Editor: Trà Xanh
“Phu nhân đừng tức giận, thân thể quan trọng hơn.” Thược Dược chạy theo phía sau an ủi nàng. Liễu Thục mới khuyên Thược Dược bình tĩnh ngày hôm qua, bây giờ đến lượt nàng dậm chân, cơn tức không giải thích được càng mạnh mẽ hơn.
Triệu Thừa Hoằng vừa gọi phu nhân, phu nhân vừa sải bước đuổi theo, “Phu nhân, hãy nghe ta nói ~”
“Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe……” Liễu Thục chạy nhanh.
“……”
Nàng đóng cửa, thở hổn hển bỏ lơ hắn. Triệu Thừa Hoằng xuýt nữa bị kẹt ở cửa, chỉ có thể nói chuyện với nàng qua khe cửa.
“Liễu Thục. Đừng gây mà!” Hắn rất khó khăn mới trở về được, không muốn cãi nhau với nàng, ai ngờ vừa về nhà đã thấy phu nhân xị mặt?
Liễu Thục cực kỳ uất ức, rõ ràng không làm gì sai, tại sao lại nói nàng kiếm chuyện? Lật lại toàn bộ nữ huấn dành cho Liễu thị là một chữ nhẫn, việc nhỏ mà không nhịn được thì việc lớn sẽ hỗn loạn, nhẫn nhịn sẽ gió êm sóng lặng.
Nhịn, nhịn, nhịn!!!
Nàng suy nghĩ, nếu có một ngày trái tim chết đi, không còn tình cảm đối với hắn, có phải sẽ giống như nữ huấn dành cho Liễu thị hay không: Không yêu tức là không oán.
Không biết tiền bối nào đã viết cuốn sách này, đã kìm nén tình cảm của mình, đưa dòng họ Liễu trở lại vinh hoa phú quý. Thật là cao thượng, nàng không khỏi cảm thấy khó chịu khi phải sống như vậy lúc còn trẻ.
Liễu Thục bình tĩnh lại, mở cửa, lại là một tiểu thư khuê các dịu dàng và duyên dáng.
Triệu Thừa Hoằng ôm nàng, “Đừng tức giận có được không?”
Nàng rũ mi mỉm cười, “Được.”
Triệu Thừa Hoằng rất vui, Liễu Thục vuốt gò má hắn và tự nhủ phải học theo tiền bối, Triệu Thừa Hoằng vui vẻ thì Liễu gia cũng vui, tâm trạng của nàng không quan trọng.
Chẳng phải được dạy tam tòng tứ đức như thế, nữ đức và nữ huấn cũng như vậy! Tất cả mọi người giáo dục nàng trở thành một tiểu thư khuê các dịu dàng đoan trang, làm chủ gia đình, một lòng trung nghĩa, cần gì yêu hận của cá nhân? Dù sao cũng chẳng ai dạy nàng phải tìm hạnh phúc như thế nào.
Nàng nghe lời nên Triệu Thừa Hoằng rất hưởng thụ, ôm nàng càng chặt hơn, “Đêm nay đừng ngủ sớm như vậy, chờ ta nhé?”
Điều này nhắc tới chuyện tối hôm qua, nàng đề cập đến Tiêu Mạch Mạch trong lúc hắn đang gấp gáp. Hắn cũng không giải thích với nàng chuyện của cô nương đó, còn giúp người ta tìm đầu bếp suốt đêm.
Vốn dĩ đã không vui vì chờ cả đêm, vào thời điểm quan trọng hắn lại đi ra ngoài giúp người khác. Chẳng lẽ trong tình huống đó, nàng còn phải đợi hắn? Hắn nghĩ rằng mình là Hoàng Thượng à? Liễu Thục tức giận nên đi ngủ.
Bây giờ nhớ tới lại muốn nổi giận, chao ôi, nữ huấn dành cho Liễu thị thật khó học. Thảo nào mẫu thân nói nàng là đầu gỗ, chẳng thông suốt tì gì về nữ huấn.
Nàng nhịn rồi nhịn, miễn cưỡng gật đầu, không biết gương mặt tươi cười giả vờ dịu dàng của mình có giống thật lòng không.
“Sẽ nghe theo tướng công.”
Triệu Thừa Hoằng hôn lên mặt nàng, hối hận vì sự bồng bột thời niên thiếu. Hắn từng chướng mắt loại cô nương này, dịu dàng hiền huệ, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, không có ý kiến riêng. Hiện tại hắn cảm thấy mình nhặt được báu vật, tức phụ này ngoan ngoãn, khi nào gây chuyện thì gây, lúc cần nghe lời thì nghe theo, thật là tốt. Nếu thật sự cưới ớt cay, hắn không có thời gian để dỗ mỗi ngày.
“À này, lần này chúng ta chiến thắng trở về, bệ hạ rất vui nên tổ chức một cuộc đi săn ở thượng uyển ngày mai. Quy mô rất lớn, có đủ loại người, bệ hạ đích thân dẫn đội, nàng cũng đi chung nhé?”
Gương mặt hắn tràn ngập nét cười, có thể thấy đang có tâm trạng thoải mái. Liễu Thục cười nói, “Tướng công cứ đi chơi, ta ở nhà chăm sóc Tiêu cô nương.”
“Tiêu Mạch Mạch cũng đi, bệ hạ đồng ý rồi.”
Liễu Thục không tưởng tượng được làm sao săn thú với cái bụng to như vậy, Tiêu Mạch Mạch này thật sự rất kinh người.
“Vậy tướng công và Tiêu cô nương đi chơi vui vẻ, ta không biết cưỡi ngựa, không biết săn thú, đi đến đó càng thêm phiền phức cho người ta phải không? Ta chờ tin tức tốt của mọi người.”
“Được, vậy nàng ở nhà kêu đầu bếp nấu món gì ngon để ăn, đừng đối xử tệ với bản thân.”
Liễu Thục cười dịu dàng, “Đương nhiên rồi, ta đã ở đây ba năm, tướng công lo chi hai bữa cơm.”
Nhìn là biết am hiểu lòng người, thật tốt, Triệu Thừa Hoằng cười toe toét.
Buổi tối Triệu Thừa Hoằng vội vàng thu dọn gọn gàng, thật trùng hợp, khi đến chỗ của Liễu Thục, nàng lại ngủ rồi!
Triệu Thừa Hoằng gãi mũi, Liễu Thục ngủ rất say. Thật kỳ lạ, từ trước đến nay nàng thường ngủ nông, tại sao lúc này không tỉnh?
Trực tiếp làm thì không đủ thú vị, có vẻ hắn giống Thập Nhị vương gia, không ổn. Nhịn thôi, nhưng ba năm nay không chạm vào nàng, nàng không vội sao? Nàng không nóng lòng chuyện hòa hợp à?
Triệu Thừa Hoằng nghĩ thầm, nàng nên dữ một chút thì tốt hơn. Điều này giống như một con rối thú vị.
Quên đi, ngủ trước, sáng mai làm việc sẽ thú vị hơn.
Ngày hôm sau hắn mở mắt ra, bên cạnh không có người!
Mới tờ mờ sáng đã thức dậy?
Triệu Thừa Hoằng tìm thê khắp phủ, cho đến khi tới trước phòng Tiêu Mạch Mạch mới nghe thấy giọng nói của Liễu Thục.
“Lần này mùi vị thế nào? Còn ngấy không?”
“Ừm ừm…… Ngon quá! Tay nghề của Liễu tỷ tỷ hơn hẳn đầu bếp của Bắc Tề! Ngươi có trách ta đã đánh thức ngươi dậy sớm vậy hay không?”
Liễu Thục lắc đầu, hòa nhã nói, “Người mang thai thường đói sớm.”
Tiêu Mạch Mạch dường như phát hiện điều gì đó khủng khiếp, lén hỏi, “Tỷ tỷ từng mang thai?”
Liễu Thục đỏ mặt, “Không có.”
“Vậy sao ngươi biết?”
“Ma ma đã dạy trước khi xuất giá.”
Tiêu Mạch Mạch rất hứng thú với điều này, “Còn dạy gì nữa?”
Giọng Liễu Thục cực thấp, “Thuật giường chiếu.”
Tiêu Mạch Mạch chăm chỉ học hỏi, “Đó là cái gì? Dạy ta được không?”
Triệu Thừa Hoằng vốn muốn nghe hai người tám chuyện, nhưng thấy quy mô càng lúc càng lớn, lập tức xuất hiện để ngăn cản sự rối loạn phát triển, “Ăn no chưa?”
Tiêu Mạch Mạch uống ngụm canh cuối cùng, “Ợ ~ no rồi.”
“Ăn no thì mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến thượng uyển.” Triệu Thừa Hoằng xanh mặt, Tiêu Mạch Mạch thức thời rời đi.
Liễu Thục nhìn hắn tức giận một cách khó hiểu, tự hỏi có phải mình đã làm gì sai hay không, trong lúc suy nghĩ thì nghe hắn nói, “Tới đây với ta.”
Liễu Thục theo sau, đi về phía chỗ ở của nàng, “Tướng công, trong phòng ta không có thứ gì của chàng, muốn thu dọn thì phải về phòng chàng.”
Vừa dứt lời đã ở trước phòng của hắn, Triệu Thừa Hoằng nhấc chân đi vào, Liễu Thục đi theo thu dọn quần áo và trang bị đi săn cho hắn.
Triệu Thừa Hoằng đóng cửa lại, ôm eo nàng từ phía sau, bật chế độ âu yếm.
Liễu Thục bất đắc dĩ nói, “Tướng công, ta phải làm việc.”
“Cứ buông xuống trước, nhân lúc còn có thời gian, chúng ta thảo luận thuật giường chiếu một chút.”
“Chuyện này…… Quá đột ngột.”
Triệu Thừa Hoằng càng nói càng hưng phấn, “Không đột ngột chút nào, là chuyện bình thường của phu thê mà ~ vi phu không hề biết nàng giấu sâu như vậy đâu!”
Liễu Thục đẩy hắn ra xa, “Ta nhớ rõ tướng công cực kỳ chán ghét hành vi phóng đãng, nên từ bỏ đi.”
Ừm, việc này nên nói thế nào nhỉ. Không nên nói nhảm khi đang tức giận!
Chuyện là thế này, sau khi thành hôn hắn biết Thập Nhị vương gia là trúc mã của nàng, mọi người ở Đại Lương đều khịt mũi khi nghe về quá khứ của Thập Nhị vương gia. Nghĩ đến cảnh thê tử của mình chơi với loại người này từ thuở nhỏ, hắn cảm thấy khó chấp nhận được nên đã nói vài câu gay gắt lúc bực bội.
Ví dụ như: Nàng bớt chơi với loại người phóng đãng, kẻo lại nhiễm thói hư tật xấu!
Một ví dụ khác: Tại sao nàng có thể làm bạn với loại người như Thập Nhị vương gia, có phải nàng đã làm chuyện gì vô liêm sỉ hay không?
Chẳng may nha hoàn trong phòng nàng lanh mồm lanh miệng, chuyện gì cũng kể cho Thập Nhị vương gia, Thập Nhị vương gia cũng không vừa, người của hai gia đình sống như kẻ thù. Đặc biệt là hai vị gia chủ, chỉ muốn bóp chết đối phương. Cứ hễ đối phương thích thứ gì thì nhất định phải đạp dưới chân rồi phun nước miếng.
Hóa ra từ đó nàng đã che giấu thực lực, Triệu Thừa Hoằng vô cùng đau đớn, cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều niềm vui.
Từ nhỏ Liễu Thục đã học thuộc nữ huấn dành cho Liễu thị, tuy không làm được, nhưng thường xuyên ép bản thân không được tức giận. Nàng không tranh luận với Triệu Thừa Hoằng về vấn đề này, hạt giống của sự tức giận đã được gieo vào lòng.
Nhắc lại chuyện cũ, Triệu Thừa Hoằng rờ chóp mũi nghĩ cách nuốt lại nước miếng mà mình đã phun ra, sau khi vắt hết óc hắn lắp bắp, “Chuyện giữa phu thê sao gọi là phóng đãng được?”
“……” Liễu Thục yên lặng sắp xếp hành lý, quả nhiên là người nhà binh, da mặt đã sớm bị vó ngựa dẫm nát bét. Xì!
Triệu Thừa Hoằng còn muốn tiến xa hơn, ngoài cửa vang lên giọng nói của Phúc bá: “Lão gia nên xuất phát.”
Liễu Thục nhét bao hành lý cho hắn, “Đi thôi.”
Triệu Thừa Hoằng vừa đi vừa nhẹ nhàng nói, “Đêm nay nhất định phải chờ ta ~”
Liễu Thục nghiến răng, “Ta sẽ chờ!”