Tướng Quân Sủng Phu

Chương 33

Ba gã tử sĩ đã dùng hết thời gian hai ngày để tìm kiếm, rốt cục lại tìm được tin về thời gian người ở Tướng quân phủ cần ra ngoài mua đồ, liền mượn cơ hội lẫn vào Tướng quân phủ, dùng thêm thời gian một ngày làm quen với bố trí của phủ Tướng quân, lúc này mới quay về hồi báo cho Mộ Dung Nghiêu. haehyuk8693

“Cho nên nói, các ngươi đã nắm chắc vị trí của nam nhân kia?” Mộ Dung Nghiêu tựa người ở bên giường, híp mắt hỏi. Vết thương trên người hắn đã hồi phục rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều bị nhốt trong cái viện cũ kỹ này, nên tâm tình của hắn càng lúc càng táo bạo hơn.

“Hồi thế tử, nam thê của Tiêu Diệc Nhiên mỗi ngày đều ở chủ viện của phủ Tướng quân, rất ít xuất môn, nhưng mà nam nhân kia đã mang thai tám tháng, nên Tiêu Diệc Nhiên cơ hồ không hề rời khỏi y, không tốt để xuống tay cho lắm.” Vẫn là tên tử sĩ dẫn đầu kia hơi hơi bước về trước một bước nhỏ, thấp giọng trả lời.

“Ân.” Mộ Dung Nghiêu gật gật đầu, nhìn lại y, “Dẫn Tiêu Diệc Nhiên rời đi không phải việc khó, hắn cùng Mục Kỳ bây giờ còn đang tìm ta, đến lúc đó dương đông kích tây liền xong. Chuyện ta kêu các người điều tra đã tới đâu rồi?”

“Hồi thế tử, đã tra ra được, Tiêu Diệc Nhiên quả thật có một biểu muội cùng một cô cô ở tại Tướng quân phủ. Bất quá Tiêu Diệc Nhiên cùng biểu muội trước giờ còn chưa có hôn ước.” Tử sĩ nghĩ một hồi lại nói, “Nhưng mà theo thuộc hạ quan sát, cô cô của Tiêu Diệc Nhiên tựa hồ đối với việc hôn nhân của Tiêu Diệc Nhiên không hài lòng, hẳn là muốn cho nữ nhi của bà cùng Tiêu Diệc Nhiên thành thân.”

“Ân.” Mộ Dung Nghiêu khẽ ừ một tiếng nói: “Các ngươi hôm nay tiếp tục đi tra xét, tìm được cô cô của hắn, liền biên đại một chuyện nói với bà ta, để cho bà ta giúp chúng ta che dấu thân phận nhập phủ, nhưng nhớ lấy không thể báo thân phận thật sự của các ngươi.” Tâm tư của những kẻ hay ghen ghét đố kị vốn đáng sợ nhất, nhưng nếu tiết lộ thân phận thật sự, đối phương lại không nhất định sẽ giúp bọn họ.

“Vâng, thuộc hạ hiểu được.”haehyuk8693

“An Quốc Hầu phủ bên kia như thế nào rồi?” Mộ Dung Nghiêu lạnh giọng hỏi.

Ba người liếc nhau, theo sau lần lượt quỳ xuống, “Thuộc hạ vô năng, thủ vệ của An Quốc Hầu phủ quá nghiêm ngặt, thuộc hạ không thể lẻn vào.”

Thủ vệ của An Quốc Hầu phủ cùng Tướng quân phủ thật sự khó có thể đánh đồng. Tiêu Diệc Nhiên hàng năm không ở Thịnh Kinh, phủ Tướng quân trước giờ đều do một tay muội muội của hắn là Tiêu Mẫn quản lý. Mặc dù Tiêu Mẫn chăm lo việc nhà rất tốt, nhưng dù sao cũng là người thường, thủ vệ ở Tướng quân phủ cũng không đặc biệt chặt chẽ. Cho dù từ sau khi Tiêu Diệc Nhiên trở về đã tăng mạnh thủ vệ, nhưng đối ba gã tử sĩ bậc cao này của hắn, việc lẫn vào trong đó cũng không tính quá khó khăn. Nhưng An Quốc Hầu phủ lại không giống như vậy, vì nguyên nhân sức khỏe của Bộ Hoài Viễn, hàng năm hắn đều ở trong phủ làm việc. Mà hắn lại nắm giữ ảnh vệ cùng cấm quân, do đó thủ vệ của An Quốc Hầu phủ sẽ không hề đơn giản như những nơi khác. Trước đó vì giả vờ dụ địch vào bẫy mới có thể để cho sát thủ của Mộ Dung Nghiêu lẻn vào được, hiện nay đã không cần diễn trò, chỉ dựa vào ba gã tử sĩ này tất nhiên là đột phá không nổi tầng tầng ảnh vệ rồi thủ vệ của An Quốc Hầu phủ.

“Hừ. Hảo cho một tên Bộ Hoài Viễn, hảo cho một tên Mục Kỳ!” Mộ Dung Nghiêu cắn răng căm hận nói: “Không thể đợi thêm nữa, trước mắt trừ bỏ Tiêu Diệc Nhiên, ngày mai các ngươi liền lập tức đi sắp xếp mọi chuyện cho ta.” Đã gần đến cuối năm, thời điểm này phòng vệ ở phủ chắc chắn rất yếu kém. Nếu tiếp tục đi xuống đối với hắn không hề có lợi, nhưng cho dù quay về với ánh sáng cũng chỉ có đường chết, không bằng trước khi chết liền trước báo cho xong mối hận này!

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Ba gã tử sĩ đồng loạt lĩnh mệnh lui ra.haehyuk8693



Từ sau khi Tướng quân phủ tiếp nhận thánh chỉ, trên dưới trong phủ đều là một mảnh vui mừng. Bởi vì thời gian tứ hôn là ngay vào năm sau, nên hiện tại toàn bộ Tướng quân phủ đều đang chuẩn bị hôn sự, bận rộn vô cùng.

Tính tới giờ Bạch Nhất đã ở trong phủ được hơn nữa năm, ngày thường tuy rằng rất ít đi lại, nhưng tính tình của y rất ôn hòa, đối xử với người khác luôn thân thiện, nên bọn hạ nhân trong thời gian qua cũng điều rĩ tai nhau, một truyền mười mười truyền hai mươi. Đến bây giờ, hơn phân nửa người ở Tướng quân phủ đều đối vị tướng quân phu nhân này rất có hảo cảm, ngay cả biểu tiểu thư Mộc Lan bị hoành đao đoạt ái trong truyền thuyết cũng đều rất hòa hợp với Bạch Nhất, nếu nói người duy nhất trong Tướng quân phủ không hề có chút mong đợi với hôn sự này thì chỉ có thể là Tiêu cô cô đang “tĩnh tâm tu dưỡng” tại biết viện, bất quá vì chuyện tình trước đó, Tiêu cô cô vẫn bị giam lỏng tại biệt viện, nên tạm thời không thể làm ầm ĩ hay gây ra chuyện gì được nữa.

Về phần hôn nhân của Mộc Lan, Tiêu Diệc Nhiên cũng đã an bài việc tương thân xong xuôi, Mộc Lan đối với Tần Chấn Ly là phi thường vừa lòng, nhưng làm người ta thật không ngờ là Tần Chấn Ly sau khi gặp qua Mộc Lan liền uyển chuyển cự tuyệt việc hôn nhân này. Tiêu Diệc Nhiên trái lại chưa hề vì việc này mà khó xử, chỉ tỏ vẻ là sẽ vì Mộc Lan tìm một người càng thích hợp hơn cho nàng. Nhưng sau khi Mộc Lan biết được việc này liền buồn bực không vui, ngay cả Tiêu Mẫn cùng Bạch Nhất khuyên bảo cũng không hiệu quả, sau đó nàng lại phá lệ thỉnh Tiêu Mẫn chuyển lời cho Tiêu Diệc Nhiên, muốn mời Tần Chấn Ly qua phủ thêm một lần, để tự mình hỏi nguyên nhân vì sao.

Điều này vừa nói ra, đã làm cho Tiêu Mẫn cùng Tiêu Diệc Nhiên khiếp sợ không thôi. Tuy rằng dân chúng ở Đại Chiêu vốn cởi mởi, cũng quả thật đã từng có việc nhà gái sau khi bị “cự hôn” liền hẹn gặp nhà trai thêm một lần để hỏi cho ra lẽ, nhưng dù sao hành vi này cũng quá mức lớn mật, nếu như sau khi gặp mặt lại bị cự tuyệt, thì nhà gái sẽ mất hết mặt mũi nhìn đời, bởi vậy những chuyện hội ước gắp lại thế này đã ít nay càng ít thêm.

Mà tính tình của Mộc Lan vẫn luôn nhát gan yếu đuối, ngày thường ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, lần này cư nhiên còn muốn đích thân đi hỏi Tần Chấn Ly, thực là làm người ta ngoài ý muốn.

Bất quá cho dù ngoài ý muốn, Tiêu Mẫn vẫn nhờ Tiêu Diệc Nhiên hỗ trợ an bài, dù sao cũng khó gặp được Mộc Lan để bụng một chuyện đến như thế, tư tâm của Tiêu Mẫn cùng Bạch Nhất đều hi vọng, có thể thật sự tác hợp nên mối nhân duyên này.

Trong ngày hôm nay, nhờ vào sự an bài của Tiêu Diệc Nhiên, Mộc Lan đã cố hết sức phồng lên dũng khí, đứng tại thạch đình ở hoa viên Tướng quân phủ hẹn gặp Tần Chấn Ly. Nhưng sợ bản thân vừa lâm trận đã khẩn trương muốn chết, nên trước khi Tần Chấn Ly đến, Mộc Lan còn cố ý vẫy lui hạ nhân hầu hạ chung quanh.

Cố gắng làm dịu trái tim đang ngày càng đập gia tốc hơn, Mộc Lan dấu chiếc tay đang không ngừng niết chặt khăn tay dưới bàn, trong lòng thập phần không yên. Đây thật sự là chuyện mà nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ làm, nên hiện tại trái tim đã khẩn trương đến nổi sắp nhảy ra khỏi yết hầu.

Bất quá nàng vẫn cố dùng hết dũng khí thỉnh Tiêu Mẫn truyền đạt đến Tiêu Diệc Nhiên hỗ trợ an bài, bởi vì sau khi nàng gặp qua Tần Chấn Ly thì trong lòng đã cảm thấy rất vui vẻ, một công tử phong độ nhẹ nhàng ôn nhu, nàng từ nhỏ đến giờ đều luôn muốn gả cho một người như đối phương vậy… Nàng thật sự rất muốn biết, đối phương vì sao lại cự tuyệt nàng. Dù sao nàng tuổi đã không còn nhỏ, cố gắng lắm mới tìm được một đối tượng hợp lòng vừa ý, các phương diện đều vô cùng hoàn mỹ, nàng thật sự rất muốn thử cố gắng một phen.

Thời điểm Tần Chấn Ly đến gần thạch đình chỉ thấy Mộc Lan đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, thân mình ngồi thẳng tắp, tựa hồ có chút co quắp. Hơi chút dẫm mạnh bước chân xuống nền đất, nhẹ họ một tiếng nhắc nhở đối phương mình đã đến, sau đó hắn mới hữu lễ tiến vào thạch đình, mỉm cười đánh lời chào hỏi, “Kiến qua Mộc tiểu thư.”

Mộc Lan nghe được tiếng ho khan lập tức ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với mỉm cười của Tần Chấn Ly, nháy mắt cả khuôn mặt đã đỏ bừng, có chút vô thố lại cúi đầu lần nữa, nhỏ giọng nói, “Tần công tử, thỉnh…mời ngồi.” Sau đó nàng liền khẩn trương chuẩn bị châm trà cho người ta.

Tần Chấn Ly thấy Mộc Lan lại cúi đầu, luống cuống tay chân rót nước, khóe miệng có hơi hơi rút lại, âm thầm liếc mắt một cái, rồi lập tức khôi phục mỉm cười như trước, tiếp lấy ấm trà trong tay Mộc Lan, một bên động tác lưu loát rót xuống hai chén trà, một bên ôn hòa nói: “Cảm ơn Mộc tiểu thư, việc châm trà này vẫn nên để cho Tần mỗ làm đi.”

Mộc Lan bị đoạt lấy ấm trà càng thêm khẩn trương, sau khi tiếp nhận chén trà, đầu đã cúi thấp lại càng thêm thấp hơn. Nàng chỉ cảm thấy bản thân trước mặt người ta thật vụng về lóng ngóng, hận không thể lập tức biến mất ngay tại chỗ, nhưng lại chấp nhất với đáp án vẫn luôn canh cánh trong lòng, đành phải chiếp chiếp nói một câu, “Uống… Uống trà…”

Nói xong, nàng liền cầm lấy chén vội vã uống một ngụm, kết quả thiếu chút nữa đã bị trà nóng làm cho phỏng lưỡi, nhất thời mở to hai mắt muốn nhổ ra. Nhưng vừa nghĩ đến, đối diện còn có một người mà nàng vẫn luôn tâm niệm, đành phải nghẹn đến đỏ mặt nuốt xuống hết. Cuối cùng cả cổ họng và lưỡi đều bị hung nóng đến khóe mắt cũng sắp chảy ra một giọt nước, nàng chỉ dám hơi hơi vươn đầu lưỡi ra ngoài để tán nhiệt, sau lại liều mạng nghẹn lấy nước mắt quay trở vào trong.

Tần Chấn Ly ngồi ở đối diện nhìn một loạt động tác này của Mộc Lan, cố nén cười đến đau cả bụng, hắn thật không nghĩ tới vị biểu tiểu thư nhìn như nhát gan chất phác này cũng có một bộ dáng khả ái như vậy.

Kỳ thật thân phận hay bộ dạng của Mộc Lan đều là thượng đẳng, tính cách tuy rằng có hơi nội hướng, nhưng lại là một nhân nhi nhu thuận nghe lời. Theo lý thuyết, rất nhiều nam nhân đều muốn chọn loại nữ nhi này để làm thê tử. Nhưng Tần Chấn Ly chu du bên ngoài được vài năm, những nữ tử mà hắn nhận thức đều có chút hào phóng của kẻ giang hồ, đối với một Mộc Lan nhát gan yếu đuối hắn thật đúng là không có nhiều hứng thú lắm, nếu là một người bình thường, thú nàng trở về làm vợ cũng là một lựa chọn không sai. Nhưng hiện tại Tần Chấn Ly lại là thủ hạ làm việc cho Tiêu Diệc Nhiên, cùng Tiêu Diệc Nhiên cũng coi như trò chuyện rất hợp ý vui vẻ, cho nên hắn mới không muốn ủy khuất muội tử của người ta, mới uyển chuyển cự tuyệt hôn sự đã đến cửa này. Bất quá hắn thật không nghĩ tới tiểu cô nương luôn cúi đầu đỏ mặt kia cư nhiên còn dám hẹn gặp hắn thêm lần nữa. Hôm nay lại chứng kiến thêm một màn buồn cười như vậy, làm cho hắn không khỏi thay đổi cái nhìn với cô gái Mộc Lan này: kỳ thật cũng không phải là không thú vị, chẳng lẽ chỉ là do bộ dạng bên ngoài?haehyuk8693

“Khụ…Tần…Tần công tử…” Mộc Lan thật vất vả làm dịu cơn nghẹn ngào trong lòng, nhẹ nhàng thả cái chén trong tay xuống, đang rối rắm suy nghĩ làm thế nào mới uyển chuyển mở miệng hỏi đối phương, kết quả vừa nhấc mắt lên lại thấy được biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Tần Chấn Ly, trong lòng căng thẳng đến nổi trực tiếp thốt ra, “Ta muốn hỏi ngươi vì cái gì lại cự tuyệt việc hôn nhân này?” Vừa nói xong Mộc Lan liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, cụng đầu vào cái bàn đá, tự nhũ trong lòng…quả thật là quá trắng trợn rồi!!

Tần Chấn Ly nhíu mày, sau đó thoáng xấu xa cười cười, nói: “Mộc tiểu thư, kỳ thật Tần mỗ là họ Tần, chứ không phải là họ Tần Tần.” Vừa nói xong Mộc Lan đối diện trong nháy mắt đều đỏ hết cả cổ, đầu cúi thấp đến cơ hồ không nâng lên nổi, ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy đâu. Thầm nghĩ trong lòng dường như đã có chút hơi quá trớn, Tần Chấn Ly nhịn cười, ôn nhu nói: “Tại hạ chỉ đùa một chút, Mộc tiểu thư chớ để ý. Kỳ thật tất cả các phương diện của Mộc tiểu thư đều tốt lắm, chính là Tần mỗ tạm thời còn không có dự định thành thân, cho nên không muốn chậm trễ tiểu thư.”

Mộc Lan bên này đều sắp xấu hổ đến khóc ra, đột nhiên nghe được Tần Chấn Ly nói không phải không thích chính mình, chỉ là vì không muốn thành thân quá sớm nên mới cự tuyệt, trong lòng không khỏi có chút cao hứng, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói thẳng, cuối cùng chỉ chiếp chiếp ngập ngừng mở miệng: “Ta…Ta kỳ thật cũng… Không vội…Thành thân…”

Tần Chấn Ly bị một câu như vậy của Mộc Lan chọc cho cả miệng đều cứng ngắc, chỉ cảm thấy cả chuyến đi này, bản thân hắn đã phải cố nén cười rất vất vả, bất quá cũng đối với Mộc Lan có chút hứng thú. Không thể tưởng được, một Mộc Lan nhát gan nội liễm, nhưng trong tâm trí cư nhiên còn có một chút ý thức phản kháng cùng tranh thủ cho bản thân, không hổ là người của Tướng quân phủ, như vậy nếu cười nàng trở về cũng sẽ không quá nhàm chán.

Thấy Mộc Lan nói xong lại không dám ngẩng đầu, cũng không dám lên tiếng, Tần Chấn Ly cười xấu xa, từ từ uống một ngụm trà, mới chậm rãi mở miệng, “Nhận được ưu ái của Mộc tiểu thư, Tần mỗ thật thụ sủng nhược kinh, bất quá Tần mỗ cũng có nghi hoặc muốn hỏi, không biết Mộc tiểu thư đối tướng quân...” Tần Chấn Ly hiển nhiên đã biết Tiêu Diệc Nhiên cùng Mộc Lan cái gì đều không có. Thời điểm Tiêu Diệc Nhiên mới tìm tới hắn cũng đã rõ ràng nói cho hắn biết tất cả, hiện tại hắn bất quá chỉ muốn trêu chọc tiểu bạch thỏ trước mặt này thôi.

“Ta cùng với biểu ca cái gì đều không có! Ta cùng biểu tẩu cảm tình cũng tốt lắm, ta…” Mộc Lan vừa nghe Tần Chấn Ly hỏi chuyện nàng cùng Tiêu Diệc Nhiên, sợ đối phương hiểu lầm, lập tức ngẩng đầu giải thích. Nói đến một nửa lại nhìn thấy Tần Chấn Ly đang mỉm cười nhìn nàng, mới ý thức được người ta căn bản còn chưa mở miệng hỏi cái gì, bản thân liền đã hừng hực giải thích, lập tức khóc không ra nước mắt.haehyuk8693

“Mộc tiểu thư chớ khẩn trương, tại hạ chỉ là muốn hỏi một chút Mộc tiểu thư đối cuộc sống ở Tướng quân phủ cảm thấy như thế nào, dù sao Tần phủ so với Tướng quân phủ kém hơn rất nhiều…Về phần những lời đồn đãi này, Tần mỗ tất nhiên là không tin.” Tần Chấn Ly thấy Mộc Lan đã đỏ mắt sắp khóc như tiểu bạch thỏ, trong lòng lại cười đến vui vẻ hơn, tuy vậy biểm cảm trên mặt vẫn nghiêm trang như thường.

Nếu nói trước đó hắn còn chút hoài nghi chuyện Mộc Lan đã thích qua Tiêu Diệc Nhiên, hiện tại cùng đối phương trao đổi qua, hắn trái lại càng tin tưởng Mộc Lan sẽ không thích Tiêu Diệc Nhiên. Dù sao người thích Tiêu Diệc Nhiên cần phải có dũng khí rất lớn, mà Mộc Lan này lá gan rõ ràng so với con thỏ còn nhỏ hơn mấy lần, nhìn sao cũng không phù hợp điều kiện.

“Ta… Ta chịu được khổ…” Trong lòng Mộc Lan đã rơi đầy nước mắt như mưa tháng bảy, đối với câu hỏi của Tần Chấn Ly nàng hoàn toàn không biết trả lời như thế nào, tuy rằng nói như vậy dường như có hơi vội vàng đuổi theo người ta, nhưng đầu óc nàng thật sự không xoay chuyển nổi nữa, cũng quản không được nhiều chuyện như vậy, đành phải nghĩ cái gì liền nói cái đó.

“Phốc.” Tần Chấn Ly cuối cùng không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng, chỉnh tranh một chút biểu tình, liền đứng dậy làm một cái thủ lễ với Mộc Lan, nghiêm trang nói: “Hôm nay vừa thấy tiểu thư, mới biết được Tần mỗ trước đó đã mắc phải sai lầm thái quá, nếu không phải tiểu thư ước hẹn gặp gỡ, sợ là Tần mỗ liền bỏ lỡ một vị giai nhân như tiểu thư mất rồi, ngày sau sợ hối tiếc không kịp, mong rằng tiểu thư sẽ cho Tần mỗ thêm một cơ hội.”

Bình thường sau khi ước hẹn gặp mắt, rất ít có những người đã tỏ ý cự tuyệt trước đó lại thay đổi chủ ý, nhưng nếu thực sự đổi ý, liền có thể báo ngay cho đối phương tại chổ, chỉ cần bên bị cự tuyệt cũng đồng ý, thì việc hôn nhân liền đạt thành. Nếu bên bị cự tuyệt ngược lại không đồng ý, như vậy việc hôn nhân liền phải gác lại, về sau không dây dưa với nhau nữa. Bởi vậy đối với “hẹn ước gặp mặt*”, đa số là do các tiểu thư vốn tâm cao khí ngạo luôn tin tưởng vào nhan sắc phẩm hạnh của chính mình, muốn đoạt lại một ít mặt mũi mà cố ý an bài thôi. (*cái này ng văn là ước kiến mih đổi thành hẹn ước gặp mặt cho dễ đọc)

Mà Mộc Lan hiển nhiên không phải loại người này, nàng hẹn gặp Tần Chấn Ly kỳ thật chỉ là vì muốn cố gắng thêm một lần nữa, ít nhất cũng phải biết được vì sao bản thân lại bị cự tuyệt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thành công làm cho Tần chấn ly thay đổi tâm ý, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi Tần Chấn Ly ho nhẹ một tiếng mới lấy lại *** thần, đỏ mặt gật gật đầu.

Sau đó Tần Chấn Ly lại trêu chọc Mộc Lan thêm hai ba câu mới chịu rời đi, trực tiếp tìm Tiêu Diệc Nhiên thương lượng chuyện hôn sự.haehyuk8693

Cho đến lúc Tần Chấn Ly rời đi một hồi lâu, Mộc Lan vẫn còn chưa hoàn toàn lấy lại *** thần, vẻ mặt đờ đẫn như người mất hồn ra khỏi thạch đình, ngay cả thị nữ thận cận cũng quên kêu, ngơ ngác bước đi, thậm chí cũng không biết chính mình đã đi lầm đường, cứ thế thẳng tiến đến biệt viện mà nàng đã không còn sống một thời gian…

Edit xong chương này, bạn NY đã hoàn toàn hao hết nguyên khí ==~
Bình Luận (0)
Comment