Editor: Trà Xanh
Trấn Nam tướng quân và Trấn Bắc tướng quân là kẻ thù của nhau trong nhiều năm nên họ hiểu ngầm lẫn nhau. Ví dụ như một trăm dặm ở ngoại thành phía bắc, Trấn Nam chờ ở trong rừng cây nhỏ, Trấn Bắc có thể xuất hiện trên đường đi vào rừng cây.
Chẳng qua âm thanh phát ra từ trong xe ngựa rất đáng chú ý, tiểu binh vai phụ đang ngồi xổm trên mặt đất không nhịn được phải nghển cổ nhìn xung quanh.
Vẻ mặt kiên định như chó già của Thẩm Bình Nam có chút thay đổi, sắc mặt của Liễu Thục cũng khó coi, lúc nàng tức giận thì thích cười. Sau nhiều năm chịu sự dạy dỗ của nữ huấn dành cho Liễu thị, nếu không thể tức giận thì sẽ cười thay vì tức giận, “Thẩm tướng quân, hay là ta đi theo ngài đến Bắc Tề, để hai người bọn họ sống với nhau?”
Thẩm Bình Nam trả lời: “Ý kiến hay.”
Xe ngựa hấp dẫn đột nhiên nổ tung, lộ ra bóng dáng của Triệu Thừa Hoằng, đúng là hắn giơ kiếm chém xe ngựa.
Con ngựa kinh hoảng chạy xung quanh như ruồi mất đầu. Thẩm Bình Nam xông lên chặt đứt dây cương, ngựa lao vào sâu trong rừng cây, xe ngựa lao tới trước một đoạn rồi đột ngột dừng lại.
Thẩm Bình Nam che chở Tiêu Mạch Mạch xuống xe ngựa, Tiêu Mạch Mạch chống cự không cho hắn chạm vào, không chịu nổi sức mạnh của Thẩm tướng quân, hắn đã ôm nàng xuống đất an toàn.
Triệu Thừa Hoằng chạy đến bên cạnh Liễu Thục nhìn từ trên xuống dưới, thấy nàng không bị chút thương tích nào nên yên tâm. Thẩm cẩu vẫn nhân đạo!
Vốn dĩ nghe thấy âm thanh trong xe ngựa, mọi người không khỏi tưởng tượng hai người đã làm chuyện dữ dội, không ngờ cuối cùng là cái kết này. Thẩm Bình Nam và Liễu Thục liếc nhau, từng người thở dài.
Sắc mặt Tiêu Mạch Mạch tái nhợt, tình huống không ổn, Thẩm Bình Nam nghiêm mặt, “Triệu tướng quân, mối hận giữa ngươi và ta đã lây sang người nhà rồi sao?”
Triệu Thừa Hoằng đã trải qua một trận chiến mệt mỏi, “Ta không rảnh như vậy!”
Thẩm Bình Nam gật đầu, thay đổi ngữ điệu, “Tuy rằng tiện nội có điều không phải, nhưng nàng đang mang thai, Triệu tướng quân không thể thương xót chút nào sao?”
Đây là một sự hiểu lầm. Triệu Thừa Hoằng căn bản không hề lợi dụng, “Bà nương này giương nanh múa vuốt rất đáng sợ, ta dùng tay là có thể đánh thắng được nàng à?”
Nếu nàng là binh lính, có thể bị đâm một kiếm trên chiến trường. Nhưng nàng không phải, với kỹ năng của nàng và Triệu tướng quân đã từng xông pha trên chiến trường vẫn có thể đánh một, hai, ba.
Thẩm Bình Nam nhớ tới điều gì đó không rõ, khóe miệng giật giật, im lặng không hỏi nữa. Tiêu Mạch Mạch không phải chịu khổ khi còn nhỏ, cũng không muốn phải chịu đựng.
Tiêu Mạch Mạch dường như phát hiện Liễu Thục ở bên cạnh, hai tay giơ lên đi về phía trước, “Liễu tỷ tỷ, ta đói quá……”
Liễu Thục nghe không rõ, đi lên nắm tay nàng hỏi, “Ngươi nói cái gì?”
Triệu Thừa Hoằng vội ngắt lời, “Đừng lo lắng, nàng ta bị hỏng rồi!”
Liễu Thục không rõ, Tiêu Mạch Mạch và nàng không có thù oán gì, vì sao lại nói dối chọc tức nàng? Khi biết hài tử không có quan hệ với Triệu Thừa Hoằng từ chỗ Thẩm Bình Nam, nàng thầm giận Tiêu Mạch Mạch, chưa từng đối xử tệ với nàng ấy, rốt cuộc là vì cái gì?
Hiện giờ nàng bị quả báo, rầm rì khó chịu, Liễu Thục cũng không vui.
Thẩm Bình Nam nói, “Nàng nói đói.”
Liễu Thục nghĩ xấu, người này không quen ăn đồ người khác nấu, trong khoảng thời gian nàng về Liễu gia, nàng ta vẫn luôn bị đói à?!
Tiêu Mạch Mạch liều mạng nói hơi cuối cùng: “Liễu tỷ tỷ, ta sắp chết đói rồi…… Ta không bao giờ chọc ngươi nữa, nấu cơm cho ta ăn được không?”
Cái gì? Nàng vô cùng đau lòng chỉ vì Tiêu Mạch Mạch muốn giỡn chơi? Cho ngươi đói chết luôn!
Tiêu Mạch Mạch khóc vì quá đói, “Liễu tỷ tỷ, tha thứ cho ta nhé? Hài tử là của Thẩm Bình Nam, ta và Triệu cẩu chẳng có quan hệ gì hết, hắn sợ ta làm loạn ở trước mặt ngươi rồi khiến ngươi giận nên không dám làm mất lòng ta…… Liễu tỷ tỷ, ta xin lỗi, ta chỉ muốn xem thử một người làm tức phụ có giận khi gặp phải chuyện này hay không……”
“Hóa ra không phải, hóa ra một người tốt như Liễu tỷ tỷ cũng tức giận, ta yên tâm rồi……”
Liễu Thục tiến lên nắm tay nàng, Tiêu Mạch Mạch khóc to hơn. Tiểu cô nương khóc thút thít là để được yêu thương, Tiêu Mạch Mạch khóc rất khác với những người khác, nàng không còn sức vẫn có thể khóc trong tang thương. Cổ họng thật khỏe.
“Thẩm Bình Nam, chàng cũng cho rằng ta không có học vấn, không có nghề nghiệp, và văn hóa thấp? Chàng thật sự thích nữ nhi của Tiền thái phó? Ta nói cho chàng hay, ta Tiêu Mạch Mạch là con cưng của cha mẹ. Chàng không thích ta, lúc trước, khi nhị bá bá chỉ hôn, chàng có thể dùng quân công để từ chối hôn sự, ngài ấy sẽ không tức giận……”
Liễu Thục cảm thấy hụt hẫng, Tiêu Mạch Mạch hấp hối tiếp tục nói, “Ta chỉ biết quơ đao múa kiếm, không phải chàng cũng biết những thứ này thôi sao? À đúng rồi, trước khi tòng quân chàng là tú tài, khác với ta……”
“Vậy chàng không cần thành thân với ta, đi tìm cô nương tú tài của chàng đi! Xem bọn họ gặp loại chuyện này có tức giận hay không? Liễu tỷ tỷ đọc sách mỗi ngày, không phải cũng tức giận hay sao? Chuyện này liên quan gì đến chuyện biết chữ hay không? Ai không tức giận?”
Nàng nói mệt mỏi, sau đó bắt đầu kêu đói.
Từ nơi này trở về kinh thành khá xa, Liễu Thục nhờ hai tướng quân đến nhà các nông dân gần đó để mượn ít lương thực. Thẩm Bình Nam trực tiếp lôi vài túi đồ ăn từ sâu trong rừng cây ra, còn có xoong nồi, chén bát……
Triệu Thừa Hoằng bàng hoàng không nói nên lời, Thẩm tướng quân giấu sâu công trạng và danh vọng của mình, “Chưa huy động binh mã, lương thực đi trước.”
Triệu Thừa Hoằng chế giễu, “Đem theo chút tiền là được rồi, cần gì tốn sức kéo đến đây?”
Thẩm Bình Nam nói với gương mặt vô cảm, “Quận chúa thích ăn.”
Triệu Thừa Hoằng: “……” Cả đời này có thể ăn đồ ăn cho chó của Thẩm cẩu cũng không dễ dàng chút nào!
Triệu Thừa Hoằng nhóm lửa, Thẩm Bình Nam ra sông múc nước, thủ hạ của hắn nhặt củi. Liễu Thục chuẩn bị nấu cơm.
Phụ nữ mang thai vừa chờ cơm vừa phàn nàn, “Ta Tiêu Mạch Mạch nổi tiếng khắp Đại Tề. Thái tử ca ca xuôi nam hoặc lên phía bắc để điều tra đều là ta đi cùng, chúng ta từng giết kẻ cướp, từng tiêu diệt tham quan. Chàng Thẩm Bình Nam là chiến thần của Đại Tề, ta chính là sát thần! Thẩm gia coi thường ta, chẳng lẽ Tiêu gia chúng ta thích chàng à?”
“Ta nói cho Triệu đại ca hay, nếu không phải do con cháu nam nhân của Tiêu gia không biết cố gắng, người đối đầu với ngươi ở trên chiến trường có thể không phải họ Thẩm.”
“Này, chúng ta có chỗ nào không tốt, học cái gì lấy văn trị quốc, cứ tưởng ở trên chiến trường đọc hai câu thơ sẽ khiến kẻ địch sợ à? Ngươi sợ không? Triệu tướng quân?”
Nữ nhân chỉ cần bắt đầu là thao thao bất tuyệt, đại não của Triệu Thừa Hoằng không theo kịp, “Sợ cái gì?”
“Có sợ đọc thơ không?”
“Hơi sợ, ta sợ đọc thơ nhất.”
Tiêu Mạch Mạch: “……”
Liễu Thục nấu cơm xong, Tiêu Mạch Mạch ăn năm chén lớn, ăn xong rồi hỏi Liễu Thục còn giận nàng hay không. Liễu Thục không biết nên nói gì, nhất định có giận, nhưng không hiểu sao lửa giận lại biến mất, có thấy kỳ quái không?
Nàng ăn no, Thẩm Bình Nam đi tới nói, “Chúng ta về nhà nhé.”
Tiêu Mạch Mạch trợn mắt, “Thẩm lão phu nhân muốn nạp thiếp cho chàng trong lúc ta đang mang thai, ta trở về trì hoãn chuyện tốt của chàng thì sao?”
Sắc mặt của Thẩm Bình Nam không đoán được là tức giận hay là đang cười, một gương mặt liệt, nhất định là diễn viên giỏi…… Hắn nhỏ nhẹ dỗ nàng, “Thẩm gia chỉ có một đứa con, do nương ta sốt ruột mới vậy.”
Tiêu Mạch Mạch lúc này rất khoẻ mạnh, mắng thêm 300 trận cũng không ngại, “Ừ, nhà chàng còn chờ thừa kế ngôi vị hoàng đế! Chàng và bọn họ sống với nhau đi, lão tử không muốn xen vào, chuyển đến Triệu phủ sống khá tốt.”
Thẩm Bình Nam: “Không thể nói những điều phản nghịch như vậy.”
Triệu Thừa Hoằng: “Nhà ta không có chỗ ở.”
Liễu Thục: “……”
Nàng được nuôi thả từ nhỏ, không chịu uất ức bất cứ chuyện gì, Thẩm Bình Nam nói theo nàng, “Ta cũng chuyển đến Triệu phủ ở.”
??? Triệu Thừa Hoằng rống to, “Không có chỗ! Một mét vuông cũng không có!”
Thẩm Bình Nam suy nghĩ một chút rồi nói, “Thật sự không được nhập cư, Nam Lương có chính sách ưu đãi cho nhân tài cao cấp giống kiểu chúng ta không? Có bảo hiểm và trợ cấp không? Bao ăn, bao ở không?”
Triệu Thừa Hoằng tức giận chống nạnh, “Có, tự chọc vào hai mắt cũng có!”