Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 17

Nửa đêm giờ tý, Liễu Tích Âm đã chìm vào mộng đẹp, Ô Ân đi vào một tửu quán.

Lão bản của tửu quán vuốt râu mép, trên đầu buộc khăn vải trắng vuông, nhìn qua giống như một người làm ăn chuyên nghiệp.

"Khách quan, ngài muốn mua loại rượu gì!" Lão bản cười hỏi.

"Rượu nho Tây Vực."

Lão bản dáng vẻ tươi cười dừng một lát.

"Kia khách quan muốn phần rượu mấy tháng?"

"Mười ba tháng!"

Dáng vẻ tươi cười của lão bản lập tức tiêu thất, chuyển sang một vẻ mặt cung kính nói:

"Mời khách quan vào trong."

Xốc lên mành vải phía trong quầy hàng, mời Ô Ân tiến đến.

Mất thời gian một năm, đã quá thông thuộc con đường từ Giang Bắc đến Tây Hạ, Ô Ân suy nghĩ chính mình còn cần nghỉ ngơi tại Đại Tống này thêm lần nữa, liền vẫn luôn để Y Nặc bí mật đưa người tới. Ô Ân cũng không ngờ một lần đợi này chính là ba năm, tối điểm vẫn luôn hướng Nam thành lập căn cứ tới vùng Nhạc Châu.

Phía sau màn vải là một gian phòng dùng làm hầm rượu. Lão bản gõ gõ bên trái một cái gác rượu, chỉ trong chốc lát bên trong có tiếng bước chân vang lên, cái giá kia bên trong hướng bên ngoài đẩy ra, một nữ tử Hồ Hán đi ra, đem tay phải đặt trước ngực, hơi hơi khom lưng.

"Tham kiến Nhị Hoàng tử."

Ô Ân đi vào mật thất, mật thất chỉ có một phòng bí mật nối liền với cửa thông gió bên ngoài, tiến vào trong thì có chút nặng nề.

"Đem tin tức mới nhất đưa cho ta."

Ô Ân dứt khoát gọn gàng nói.

Mỗi lần đi vào từng căn cứ điểm bí mật trong thành đều cảm thấy vô cùng áp lực, không chỉ là không gian nhỏ hẹp chật chội, còn có trách nhiệm nặng nề trên vai.

"Y Nặc lãnh binh gặp Diệp Chiêu, bại; tháng mười lui binh, cần phải trở về."


Nhìn ánh nến lắc lư trước mắt, một lát, xiết chặt mật báo trong tay.

"Xem ra là không có cách trốn tránh khác..." Tây Hạ muốn lui binh, nàng không có bất luận lý do gì tiếp tục ở lại Đại Tống.

Này đây ba năm lại đến, hoảng hốt thời gian trước, Ô Ân có lúc cảm thấy chính mình thực sự là một tiểu thương nhân Tống triều rồi. Nàng không e ngại gánh nặng của thân phận Hoàng tử, nếu không có gánh nặng này, như thế nào lại khơi mào lên ý muốn đó?

Nàng muốn quay về Tây Hạ, điều duy nhất không bỏ xuống được là...

__________________

Nắng sớm mờ mờ, Liễu Tích Âm mông lung mở hai mắt, mơ hồ thấy một thân ảnh màu xanh quen thuộc đứng bên cửa sổ, xoa xoa đôi mắt, muốn nhìn càng rõ ràng một chút, nhưng là không cần nhìn cũng biết là ai, rất nhiều cái buổi sáng khác, đều có một người đối với nàng nói:

"Tích Âm, rời giường, ta đưa ngươi đi mua những món ăn mà ngươi thích."

Liễu Tích Âm đứng dậy, đầu óc còn chút mơ hồ, ở bên mép giường không tự chủ được mà tỏa ra ý cười:

"A Thanh, ngươi luôn thức sớm như vậy, ngươi sớm đã có ăn sao?"

"Còn không có, chúng ta cùng nhau ăn đi."

Ô Ân cùng Liễu Tích Âm ở tại Biện Kinh ba ngày, ăn uống ở tửu lâu, nhìn đường phố kinh thành ầm ĩ náo nhiệt.

"Tích Âm, mua chút vật yêu thích mang về đi, ra đi cũng đã hơn hai tháng, là thời điểm phải trở về, bằng không Liễu tướng quân cùng Liễu phu nhân sẽ thêm lo lắng."

Chợt nghe thấy phải về, Liễu Tích Âm nghĩ đến cái sân nho nhỏ mà nàng luôn ngồi si ngốc từng năm từng năm một, lại có chút mất mát cùng một chút... không tình nguyện.

"A Thanh, là ngươi có cái gì muốn làm sao?"

"Ân, ta nhiều năm chưa về nhà, cuối năm phải đi về xử lý vài sự tình."

Liễu Tích Âm nhớ tới trong nhà của Ô Ân có kế mẫu cùng phụ thân ân oán, có chút lo lắng nắm tay Ô Ân.

"A Thanh, những người đó, kế mẫu của ngươi có thể sẽ gây bất lợi cho ngươi."

Ô Ân thoải mái, ngược lại cầm tay nàng:


"Không cần lo lắng, nếu như cả nàng ta, ta đều không đối phó được thì như thế nào phù hộ ngươi."

Trên mặt lộ ra ra tự tin tươi cười, còn nói:

"Tương lai có cơ hội, nhất định mang ngươi tiếp tục du sơn ngoạn thủy."

"Hảo, một lời đã định!"

Sóc Châu, trong một quán trọ bình dân.

Sau khi trở về Ô Ân liền thu thập hành trang, vốn định tin của Diệp Chiêu hẳn là đã sớm tới rồi, kết quả lại là thời gian lâu như vậy còn chưa tới. Không thể làm gì khác hơn là phái một người ngầm quan sát Liễu gia có hay không có người đến truyền tin.

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng gõ cửa theo quy luật gõ sáu thanh, đầu ngón tay Ô Ân lạnh ngắt, rốt cục đã tới!

Nàng không biết Diệp Chiêu sẽ nói như thế nào, Liễu tích Âm sẽ phản ứng ra sao, không thể làm gì khác hơn là chờ đến chạng vạng, lệ cũ đi đến Liễu gia ăn cơm chiều. Nàng nhìn ánh tà dương ngoài cửa, chỉ cảm thấy ngày hôm nay phá lệ dài dằng dặc, lại mong muốn mặt trời chậm xuống núi một chút, nàng không biết phải đối mặt với sự thương tâm của Liễu Tích Âm như thế nào.

Sắc trời trở nên tối trầm.

Ô Ân kéo nhịp chân, ngày hôm nay so với bình thường muốn chậm hơn, nhưng khoảng cách quán trọ đến Liễu phủ cũng không xa, vẫn là tới Liễu phủ rồi.

Liễu Thiên Thác đã trở lại tiền tuyến từ lâu, Liễu phu nhân giống như ngày thường cùng nàng chào hỏi, để nàng ngồi xuống ăn cơm. Chỉ là hôm nay có chút không yên lòng, đối với Liễu phu nhân chỉ cười có lệ.

"Như thế nào hôm nay một người hai người các ngươi đều hồn bay phách lạc." Liễu phu nhân không giải thích được nói.

"Hồng Oanh, tiểu thư nhà ngươi như thế nào còn chưa đến ăn cơm nha, này cơm nước đều lạnh hết rồi!"

Hồng Oanh ngày hôm nay cũng có chút không thích hợp, khóe mắt còn có nhàn nhạt vệt nước mắt.

"Nô tỳ đi xem, lỡ tiểu thư có lẽ bị chuyện gì."

"Ta cũng đi xem." Ô Ân đứng lên.


Hậu viện khuê các Liễu phủ.

Ô Ân còn chưa đi đến cổng vòm, liền mơ hồ thấy một quang ảnh chớp động, làm như có gì đó bị đốt.

Bước nhanh vào trong, chỉ thấy Liễu Tích Âm ngồi trong sân, trước mặt là một chậu than hồng, nàng cầm trên tay một chồng thư từ, từng phong từ phong một bị đưa vào chậu than, ngọn lửa nhanh chóng phủ lên những mảnh giấy viết thư, co lại, biến hình, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Ánh lửa lóe ra, thấy không rõ vẻ mặt của Liễu Tích Âm lúc này. Nàng lẳng lặng đốt, Ô Ân lẳng lặng nhìn nàng.

Đốt hết thư tín trong tay, Liễu Tích Âm lấy ra một ít vật nhỏ từ trong một cái gương bên cạnh, đây là đồ Diệp Chiêu trước đây đưa cho nàng, mỗi lần nhận được lễ vật nàng đều cẩn thận chà lau thật hảo, chỉ thỉnh thoảng lấy ra nhìn vật nhớ người.

"Đùng." Âm thanh ngọn lửa nuốt hết vật phẩm phát ra, giống như thứ âm thanh nghiền nát cơ thể Liễu Tích Âm.

Thẳng đến khi, Liễu Tích Âm vươn đầu ngón tay, từ trong đáy gương nhẹ nhàng lấy ra một kiện hồng y giá (hỷ phục ) bằng lụa, đặt lên đầu gối chậm rãi trải ra, kim tuyến được thêu chặt chẽ hình phượng hoàng giương cánh, trông rất sống động, phảng phất như từ trong lửa đỏ muốn bay ra, còn có uyên ương nghịch nước, hoa sen tĩnh lặng, ngũ sắc được bài trí tinh tế, mỗi một chi tiết trên từng nơi đều là cả một tâm huyết của chủ nhân y giá thêu nên.

Liễu Tích Âm vuốt lên từng nếp trên y giá, hơi sửng sốt, bỗng nhiên đưa tay, để phượng hoàng xinh đẹp từ từ rơi xuống lửa đỏ, từng chút một bị cắn nuốt, cuộn mình, hóa thành xấu xí.

"Tiểu thư! Người điên rồi sao?" Hồng Oanh rốt cục nhìn không được, muốn đưa tay chém giết.

"Cứ như vậy đi" Liễu Tích Âm nhìn giá y bị đốt bỏ, không có chút đáng tiếc, mặt không chút thay đổi.

"Dù sao đời này kiếp này, sẽ không có... cơ hội mặc vào nó."

Ô Ân không biết chính mình nhìn đỏ viền mắt từ lâu, đi qua Liễu Tích Âm.

Liễu Tích Âm ánh mắt vẫn đang lỏng lẻo mặt không chút thay đổi, chỉ khi đôi mắt đỏ bừng nước mắt liên tục rơi xuống.

"Ngươi là không phải nàng thì không gả sao!"

Ô Ân lần đầu tiên quay qua nàng rống lên.

Bị tiếng hô của Ô Ân gọi những ý thức rời rạc trở về, Liễu Tích Âm nhìn Ô Ân mắt đã đỏ, đột nhiên ý thức được.

"Ngươi sớm đã biết đúng không! Lần trước đi Mạc Bắc trở về, ngươi liền biết A Chiêu là nữ tử!"

"Ngươi cũng là tên lừa đảo! Các ngươi tất cả đều là những tên  lừa đảo!"

Liễu Tích Âm bắt đầu có chút bệnh tâm thần (nguyên văn của tác giả, ta không biết gì hết), nàng giãy ra bị Ô Ân bắt lấy tay, hướng trên người Ô Ân dùng hết toàn lực mà đánh.

Đúng vậy, ta cũng chính là tên lừa đảo. Ô Ân tùy ý nàng đánh mình.

Liễu Tích Âm cảm giác toàn thân sức lực đều theo nước mắt chảy cạn, có chút không đứng vững mền xuống, một đôi cánh tay hùng hồn ôm lấy nàng. Được một cái ôm ấm áp bao lấy, nàng vùi mình vào lòng Ô Ân bắt đầu khóc nức nở, từng tiếng từng tiếng nức nở.


"A Thanh!"

"Ta đây"

"A Thanh!"

"Ta đây"

"Mang ta rời khỏi nơi này đi, đi nơi nào đều được."

Ô Ân cuối cùng không nhịn được nước mắt treo ở viền mắt, tùy ý nó chảy xuống. Gắt gao cắn lại khớp hàm, cổ họng lên men, nàng sợ phải thốt ra chữ "Hảo".

Ô Ân gian nan buông một tay, nhẹ nhàng nâng cằm người trong lòng, cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Môi truyền đến một cảm xúc lạnh lẽo, hơi thở ấm áp tỏa lên trên mặt.

Liễu Tích Âm khiếp sợ cực độ, nghĩ đẩy người trước mặt ra, thế nhưng có một chút quyến luyến ôn nhu như vậy.

Chỉ chốc lát, Ô Ân buông nàng ra nhìn người trước mắt mờ mịt, động tác ôn nhu đem tóc đen trên mặt Liễu Tích Âm vén ra sau tai, nàng thực yêu cái động tác này, không biết sau này có còn thể hay không...

"Tích Âm, chờ một ngày ngươi nghĩ thông suốt, hãy viết thư cho ta."

Ô Ân trên mặt xuất hiện ý cười ôn nhu.

"Ta sẽ mang mười dặm trang sức màu đỏ, kiệu tám người nâng, nhập môn cưới ngươi."

Liễu Tích Âm chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn độn, hình ảnh cùng Ô Ân ở chung một chỗ chợt lóe lên, nàng đột nhiên thấy rõ ánh mắt ôn nhu của Ô Ân trước kia. Giương mắt nhìn lên, thân ảnh màu xanh đã mau muốn đi ra khỏi cửa viện. Trong lần đột nhiên có một trận sợ hãi.

"A Thanh!"

Rồi lại không biết nói cái gì, cũng không biết như thế nào đối mặt.

Trầm mặt...

Ô Ân nghe được âm thanh gọi mình, dừng hạ bước chân, đợi một lát sau, nhấc chân tiếp tục bước đi ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết nên nói cái gì, bổ kịch tác giả quan hiện tại thần kinh có chút thác loạn...

Bình Luận (0)
Comment