Tương Quân Phối

Chương 23

Tề Vân Phi đi rồi, Tề Mặc Nhiên nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước bàn, một tay gạt hết những thứ trên bàn xuống. Mực nước đen đặc lưu lại dấu vết loang lổ trên mặt đất, mà nghiên mực do thanh ngọc chế thành đã sớm tan xương nát thịt.

Cốc cốc… Quản gia gõ cửa “Vương gia, khách nhân đi rồi sao? Ta đã mời Lăng đại nhân tới…”

“Để cho y cút! Ta không nghĩ thấy y!” Lại là một loạt tiếng loảng xoảng của dụng cụ bị ném vỡ, lão quản gia co rúm lại lùi ra phía sau mấy bước, khó xử nhìn Lăng Sương “Lăng đại nhân, xin lỗi, ngươi xem ta vội vàng mời ngươi đến…”

“Ta đến đây đi.” Khuyên quản gia đi rồi, Lăng Sương đẩy cửa bước vào, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Tề Mặc Nhiên.

“Xảy ra chuyện gì ? Có chuyện gì phiền lòng mà không thể nói với ta?”

“Sương nhi, lúc trước ta bắt buộc ngươi, ngươi còn hận ta không?” Cầm tay Lăng Sương làm cho mười ngón tay hai người đan vào nhau, trong lòng Tề Mặc Nhiên ngũ vị tạp trần. Cùng Lăng Sương đối diện, ánh mắt ôn nhuận đã không còn tồn tại nữa, thủ nhi đại chi chính là loại quang hoa kỳ dị nói không rõ. Trong nháy mắt, Lăng Sương rùng mình: quả nhiên là huyết mạch tương liên, ánh mắt này quả thực cùng Tề Vân Phi không hề khác biệt!

“Cái này… Sao có thể chứ…” Lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng áp chế bối rối dưới đáy lòng, Lăng Sương ngầm dùng sức, muốn tránh khỏi bàn tay của Tề Mặc Nhiên. Nào biết gã vẫn như cũ không chịu thuận theo, nắm chặt không buông tay mình ra, ánh mắt càng phát ra quang mang làm cho người ta cân nhắc không ra.

“mặc nhiên, rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.” Lăng Sương cảm thấy không thích hợp, bình thường chỉ có lúc Tề Vân Phi xảy ra chuyện gã mới có thể có thái độ khác thường, hay là… Tim chợt đập gia tốc, Lăng Sương túm chặt vả vai của Tề Mặc Nhiên, gằn từng tiếng nói:

“Hay là Hoàng Thượng y… ra…”

“Ngươi nghĩ đi đâu vậy! Hoàng huynh y, dưới sự bảo hộ của Tần Khiếu đã bình yên vô sự trở lại. Ha hả, Tần tướng quân rất cao a, nghe Tào Thích miêu tả lúc đó hung hiểm, nếu không phải không tìm thấy thi thể, ta cùng với tám bị cố mệnh đại thần suýt nữa muốn phát tang. Thực là ông trời phù hộ Ngô hoàng!” Tề Mặc Nhiên nói vô cùng cao hứng phấn chấn, hoa chân múa tay vui sướng, lại âm thầm quan sát phản ứng của Lăng Sương.

Tuy rằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu làm y có chút đứng ngồi không yên, Lăng Sương vẫn biểu hiện như thường, còn phụ họa nói “Ngô hoàng là thực long thiên tử, cát nhân thiên tướng, tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành. Nếu biết được tin vui, ngươi vừa rồi vì sao lại nóng nảy như thế, thậm chí còn giận chó đánh mèo người khác?”

“Ha hả…” Cười trừ, lúc này trên mặt Tề Mặc Nhiên không còn tìm thấy bóng dáng nửa điểm tức giận, vẫn như thường bày ra bộ dáng quân tẻ nhẹ nhàng.

“Nhất thời thất thố, Sương nhi xin đừng trách. Đúng rồi, ta muốn vào cung một chuyến, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, gần nhất sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh.”

Lăng Sương hồ nghi gật gật đầu, lúc xác định Tề Mặc Nhiên đã đi xa rồi, rốt cuộc không khống chế được tay chân lạnh lẽo, sắc mặt trắng xanh vội vàng rời đi.

Trong góc, Tề Mặc Nhiên thống khổ nhíu chặt mày, như có chút đăm chiêu.

Tẩm cung Hoàng Thượng.

Thái giám Tiểu An Tử hầu hạ bên người đang cẩn thẩn thay quần áo cho Tề Vân Phi.

“Tiểu An Tử.”

“Nô tài ở.”

“Qua hôm nay, chết đã có thể không thoải mái như ngày hôm đó…”

“Nô tài hiểu rõ.” Cung kính dập đầu “Nô tài hiểu rõ, nô tài tài cán vì Hoàng Thượng cống hiến sức lực, là phúc khí tam sinh tu luyện được. Nếu không phải năm đó khi Gia Hữu đại hạn Hoàng Thượng thu lưu nô tài, nô tài đã sớm chết ở ven đường uy cẩu! Tiện mệnh của nô tài nếu có thể giúp được Hoàng Thượng, nô tài cho dù phải vượt lửa qua sông cũng muốn lần chết không chối từ!” Người nói càng lúc càng dập đầu mạnh hơn, sau đó kính cẩn nghe theo lui ra ngoài.

Vừa lòng gật gật đầu, Tề Vân Phi bưng chén trà thơm nhấp một ngụm, để cho nước chè xanh đắng chát lưu chuyển giữa lưỡi, một lát, lại biến thành hương vị ngọt ngào nhè nhẹ.

Khổ tận cam lai, Tề Vân Phi y muốn thứ gì, trước kia sẽ không thất thủ, hiện tại, tương lai cũng sẽ không thất thủ!
Bình Luận (0)
Comment