Tướng Quân Sủng Phu

Chương 51

Mật thư của Tiêu Diệc Nhiên được gửi đến Thịnh Kinh không đến mười ngày, Thịnh Kinh liền phái người gấp gáp hồi báo. Dung Sở Hoa tỏ vẻ có thể đàm phán cùng Duyên quốc, nhưng đối phương cũng cần phải tỏ rõ thành ý, bằng không, Chiêu quốc cũng không phải dễ dàng bị ức hiếp như vậy. Lời nói này đã thể hiện rõ rằng đám người Tiêu Diệc Nhiên tạm thời không thể rời khỏi Nghiệp Thành. Trong mật thư còn nói, nhưng thứ cần áp chế vẫn phải thực hiện, Dung Sở Hoa cũng biết phía sau Duyên quốc còn có Nguyệt quốc chống đỡ, tuy rằng Nguyệt quốc không có khả năng sẽ xuất quá nhiều binh sĩ tương trợ, nhưng Chiêu quốc cũng không hy vọng trong lúc này lại thua thiệt về mặt quân đội, bởi vậy nếu là đối phương đưa ra hoà đàm, thì trong quá trình thượng nghị làm thế nào cũng phải lấy được càng nhiều thắng lợi về phe mình càng tốt.

Tuy Tiêu Diệc Nhiên chỉ là tướng quân cầm thương đánh giặc, loại chuyện hoà đàm này quả thật vẫn nên để Mục Kỳ cùng Mạc Ngôn đứng ra là tốt nhất, nhưng Mục Kỳ hiện tại đã mất trí nhớ không thể quản được sự vụ, cũng vì vậy mà tất cả công việc đàm phán đều đo Mạc Ngôn phụ trách. Ngay cả như vậy, yêu cầu một tháng khởi hành mà Mục Kỳ đưa ra trước đó, hắn cũng chỉ có thể để cho y cùng Bạch Nhất hồi kinh trước mà thôi. haehyuk8693

Tiêu Diệc Nhiên vốn định an bài Phong Cảnh đi theo hai người để hộ tống, nhưng đã bị Bạch Nhất cự tuyệt. Tuy rằng bình thường Phong Cảnh vẫn luôn theo sát bảo hộ cho y, nhưng dù sao đối phương cũng là trợ thủ đắc lực của Tiêu Diệc Nhiên, hiện nay Nghiệp Thành lại rơi vào thế cục khẩn trương như vậy, mất đi một người sẽ thiếu đi một phần trợ lực, bởi vậy Bạch Nhất đã tỏ vẻ y cùng Mục Kỳ quay về Thịnh Kinh, trên đường có một đội quân Trấn Bắc *** anh như vậy hộ tống là đủ rồi.

Trước giờ phân ly, Tiêu Diệc Nhiên nhíu chặt chân mày vô cùng lo lắng, không nói thân phận Mục Kỳ cùng Bạch Nhất đều rất quan trọng, chỉ bàn đến việc cả hai đều đang mang thai, Tiêu Diệc Nhiên đã cảm thấy mí mắt của mình giật nhảy liên hồi. Trái lại, hai người Bạch Nhất cùng Mục Kỳ đều ung dung tự tại, đối với sự khẩn trương quá mức của Tiêu Diệc Nhiên, cả hai đều từ chối cho ý kiến.

Cuối cùng, Bạch Nhất cùng Mục Kỳ vẫn phải lên đường, dọc theo đường đi cũng không có cố ý che dấu thân phận, cũng không có gióng trống khua chiêng làm ầm làm ĩ, mà dưới sự bảo hộ chặt chẽ của đội quân Trấn Bắc *** anh xuất phát về Thịnh Kinh. Tuy rằng hai người đều là dựng phu, nhưng căn cơ của Mục Kỳ vốn rất tốt, chút ép buộc thế này cũng không tính là gì. Còn Bạch Nhất thì đã là lần thứ hai mang thai, phản ứng cũng không quá lớn, hơn nữa bản thân y lúc này rất chú ý đến sức khỏe của mình, dọc theo đường đi cũng không có quá nhiều trở ngại.

Trong nháy mắt, một tháng thời gian đã trôi qua gần hết, còn chưa đến mấy ngày bọn họ sẽ tới Thịnh Kinh. Trong lúc nghĩ ngơi tại khách ***, Mục Kỳ dựa vào khung cửa sổ nhìn về phương hướng Thịnh Kinh ở xa xa, thản nhiên nói: “Còn có mấy ngày nữa là đến rồi.”

“Đúng vậy.” Bạch Nhất đang ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, nghe được như thế liền mỉm cười trả lời. Dọc theo đường đi, hai người bọn họ tuy nói cảm tình chưa được bao sâu, nhưng bởi vì đều đồng dạng là dựng phu lại cùng nhau lên đường, nên đã thân quen không ít. Lại bởi vì Mục Kỳ biết võ công, Bạch Nhất là đại phu, bởi vậy dọc suốt lộ trình, hai người cơ bản đều cùng nhau hành động, phối hợp rất ăn ý với nhau.haehyuk8693

Mục Kỳ quay đầu lại, nhướng nhướng mi hỏi: “Ngươi nói trước kia chưa gặp qua ta, vậy ngươi đã trông thấy phu quân của ta chưa? Hắn là người thế nào?”

Bạch Nhất nghe được câu nói của Mục Kỳ nhịn không được phốc một tiếng bật cười, tuy rằng trước kia y chưa thấy Mục Kỳ, nhưng nghe qua miêu tả của Tiêu Diệc Nhiên, Phong Cảnh và Vân Mặc Chi, Mục Kỳ chắc hẳn không phải là người sẽ đem xưng hô “Phu quân” dễ dàng nói ra ngoài miệng như thế, kiềm nén ẩn nhẩn mới có thể là Mục thừa tướng, nhưng một Mục Kỳ tính tình tiêu sái như hiện tại, lại ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy càng thân thiết hơn. (h tui hiểu tại sao Mặc Chi lại chơi thân zới Mục Kỳ rùi~ tính 2 đứa zống nhau quá mà @@)

“Cười cái gì? Ngươi đã gặp qua rồi?” Mục Kỳ thấy Bạch Nhất không trả lời, liền quay người hí hí mắt hỏi.

Bạch Nhất lắc lắc đầu, “Lúc ta còn ở Thịnh Kinh, không thể ra ngoài Tướng quân phủ được, An Hầu ta cũng chưa từng gặp qua, bất quá nghe người khác nói lại, An Hầu cũng là một người kinh tài tuyệt diễm, chính là thân mình không được tốt lắm.”

“Ma ốm à?…” Mục Kỳ chẹp chẹp miệng, tựa hồ có chút bất mãn, sau đó cũng không tiếp tục hỏi vấn đề này mà là chuyển sang đề tài khác, “Ngươi ở Thịnh Kinh lâu như vậy cũng chưa ra khỏi Tướng quân phủ, không buồn sao?”

“Buồn thì cũng không buồn, chính là…hiện tại ngẫm lại quả thật đáng tiếc, cũng thiệt hỗ thẹn khi tự xưng đã sống ở Thịnh Kinh lâu như vậy.” Bạch Nhất cười khẽ, “Khi đó không nghĩ ra, hiện tại trở về trái lại muốn hảo hảo đi thăm viếng chung quanh một chút, tìm hiểu vài sự tình, cả ngày cứ ở hoài trong phủ, cũng cảm thấy rất mệt mỏi.”

“Nga? Tìm chuyện gì để làm à?” Mục Kỳ có chút hứng thú hỏi.

“Ân…Ta nghĩ muốn mở một tiệm thuốc, có thể chữa bệnh từ thiện cũng được.” Bạch Nhất nghĩ nghĩ nói.haehyuk8693

Mục Kỳ gật gật đầu, “Ân, ý này rất được, như vậy y thuật của ngươi cũng có chổ để dùng.” Nhưng sau đó lại nhíu nhíu mày, “Ai, còn ta quay về đó làm cái gì chứ? Chuyện các ngươi nói ta là Mục thừa tướng gì đó ta sẽ không làm.”

“Làm người nhất định phải có một vài nguyện vọng muốn thực hiện.” Bạch Nhất buông sách nhìn lại, y cùng Mục Kỳ cũng không quá quen biết, y cũng không biết Mục Kỳ muốn làm cái gì, nhưng y vẫn hy vọng đối phương có thể thực hiện được chuyện mà mình mong muốn nhất.

“Chuyện muốn làm à…” Mục Kỳ xoay xoay đầu cười yếu ớt, làm như nghĩ nghĩ được gì mới mở miệng, thanh âm hơi mang theo chút cảm giác nguy hiểm, “Hiện tại chuyện ta tối muốn làm nhất, chính là nhìn xem cái tên dám xưng là ‘Phu quân’ của ta rốt cuộc có bộ dáng dài ngắn như thế nào a?”

“…”

Gặp Bạch Nhất không nói gì nhìn mình, Mục Kỳ cười to, “Ha ha, sau khi trở về, nếu có thời gian người phải thường xuyên đến chổ ta à. Hiện tại toàn bộ Thịnh Kinh ta cũng chỉ biết có mình ngươi đó, Tiểu Bạch.”

“…” Bạch Nhất bất đắc dĩ gật gật đầu, giờ khắc này y đột nhiên đã hiểu được vì sao Vân Mặc Chi cùng Mục Kỳ lại có quan hệ tốt đến như vậy. (h thím mới nhận ra:]] muộn hơn tui)

Hành trình mấy ngày kế tiếp đều rất thông thuận, thời điểm đoàn xe về tới ngoại thành Thịnh Kinh, người nghênh đón của An Quốc Hầu phủ đã có mặt từ sớm, thậm chí An Quốc Hầu Bộ Hoài Viễn đã tự mình ra khỏi thành tới đón người. Vừa xuống xe, Mục Kỳ liền đánh giá Bộ Hoài Viễn đang trưng vẻ mặt lo lắng đứng ở trước xe ngựa một phen, hai người tựa hồ nói chút gì đó, Bạch Nhất ở trên xe nghe không rõ ràng lắm, chỉ biết là cuối cùng Mục Kỳ chỉ hừ một tiếng, rồi ngoan ngoãn đi theo Bộ Hoài Viễn lên xe ngựa.haehyuk8693

Trước khi tách ra, Mục Kỳ còn xốc màn xe lên, vừa cười với Bạch Nhất vừa hô to: “Có rảnh đến chơi”, Bạch Nhất cũng mỉm cười, gật đầu với Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ, sau đó khi hai đoàn người đã vào thành liền đi về hai phương hướng khác biệt nhau.

Quân Trấn Bắc sau khi hộ tống Bạch Nhất trở về Tướng quân phủ liền đi vào trong cung báo cáo công tác, mà ở trước cửa Tướng quân phủ, trừ bỏ Tiêu Mẫn cùng Viên Nhi đang không ngừng hít mũi, thì còn cả Mộc Lan cùng Tần Chấn Ly đứng ở cửa nghênh đón Bạch Nhất. Hỏi thăm vài câu xong, mọi người cũng đều vào phủ.

Mộc Lan dù sao cũng là người đã gả ra ngoài, vừa dùng cơm xong, đến chạng vạng liền cùng Tần Chấn Ly trở về. Viên Nhi đã bị đuổi về chủ viện trước để thu nhập đồ đạc, Tiêu Mẫn cũng vẫy luôi các hạ nhân khác, để cùng Bạch Nhất tiện trò chuyện, “Trước đó vài ngày ta đã nhận được thư của đại ca gửi tới, nói là đại tẩu đang trên đường trở lại, đã vất vả rồi.”

“Không có gì, Mẫn Nhi có cái gì muốn hỏi sao?” Bạch Nhất nhợt nhạt cười.

Nghe Bạch Nhất nói như thế, Tiêu Mẫn cũng nhanh chóng đi vào chủ đề, hơi lo lắng hỏi: “Trong thư đại ca chỉ nhắc đến tình hình của đại tẩu hiện tại, bảo Mẫn Nhi hết sức chiếu cố, nhưng lại không đề cập đến chuyện khác…”

“Mẫn Nhi đừng lo lắng, Duyên quốc đã phái người đến hoà đàm, chính là còn có chút việc chưa thành. Nên ta trước cùng Mục thừa tướng trở về mà thôi. Ước chừng hơn tháng nữa đại quân sẽ trở lại.” Chuyện hoà đàm tuy nói không phải bí mật, nhưng dù sao đến lúc này tất cả điều chỉ là mật báo, trong lúc nhất thời tin tức còn chưa được truyền ra, Tiêu Mẫn chắc hẳn còn không biết gì, bởi vậy Bạch Nhất liền nhẹ giọng giải thích qua một lần.

“Như thế thì tốt quá.” Tiêu Mẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi nở nụ cười, “Một khi đã như vậy, đại tẩu lúc này nên hảo hảo nghỉ ngơi một phen, Mẫn Nhi sẽ chiếu cố việc trong nhà thật tốt, đợi đến khi đại ca trở về.”

“Nói đến chổ này, ta còn có một chuyện muốn thỉnh Mẫn Nhi hỗ trợ.” Bạch Nhất nghĩ nghĩ rồi nói, “Cứ ở mãi trong phủ cũng không phải chuyện tốt, ta muốn mở một dược ***, Mẫn Nhi hàng năm tại Thịnh Kinh, chắc cũng biết sẽ làm thế nào là thích hợp nhất phải không?”

“Mở dược ***?” Tiêu Mẫn nhíu mày nhìn về phía Bạch Nhất, “Trong thư đại ca có nói đến việc đại tẩu đang mang thai trong người…Như vậy sẽ rất mệt nhọc đi?”

Bạch Nhất lắc đầu, ôn hòa nói: “Không sao, ta sẽ chú ý đúng mực, không làm cho cơ thể quá mệt mỏi. Hơn nữa đứa nhỏ đều phi thường nghe lời, cũng không làm ầm ĩ.”

“Vậy…Nếu đại tẩu đã có ý tưởng này, Mẫn Nhi sẽ mau chóng giúp đại tẩu thực hiện, bất quá đại tẩu trăm ngàn lần chớ nên cứng rắn chống đỡ.” Tiêu Mẫn tự hỏi một phen, vẫn là gật đầu đồng ý.

“Đa tạ Mẫn Nhi.” Bạch Nhất cười yếu ớt nhìn lại.haehyuk8693

“Đại tẩu không cần khách khí, lại nói tiếp, đại tẩu đã chính thức gả cho đại ca, phía trước vì bị một số chuyện làm trì hoãn, nhưng lúc này đại tẩu đã trở về, chuyện quản lý Tướng quân phủ ta cũng sẽ chậm rãi trao trả lại cho đại tẩu.”

Bạch Nhất đối với quyết định này của Tiêu Mẫn có chút ngoài ý muốn, lo lắng Tiêu Mẫn đã hiểu lầm ý tứ của mình, y liền vội vàng giải thích: “Không cần đâu, Mẫn Nhi làm so với ta tốt hơn nhiều…”

“Ha ha, đại tẩu đừng khẩn trương, ta không có ý tứ khác.” Tiêu Mẫn trái lại tươi cười vô cùng hào phóng, cắt đứt lời nói của Bạch Nhất, “Mẫn Nhi sớm hay muộn cũng phải gả ra ngoài, chuyện quản lý Tướng quân phủ chỉ có thể để cho đại tẩu cai quản, thừa dịp hiện ta Mẫn Nhi còn có thể giúp đỡ đại tẩu, phải mau chóng giúp cho đại tẩu tiếp nhận mới là đúng đắn. Chẳng lẽ…đại tẩu còn muốn lưu Mẫn Nhi, không cho lập gia đình sao?”

Bạch Nhất nghe như vậy mới phản ứng lại, y quả thật đã không nghĩ tới chuyện Tiêu Mẫn phải lập gia đình, bất quá Tiêu Mẫn nói cũng đúng, y cũng không thể để cho Tiêu Mẫn sau khi đã gả cho người khác lại còn phải để ý đến chuyện Tướng quân phủ đúng không? Hay là tìm một người nguyện ý ở rể? Nghĩ đến ý tưởng muốn tìm cách thoái thoát của mình, Bạch Nhất lại không nhịn được phù một tiếng bật cười, “Là ta lén lười biếng, vậy làm phiền Mẫn Nhi đảm đương chức trách sư phụ cho ta, ta cái gì cũng đều không biết đâu.”

“Đại tẩu cứ yên tâm đi, Mẫn Nhi còn trông cậy vào  đại tẩu giúp ta chuẩn bị đồ cưới à.” Hai người nhìn nhau, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười.

Nhờ năng lực làm việc cường đại của Tiêu Mẫn, dược *** của Bạch Nhất rất nhanh đã khai trương, gọi là “Ngọc An Đường”. Bạch Nhất nói đây là từ tên của An An cùng với tên của bảo bảo còn đang ở trong bụng hợp nên. Tiêu Mẫn trước đó còn hỏi y mặc kệ bảo bảo là nam nữ sao, Bạch Nhất chỉ cười nói, mặc kệ là nam nữ bảo bảo đều sẽ kêu là Tử Ngọc, nhưng mà chuyện này về sau sẽ lại bàn tiếp. Lại nói đến hôm Ngọc An Đường khai trương, Bạch Nhất đã cố ý đè tin xuống không cho người đi tuyên truyền, dù sao thân mình của y hiện tại cũng không thích hợp mệt nhọc, nên chỉ chọn một ngày lành mở cửa buôn bán.haehyuk8693

Tuy rằng Bạch Nhất đã có kế hoạch chữa bệnh từ thiện, nhưng bởi vì băn khoăn đến thân mình, cuối cùng vẫn quyết định trước khi bảo bảo sinh ra tiệm thuốc chỉ chủ yếu làm một chút sinh y, như vậy y cũng trống ra không ít thời gian đi theo Tiêu Mẫn học hỏi việc quản gia. Nói đến điểm này, Bạch Nhất rất bội phục Tiêu Mẫn, dù sao sản nghiệp của Tướng quân phủ to như vậy, chỉ dựa vào chút bổng lộc gầy còm của Tiêu Diệc Nhiên khẳng định là nuôi không nổi. Mà Tiêu Diệc Nhiên cùng cha hắn cố tình lại là những người không hề biết chút gì về việc kiếm tiền, trước kia cha của Tiêu Mẫn cũng chính là đại bá của Tiêu Diệc Nhiên là một người làm ăn rất tài giỏi, đáng tiếc người ra đi quá sớm. Sau lại nhờ vào mẫu thân của Tiêu Diệc Nhiên cũng là Trưởng công chúa đã dựa vào thủ đoạn của mình, một tay chống đỡ Tướng quân phủ, còn bồi dưỡng nên một nữ nhi vừa có tài quản gia lại biết giữ vững sản nghiệp gia đình như vậy. Đến khi mẫu thân của Tiêu Diệc Nhiên cũng qua đời, trọng trách cai quản cả Tướng quân phủ to lớn này liền hoàn toàn đặt lên trên người Tiêu Mẫn chỉ có hơn mười tuổi, nhưng hết lần này đến lần khác, nàng còn làm mọi thứ có thanh có sắc hơn trước kia rất nhiều, so sánh với bản thân mình, Bạch Nhất thật là có chút xấu hổ.

Bất quá mỗi người đều có sở trường khác nhau, Bạch Nhất cùng Tiêu Mẫn đều không có cưỡng cầu Bạch Nhất sẽ đạt tới trình độ cao siêu gì, dù sao căn cơ của Tướng quân phủ như vậy đã đủ rồi, chỉ cần không làm đến mức phải phá sản hay bị xét nhà, chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ để tiêu xài tới mấy đời. Bởi vậy Bạch Nhất cũng chỉ học qua mấy việc quản lý sổ sách hay giải quyết công việc cơ bản là được, về phần trợ thủ bên người, Bạch Nhất cũng không chút do dự lựa chọn Viên Nhi. Điều này đã làm cho Viên Nhi cảm động đến phát khóc, khóc cho sự bất tài của bản thân mình. Tiêu Mẫn cũng không có can thiệp đến chuyện chọn người của Bạch Nhất, dù sao dạng thủ hạ nào dùng được chỉ cần bản thân mình hiểu là đủ rồi. Viên Nhi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là một người vừa trung thành vừa tin cậy, bồi dưỡng một chút cũng là một mầm non tốt.

Mọi chuyện đều đâu vào đấy, đến khi học được hai tháng, những chuyện cần làm ở Tướng quân phủ trên cơ bản y đều đã nắm rõ. Tiêu Mẫn nay cũng chỉ quản lý một ít sản nghiệp mà Tiêu đại bá lưu lại lúc trước, mỗi ngày vui vẻ thanh nhàn, ngược lại làm cho Bạch Nhất ghen tị không thôi. Bất quá cũng may nàng còn nhớ đến thân mình của Bạch Nhất hiện tại bất tiện, Tiêu Mẫn cũng không thể yên tâm buông tay toàn bộ, ngay cả Khởi Tú cùng Thúy Doanh đều sai đến làm trợ thủ cho Bạch Nhất.

Vào thời điểm Bạch Nhất mang thai đến tháng thứ bảy, Tiêu Diệc Nhiên liền mang theo đại quân Trấn Bắc trở lại. Duyên quốc cuối cùng cũng không chịu đầu hàng, nhưng Dung Sở Hoa cũng không chịu nhả ra, cho dù có tái định một chi ước hai mươi năm bất chiến cùng một vài điều kiện khác cũng căn bản không thể bình ôn lửa giận của Chiêu Đế. Cuối cùng vẫn là tân đế Mộ Dung Tuyên của Duyên quốc đứng ra ngỏ lời, nguyện ý cắt nhường ba tòa thành trì, cũng sẽ lấy công ước bố cáo thiên hạ, huỷ bỏ quốc tịch của Tứ hoàng tử Mộ Dung Thanh tại Duyên quốc, từ nay về sau bất cứ chuyện gì ở Duyên quốc cũng sẽ không liên quan đến Mộ Dung Thanh. Nữ đế Nguyệt quốc cũng đúng hẹn mang Mộ Dung Thanh cùng toàn bộ binh sĩ trở về Nguyệt quốc, đến tận đây mới phần nào giải quyết được vấn đề tranh chấp trong thời gian qua. Tuy nói Dung Sở Hoa vẫn còn bất mãn, nhưng cũng biết mấy năm liên tục chinh chiến đối Chiêu quốc cũng không phải chuyện tốt, bởi vậy đến cuối cùng hắn vẫn tiếp nhận kết quả này.

Trận chiến này của Tiêu Diệc Nhiên tuy là bất chiến mà thắng, nhưng cũng coi như không phụ kỳ vọng của đế vương. Dung Sở Hoa cũng không còn làm khó dễ Tiêu Diệc Nhiên nữa, đợi sau khi hắn trở về, liền triệu kiến Tiêu Diệc Nhiên, báo cho hắn biết đã đồng ý yêu cầu từ quan quy ẩn của hắn. Bất quá Tiêu Diệc Nhiên trái lại mặt không chút thay đổi bình tĩnh nói, hắn tạm thời còn không tính từ quan, đợi đến khi già rồi mới nói sau, làm cho Chiêu đế trẻ tuổi chán ghét thêm một trận.

Trên thực tế trong hai tháng chia cách này, Tiêu Diệc Nhiên cũng coi như nghĩ thông suốt rồi. Hắn cùng Bạch Nhất, Bạch Nhất cùng hắn, cùng nhau làm chuyện mà cả hai vẫn luôn mong muốn mới là điều tốt nhất, cố ý theo đuổi cái gọi là thế ngoại đào nguyên ẩn cư chi nhạc kia cũng không phải là điều mà bọn họ mong muốn.haehyuk8693

Hắn từ nhỏ đã căn cứ vào tác vi tướng quân để mà sinh hoạt, hắn đang gánh vác trên vai an toàn của Đại Chiêu. Tuy rằng chán ghét chiến tranh, nhưng hắn cũng không chán ghét trọng trách này của mình, hắn không nên ích kỷ dũ bỏ phần trách nhiệm này được. Còn Bạch Nhất, khi nghĩ đến thời điểm lần đầu gặp mặt y, hắn mới hiểu được, Bạch Nhất cũng không phải là loại người chỉ thích đứng ở thâm sơn cùng cốc, bằng không lúc trước lại như thế nào sẽ để dành tiền để đến thành Vân Hà tìm kiếm thần y chứ? Hành y chính là mơ ước mà Bạch Nhất luôn theo đuổi, là hắn tự cho là đúng đã áp đặt suy nghĩ lý tưởng của mình lên người Bạch Nhất. Nếu đã không còn ý tưởng muốn thoái ẩn vào lúc còn trẻ thế này, vậy ở lại Thịnh Kinh có cái gì không được cơ chứ? Huống chi bọn họ còn phải chờ An An trở về.

Bởi vậy Tiêu Diệc Nhiên mới có thể trưng vẻ mặt bình tĩnh, trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Dung Sở Hoa, nhưng đến lúc trở lại Tướng quân phủ, đại tướng quân của chúng ta hiển nhiên đã không còn bình tĩnh như trước…

Nhìn Bạch Nhất đã mang thai được bảy tháng, đang ưỡn chiếc bụng to bự đứng ở cửa chờ mình, Tiêu Diệc Nhiên lập tức kinh hồn bạt vía, bật người chạy tới đỡ Bạch Nhất đi vào trong, một bên còn có chút giật mình ngốc ngốc hỏi: “Như thế nào lại…lớn như vậy? Khi mang thai An An cũng không có…?”haehyuk8693

Bạch Nhất nhu nhu eo, mới đứng có một hồi mà y đã cảm thấy áp lực quá chừng, “Ân, bởi vì là song thai, ta cũng là sau khi trở về mới chẩn ra được.”

Tiêu Diệc Nhiên vừa nghe đến hai chữ song thai lại càng khẩn trương hơn, vội vàng giúp Bạch Nhất cẩn thận ngồi xuống, “Vậy có việc gì không? Mặc Chi còn không có liên lạc được sao?”

Bởi vì bụng rất lớn, Bạch Nhất đã hoàn toàn không thể ngồi ngay ngắn được, chỉ có thể tách hai chân ra, thân mình hơi hơi tựa về phía sau. Tiêu Diệc Nhiên thấy thế liền vòng tay quanh người Bạch Nhất, chống đỡ thân mình để cho y giảm bớt gánh nặng. Bạch Nhất hơi hơi điều chỉnh tư thế, mới cười nói: “Không có việc gì, lần này ta luôn rất cẩn thận, trước đó cũng vô cùng chú ý đến thân mình. Mặc dù có hơi mệt một chút, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn. Thành Vân Hà cũng đã đưa đến hồi âm, Mặc Chi sắp tới hẳn là sẽ tới Thịnh Kinh, yên tâm đi!”

Tuy rằng sắc mặt của Bạch Nhất nhìn qua cũng không quá tệ, cả người so với lần đầu tiên mang thai cũng đã thay đổi rất nhiều, vả lại Bạch Nhất luôn tỏ vẻ hết thảy đều đã an bài rất tốt, cho dù Vân Mặc Chi không đến kịp cũng không sao. Nhưng nhìn chiếc bụng đã lớn đến nổi như sắp vỡ ra kia, Tiêu Diệc Nhiên vẫn lo lắng không thôi, vì không an tâm, hắn đành phải lúc nào cũng đi theo bên người Bạch Nhất, bị Bạch Nhất cười nói cả ngày lại không chịu làm việc đàng hoàng.

Sự thật cũng chứng minh, đại tướng quân Tiêu Diệc Nhiên đối với mấy chuyện sinh nở thế này chẳng thể giúp được gì. Vào tháng thứ hai sau khi Tiêu Diệc Nhiên trở về, Bạch Nhất rốt cục cũng nghênh đón lần sinh con thứ hai, mà Tướng quân đại nhân của chúng ta ngay vào thời điểm Bạch Nhất vừa mới đau bụng sinh, đã hoàn toàn luống cuống tay chân ngây ngẩn cả người. Bởi vì từng có bóng ma của lần đầu tiên, nên trong lúc nhất thời, hắn thế nhưng chỉ biết ôm lấy Bạch Nhất, sắc mặt trắng bệch như giấy, làm cho người ngoài còn tưởng lầm là tướng quân đại nhân của chúng ta mới là người đang đau bụng sắp sinh.

Cuối cùng vẫn là Bạch Nhất tranh thủ mấy khoảng thời gian giữa những cơn quặn đau để nhắc nhở Tiêu Diệc Nhiên gọi người tới, mới làm cho đại tướng quân hồi thần trở về. Cũng may Bạch Nhất đã sáng sớm an bài tốt đại phu giúp mình đỡ đẻ cùng mấy thứ khác, từng có một lần kinh nghiệm trước đây, Bạch Nhất lúc này cũng coi như đã làm đủ công phu.

Đợi tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, Tiêu Diệc Nhiên vẫn là vẻ mặt trắng bệch đứng ở bên giường, Bạch Nhất biết Tiêu Diệc Nhiên sau khi phải đối mặt với chuyện lần trước, vẫn còn lưu lại bóng ma trong lòng, liền chịu đựng đau đớn, mở miệng bảo Tiêu Diệc Nhiên ra ngoài đợi, câu nói này ngược lại đã làm cho Tiêu Diệc Nhiên hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Nhìn Bạch Nhất tuy rằng đã đau đớn đến đầy người đều là mồ hôi, môi cũng đều bị cắn nát nhưng vẫn nỗ lực chuẩn bị nghênh đón bảo bảo, Tiêu Diệc Nhiên mới phát hiện chính mình chẳng những không giúp gì được mà còn làm cho Bạch Nhất thêm lo lắng. Ra sức nhéo chính mình một phen, Tiêu Diệc Nhiên vội bình hoãn cảm xúc dao động của bản thân, lẳng lặng đứng ở bên Bạch Nhất, nắm tay của đối phương, lạnh lùng mà lại kiên định nói: “Ta lưu lại cùng ngươi.”

Tuy Bạch Nhất vẫn muốn để cho Tiêu Diệc Nhiên ra ngoài, nhưng nhìn ánh mắt đã khôi phục bình tĩnh của đối phương cũng không chấp nhất chuyện này nữa, đem toàn bộ *** thần đều đặt ở việc đối đầu với cơn đau đớn sắp ập tới. Bởi vì lần sinh này của Bạch Nhất là sinh nở tự nhiên, tuy rằng quá trình cũng đều luôn suông sẻ, nhưng thời gian quả thật kéo dài quá lâu. Chỉ đau bụng sinh thôi đã giằng co gần hết một ngày, làm cho Tiêu Diệc Nhiên bồi ở một bên đau lòng không thôi, mềm nhẹ vì Bạch Nhất lau mồ hôi trên trán, vừa nhỏ giọng nói bên tai Bạch Nhất, “Lần này sinh xong, về sau không bao giờ sinh nữa.”haehyuk8693

“Ân…Không…Vù vù…Không sinh… A…” Bạch Nhất cười đáp lại một câu với Tiêu Diệc Nhiên, ba đứa nhỏ cũng quả thật đủ rồi. Theo sau đó, một cơn đau bụng lại đánh úp tới, làm cho y không khỏi xiết chặt bàn tay của Tiêu Diệc Nhiên, cau mày hừ nhẹ.

“Rốt cuộc còn bao lâu nữa?” Nhìn bộ dạng như đang chịu tra tấn của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên nhịn không được, phát hỏa với tên đại phu đỡ đẻ đang đứng bên cạnh.

“Tướng quân đừng khẩn trương, tình huống của phu nhân đây cũng là bình thường.” Những đại phu ở đây đều là người lão luyện, đối với cặp phu phu này cũng đều thấy nhưng không thể trách cứ, chỉ có thể bình tĩnh trấn an.

Đột nhiên có một người kêu lên: nước ối vỡ rồi, theo sau mọi người liền bận rộn một trận. Hô hấp của Bạch Nhất lại tăng thêm, thường thường sẽ phát ra một tiếng kêu đau đớn. Tiêu Diệc Nhiên bị Bạch Nhất nắm chặt hai tay, chỉ có thể ở bên tai Bạch Nhất không ngừng lau lau mồ hôi cho y vừa nhỏ giọng động viên. Tuy rằng rất lo lắng, nhưng lúc này Tiêu Diệc Nhiên cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào Bạch Nhất.haehyuk8693

Cũng may quá trình sinh nở chính thức cũng trôi qua rất nhanh, bất quá chỉ khoảng một canh giờ, Bạch Nhất đã bình an sinh hạ đôi long phượng thai tiếp theo. Nhóm sản công sau khi thu thập tốt mọi thứ liền cho Tiêu Diệc Nhiên xem qua đứa nhỏ, rồi đều lần lượt lui xuống hết. Trong phòng hiện tại chỉ còn lại Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất, giống như lúc mới sinh ra An An, chẳng qua lúc này Bạch Nhất chỉ ngủ vì quá mệt, chứ không phải lâm vào hôn mê. Tiêu Diệc Nhiên nhìn dung nhan ngủ say của Bạch Nhất, cúi người ở trên trán của Bạch Nhất hạ xuống một nụ hôn, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” (sản công~ dịch nôm na chính là người giúp đỡ đẻ, ở đây là đàn ông~ dân zan gọi là bà đỡ, còn trong truyện chắc gọi là..ông đỡ)

Vân Mặc Chi dù không đến kịp trước khi Bạch Nhất sinh con, bất quá lần sinh nở này cũng phi thường thuận lợi. Bạch Nhất ngủ chừng một ngày một đêm sau liền mở mắt, các phương diện đều rất tốt, trái lại Tiêu Diệc Nhiên vì khẩn trương quá độ mà sắc mặt lại kém hơn vài phần. Về phần song bào thai bảo bảo, căn cứ vào lời nhóm sản công trước đó nói, đứa sinh ra trước là nam bảo bảo, còn nữ bảo bảo thì sinh ra sau một chút, bởi vậy đây là một đôi huynh muội song thai.

Sau khi song bào thai được ôm tới, Bạch Nhất liền hỏi ý kiến của Tiêu Diệc Nhiên. Bọn họ trước đó cứ nghĩ là sẽ sinh một đứa, nên đã đặt tên cho bảo bảo là “Tử Ngọc”, nhưng sau khi biết được có đến hai đứa bọn họ vẫn chưa có thời gian chọn tên. Nay hai đứa nhỏ đều đã được sinh ra, dù sao cũng phải có một danh tự đàng hoàng cho con. Tiêu Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng mới vỗ tay quyết định, đứa lớn vẫn kêu là “Tử Ngọc”, đứa nhỏ thì kêu là “Tử Nghiên”, đều là ý chỉ sự “tốt đẹp”, Bạch Nhất nghe xong cũng cười đồng ý.haehyuk8693

Không bao lâu sau khi đôi song bào thai sinh ra, Vân Mặc Chi rốt cục cũng phong trần mệt mỏi chạy tới nơi. Vốn Tiêu Diệc Nhiên đối với sự chậm chạp mãi vẫn chưa tới nơi của Vân Mặc Chi còn có chút bất mãn, nhưng vừa nhìn đến một đầu tóc bạc trắng của Vân Mặc Chi, tất cả bất mãn đều hóa thành lo lắng, ngay cả Bạch Nhất nhìn đến cũng giật nảy mình không ngừng hỏi hang. Vị thần y từng yêu diễm vô song một thân hồng y, nay toàn thân đều được bao phủ bằng một chiếc áo choàng hắc sắc, một đầu tóc bạc kèm sắc mặt tái nhợt, cùng bất luận kẻ nào đều duy trì một khoảng cách. Mặc dù người này vẫn tươi cười lười biếng như trước đây, lại làm cho người ta nhịn không được lo lắng cho y rốt cuộc đã xảy ra việc gì. Mà tên hộ vệ đã khiến y đuổi theo hồi lâu, tuy rằng lúc này đang đi theo phía sau Vân Mặc Chi, nhưng hai người đã không còn như dĩ vãng dính cùng một chỗ, mà vào hiện tại cả hai đều duy trì một khoảng cách nhất định, như Vân Mặc Chi đối xử với những người bình thường khác.

Mặc kệ Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên hỏi như thế nào, Vân Mặc Chi vẫn trước sau như một buông thả không để ý tới. Bởi vì Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ cũng không ở tại Thịnh Kinh, nên Vân Mặc Chi chỉ xác nhận Bạch Nhất cùng song bào thai vô sự liền rời khỏi nơi này. Cuối cùng, đến khi Tiêu Diệc Nhiên phải dùng đến vũ lực cản người, Vân Mặc Chi mới cười tủm tỉm nói một câu: “Tiêu đầu gỗ, nếu ngươi cản ta sẽ hại chết ta đó.” Tiếp theo, y liền mang theo hộ vệ ly khai.

Tiêu Diệc Nhiên tuy rằng lo lắng, nhưng cũng biết Vân Mặc Chi còn có chuyện quan trọng phải làm, chỉ có thể sai người truyền *** cho Vân Thanh Nhiễm, để cho nàng chú ý nhiều hơn chút.

Tiễn bước Vân Mặc Chi, Bạch Nhất ở cử trong tháng xong, liền một lần nữa bắt đầu quan tâm đến sinh ý của tiệm thuốc, cũng bắt đầu thực hiện công việc chữa bệnh từ thiện của mình. Đương nhiên, y cũng không quên chiếu cố đến những công việc của Tướng quân phủ, bởi vì sau đó không lâu, Mạc Ngôn cư nhiên đã hướng Tiêu Diệc Nhiên xin cưới Tiêu Mẫn, làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt. Tiêu Diệc Nhiên sau khi hỏi ý kiến của Tiêu Mẫn, nàng cũng đã đồng ý, nói cách khác, Tiêu Mẫn rất nhanh sẽ xuất giá, công việc ở Tướng quân phủ về sau cũng chỉ có thể giao cho Bạch Nhất cai quản, cũng may Bạch Nhất sau khi chuyên tâm học tập mấy tháng, trên cơ bản đã nắm được tình hình trên tay.haehyuk8693

Bất quá trước khi Tiêu Mẫn xuất giá, còn có một việc càng làm cho mọi người vui vẻ hơn, đó chính là An An rốt cục đã trở lại, đến tận đây, người một nhà rốt cục đã đoàn viên.

CHÍNH VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment