bảo xảy ra chuyện, ta phải làm sao hu hu hu……”

Thẩm Bình Nam: “……”

“Chúng ta quay về một nơi an toàn được không?” Tiêu Mạch Mạch nắm lấy Thẩm Bình Nam, “Ta rất sợ……”

Thẩm Bình Nam: “……”

Thẩm Bình Nam dỗ vài canh giờ, tâm trạng Tiêu Mạch Mạch cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Hắn không quen với Tiêu Mạch Mạch của hiện tại, trời ạ, sát thần cũng biết khóc? Còn hu hu hu?

Sáng nay vừa chém đầu mười mấy người trên chiến trường, nàng nói nàng sợ hãi? Tâm trạng của Thẩm Bình Nam cũng bắt đầu không ổn định, tìm gặp quân y để nắm rõ tình hình.

Quân y nói cho hắn biết, một số phụ nhân sau khi mang thai thì tâm trạng dao động rất nhiều, nhạy cảm, dễ cáu gắt, bực bội, dễ buồn, đây đều là những hiện tượng bình thường. Chỉ cần nàng không làm gì quá đáng, cứ làm theo ý nàng. Chiều theo thai phụ sẽ có lợi cho sự phát triển của thai nhi.

Phó tướng đặc biệt tìm được một cuốn sách lạ trong dân gian: Cẩm nang mang thai của nữ tử. Bí mật nói với Thẩm Bình Nam, “Nghe nói người đọc quyển sách này sẽ sinh sản thuận lợi.”

Thẩm Bình Nam là một người đọc sách ủng hộ khoa học phát triển, cắn răng đọc ba lần. Sau khi xem xong đã kết luận: Một cuốn sách hay.

Bắt đầu từ hôm đó, mọi thứ dựa trên sở thích của Tiêu Mạch Mạch. Để được an toàn, Thẩm Bình Nam đưa nàng về kinh.

Về đến nhà, mẫu thân xụ mặt, không khí rất kỳ lạ. Tiêu Mạch Mạch bỏ nhà đi không nói một lời, Thẩm lão phu nhân định tìm lý do để hưu thê, ai ngờ nàng đã đi tìm Thẩm Bình Nam! Còn mang thai! Thẩm lão phu nhân cảm giác sự nghiệp của nhi tử đã bị phá hỏng.

Thẩm Bình Nam dặn dò kỹ càng trong phủ, mọi thứ đều tuân theo quận chúa, đồng thời nói với mẫu thân nhường quận chúa một chút trong thời kỳ đặc biệt.

Sau khi thu xếp xong, hắn trở lại tiền tuyến, thời điểm hắn rời đi, Tiêu Mạch Mạch kéo hắn khóc, “Chàng phải trở về nguyên vẹn, nếu không, ta và hài tử phải dựa vào ai sau này?”

Thẩm Bình Nam: “……”

“Ta sẽ gắng hết sức.”

Thẩm Bình Nam vừa đi, Tiêu Mạch Mạch khóc đến nỗi ngất xỉu, người trong phủ hết cách, đành phải mời thái tử điện hạ đến.

Thái tử nhìn thấy Tiêu Mạch Mạch khóc như chó, vội vàng đóng cửa lại. Nhìn xung quanh, xác định trong phòng chỉ có hai người, sau đó cười điên cuồng. Bởi vì không thể cười quá lớn, đùi của thái tử điện hạ đều bị véo đỏ.

Cười mệt mỏi, mới nhớ tới mục đích của mình. Hắn vỗ Tiêu Mạch Mạch, “Muội khóc thật à?”

Tiêu Mạch Mạch tức giận đến mức lau nước mắt cho hắn xem, “Chẳng lẽ là ói ra?”

Thái tử tin nàng khóc thật nhưng vẫn không hiểu, “Vì sao muội khóc? Thẩm Bình Nam đánh giặc đã nhiều năm, Nam Lương có lợi dụng được lúc nào không?”

Tiêu Mạch Mạch lau nước mắt, “Ta cũng không lợi dụng.”

Đây là sự thật. Thái tử thở dài, “Vì giận dỗi người khác mà tự hủy diệt uy danh của mình, muội có còn là Tiêu Mạch Mạch không?!”

Tiêu Mạch Mạch sửng sốt, bật khóc thật lớn, “Ca…… hung dữ với ta?” Nói xong lại khóc một trận kinh thiên động địa.

Thái tử: “……”

Thái tử thật sự chịu không nổi, chuyện này không cách nào thông được. Thái tử ném nàng cho thái tử phi và trắc phi, bằng sức vặn vẹo của nàng, thái tử phi đang dỗ thì đột nhiên nôn ra.

Thái tử phi hoảng sợ, “Phải làm sao đây? Nếu ta cũng mang thai thì phải làm sao?”

Trắc phi dỗ nàng, “Không thể nào, thái tử đã hai tháng chưa về phủ.”

Thái tử phi yên tâm, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……”

Người ở Đông Cung rối loạn cả lên, thái tử sắp nổi điên, đưa Tiêu Mạch Mạch về tướng quân phủ.

Thẩm lão phu nhân cảm thấy gia đình này không thể chấp nhận Tiêu Mạch Mạch, thể diện bao nhiêu năm của Thẩm gia đã mất sạch trong một đêm. Mang thai chứ có phải là trời sập đâu? Nữ nhân khác mang thai làm gì có nhiều chuyện như vậy?

Chiến tranh ở tiền tuyến kết thúc, Thẩm Bình Nam chạy về nhà. Vừa vào thì phát hiện không có tức phụ, trong phòng có năm sáu tiểu cô nương trẻ tuổi đang mỉm cười bẽn lẽn với hắn.

Thẩm lão phu nhân quyết định nạp thiếp cho Thẩm Bình Nam, Tiêu Mạch Mạch tức giận bỏ nhà ra đi.
Bình Luận (0)
Comment