Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 14

"Một phương khăn gấm cùng quân biết , hoành cũng là ti đến dựng cũng ti."

[phương: vuông ; ti: tơ]

Một tấm khăn vuông gởi cho chàng, ngang cũng là tơ dọc cũng tơ.

Ngồi trên lưng ngựa, nhìn chiếc khăn gấm trên tay, trong mắt Ô Ân mang theo hàm xúc ý trào phúng.

"Cho dù ngươi là hoành cũng là ti đến dựng cũng ti, thì Diệp Chiêp kia cũng chẳng mảy may hiểu rõ."

Mang theo tín vật tình ý của Liễu Tích Âm, Ô Ân tiến đến tiền tuyến Mạc Bắc phía trước.

Trước mắt là Mạc Bắc, gió cuốn hạt cát tạt vào mặt, không khí nóng rực, khí hậu khô ráo làm sắc mặt Ô Ân kém đi vài phần, liếm liếm đôi môi khô khốc, cuối cùng cũng tới rồi,

"Báo ~ !

Tại quân trướng, Diệp Chiêu đang nhìn bản đồ địa hình.

"Có chuyện gì?"

"Có một nam tử tự xưng là người của Liễu gia ở Sóc Châu thành phái tới."

Diệp Chiêu ngẩng đầu, kinh hỉ nói:

"Là Biểu muội phái người tới! Mau mời đến."

"Vâng."

Binh sĩ hành lễ lui ra.

Quân doanh bên ngoài được vây quanh bởi hai hàng cột một cao một thấp cùng hàng tường gỗ, hai hàng tường gỗ được gác tấm ván gỗ, trên mặt ướt chừng trăm bước thì có một người lính gác. Bên trong doanh trướng thì tương đối, tại doanh trướng xung quanh nơi đóng quân còn có đào mương nước. Toàn bộ quân doanh an tĩnh trang nghiêm, không có người tự ý đi lại hoặc là tán loạn, các binh sĩ tướng lĩnh đều đâu vào đấy, tự làm việc của chính mình. Diệp gia quản quân quả nhiên là trì quân cực nghiêm.

Theo binh sĩ tiến vào quân doanh ở chỗ sâu bên trong lều lớn.

Một thân ảnh mang theo vũ khí hiên ngang đứng trước bàn, Diệp Chiêu ngũ quan thực rõ ràng, nàng quanh năm bôn ba chinh chiến, da bị ánh mặt trời phơi nắng thành một màu lúa mạch, mang theo màu mật ong sáng bóng. Mày kiếm sắc bén, mũi thẳng tắp, con ngươi sáng ánh màu lược đạm, lạnh lùng giống ngọc lưu ly, lộ ra vẻ khí chất tiêu điều, bất quá lúc này, Diệp Chiêu trên mặt mỉm cười hòa tan sát khí của nàng.

Diệp Chiêu quan sát người trước mặt, vốn tưởng là Biểu muội phái đầy tớ của Liễu gia tới, vừa nhìn tới liền cảm giác không phải.

Trước mắt là nam tử làn da tạm trắng, tóc được buộc cao lên tát thành đuôi ngựa, khiến người ta cảm giác như bất cần đời lại không đến quá mức quần áo lụa là. Khóe miệng mang theo ý cười nhưng ý cười chưa tới đáy mắt, nhìn thân cận nhưng lại đầy xa cách. Mũi so với nàng càng cao hơn vài phần. Chỉ là mặt mày này tuy rằng nhìn thanh tú sạch sẽ, nhưng có một loại cảm giác không thích hợp, cảm thấy đắc phóng trên khuôn mặt này có vẻ quá mức bình thường.


"Là Biểu muội muốn có cái gì nói cho ta nghe?" Diệp Chiêu hỏi.

"Tích Âm nghe nói ngươi bị thương, cố ý bảo ta vội tới, tặng ngươi thuốc trị thương tốt nhất, còn có, nàng vì ngươi mà cầu phù bình an."

Diệp Chiêu tiếp nhận thuốc trị thương cùng phù bình an. Nói:

"Thay ta cám ơn Biểu muội, nàng rất có tâm."

Nghe người này đem Biểu muội gọi thân thiết như vậy, Diệp Chiêu lập tức nổi lên tò tò, trực tiếp hỏi:

"Ngươi là người nhà của Biểu muội! Ta như thế nào trước đây chưa từng gặp qua ngươi?"

Ô Ân vẫn như cũ lễ phép cười.

"Ta! Ta chỉ là ngoại nhân mà thôi. Đúng rồi, Tích Âm còn nhắc ta cần phải đem cái này tự tay giao cho ngươi!"

Nghe hắn nói trịnh trọng như vậy, Diệp Chiêu còn tưởng cái gì đó rất khó khăn, tiếp nhận chiếc khăn gấm trên tay, trên mặt khăn còn viết hai câu, cái gì hoành, cái gì ti. Tâm tư nữ nhi thật sự là kỳ quái khó hiểu.

Ngẩng đầu phát hiện nam tử này nhìn chằm chằm chính mình như đang quan sát gì đó. Từ lúc tay cầm binh quyền đến giờ, Diệp Chiêu rất ít bị người khác quan sát mình không kiêng nể như vậy, có chút không tự nhiên.

"Ngươi nhìn ta như thế là gì?"

"Không có gì."

Diệp Chiêu quả nhiên là không hiểu, Ô Ân ở đáy lòng thở dài một hơi.

Việc cần làm đã làm xong, Ô Ân đột nhiên thấy hứng thú rã rời, không có hứng thú tiếp xúc nhiều với Diệp Chiêu, liền xoay người dự định đi.

Hành vi như vậy, hiện tại trong mắt Diệp Chiêu là mười phần khiêu khích, đang muốn nói chuyện.

Người nọ đột nhiên phản thân ảnh quay trở lại , nhìn chằm chằm nói:

"Ngươi biết hai câu này có ý gì sao?"

Chịu đựng suy nghĩ muốn đem người trước mặt hành hung một trận, Diệp Chiêu cắn răng nói:

"Lão tử như thế nào mà biết có ý gì! Liền hai câu này có thể có ý tứ gì!"

Quả thật không thể giải thích được phong tình.


Ô Ân cảm thấy mình đột nhiên hăng hái. Cảm thấy cùng Diệp Chiêu nói chuyện liền không cần uyển chuyển.

"Nếu là một cô nương đem hai câu này đưa cho người nào, thì đã nói lên người đó là người nàng tâm tâm niệm niệm, đời này kiếp này phi khanh bất thú. Cho nên, Diệp Đại tướng quân, ngươi cảm thấy hai câu này là có ý gì?"

Ô Ân nói chuyện khẩu khí không kiêng nể, bất quá Diệp Chiêu lúc này cũng không để ý.

Vừa mới lửa giận giống như một chậu nước lạnh tưới diệt, Diệp Chiêu cùng Ô Ân cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đối phương đang trầm mặc.

Một lát.

"Ngươi thích Biểu muội." Không mang theo nghi vấn gì, bình thường Diệp Chiêu tùy tiện nhưng tâm tư rất nhạy cảm.

Ô Ân không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.

"Nàng mỗi ngày đều si ngốc nhìn về phương Bắc."

"Thuyết thư tiên sinh, đem cố sự của ngươi nói lạn, nàng vẫn thực thích nghe."

"Có người nào đó mai mối, nàng liền nói với thúc mẫu, ngoại trừ A Chiêu, ai nàng cũng không gả."

Từng câu, giống như đang nói tội trạng nàng.

Diệp Chiêu nhìn tấm khăn gấm trong tay, thật lâu mới nhớ ra chuyện cũ trước đây.

Nàng lúc còn trẻ thật là hoang đường, bên ngoài tự lấy mình là một thân nam nhân, nhóm học xong là đi trêu chọc thiếu nữ, về nhà thấy Liễu Tích Âm dễ dàng đỏ mặt xấu hổ, liền lấy nàng ra trêu ghẹo. Trong trí nhớ mơ hồ nhớ rõ, nàng từng vỗ ngực nói với Biểu muội muốn lấy nàng.

Xem ra chính mình lại làm cho một người thương tâm, lại thiếu nợ một người. Nhưng hôm nay, chính mình ở tiền tuyến một thân tác chiến, ăn bữa nay lo bữa mai, không chừng ngày nào đó liền da ngựa bọc thây, hơn nữa chính mình giấu giếm thân phận nhiều năm như vậy lại có tư cách gì nói bồi thường.

Huống hồ chiến sự gấp gáp, không chấp nhận mảy may lười biếng, lãnh binh nhiều năm, nàng đã quen lẻ loi một mình, không có nước mắt, không có dáng tươi cười, không có bi thương, không có sung sướng. Nhi nữ tình trường, Diệp Chiêu nàng là một thân tướng lĩnh đó là chuyện không nên có, ngàn vạn tính mạng huynh đệ trên tay nàng, cái khác nàng không rảnh bận tâm.

Trực tiếp đem chiếc khăn gấm nhét lại vào tay Ô Ân, Diệp Chiêu cao giọng nói:

"Ngươi đã thích nàng vậy, liền đi Liễu gia cầu cưới nàng là được rồi."

Còn nói: "Diệp Chiêu ta thời niên thiếu hoang đường, khinh cho phép lời hứa, hiện nay ăn bữa nay lo bữa mai, không có ý nữ nhi tình trường, tình ý của nàng ta chỉ có thể cô phụ (phụ lòng), ngươi thay ta nói lời xin lỗi nàng."

Quang minh chính đại ra sao.


Cương liệt quyết đoán ra sao.

Vô tình ra sao.

Cầm lấy khăn gấm, Ô Ân bốc lên nắm tay một quyền hướng Diệp Chiêu đánh qua, Diệp Chiêu liền nghiêng người tránh thoát, lại một quyền kéo tới, Diệp Chiêu không muốn phản kích, nhưng mà Ô Ân đánh qua rất nhanh, hơn nữa Diệp Chiêu trọng thương mới khỏi, không thể làm gì khác hơn là đưa tay lên chống đỡ,

"Ngươi được rồi! Đừng nghĩ đến lão tử không dám đánh ngươi!" Diệp Chiêu bắt đầu tức giận.

Ô Ân không để ý hắn, trực tiếp đánh một chiêu vào Diệp Chiêu, Diệp Chiêu khó khăn nâng tay ngăn cản.

"Kiền!" Diệp Chiêu hoàn toàn phát hỏa, không hề phòng thủ, một chỗ vững chắc hướng huyệt thái dương Ô Ân đánh tới, Diệp Chiêu sức lực phi thường lớn, Ô Ân mỗi lần tiếp được chiêu thức của nàng cánh tay đều đau đến tê dại.

Hai người giao đấu hơn mười chiêu.

Ngoài cửa hai thân binh nghe tiếng đánh nhau liền xông vào, bị Ô Ân một chân đá bay ra ngoài lều vải, thấy đối phương phân tâm, có kẻ hở, Diệp Chiêu một quyền đánh tới.

Tránh không thoát, cũng không dự định trốn.

Hoàn toàn bỏ đi phòng thủ, toàn lực một kích hướng mặt Diệp Chiêu mà đánh.

"Thình thịch!"

Diệp Chiêu bị một quyền đánh trúng cằm, lui về sau mấy bước mới đứng vững, đau nhếch miệng, Mà Ô Ân bị nàng đánh vào ngực bay ngược vào trên trướng bố.

Ngực từng cơn đau quặn, Ô Ân cảm thấy khí huyết dâng lên không thở nổi, phun ra một ngụm máu, Ô Ân tựa vào trướng bố há mồn thở dốc, ngẩng đầu nhìn, Diệp Chiêu bị chính mình ủ phân mặt.

[ Hai người này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết]

Mà thôi mà thôi, kỹ thuật không bằng người, mấy năm nay cũng không chú ý luyện tập võ nghệ, chẳng trách người được.

Này một trận đánh xong, Ô Ân cảm thấy nhẹ nhõm, vui ý đứng lên, ba năm nay đáy lòng từng chút một tích cốp oán khí giờ đã rút xuống không còn nữa.

"Ha ha ha ha, tốt xấu gì lão tử đã đem ngươi phá tướng." Ô Ân ôm ngực cười nói.

Diệp Chiêu đánh xong cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thật lâu không có ai có thể đánh qua chính mình tám mười chiêu. Thấy đối phương cười rộ lên, đột nhiên cũng cảm thấy người này cũng là một nhân vật có ý tứ.

Lúc này, một đội vệ quân tiến tới, bao vây xung quanh Ô Ân, hàn khí bức người, mũi kiếm chỉ vào Ô Ân.

Diệp Chiêu nói: "Ta cùng vị tiểu huynh đệ này tức thời hứng khởi luận bàn một phen, các ngươi lui xuống dưới đi."

Bị Ô Ân đá bay ra ngoài, hai thân binh hai mặt nhìn nhau, vừa mới một trận sống chết giờ thì luận bàn, rõ ràng là đoạt thê giết mẫu chi cừu (thù).

Quan lệnh như núi, rất nhanh binh sĩ liền lui ra.

Nhớ tới vừa mới đánh trúng ngực đối phương, ý thức được cái gì, Diệp Chiêu kinh ngạc nói.


"Ngươi là nữ tử!"

"Thế thì sao!" Ô Ân vẻ mặt vô nghĩa.

"Thế gian âm dương luân thường ____"

"Không nghĩ tới Diệp tướng quân như hùng ưng bay lượn trên chín tầng mây, đúng là ngày đó buồn chán cảnh trong khuôn sáo, cá chậu chim lồng."

Ô Ân trực tiếp cắt đứt lời của Diệp Chiêu.

Thấy nàng đắc ý, Diệp Chiêu không dám xác định, không có khả năng có người biết bí mật của nàng.

"Mà thôi, chuyện của ngươi ta lười quản, bất quá nếu là ngươi dám đối với biểu muội làm cái gì ____"

"Ngươi không có tư cách quản." Ô Ân đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người.

Nói chuyện hai lần bị cắt đứt, Diệp Chiêu gân xanh nổi lên, cái người này tổng có thể làm cho nàng dễ dàng nổi trận lôi đình.

"Lời xin lỗi của ngươi, ta không có ý định chuyển đạt, chính ngươi viết thư cấp cho Tích Âm đi."

Lời nói tuyệt tình này, nàng như thế nào có thể đối với Tích Âm mà nhẫn tâm nói ra.

"Ta tin chúng ta sẽ còn gặp mặt, Diệp Chiêu, sau này còn gặp lại."

Xốc lên doanh trướng, không cần nhìn ánh mắt địch ý của binh sĩ bốn phía, Ô Ân chậm rãi hướng bên ngoài quân doanh mà đi ra.

Kiền! Lão tử lần tới gặp lại ngươi, không đem ngươi đánh đánh đến nương (má) nhận không ra liền không phải là họ Diệp! Diệp Chiêu một bụng tức giận không có chỗ trút.

"Thu Hoa, Thu Thủy! Gọi phụ thân các ngươi đến đây! Lão tử hôm nay muốn luyện tập thêm!"
________________________________

Ánh mặt trời chiều chiếu sáng trên sa mạc cát vàng, cát vàng theo gió bay bay, mây trên bầu trời sa mạc cũng nhuộm một màu ánh vàng ánh chiều tà hoàng hôn, Ô Ân cưỡi Truy Phong, tại đây từ xưa đến nay đều im lặng bỗng vang vọng lại tiếng vó ngựa cùng tiếng gió rít lại.

Chuyến đi này không tệ

Chuyến đi này không tệ

Phong mây cao rộng rãi, gió lớn thổi tới trên mặt Ô Ân, nhưng vẫn không tiêu tan nụ cười trong sáng trên mặt nàng.

Nàng như vậy, ba năm do dự không quyết, dao động không ngừng, giống như bị Diệp Chiêu một quyền đánh tan.

Sờ sờ khăn gấm trong tay, nàng đã có quyết định.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ thực tác giả quân không chán ghét Diệp Chiêu, chính là hận nàng tra.

Bình Luận (0)
Comment