Tương Quân Phối

Chương 17

“Nóng… Nóng quá!” Thấp giọng khóc nức nở, hai chân thon dài chủ động bò lên Tần Khiếu, làm cho hai người có thể càng dán chặt vào nhau. Nhíu chặt mày kiếm anh khí, y tìm kiếm đôi môi từng duyện hôn qua miệng mình, muốn có được càng nhiều an ủi.

Thân thể dưới khiêu khích của Tần Khiếu, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ càng đốt càng to, tất cả thần trí đều đã hóa thành hư ảo. Y muốn đẩy người khởi xướng ra, rồi lại luyến tiếc ôm ấp làm kẻ khác an tâm, liều mạng lắc đầu muốn thoát khỏi cảm giác trống rỗng làm y phiền táo cơ khát, rồi lại không được tự nhiên giữ chặt Tần Khiếu không thả. Ngay cả tóc dính ở cổ đều làm y khó có thể chịu được, huống chi là tiếng nói trầm thấp hoa lệ như nhung ở bên tai.

“Cho ta, ách…” Dùng sức đấm lên bả vai dày, Tề Vân Phi cơ hồ phát điên.

Đừng để cho ta phải chờ nữa, đủ lâu, thật sự lâu lắm…

“Ha hả, như ngươi mong muốn.”

Một tay lật thân thể Tề Vân Phi lại, giống như quỳ bái khẳng cắn, mút vào chỗ bả vai duyên dáng, vừa lòng nhìn thấy trên da thịt non mềm nở rộ một đóa hoa đỏ bừng, mới lưu luyến trượt xuống cột sống. Nhắm mắt lại, đem lưỡi để ở hậu đình khép chắt.

“Ô a! Ngươi…” Oanh một tiếng, máu toàn thân giống như đều nghịch lưu chảy lên đầu, khuôn mặt Tề Vân Phi đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ muốn chết. Thân thể cứng nhắc vẫn không nhúc nhích, đem mặt vùi vào đống cỏ khô nhưng thế nào cũng kìm không được phát ra tiếng rên rỉ.

“Phi,” nâng vòng eo mảnh khảnh lên làm cho Tề Vân Phi quỳ không đè vào hô hấp, Tần Khiếu áp chế thân thể ghé vào lỗ tai y nỉ non “Ngoan, thả lỏng thân thể, đem dục vọng… Phát tiết ra đi.” Ngón tay ở hậu huyệt nhẹ nhàng đè xuống, thấy động khẩu phấn hồng vẫn ngượng ngùng đóng cửa từ chối tiếp khách như cũ, Tần Khiếu cười nhẹ.

“Ha hả… Thượng một lần… Thật sự là rất lớn mật nga… Chưa từng có người có thể làm như vậy mà không khống chế được, ngươi là người đầu tiên…”

“Câm miệng câm miệng câm miệng!” Ông thanh ông khí cắt ngang lời nói chế nhạo, y ngay cả cổ cũng đỏ bừng gắng sức vùi đầu xuống.

“Thật sự đẹp… Ngày đó, ta thật sự say, hiện tại, cũng như thế.” Để dục vọng của mình ở cúc huyệt nhẹ nhàng ma xát, Tần Khiếu cắn lên vành tai đỏ bừng của Tề Vân Phi, dùng răng nanh khẽ nhay nhay.

Hốc mắt nháy mắt nóng lên, lần đầu tiên Tề Vân Phi cảm thấy được, nguyên lai nước mắt, cũng có thể ngọt như thế.

Xoay người cùng Tần Khiếu mắt đối mắt, mũi chạm mũi, y muốn nhìn hắn rõ ràng.

“Thật vậy chăng… Thật vậy chăng…”

“Ân, thật sự… Thật sự…” Từng nụ hôn nhỏ theo tiếng trả lời nhẹ nhàng hạ xuống, trong mắt Tần Khiếu lộ vẻ trìu mến.

“Ngươi giống một tên vô lại nơi nơi gây phiền toái cho ta, không phải là hy vọng ta nhìn ngươi sao? Hiện tại trong mắt ta chỉ có người, ngươi phải chịu trách nhiệm.” Cầm phân thân không ngừng chảy ra yêu dịch, dùng móng tay nhẹ nhàng gãi gãi trên đỉnh, càng ác ý dùng đầu lưỡi vừa chọc vừa mút.

“A –––” Tề Vân Phi thở dốc hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng nhũn người trên mặt đất, thấy thế, Tần Khiếu càng cười tà ác hơn.

“Phi, ta muốn một ai đó, cũng không để cho hắn dễ dàng đào tẩu, nhất là ngươi!”

Cường ngạnh lại không mất ôn nhu tách hai chân Tề Vân Phi, Tần Khiếu đè tay y lại, nhấc thân thể từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức biểu tình gợi cảm mê say của Tề Vân Phi, thuận lợi để cho dục vọng sớm trướng tím của mình xâm nhập vào u kính hẹp hòi.

“A…” Thỏa mãn thở dài, hắn bắt đầu chậm rãi đưa đẩy. Đồng thời xoa nắn phân thân có chút uể oải, làm cho Tề Vân Phi dần dần trầm luân trong biển cả dục vọng.

Con người cao không thể với tới này, tuấn mỹ như thế, tài giỏi như thế, từ lúc lần đầu bước vào Kim Loan điện, bản thân mình cũng đã vì linh hồn kiêu ngạo này làm cho hoa mắt thần mê. Trung thành rốt cuộc ở lúc nào biến thành mê luyến, lại biến thành trìu mến, tiện đà càng không thể vãn hồi? Người này cơ trí, ngẫu nhiên tiết lộ một chút bướng bỉnh khờ dại, còn có cô độc bất lực bị mai táng thật sâu, đều làm cho hắn muốn ôm lấy y, chiều chuộng y, bên cạnh y, cả đời. Nếu không là khát cầu đơn phương, lần này, đổi thành hắn truy y, chân trời góc biển, có chết cũng không đổi thay.

“A! A! Ân… Khiếu…” Khoái cảm mãnh liệt lan khắp tứ chi trăm hài, Tề Vân Phi không chịu nổi lưu lại trên lưng Tần Khiếu từng đạo vết máu, lại tham lam muốn càng nhiều.

“Dùng sức… Ô a!” Rồi đâm chọc đột nhiên tăng lên làm cho y hoàn toàn hỏng mất, rốt cuộc khống chế không được liều mạng giãy dụa, thất thanh khóc rống.

“Không được! Không… A! Ân! Sẽ phá hư mất…” Thân thể bị Tần Khiếu giữ chặt trong tay, chỉ có thể yếu đuối nhận lần lượt xỏ xuyên thô bạo, di động trong khoái cảm ngập đầu.

“Không… Van cầu ngươi… Không cần… Chậm một chút, ô a…”

“Phi, đây là ngươi muốn, không phải sao, ta nói rồi, hết thảy đều là vì lấy lòng ngươi, Phi, thoải mái không?” Mãnh lực đâm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể, mặc kệ Tề Vân Phi có khóc cầu xin tha thứ thế nào, Tần Khiếu vẫn công mãnh không ngừng như trước.

“Trúng độc của ngươi, cả đời cũng không muốn giải!” Ôm lấy hai chân vô lực vòng quanh thắt lưng của mình, làm cho bộ vị của hai người tiếp hợp càng thêm chặt chẽ. Đem phân thân thối lui đến huyệt khẩu, lại hung hăng chọc vào, xoay tròn, hắn muốn cho y càng thêm mê say, càng thêm điên cuồng.

“A! A! Không! Từ bỏ! Ô ô… Dừng lại, oa a!” Hoàn toàn bị động bị kéo đùi ra, Tề Vân Phi không kịp cảm thấy thẹn, lại đã bị một đợt công kích điên cuồng nuốt hết. Khoái cảm tràn đầy từ miệng chảy xuống, biến thành khóc hảm dâm mi. Thân thể đã bắt đầu quen phối hợp với tiết tấy đong đưa của Tần Khiếu, khi hắn rời khỏi liền giữ lại, đâm vào thì nghênh nạp.

Rất thỏa mãn, thân thể cùng trái tim đều bị lấp đầy. Tình cảm mãnh liệt như bão táp này là yêu của ngươi sao…

“Phi…, Phi của ta! Đừng rời khỏi ta…”

“Tần… Ân… Rốt cuộc… Không rời xa nhau… A!”

Từng đợt bạch trọc bắn mạnh ra, Tần Khiếu nâng bàn tay liếm đi tinh dịch chậm rãi chảy xuống, làm cho Tề Vân Phi vừa thất thần tỉnh lại nhìn thấy hạ phúc lại trướng đau, dục vọng vừa mới bình ổn lần thứ hai ngẩng đầu.

“Ân? Ha hả, thực sự tinh thần. Ta còn chưa bắn, đã lại đến một hồi?”

Thần thanh khí sảng nhấc thân thể, cố ý dùng sức co rút hậu huyệt, hưởng thụ vẻ mặt thiếu chút nữa không cầm giữ được của Tần Khiếu, Tề Vân Phi khoái hoạt cười to, ánh mắt sáng ngời.

“Đến thì đến! Chỉ sợ đến lúc đó chịu không được… Chính là ngươi!”

Một tay đẩy ngã con người kiêu ngạo kia xuống, Tần Khiếu ngã vào con ngươi sáng rực rỡ.

“Không thử, làm sao biết…”

“Không cần! Ân…”

Mẫu hồ mang tiểu hồ ly tản bộ trở về nhanh chóng dùng đuôi lông xù che khuất ánh mắt của tiểu gia khỏa.

A di đà phật, nhi đồng không nên, nhi đồng không nên nha.

.
Bình Luận (0)
Comment