Tướng Quân Sủng Phu

Chương 49

Tới nay đại quân Trấn Bắc đã đến Nghiệp Thành được ba tháng. haehyuk8693

Lại nói trong ba tháng này, bầu không khí đã trở nên thập phần quỷ dị, vốn tình thế của đại quân Duyên quốc đang rất nguy cấp, nhưng vẫn chậm chạp không tiến công, chỉ ngẫu nhiên mới phái một ít binh sĩ tiến hành quấy rối.

Chuyện hai quân giằng co cũng không phát binh, điều này đã làm cho hết thảy tướng sĩ ở Nghiệp Thành vô cùng khó hiểu. Huống chi Lăng Chiến vốn có danh xưng là ‘thần binh’ của Duyên quốc, bởi vậy mọi người cũng không dám xem thường hắn. Mới đầu phần lớn chỉ lo lắng đây có phải là chiến thuật của đối phương hay không, nhưng ba tháng trôi qua mà vẫn không có động tĩnh, khó tránh khỏi khiến người hoài nghi. Dù sao đánh giặc không phải là chuyện nhỏ, đại quân ở bên ngoài thêm một ngày, chi tiêu lương thảo cũng không nhỏ. Chiêu quốc bên này bọc thành phòng thủ, ngược lại còn tính là có một chổ dựa, Duyên quốc xuất binh vây bên ngoài, cứ kéo dài thế này hiển nhiên là càng bất lợi cho họ hơn.

Mãi vẫn không thể hiểu nổi đối phương đang có mưu kế gì, theo lý thuyết tiếp tục cố thủ vẫn là lựa chọn thoả đáng nhất, đến cuối cùng bên hao tổn nhiều nhất tất nhiên là Duyên quốc, nhưng như thế sẽ tốn rất nhiều thời gian lại phí sức. Cuộc chiến không có mục đích, đối Chiêu quốc mà nói cũng là trăm chỗ có hại. Mà trong ba tháng này cũng không hề có tung tích của Mục Kỳ, bên Thịnh Kinh hiển nhiên càng thêm tức giận, không chỉ có Bộ Hoài Viễn, ngay cả Dung Sở Hoa đều không ngừng thúc giục khai chiến, làm cho Tiêu Diệc Nhiên cũng vì thế mà đau đầu không thôi.

Phương thức tác chiến của Lăng Chiến hắn cũng từng nghiên cứu qua, nhưng cũng không giống như hiện tại giấu đầu giấu đuôi, nếu không phải Phong Cảnh cùng Ôn Thất đã vỗ ngực cam đoan tin tức này là thật, Tiêu Diệc Nhiên đã hoài nghi người lãnh binh của đối phương có phải là Lăng Chiến thật hay không? Nếu như vậy, đến tột cùng đối phương đang cố ý bày trận khiến binh sĩ hoang mang hay là còn có dự mưu khác, mọi người đều không thể đoán ra.

Vì không muốn tiếp tục bó tay chịu chết, Tiêu Diệc Nhiên cùng Mạc Ngôn đã quyết định chủ động xuất binh. Những ngày qua, bọn họ vẫn luôn thương nghị làm thế nào để bày binh bố trận, thường xuyên bận đến tối mày tối mặt, không thể lúc nào cũng từng giờ từng khắc canh giữ bên cạnh Bạch Nhất, chỉ có thể an bài Phong Cảnh bảo hộ cho Bạch Nhất, mà chính hắn bất kể có bận rộn bao nhiêu, đều vẫn tận lực mỗi ngày quay trở về cùng Bạch Nhất dùng vãn thiên (bữa tối), giống như lúc hai người còn ở Tướng quân phủ.

Bạch Nhất trái lại còn cảm thấy Tiêu Diệc Nhiên qua lại vất vả như thế là không cần thiết. Dù sao y cũng không phải là người không hiểu thế sự, nhưng qua nhiều lần khuyên bảo Tiêu Diệc Nhiên vẫn cứ khăng khăng như thế, y cũng đành phải nghe theo Tiêu Diệc Nhiên, kỳ thật trong lòng y cũng có chút cao hứng.

Mà tại Nghiệp Thành trong mấy ngày nay, Bạch Nhất cũng không nhàn rỗi, bình thường không có việc gì, y liền nghiên cứu chế tạo một chút dược liệu để phòng ngừa bất cứ tình huống nào. Ngẫu nhiên cũng sẽ đi dạo trong thành, thậm chí còn tổ chức vài buổi chữa bệnh từ thiện, đương nhiên đều là do Phong Cảnh cùng ÔnThất phái người sắp xếp, tóm lại sinh hoạt cũng khá bận rộn phong phú, cũng không còn nhiều thời gian suy nghĩ chuyện khác, *** thần đều tốt lên rất nhiều.

Sau khi phân loại xong một nhóm dược thảo cuối cùng, căn cứ vào từng ngăn tủ phía dưới bỏ vào, Bạch Nhất vỗ vỗ bụi trên tay đứng dậy, không biết có phải là do động tác quá mạnh hay không, mà lúc y đứng dậy trong nháy mắt đã ập đến một trận mê muội. Bạch Nhất hơi hơi lung lay, vội vịn lấy ngăn tủ để ổn định thân hình, nhẹ lay đầu một chút, đợi cảm giác choáng váng thối lui, Bạch Nhất mới vịn lấy ghế ngồi xuống.

“Làm sao vậy, làm sao vậy? Ta vừa mới nghe được thanh âm.” Vừa mới ngồi xuống, Phong Cảnh vẫn đứng ở bên ngoài ăn bánh nãy giờ vì sợ gây trở ngại Bạch Nhất làm việc, đã sốt ruột trực tiếp phá cửa chạy vô, lúc tiến vào trong miệng còn ngậm nửa cái bánh bao, vẻ mặt đầy khẩn trương.

“Không có việc gì, không cẩn thận đụng phải ngăn tủ.” Bạch Nhất đạm nhiên cười giải thích, y gần nhất có một chút hiện tượng khí huyết không đủ, có thể là do mệt mỏi tạo thành, nghĩ nghĩ, Bạch Nhất vẫn quyết định quay trở về ngủ một giấc, miễn làm cho Tiêu Diệc Nhiên biết được lại lo lắng.

“Thật sự không có việc gì?” Phong Cảnh rất nhanh đã đem phần bánh bao còn lại nhét vào miệng, nhai mấy lượt liền nuốt xuống hết, lo lắng nhìn Bạch Nhất, “Ta xem sắc mặt của ngươi như thế nào lại tái nhợt như vậy? Có phải không thoải mái không? Hay là để ta đi thỉnh đại phu? Nấc… Hay là kêu tướng quân trở về? Nấc…”

Thấy Phong Cảnh nói xong lời cuối cùng, mặt cũng trướng đến đỏ bừng, còn không dừng lại tiếng nấc cụt, Bạch Nhất đã thổi phù một tiếng bật cười, rót chén nước đưa qua cho Phong Cảnh, “Trước uống mấy hớp nước đã, không vội, ta không sao, khả năng là vì ngồi quá lâu, nên thời điểm đứng dậy có điểm choáng váng. Ngươi đừng lo lắng, một hồi ta sẽ trở về nghỉ ngơi, ngươi có việc gì bận thì cứ đi đi.” haehyuk8693

“Ách…” Phong Cảnh một hơi uống cạn ly nước mới chậm rãi hết nấc, vừa thở hổn hển vừa nói: “Thật sự không có việc gì sao? Vậy ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi, ta đưa ngươi trở về phòng!”

Nói xong, Phong Cảnh buông cái chén đỡ Bạch Nhất trở về, nhìn bộ dạng thật cẩn thận của đối phương làm cho Bạch Nhất dở khóc dở cười, lắc lắc tay áo ngăn trở ý đồ của Phong Cảnh, rồi chậm rãi tự mình đi ở phía trước, Phong Cảnh gãi gãi đầu, đành phải cẩn thận theo ở đằng sau.

Hai người mới ra dược thất liền nhìn thấy Ôn Thất phe phẩy cây quạt lòe loẹt đi vào sân, nhìn thấy hai người ánh mắt lập tức sáng lên, càng ra sức phẩy phẩy quạt, một đường vui vẻ đi tới.

Phong Cảnh vừa thấy Ôn Thất bước đến, lập tức bật người đứng ở trước mặt Bạch Nhất, cau mày lớn tiếng kêu, “Ôn lưu manh, ngươi không ở phủ Thành chủ cùng tướng quân thương nghị quân tình, chạy đến nơi đây làm gì hả?”

Ôn Thất khó khăn lắm mới dừng lại, nhìn Phong Cảnh cười đến ánh mắt cong cong, “Ngươi cũng không ở phủ Thành chủ cùng Tiêu Mạt của người mà chạy đến nơi này, bản thành chủ vì cái gì không thể tới? Huống chi viện này vẫn là do bản thành chủ cung cấp à.”

Phong Cảnh trừng mắt, còn không kịp mở miệng đáp lời, đã bị Bạch Nhất phía sau vỗ nhẹ một chút vượt qua mặt, y lập tức xì hơi hướng Ôn Thất hừ lạnh một tiếng.

Bạch Nhất nhìn hai kẻ dở hơi ở trước mặt, lắc đầu cười khẽ, đợi đến gần Ôn Thất mới ôn nhu hỏi: “Ôn thành chủ đến đây là có chuyện gì sao?”

“Ngươi xem, người này thật ầm ĩ, thiếu chút nữa đã quên mất chính sự.” Ôn Thất cầm chiết phiến trong tay xoạt một cái mở ra, còn làm bộ quạt quạt hai cái, “Ta tới là đến nói cho các ngươi một tiếng, Duyên quốc truyền đến tin tức, trận này, đánh không được.”

Bạch Nhất nghi hoặc nhìn về phía Ôn Thất, “Lời này là ý gì?” haehyuk8693

“Cái này a…kể ra rất dài dòng, nếu không chúng ta đi vào rồi hẳn nói? Cứ đứng ở chổ này thật là hơi mệt mỏi à.” Ôn Thất híp mắt cười cười, đóng chiết phiến lại chỉ chỉ đại sảnh, thấy Bạch Nhất gật đầu một cái liền đi trước vài bước mang theo hai người vào đại sảnh, “Còn có đừng có gọi ta là Ôn thành chủ nữa, thật là xa lạ à, ngươi xem ngươi là nhất ta là thất, vừa thấy chính là huynh đệ, cứ gọi ta một tiếng Ôn hiền đệ cho nó thân thiết đi!”

“Đồ lưu manh thối không biết xấu hổ…” Phong Cảnh đi theo phía sau nhỏ giọng nói thầm.

Bạch Nhất bật cười lắc đầu, đối với việc Phong Cảnh cùng Ôn Thất luôn không hợp tính nhau y cũng thực bất đắc dĩ. Nếu không phải đã biết Phong Cảnh yêu thích Tiêu Mạt, mà Ôn Thất cũng không có ý tứ đặc biệt gì với Phong Cảnh, thì ai nhìn thấy bộ dạng tranh cãi ầm ĩ của hai người này đều sẽ cảm thấy có chút giống với một đôi oan gia.

“Được rồi, nhanh nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?” Vào đại sảnh, Phong Cảnh trừng mắt nhìn Ôn Thất, lớn tiếng đến doạ người hỏi.

“Gấp cái gì!?” Ôn Thất liếc xéo Phong Cảnh một cái, sau khi nhìn thấy Bạch Nhất ngồi xuống, mới thu hồi vui cười trên mặt, khôi phục vẻ nghiêm túc, nhìn qua có chút giống với bộ dạng lúc nghị sự.

Bạch Nhất cùng Phong Cảnh thấy Ôn Thất không náo loạn, thầm trao nhau một cái liềc nhìn, ai cũng đều biết đây ắt hẳn là sự tình nghiêm trọng, liền im lặng  ngồi một bên đợi Ôn Thất mở miệng. haehyuk8693

Ôn Thất nhìn hai người liếc mắt một cái, nghiêm mặt nói: “Vốn hôm nay Diệc Nhiên đã quyết định xuất binh trước, nhưng thương nghị đến một nửa, Duyên quốc đã phái sứ giả đến, hơn nữa còn đưa tới tín vật của Mục Kỳ…”

“Cái gì? Đám tặc nhân Duyên quốc quả thực đã bắt Mục thừa tướng? Hừ! Vậy mà còn dám chối!” Phong Cảnh nghe thế liền kêu thét kinh hãi một tiếng, khi nhìn đến ánh mắt bắn tới của Ôn Thất mới phát hiện chính mình đã đánh gãy lời của đối phương, liền bĩu môi, ngồi xuống trở lại. Bạch Nhất bên này thì ra vẻ xin lỗi nhìn Ôn Thất cười cười.

Đợi Phong Cảnh ngồi xuống chỉnh tề rồi, Ôn Thất mới mở miệng, “Kỳ thật mấy ngày trước, chúng ta đã thu được mật báo, sau khi Mục Kỳ rời khỏi Duyên quốc, Duyên quốc đã xảy ra nội loạn, khi thi thể của Tam hoàng tử Mộ Dung Nghiêu được đưa về nước, Đế Quân Duyên quốc do gặp phải kích thích quá lớn, nhất thời bệnh nặng không dậy nổi, Nhị hoàng tử Mộ Dung Cẩm liền nhân cơ hội này bức vua soán vị, mà nguyên bản Tứ hoàng tử Mộ Dung Thanh được Đế Quân chọn làm người kế thừa lại không rõ tung tích, Thất hoàng tử bị giam cầm tại quý phủ. Lần này Đế Thượng xuất binh, cũng chính là vì âm mưu của Mộ Dung Cẩm, hắn đã sớm chuẩn bị tốt tất cả, cho dù Chiêu quốc không làm khó dễ, chỉ sợ hắn cũng muốn xuất binh, thế nhưng…” Cười khẽ thở dài một hơi, Ôn Thất tiếp tục nói:  “Thế nhưng Mộ Dung Cẩm cũng không dự đoán được, Mộ Dung Thanh đã đào tẩu cư nhiên đã âm thầm thỉnh Lăng Chiến ra mặt, ha hả, Lăng Chiến thỉnh chiến, triều đình và người dân Duyên đều vô cùng tán thành, Mộ Dung Cẩm căn bản không thể cự tuyệt, chỉ có thể đem đại quân giao cho hắn. Lăng Chiến lãnh binh cũng không chiến, một bộ giả chiến nhưng thật sự không đánh, làm cho Mộ Dung Cẩm tuy rằng đã rất cấp bách nhưng lại không có cách nào giáng tội.” haehyuk8693

“Cho nên, trong ba tháng này, là Duyên quốc cố ý kéo dài thời gian?” Bạch Nhất thấy Ôn Thất nói xong còn bưng cái chén uống một ngụm, nghĩ nghĩ một hồi liền giương mắt hỏi.

“Đúng vậy!” Ôn Thất buông cái chén xuống, nói tiếp: “Lần này Mộ Dung Thanh thỉnh hắn ra mặt, cũng chỉ là muốn hắn kéo dài thời gian, còn bản thân Mộ Dung Thanh sẽ tranh thủ thời gian bình định nội loạn, Lăng Chiến tuy rằng được mệnh danh lạ ‘thần binh’, nhưng lại là một người trung quân ái quốc, vì để Duyên quốc ổn định nội bộ hắn cũng không tiếc hy sinh thanh danh ‘thần binh’ của mình.” Nói xong Ôn Thất lại hơi hơi thở dài một tiếng, giống như là có chút cảm khái.

“Vậy cục diện của Duyên quốc hiện tại đã ổn định chưa?” Bạch Nhất ôn thanh hỏi, Phong Cảnh ở một bên cũng hiếu kỳ gật mạnh đầu.

“Ha ha, đúng vậy, đến đây cũng không thể không khen tên Mộ Dung Thanh kia quả thật là rất có chí khí cũng rất có thủ đoạn à.” Ôn Thất đột nhiên nở nụ cười, dưới ánh mắt khó hiểu của Bạch Nhất cùng Phong Cảnh chậm rãi giải thích: “Mộ Dung Cẩm lòng lang dạ thú, thích việc lớn hám công to nhưng lại là kẻ tàn bạo bất nhân, Duyên quốc rơi vào tay hắn sớm hay muộn cũng sẽ suy bại, bởi vậy Mộ Dung lão tặc đã sớm muốn truyền ngôi cho người vừa có tài vừa có đức là Mộ Dung Thanh. Bất quá thế lực của nhà mẹ đẽ Mộ Dung Cẩm lại quá mạnh, chuyện bức vua thoái vị lại đến quá đột ngột, đã đánh cho mọi người trở tay không kịp, vốn Mộ Dung Thanh có thể tránh được một kiếp này đã tính không dễ. Bất quá người này rất có bản lãnh, cư nhiên chạy trốn tới Việt quốc, còn thông đồng với nữ đế Việt quốc Nguyệt Tịnh Y, làm cho Nguyệt Tịnh Y xuất binh giúp hắn về nước trấn áp phản loạn, thật là một kỳ nhân.”

Ôn Thất vừa nói xong đoạn này, Bạch Nhất cùng Phong Cảnh đều kinh ngạc hút một hơi khí, quả thật Việt quốc chính là nước duy nhất khác biệt trong số sáu nước lân ban. Việt quốc tôn nữ nhân lên hàng đầu, kính ngưỡng Nữ đế, lại bởi vì quốc họ của Việt quốc là họ Nguyệt, nên mọi người vẫn thường xưng là Nguyệt quốc. haehyuk8693

“Hắn…gả cho Nguyệt quốc? Kia…kia làm thế nào có thể lên ngôi được nữa?” Thật vất vả tiêu hóa tin tức này, Phong Cảnh lắp bắp hỏi ra nghi vấn.

Ôn Thất cười cười, cầm cây quạt gõ gõ lên bàn, “Đương nhiên không có cách nào khác để lên ngôi, hiện tại người kế vị là đệ đệ của hắn, Duyên quốc Thất hoàng tử Mộ Dung Tuyên. Cho nên ta mới nói hắn rất có chí khí cũng rất có thủ đoạn à.”

“Vậy chuyện sứ giả cùng tín vật của Mục Kỳ lại là như thế nào?” Sau khi kinh ngạc qua đi,  Bạch Nhất vẫn quanh chóng quay trở về vấn đề chính, đối với quốc sự của Duyên quốc y đều không có hứng thú, tỏ vẻ kinh ngạc như vậy cũng là đủ lắm rồi.

“Ân… Mộ Dung Tuyên đã lên ngôi, Duyên quốc lần này nội loạn đã tổn thất nặng nề, căn bản không đủ để chống đỡ trận chiến tranh này. Nguyệt quốc tuy rằng đã xuất binh, nhưng giúp Duyên quốc tấn công Chiêu quốc căn bản là không có cớ để thực hiện, Nguyệt Tịnh Y cũng không có khả năng làm loại chuyện này… Mộ Dung Thanh cùng Mộ Dung Tuyên hiển nhiên phải phái sứ giả đến cầu hòa. Về phần Mục Kỳ, Mộ Dung Thanh nói là trên đường quay về Duyên quốc đã ngẫu nhiên cứu giúp, cũng không phải do Duyên quốc làm hại.”

“Hừ, hắn nói không phải là thật sự không phải hả!?” Phong Cảnh vô cùng không phục, chửi nhỏ một câu. haehyuk8693

Ôn Thất hí mắt cười cười vô hại, Bạch Nhất cũng không nói gì, cúi đầu nghĩ nghĩ, rồi mới hỏi: “Chuyện hòa đàm đã xác thực rồi sao?” haehyuk8693

“Đúng vậy, Tiêu Diệc Nhiên đã mang theo Tiêu Mạt cùng Mạc Ngôn đến nơi ước hẹn, cho nên mới bảo ta đến đây nói chuyện cùng các người, để tránh làm các ngươi lo lắng.”

“Đã đi rồi?” Bạch Nhất nghe được Tiêu Diệc Nhiên đã đi đến nơi giao hẹn, liền khẩn trương đứng lên, lại đột nhiên cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, trước mắt nhất thời hóa đen đổ người về sau.
Bình Luận (0)
Comment