Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 50




Hai người ôm nhau hồi lâu,trong lòng Ô Ân cảm thụ được da dẻ nhẵn nhụi của Liễu Tích Âm, mới ý thức được nàng chỉ mặc một kiện áo mỏng, nhẹ nhàng rơi khỏi thân thể, đập vào mắt đó chính là xương quai xanh tinh xảo của Liễu Tích Âm cùng với bên dưới là một tầng tơ lụa mỏng che lấy khuôn ngực đầy ắp.


Liễu Tích Âm cũng phát hiện mình trống trơn, thu hồi cánh tay đang vòng trên cổ Ô Ân che lại trước ngực.

Hai người đều náo loạn đến đỏ thẳm mặt mày, Ô Ân sợ nàng lạnh liền để nàng nằm sấp xuống giường, nhanh chóng bôi xong thuốc, lấy băng gạc che lên, đem chăn đắp lên người Liễu Tích Âm.

Sau khi Ô Ân đi rửa mặt sạch sẽ, liền ngủ ở ngoài sườn. Trên lưng Liễu Tích Âm có vết thương không thể nằm ngửa lên, chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ, đầu nhẹ nhàng gối lên trên vai Ô Ân. Thật lâu hai người không có cùng một chỗ thân mật như thế, chỉ lẳng lặng cảm thụ sự ấm áp lúc này.

Ô Ân cho rằng Liễu Tích Âm đã mau đi vào giấc ngủ. Liễu Tích Âm mở miệng có chút mất mát nói: "Thúc phụ quả nhiên là không thể tiếp nhận chúng ta sao?"

Tuổi còn nhỏ thì cha mẹ song vong, là thúc phụ và thím coi nàng như là con gái chính mình sinh ra mà nuôi lớn, nàng không chỉ không thể tẫn hiếu mà còn làm cho thúc phụ sinh khí ra như vậy.

Ô Ân vỗ vỗ bả vai Liễu Tích Âm thoải mái nói: "Đợi sau khi nghị hòa, Liễu tướng quân từ từ tiêu tan tức giận, ta sẽ phái người hộ tống ngươi quay về Đại Tống thăm bọn họ, lòng người đều là da thịt lớn lên, bọn họ thương ngươi như thế, nhất định sẽ tha thứ cho ngươi."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Triều đường Đại Tống.

"Điều kiện Tây Hạ nghị hòa, là hàng năm Đại Tống phải cấp ngân mười vạn lượng, lụa hai mươi vạn thất, vì là Tiền cống hàng năm. Mới bằng lòng lấy ranh giới phía Nam đổi lấy Giang Bắc, chư vị ái khanh thấy thế nào!"

Hoàng đế nhìn xuống quần thần bên dưới, vừa dứt lời, Tham tri chính sự Lý đại nhân liền kích động đứng ra.

"Hoàng thượng, này là Tây Hạ khinh người quá đáng, thần cho rằng, không thể đáp ứng điều kiện vô lý của bọn họ như vậy được."

Một người dẫn đầu, liền liên tiếp rất nhiều đại thần cũng đứng ra.


"Hoàng thượng thánh minh! Diệp tướng quân ở tiền tuyến đã ngăn cản quân Tây Hạ tiến công, hiện tại nghị hòa không phải là thời cơ tốt, không bằng thừa thắng xông lên!"

...

Chúng thần nghị luận sôi nổi, cuối cùng hoàng đế cũng phong thánh chỉ phát ra tiền tuyến.

Đại Tống bằng lòng chu cấp đủ tài vật cho Tây Hạ, như đổi lại tất cả lãnh thổ Đại Tống nhất định phải hoàn trả lại toàn bộ.

Biểu hiện của Diệp Chiêu ở tiền tuyến, cũng làm cho Đại Tống đủ lòng tin cùng lo lắng. Các văn thần mặc dù có chút không hiểu cũng phát run, bọn hắn là vẫn có không ít ruộng đất ở tại phương Bắc kia, nếu đất đai nơi đó không được trả về, đồng nghĩa với việc là bọn họ sẽ bị tổn thất thảm hại.

Trước lúc nghị hòa bọn họ cũng len lén bàn bạc, làm thế nào mới có thể bảo toàn lợi ích lớn nhất của chính mình.

Tiền tuyến.

Tây Hạ cùng Tống quân thống nhất chung với nhau, ngày mai khởi hành, quân đội song phương đều lui về phía sau mười dặm. Nhưng mà Tây Hạ bên kia yêu cầu, tướng quân từng bên dẫn theo nhiều nhất là một nghìn binh sĩ, ở chính giữa đồng bằng tiến hành đàm phán, Diệp Chiêu phải tự mình đến.

Triệu Ngọc Cẩn không đồng ý để Diệp Chiêu đi, rất có khả năng là Tây Hạ đang tạo ra một cái bẫy.

Hồ Thanh nói: "Yêu cầu của Tây Hạ lúc này thật là cổ quái, song phương nghị hòa có thể phái sứ giả đi, Tây Hạ vương lại yêu cầu tướng quân tự mình đi đàm phán."

Triệu Ngọc Cẩn gật gật đầu: "Tức phụ, này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, trong bụng ngươi còn có con của chúng ta, ngươi như thế nào cũng phải vì hài tử trong bụng mà ngẫm lại a!"

Diệp Chiêu nhìn bản đồ địa hình, suy nghĩ một lúc lâu nói: "Địa điểm đàm phán là chính giữa đồng bằng, bốn phía đại thế tương đối cao, vô luận như thế nào nếu một bên đem theo quá nhiều người, đều rất dễ dàng bị phát hiện."

Diệp Chiêu chắp tay đứng thẳng, tự tin nói: Dưới tình huống số người giống nhau, Diệp Chiêu ta không nói là tất thắng nhưng ngang tay tuyệt đối không thành vấn đề."

"Hồ ly, ngươi thấy thế nào."


Hồ Thanh nói: "Theo ta thấy, không giống như là giả, nhưng tuyệt đối có mục đích khác."

Triệu Ngọc Cẩn nói: "Có mục đích khác còn không phải là giả!?"

Nhìn tướng công nhà mình kịch liệt phản đối, Diệp Chiêu cũng có chút do dự, nếu là nàng không có mang thai, liền đi ngay, nhưng hôm nay.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Quân doanh Tây Hạ, Ô Ân cùng Y Nặc ngồi trên lưng ngựa, mang theo quân đội rút lui về phía sau.

"Ngươi không phải ở hậu phương có một tòa hành cung sao? Như thế nào không ở chỗ đó hòa đàm." Y Nặc không hiểu.

"Kế hoạch cản không nổi biến hóa" Ô Ân than thở.

"Biến hóa cái gì?" Y Nặc hỏi.

"Kế hoạch của ta đối với Diệp Chiêu có biến hóa." Ô Ân nói.

Tòa hành cung kia, vốn là vì Diệp Chiêu và Hoàng tử Liêu quốc mà chuẩn bị, hiện nay lại không thể không cảm thụ bận tâm của Liễu Tích Âm, hơn nữa, thân xác này là giả, đối với Diệp Chiêu cũng có chút không rõ không tả được cảm tình, cuối cùng Ô Ân vẫn là bỏ đi kế hoạch giết chết Diệp Chiêu.

"Diệp Chiêu là thân chủ tướng sợ rằng sẽ không dễ dàng chịu nguy hiểm như vậy." Y Nặc cho rằng Diệp Chiêu sẽ không đồng ý.

"Ta phái thủ hạ đem hai người Liễu Thiên Thác làm tù binh đưa về chỗ của Diệp Chiêu, ta cảm thấy chắc chắn thành ý của ta cũng thực đủ."

Ô Ân sờ sờ cằm, một lần nữa dán râu mép làm nàng cảm thấy rất khó chịu.


"Diệp Chiêu biết Liễu Tích Âm ở nơi này, sẽ không thể không đến."

Y Nặc nói: "Nữ tử này cùng với Diệp Chiêu có quan hệ như thế nào? Cơ hội ngàn năm có một như vậy, nhất định phải để Diệp Chiêu có đi mà không về."

"Ha ha." Ô Ân bất đắc dĩ cười một tiếng, không đáp lại câu hỏi của Y Nặc, chỉ là nói: "Y Nặc, ngươi đừng xằng bậy, đến lúc đó nghe ta chỉ huy."

Y Nặc nói rất đúng, này vốn dĩ là cơ hội ngàn năm có một để giết Diệp Chiêu, nhưng là Liễu Tích Âm, giống như thanh kiếm hai lưỡi một bên Tây Hạ một bên Đại Tống.

Không có Liễu Tích Âm, Diệp Chiêu sẽ không đến, có Liễu Tích Âm, Ô Ân cũng không thể nào xuống tay với Diệp Chiêu.

Diệp Chiêu bên kia, nhìn thấy Liễu Thiên Thác cũng kích động lệ nóng trong tròng mắt. Nhưng nghe nói Liễu Tích Âm đang ở Tây Hạ lại cùng Tây Hạ vương lưỡng tình tương duyệt, như sấm sét giữa trời quang, Diệp Chiêu cùng Hồ Thanh khiếp sợ nói không ra lời.

Diệp Chiêu hỏi Hồ Thanh: "Biểu muội ở tại Tây Hạ kia há là đang ẩn nhẫn?"

Hồ Thanh nhíu mày tự hỏi: "Không giống, Liễu tướng quân sinh khí như vậy không giống như đang làm bộ, Liễu cô nương rõ ràng có cơ hội mượn Liễu tướng quân truyền tin cho chúng ta, nhưng nàng lại không có làm như vậy. Hơn nữa __ __"

Diệp Chiêu giục: "Nói mau!"

Hồ Thanh nói: "Liễu phu nhân tất nhiên là hiểu thấu tâm tư nữ nhi nhà mình, nàng nói Liễu Tích Âm nhất định là thật tâm thích Tây Hạ vương kia, đó hẳn là không sai. Tân vương Tây Hạ kia lại bằng lòng quỳ lạy trước Liễu tướng quân, thực sự khó có thể tưởng tượng được." 

Diệp Chiêu siết chặt nắm tay, khớp ngón tay trắng bệch, "Là ta hại biểu muội, ta muốn mang biểu muội trở về! Không thể để nàng sai lại càng thêm sai."

Nàng tin tưởng biểu muội cho dù có lựa chọn lệch lạc, nếu có nguy hiểm, biểu muội sẽ nhất định thông tri cho nàng, nếu biểu muội không nói gì thêm, kia hẳn là nàng vẫn an toàn.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Một nghìn người Tây Hạ đến địa điểm nghị hòa trước, bắt đầu dựng lều trại.

Y Nặc ngắm nhìn nơi phương xa, trong lòng từ lâu tràn đầy sát ý, thế nhưng Ô Ân hạ lệnh nghiêm, nhất định phải để người sống.

Trong quân doanh ở phía sau, Ô Ân nhìn Liễu Tích Âm, khó có thể nói ra lời lời muốn nói tiếp theo.

Chịu đủ những khổ sở giấu diếm nhau, lần này nàng lựa chọn thẳng thắng thành khẩn nói.


Ô Ân thở dài, đối với Liễu Tích Âm nói: "Diệp Chiêu biết ngươi ở chỗ này, ta phỏng chừng nàng nhất định sẽ đồng ý đến đây đàm phán."

Liễu Tích Âm buông mắt xuống hỏi: "Ngươi muốn làm thế nào?"

"Liêu quân dẫn theo ba mươi vạn binh mã đến, bên này Tây Hạ có tổng cộng sáu mươi vạn. Trong tay Diệp Chiêu bất quá cũng chỉ có năm vạn quân của Diệp gia, còn lại bốn mươi vạn quân của Đại Tống đều là đám ô hợp, phát động tấn công toàn diện, Diệp Chiêu nhất định sẽ không thắng, nếu là thua trên chiến trường, tám chín phần nàng sẽ lựa chọn chết trên chiến trường."

Ô Ân ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: "Ta dẫn nàng ra, tách khỏi đội quân, là có hai nguyên nhân. Một, không có nàng chỉ huy quân Tống sẽ càng thêm yếu thế; hai, là ta muốn giữ lại cho nàng một mạng."

Liễu Tích Âm gian nan nói: "Nhất định phải tới bước này sao?"

Ô Ân nói: "Mật thám ở Biện Kinh phát tin mật đến, rất nhiều quan viên trong kinh thành đều có khuynh hướng muốn đất đai cùng thành trì, điều kiện ta đưa ra rất có khả năng là Tống cũng sẽ không đáp ứng."

Nhìn vẻ mặt rối rắm của Liễu Tích Âm, Ô Ân biết trong lòng nàng đang hỗn loạn, thò tay ôm nàng vào trong lòng, trấn an nói:

"Chỉ cần Diệp Chiêu bị bắt, Đại Tống tất nhiên sẽ đáp ứng điều kiện hòa đàm, đến lúc đó ta sẽ thả nàng... Chờ cho sự việc xong xuôi, chúng ta liền quay về Hưng Khánh phủ."

Liễu Tích Âm biết để cho Diệp Chiêu một con đường sống đã là cực hạn với Ô Ân, nàng không nghĩ chỉ vì chính mình lại làm cho Ô Ân khó xử.

Cọ cọ vào gương mặt nàng, Ô Ân cười nói:

"Sau khi trở về, đợi tình hình ổn định, chúng ta liền thành thân đi!"

Bị bộ dáng tươi cười của Ô Ân lây sang, Liễu Tích Âm cũng cười, tạm thời đem sự tình phiền lòng bỏ sang một bên.

"Ân."

Liễu Tích Âm đổi về một thân bạch y, lại thêm Ô Ân hữu ý vô ý lan truyền, người trong quân doanh chỉ biết cháu gái của Liễu Thiên Thác như thế nào lại rơi vào trong tay Ô Ân, cũng không ai biết Liễu Tích Âm cùng với vũ cơ ám sát Tây Hạ vương có liên quan với nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Muốn học ảnh phân thân, phân ra hai tác giả quân, một cái đọc tiểu thuyết, một cái viết tiểu thuyết...

Bình Luận (0)
Comment